Thiên Tung Xinh Đẹp
Chương 54
Chương 53: Tam châu đồng huy [1]
[1]: Ba hạt châu cùng sáng chói
Nghe được giọng nói này, hai lão giả tóc trắng nhất thời cả kinh, vội vàng nhìn về hướng cửa vào tầng thứ chín tháp Thánh môn.
Ngay tại lối vào tầng thứ chín đột nhiên đứng đó là một nam tử mặc áo đen. Nam tử kia tóc đen, không gió mà bay, nói toạc ra giống như tà ma trên đời. Áo bào trên người cũng không che kín tứ chi thon dài tráng kiện đẹp đẽ của hắn, da thịt trắng như tuyết cứ như vậy lộ ở bên ngoài hiện lên vô hạn phong tình. Một đôi con ngươi màu đỏ như máu khảm trên gương mặt tuyệt thế, vốn nên giống như như bảo thạch rực rỡ xinh đẹp, nhưng giờ phút này nó khiến người ta cảm giác chỉ có máu huyết, tà ác, cùng với tàn nhẫn. Nam tử này dĩ nhiên là ‘dị thú’ U Minh trong miệng Tần Trung rồi.
Hai người Tần Trung kể từ lúc bắt đầu nhìn thấy U Minh thì giống như bị điện giật, cho dù cách nhau khá xa, bọn họ cũng có thể cảm thấy trên người U Minh tỏa ra áp lực. Nhiều năm không gặp, dị thú thứ ba trên bảng báo danh dị thú này đã đạt tới thực lực Kiếm Tiên cấp tám?! Hai người Tần Trung còn chưa bắt đầu chiến đấu, đã cảm nhận được sợ hãi. Kỳ thực, thực lực của hai người Tần Trung cũng đều là Kiếm Tiên cấp tám. Thế nhưng, thân là loài người, kiếm tiên sao có thể so với dị thú hung mãnh cường hãn được. Huống chi, đối mặt với bọn họ còn là dị thú hung tàn nhất Ám Ma Huyết Long.
Đúng lúc này, U Minh phát động tiến công trước. Chỉ thấy màn sương quanh người hắn càng ngày càng dày, hơn nữa lấy một loại tốc độ cực nhanh khuếch tán ra không gian chung quanh. Đây là khả năng thi triển xâm lược không gian của Kiếm Tiên, tương đương với việc đem không gian chung quanh biến chuyển thành phạm vi của mình, chiêu này nếu đối phó với người thực lực thấp hơn so với mình đương nhiên là trăm trận trăm thắng. Giống như lúc nãy ở tầng thứ tám, ba người Thiên Tung bị U Minh dùng màn sương bao quanh, cũng chỉ có thể mặc người chém giết.
Đáng tiếc, đối mặt với U Minh là cường giả cùng cấp Kiếm Tiên với bản thân. Hai người Tần Trung mặc dù trong lòng có chút sợ hãi, nhưng tay cũng không chần chờ, Tần Trung trong nháy mắt xuất ra kiếm khí của mình. Đó là một thanh tam lăng xoa (xiên) màu lửa đỏ. Từ lúc Tần Trung bắt đầu gọi ra Kiếm Khí, ngọn lửa màu đỏ cũng từ trên kiếm khí tỏa ra bốn phía chung quanh, trong nháy mắt, cả lối vào tầng thứ chín tháp Thánh môn lập tức bị phân cắt thành hai phần bóng tối và lửa đỏ. Nhưng nếu nhìn kỹ lại, sẽ phát hiện ra màn sương mù dày đặc màu đen kia đang từ từ xâm nhập vào trong biển lửa màu đỏ, từ từ hiện lên khuynh hướng đánh bọc sườn [1].
[1]: vây đánh sau lưng hoặc bên hông địch
Lão giả áo trắng bên cạnh Tần Trung thấy tình huống không ổn, vội vàng cũng cho gọi kiếm khí của mình. Trong chớp mắt, một trường côn màu xanh biếc lập tức xuất hiện trong tay lão giả áo trắng.
"Bích Lân, Thanh Mộc Sâm Lâm!" Lão giả áo trắng kia dĩ nhiên sử dụng ngay một chiêu thức siêu cường, nhưng chiêu thức này cũng không phải lấy tấn công làm chủ. Chỉ thấy theo chiêu thức phát ra của lão giả áo trắng, một luồng ánh sáng xanh biếc bao phủ lên biển lửa của Tần Trung, mênh mông nguyên tố mộc trong nháy mắt chiếm lĩnh không gian phía trên biển lửa.
Trong ngũ hành, mộc sinh hỏa, điều này không thể nghi ngờ. Cho nên, trong tích tắc ánh sáng màu xanh tiếp xúc với biển lửa, thế lửa chợt gia tăng. Nhưng vào lúc này, dị biến đột ngột tăng lên.
Thì ra trong lúc lão giả áo trắng phát ra chiêu thức, Tần Trung khống chế khu vực của mình không rảnh lo cái khác, U Minh đã bao vây biển lửa, màn sương thâm nhập ra phía sau Tần Trung và lão giả áo trắng.
"Không tốt!" Đột nhiên, lão giả áo trắng hét lớn một tiếng, khiến Tần Trung cũng nhìn về phía sau, chỉ thấy bóng dáng của Thiên Tung và Tiểu Hồ từ từ rõ ràng trong màn sương. Thiên Tung và Tiểu Hồ không ngờ đã vòng qua hai người họ, chạy thẳng tới bên trong tầng thứ chín, điều này khiến cho hai người Tần Trung nổi trận lôi đình.
"Tiểu bối kia đứng lại!" Tần Trung cũng không kịp cùng với U Minh đấu tiếp, vội vã muốn truy đuổi Thiên Tung. Nhưng lúc này, một màn sương lại vô thanh vô tức xuất hiện chung quanh Tần Trung. "Đáng chết!" Tần Trung hét lớn một tiếng đành phải lại vận khởi nguyên tố chung quanh tiến hành chống cự.
"Lão già! Đối thủ của ông là ta! Hôm nay để cho bản đại gia bồi các ngươi vui đùa một chút!" U Minh nhìn về hướng Thiên Tung biến mất, từ đầu đến cuối, ngài cũng không quay đầu lại nhìn ta một cái, cái này gọi là tín nhiệm đối với ta sao? Vậy ta sao có thể phụ lòng ngài đây? U Minh bên môi tràn ra một chút vui vẻ.
Thiên Tung và Tiểu Hồ từ sau lúc mượn màn sương của U Minh tiến vào đến bên trong tầng thứ chín, đã phát hiện tầng thứ chín của tháp Thánh môn này hoàn toàn không giống với những tầng khác. Mật độ nguyên tố dày đặc không nói, không khí ở tầng thứ chín này gần như toàn màu trắng. Không khí màu trắng kia giống như sương mù khiến người ta nhìn qua có chút cảm giác hòa hợp, vậy là thời điểm bảy loại nguyên tố năng lượng đều dày đặc tới trình độ nhất định sẽ xuất hiện cảnh tượng này sao. Thiên Tung trong lòng thầm nghĩ.
Đúng lúc này, trước mặt Thiên Tung xuất hiện một cửa lớn bằng đá cao chừng ba thước. Cửa lớn kia nhìn qua cứng rắn vô cùng, phảng phất ánh sáng màu đỏ, cho dù cách thật xa cũng có thể cảm nhận năng lượng nguyên tố hỏa trên phiến đá kia.
Mặc dù cửa lớn này nhìn qua khó có thể phá bỏ, nhưng Thiên Tung lại không có chút nản chí nào. Lúc trước nàng vẫn không dám sử dụng thực lực chân chính của mình, hiện giờ, nàng còn có gì phải bận tâm.
"Chư Thần Dực!" Theo lời của Thiên Tung, bốn phiến Chư Thần Dực dài đến bảy thước từ trong cơ thể Thiên Tung trong nháy mắt hiện ra bên ngoài. Bốn phiến Chư Thần Dực khổng lồ theo suy nghĩ của Thiên Tung, hai cánh phía dưới hóa thành từng lưỡi dao sắc bén, hướng phía cửa lớn cao ba thước màu đỏ bay đi.
"Keng keng keng keng! . . . . . ." Một tràng tiếng va chạm liên tiếp khiến cho phía trước cửa lớn rơi xuống một mảng bụi màu đỏ, thế nhưng, trên cửa kia chẳng qua là lưu lại vài cái lỗ nhỏ nông sâu không giống nhau.
Thiên Tung không vừa lòng nhíu mày một cái, "Đáng chết! Cái cửa này rốt cuộc làm bằng chất liệu gì vậy!" Thiên Tung bất mãn khẽ nguyền rủa một tiếng.
Lúc này, đột nhiên cảm thấy làn váy bị lôi kéo, nàng vừa quay người đã nhìn thấy Tiểu Hồ đang cắn làn váy nàng, dường như muốn nói gì.
"Ngươi có cách?" Thiên Tung đoán hỏi.
Dường như có điều bất mãn với chất vấn của Thiên Tung, Tiểu Hồ nghênh ngang kiêu ngạo đi tới trước cửa lớn, chỉ thấy chín cái đuôi phía sau của nó mở ra thành hình hoa sen. Quanh người ngưng tụ ra một loại băng tuyết màu bạc. Sau một lúc chuẩn bị, Tiểu Hồ đột nhiên há miệng, một tràng khí lạnh khổng lồ lập tức được phun ra ngoài.
Khí lạnh kia ngưng tụ thành hình như một đóa băng liên, cũng không tiêu tán, hơn nữa nó bay lượn hết sức chậm chạp trong không khí. Thế nhưng, nhìn theo bay lượn của nó, Thiên Tung cảm thấy nguyên tố thủy chung quanh đang kịch liệt giảm xuống.
"Keng!" Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, đóa băng liên khổng lồ đã đập vào trên cửa lớn màu lửa đỏ. Chỉ thấy từ chính giữa cửa lớn bắt đầu bị băng tuyết lấy tốc độ mắt thường có thể thấy xâm chiếm không ngừng, màu lửa đỏ từ từ biến thành màu băng lam.
Lúc này, Tiểu Hồ rất là vội vàng hướng về Thiên Tung kêu lên hai tiếng, Thiên Tung tựa như hiểu được Tiểu Hồ thúc giục, vội vàng lần nữa để cho hai mảnh Chư Thần Dực rời thân thể. Lần này, hai mảnh Chư Thần Dực kia lấy tốc độ nhanh hơn trước hóa thành hơn trăm lưỡi dao sắc bén hướng về chính giữa cửa lớn bay tới.
"Keng keng keng, keng!"
Một tiếng vang thật lớn, chỉ thấy từ chính giữa cửa lớn bắt đầu có vết rạn nứt. Khiến cho Thiên Tung vô cùng kinh ngạc chính là, sau khi cửa lớn vỡ nát, những mảnh đá vụn lại là những khối băng vụn! Thiên Tung kinh ngạc nhìn Tiểu Hồ một chút, nàng không nghĩ tới thời gian nửa năm ngắn ngủi, cửu vĩ tuyết hồ này không ngờ tăng lên tới trình độ như thế!
Tiểu Hồ dường như cảm giác được ánh mắt quan sát của Thiên Tung. Kiêu ngạo ưỡn ngực, như muốn nói: Hừ! Cũng không chỉ có Ám Ma Huyết Long mới có thể giúp người, ta cũng có thể!
Đang lúc Thiên Tung và Tiểu Hồ ở nơi đó ‘liếc mắt đưa tình’, một luồng ánh sáng vàng kim chói mắt lóe lên khiến cho Thiên Tung và Tiểu Hồ trong nháy mắt ngừng lại hô hấp.
Thiên Tung giương mắt nhìn, chỉ thấy trên một chiếc khay dài chừng năm thước trắng như tuyết, có đặt ba toà sen. Ba hạt châu giống như Dạ Minh Châu tròn trịa sáng long lanh rõ ràng đặt ở trên. Ba hạt châu, hạt bên trái hiện lên màu đỏ đen, quanh mình bao quanh một lớp sương mù như màu máu, lóe ra sắc đen sáng bóng. Hạt ở giữa, có màu vàng kim, giống như ánh mặt trời rực rỡ, khí thế hùng hậu, giống như càn khôn tự nhiên ngưng tụ trong đó. Mà hạt bên phải, hiện lên màu xanh biếc, là hạt châu lớn nhất trong ba hạt, thấy nó giống như thấy sóng biển xanh biếc, hải triều mênh mông. Ba viên bảo châu này, tất cả đặt trên bàn ngọc thành một hàng. Từ xa nhìn lại, ba viên bảo châu đều tỏa sáng, thấp thoáng xen lẫn nhau, dường như cùng đối mặt với trời đất tự nhiên, bóng tối ánh sáng, ốc đảo biển rộng. Cái loại khí tức mênh mông, năng lượng hùng hậu đó chỉ từ xa nhìn lại cũng khiến cho lỗ chân lông toàn thân Thiên Tung như được mở ra.
"Thật đẹp quá!" Thiên Tung không nhịn được thì thào nói. Trước mắt ba viên bảo châu tỏa sáng dường như có thể khiến cho người trầm mê, khiến Thiên Tung phát sinh ra hoảng hốt. Thiên Tung không chú ý tới, lúc này trên mặt Tiểu Hồ bên cạnh nàng lộ ra một loại thần sắc cực kỳ khao khát.
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
9 chương
41 chương
34 chương
179 chương
11 chương
70 chương