Thiên Tung Xinh Đẹp
Chương 56
Sau khi U Minh giải quyết hai trưởng lão canh giữ tháp, vội nhanh chóng chạy như bay đến bên trong tầng thứ chín. Lúc mới vừa rồi hắn và hai trưởng lão kia quyết chiến đã mơ hồ cảm nhận được một luồng năng lượng dao động khiến cho hắn cũng run như cầy sấy. Không cần hỏi cũng biết là Thiên Tung làm ra.
"Tiểu tử, ngươi ngàn vạn đừng xảy ra chuyện gì nha!" U Minh trong lòng mặc niệm nói, dưới chân càng thêm tăng nhanh cước bộ.
"Tiểu tử, ngài không sao chứ. . . . . ." U Minh mới vừa xông vào cửa đá, giọng nói lập tức dừng lại. Bởi vì hắn nhìn thấy cảnh tượng làm hắn khó có thể tin được.
Chỉ thấy Thiên Tung và Tiểu Hồ đều bị bao vây trong tầng ánh sáng màu vàng, Tiểu Hồ đã hóa thành hình người. Nhưng, quanh người hắn được bao quanh bởi một quả cầu ánh sáng màu xanh mờ ảo khổng lồ. Còn ba hạt châu đều đã không cánh mà bay. Kết hợp với cảnh tượng trước mắt, U Minh tất nhiên biết xảy ra chuyện gì. Nhưng khiến cho hắn không thể tưởng tượng nổi là ánh sáng chói mắt như ánh sáng mặt trời quanh người Thiên Tung, kia rõ ràng là biểu hiện của việc Thiên Dương châu và thân thể Thiên Tung đang dung hợp.
"Thật không ngờ! Thiên Dương châu lại thừa nhận tiểu tử làm chủ, nó không phải là luôn luôn cùng với Huyết Ma châu bài xích lẫn nhau sao?" U Minh không hiểu nhìn chằm chằm Thiên Tung, trên mặt hiện đầy thần sắc nghi hoặc.
Kỳ thực, U Minh nói không sai, chỉ cần là linh vật của trời đất, cũng sẽ có linh thức của riêng mình, nếu không có được sự công nhận của linh vật, coi như lấy được linh vật, cũng chẳng qua là lấy được một vật phẩm trang sức mà thôi, không có nửa phần tác dụng. Mà Thiên Dương châu là chí linh chi vật, bên trong chứa đựng sáu loại nguyên tố tự nhiên lấy nguyên tố ánh sáng làm chủ. Năng lượng của nó và Huyết Ma châu giống nhau, nhưng đồng thời cũng tương sinh tương khắc. Trong ý thức của U Minh, nếu Huyết Ma châu đã cùng Thiên Tung dung hợp, như vậy Thiên Dương châu sẽ đối với Thiên Tung sinh ra bài xích, thế nào lại chủ động dung hợp đây? Thế nhưng U Minh không biết, Thiên Tung vốn chính là bóng tối và ánh sáng song nguyên đồng thể, lại thêm sự cải tạo của Băng Tuyết Chi Lệ, chủng loại nguyên tố năng lượng trong cơ thể Thiên Tung dường như đã đạt tới một nửa nguyên tố tự nhiên rồi. Thiên Dương châu vốn là chí linh chi vật, dĩ nhiên đối với Thiên Tung cực kỳ thân cận, hơn nữa cộng thêm Bích Hải châu lửa cháy thêm dầu ngoài ý muốn, sẽ nảy sinh cảnh tượng Thiên Dương châu nhận chủ, song châu dung hợp.
Nhìn Thiên Tung được hào quang màu vàng kim bao quanh như một nữ thần, bên môi U Minh tràn ra một nụ cười yêu dã, "Tên tiểu tử này, thật là khiến ta kinh ngạc, có lẽ, đời này gặp được ngươi là chuyện may mắn nhất của ta!"
Lúc này, ánh sáng màu vàng kim quanh người Thiên Tung lại lớn hơn gấp đôi so với lúc trước, ánh sáng màu vàng kim mạnh mẽ mà chói mắt đã bao phủ tòan bộ tầng thứ chín tháp Thánh môn, cũng dần dần có khuynh hướng muốn xông ra phía ngoài. U Minh dù sao cũng là dị thú hệ bóng tối, cảm nhận được năng lượng nguyên tố mạnh mẽ trong ánh sáng màu vàng kim kia, U Minh không thể không vận khởi năng lượng nguyên tố bóng tối toàn thân tiến hành chống cự.
Mặc dù, thân thể U Minh lúc này cảm thấy rất khó chịu đối ánh sáng màu vàng kim này, nhưng tâm tình thì hoàn toàn ngược lại. "Ha ha, Thiên Dương châu chạy vào trong thân thể tiểu tử, tháp Thánh môn này xem ra cũng không cầm cự được bao lâu! Những lão bất tử phía ngoài kia sợ rằng đã nhận thấy được sự biến hóa của tháp Thánh môn, gấp đến độ giậm chân rồi!"
Kỳ thực, U Minh đoán một chút cũng không sai, bên ngoài bây giờ có thể nói là cảnh tượng hỗn loạn! Trừ ba anh em Tề Thiên Sách, hai người Bạch Tử Nhan, Tề Phong Tề Vũ, còn có Mục Nhạc Ca, Nguyệt Tiêu Nhiên, Lục Thăng và Tiêu Ngọc Thương mỗi ngày nhất định canh giữ ở ngoài tháp, từng nhóm từng nhóm đệ tử Thánh môn cũng vội vã chạy tới quảng trường trước tháp Thánh môn. Bởi vì bọn họ cũng cảm nhận được nguyên tố năng lượng trong không khí đang kịch liệt giảm bớt, các loại năng lượng đều không ngừng sinh ra dao động, còn có ánh sáng màu vàng kim trên đỉnh tháp Thánh môn. Tất cả đều tuyên bố rõ ràng: đã xảy ra chuyện lớn!
"Đại ca, Thiên Tung không sao chứ?" Tề Thiên Ngạo nhìn đỉnh tháp Thánh môn tỏa ra ánh sáng màu vàng kim, lo lắng hỏi.
"Đệ yên tâm, tiểu muội không có việc gì đâu, tuyệt đối sẽ không!" Nhưng, ở nơi không ai thấy, hai tay của Tề Thiên Sách đã nắm thành nắm đấm!
Những người bên cạnh ba anh em Tề gia sắc mặt cũng không tốt hơn bao nhiêu. Vẻ mặt Tề Phong Tề Vũ vẫn lạnh băng như cũ, không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì, nhưng hai tay bọn họ đang nắm vỏ kiếm đã âm thầm trắng bệch; hai người Bạch Tử Nhan và Bạch Tử Du bên cạnh bọn họ đều là không nhúc nhích nhìn chằm chằm đỉnh tháp, dường như ánh mắt của bọn họ là vì theo đuổi người khác mà sinh ra; về phần Mục Nhạc Ca, hoa hoa công tử luôn luôn phong lưu không kềm chế được đã quên mất vui đùa với chiếc quạt xếp trong tay, mà là nắm nó thật chặt, dường như muốn đem nó bẻ gãy; lông mày như dáng núi của Nguyệt Tiêu Nhiên nhíu lại, hoàn toàn có thể kẹp chết một con ruồi; Lục Thăng rõ ràng nhẹ nhõm rất nhiều, nhưng nếu nhìn kỹ lại sẽ phát hiện, con người bình thường nhanh nhẹn dũng mãnh này trên trán không ngờ phủ một tầng mồ hôi mỏng.
Vẻ mặt mấy người này rõ ràng là lo lắng cho Thiên Tung. Thế nhưng còn có một nhóm người cũng gấp đến độ muốn chết. Những người này dĩ nhiên là Tần Duyệt và Thánh môn trưởng lão.
Ngay lúc năng lượng vừa mới bùng phát ra khỏi tháp Thánh môn, phát ra ánh sáng màu vàng kim, hơn mười bóng dáng lập tức xuất hiện trên lầu các bên cạnh tháp Thánh môn. Những người này theo thứ tự là Tần gia Tần Duyệt, Tần Đỉnh; Tiêu gia Tiêu Tịch, Tiêu Kiếm; Lục gia Lục Ẩn, Lục Trọng; Mục gia Mục Thiên Thành, Mục Nham và Nguyệt gia Nguyệt Dung, Nguyệt Lâm. Những người này đều dán mắt quan sát động tĩnh chung quanh tháp Thánh môn. Thế nhưng, không giống với sự khẩn trương của mọi người, trong mắt Tần Duyệt lộ ra dày đặc những oán độc, dường như đang muốn giết người.
Giờ phút này Thiên Tung dĩ tự nhiên không biết bên ngoài gió nổi mây phun. Nàng đã đem tinh thần của mình hoàn toàn chìm vào sự dung hợp cùng Thiên Dương châu. Lúc Thiên Dương châu tiến vào trong cơ thể nàng, nàng cảm thấy cơ thể mình xảy ra biến hóa long trời lở đất. Lục phủ ngũ tạng dường như trong nháy mắt bị căng lớn mấy chục lần. Bốn luồng khí xoáy tụ cứ như vậy chiếm cứ một vùng đất trong cơ thể, cùng với luồng khí xoáy của nguyên tố bóng tối, nguyên tố ánh sáng và nguyên tố thủy tạo thành một hình tròn. Bốn luồng khí xoáy tụ kia thực chất không có năng lượng dao động, lúc này đã giống như lốc xoáy vũ trụ mênh mông, tràn đầy chất khí màu trắng. Theo lý thuyết, khai phá lục phủ ngũ tạng phải chịu đựng thống khổ không thấp hơn đả thông kinh mạch, thế nhưng Thiên Tung lại không hề cảm thấy nửa phần thống khổ. Cả người giống như cùng với tự nhiên dung hòa vào nhau, thân thể thoải mái không nói nên lời. Thiên Tung mơ hồ có một cảm giác, Thiên Dương châu này dường như ở trong cơ thể nàng gieo xuống một hạt mầm. Nếu lấy được ‘phân bón’ thích hợp sẽ khiến cho hạt giống trong cơ thể nàng nảy mầm. Nàng lẳng lặng quan sát tình huống trong cơ thể, bảy luồng khí xoáy tụ vây lượn thành vòng tròn, còn có chất khí màu trắng tràn ngập bên trong luồng khí xoáy, mơ hồ giống như lốc xoáy vũ trụ vận hành. Nàng đột nhiên nghĩ đến câu nói ở trang cuối cùng trong Thần Ma chí: thế nào là thần, thế nào là trên cả thần? Thế nào là trời, thế nào là trên cả trời? Bảy nguyên hợp nhất, là vì trời đất đại thành ư?
Lúc ấy, Thiên Tung đối với những lời này không hiểu lắm, nhưng bây giờ nghĩ đến, bảy nguyên hợp nhất chẳng lẽ là chỉ bảy loại nguyên tố năng lượng dung hợp làm một? Kiếm Thần đích xác là đỉnh điểm của một nguyên tố năng lượng tu luyện thành, nhưng một khi đạt được linh vật có thể đa nguyên đồng tu, cứ mỗi chủng loại năng lượng tu luyện tới cực hạn liệu có thể dung hợp được không, có phải đạt tới trình độ cao hơn, cũng chính là trời đất đại thành mà trong Thần Ma chí nhắc tới? Lúc này, Thiên Tung cảm thấy như có một cánh cửa thần kỳ hướng về nàng mở rộng, nàng đã lén nhìn vào bên trong cánh cửa, nhưng lại không thể nhìn thấy toàn cảnh, có lẽ, tu vi của mình còn chưa đủ để lĩnh hội trình độ sâu hơn. Thiên Tung cũng không phải là một người tham lam, lần này ngẫu nhiên lấy được Thiên Dương châu đã xem như may mắn, nàng tin tưởng dựa vào cố gắng của mình sau này tuyệt đối có thể hiểu được đạo lý huyền diệu trong đó.
Dần dần, Thiên Dương châu đã hoàn toàn sát nhập vào trong cơ thể Thiên Tung, tầng ánh sáng màu vàng kim vẫn bao phủ cả chín tầng cũng đã mờ đi rất nhiều. Đúng lúc này, Thiên Tung từ từ mở mắt.
Sau khi nàng mở mắt lập tức nhìn thấy Tiểu Hồ cũng giống mình đang trôi lơ lửng đối diện nàng. Quả cầu ánh sáng màu xanh mờ ảo vây quanh người Tiểu Hồ đã sớm tỏa ra, Tiểu Hồ đang nhắm mắt cùng với nàng treo trong một quả cầu ánh sáng màu vàng.
Khoảng cách gần như thế, Thiên Tung rốt cuộc thấy rõ bộ dạng Tiểu Hồ sau khi biến hóa. Tiểu Hồ sau khi biến thành nam tử, nhìn qua khoảng chừng mười tám mười chín tuổi. Tóc màu bạch kim lẳng lặng trôi lơ lửng trong không khí rực rỡ mê người. Trong quan niệm của Thiên Tung, hồ ly luôn luôn có hai phần mị mị, sau khi hóa hình, nhất định cũng sẽ giống Phi Dạ, U Minh trở thành một nam tử xinh đẹp ưu tú. Tuy nhiên, gương mặt này của Tiểu Hồ thật là khiến Thiên Tung vô cùng bất ngờ!
Gương mặt này không thể nghi ngờ chính là tuyệt thế vô song, tuấn mỹ vô hạ. Nhưng lại thuần khiết đến nỗi có thể khiến người ta động lòng, không có bất kỳ vẻ quyến rũ xinh đẹp nào, thanh nhã giống như không nhiễm khói lửa nhân gian. Lông mi cong cong như bươm bướm vỗ cánh muốn bay, một đôi môi mỏng như nhụy hoa non nớt, mang theo màu hồng nhàn nhạt. Da thịt trắng như trẻ con, khiến cho hắn nhìn qua mang theo chút đáng yêu.
"Dị thú thật sự là loài xinh đẹp!" Thiên Tung không nhịn được thở dài nói.
Đúng lúc này, giống như nghe được lời Thiên Tung không tự chủ lẩm bẩm. Lông mi Tiểu Hồ rung hai cái, sau đó chậm rãi mở mắt.
Ngay thời khắc Tiểu Hồ mở mắt, vẻ mặt Thiên Tung rõ ràng hơi chậm lại, bởi vì nàng thấy được đôi mắt màu băng lam giống nàng!
"Chủ nhân, chủ nhân! Ta hóa hình thành công rồi!" Tiểu Hồ thấy Thiên Tung rất là kích động nói.
"Haizz, đúng là hóa hình có kinh hãi không có nguy hiểm!" Nghĩ đến cảnh Tiểu Hồ bị phản phệ vừa rồi, Thiên Tung cũng không nhịn được thở dài một hơi.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói chứa đựng ghen tỵ cắt ngang cuộc đối thoại của hai người họ, "Chủ nhân, giờ cũng không phải là lúc ôn chuyện! Tam Châu đã hủy hết, tháp Thánh môn này lập tức sẽ trở thành tháp hoang. Năng lượng tập trung ở nơi này sẽ mau chóng tản đi, chắc chắn lúc này bên ngoài đã tụ tập đầy người của Thánh môn rồi, chúng ta vẫn là nên suy nghĩ xem làm thế nào để ra ngoài đi!" U Minh không để ý đến ánh mắt bất mãn của Tiểu Hồ, nhìn Thiên Tung nói.
"U Minh, hai lão gia hỏa kia đâu rồi?"
"Hừ! Đã bị ta giải quyết!" U Minh bĩu môi khinh thường.
Trong lúc nói chuyện, ánh sáng màu vàng kim trên người Thiên Tung đã dần dần tiêu tán, ba người đồng loạt cảm thấy năng lượng chung quang tháp Thánh môn đang nhanh chóng rời đi.
"Chủ nhân, cửa lớn tháp Thánh môn hiện giờ nhất định đã bị bao vây, chúng ta phải xông ra ngoài sao?" Trên mặt Tiểu Hồ lộ vẻ lo lắng.
"Hừ! Chúng ta đương nhiên là phải ra ngoài! Nhưng," khóe miệng Thiên Tung phảng phát chút tà ác, "Chúng ta sẽ không theo cửa lớn ra ngoài!"
Ngoài tháp Thánh môn.
Giờ phút này, tâm tình mọi người đều khẩn trương trước nay chưa từng có, ngay vừa rồi, Tần Duyệt đã hạ lệnh phong tỏa, bao vây cửa lớn tháp Thánh môn. Dường như tất cả mọi người cũng cảm giác được năng lượng chung quanh tháp Thánh môn có biến hóa. Trên quảng trường có thể nói là cảnh tượng huyên náo, mọi người đều nghị luận, rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Tất cả mọi người gắt gao nhìn chằm chằm cửa lớn tháp Thánh môn.
Nhưng vào lúc này, một tiếng nổ đinh tai nhức óc đột nhiên từ đỉnh tháp vang lên. Mọi người rối rít ngẩng đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy vô số tảng đá lớn từ trên trời rơi xuống, bụi mù nổi lên bốn phía. Mọi người đều vội vàng cho gọi Kiếm Khí, muốn bay ra khỏi khu vực bị tàn phá dữ dội này. Trong lúc nhất thời, trên quảng trường hào quang đủ màu, lại phối hợp với bụi mù, xa xa nhìn lại, khung cảnh cũng có mấy phần ‘đẹp’.
Nhưng ‘đẹp’ này lại khiến đám người Tần duyệt đối diện tháp Thánh môn tức gần chết! Tháp Thánh môn chín tầng tồn tại suốt vạn năm không ngờ cứ như vậy bị người ta phá nát?! Căn cơ của Thánh môn không ngờ cứ như vậy bị phá hủy?!
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
9 chương
41 chương
34 chương
179 chương
11 chương
70 chương