"Tự do! Ta tự do rồi!" U Minh vuốt xích sắt hàn tinh đã gãy lìa, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy thần sắc kích động, "5000 năm! 5000 năm! Tiểu tử, cám ơn ngươi!" Nghe thấy từ trong miệng mãnh thú như U Minh nói ra tiếng cám ơn, cũng biết hắn giờ phút này kích động cỡ nào. "Không có gì, ta bất quá là lấy lại con vật của Ám Ma Tộc chúng ta mà thôi." Thiên Tung không thèm để ý bĩu môi. U Minh nghe lời này thiếu chút nữa ngất đi. Có lầm hay không, dường như mình bị trở thành đồ vật?! Còn là đồ thuộc về của nàng ta nữa. Mặc dù, tính cách dị thú cao ngạo khiến cho U Minh có chút không thoải mái với lời này của Thiên Tung, nhưng sâu trong trong lòng U Minh lúc này cũng đang chảy xuôi một loại ngọt ngào như có như không. "Được rồi, nhanh lên một chút thả Tiểu Hồ ra, ta có chuyện muốn hỏi ngươi." Thiên Tung không để ý đến thần sắc rối rắm của U Minh, chỉ vào Tiểu Hồ vẫn bị nhốt trong màn sương nói. "Tiểu Hồ? Con hồ ly thối này lại gọi là Tiểu Hồ?" Dùng gót chân nghĩ cũng biết cái tên ‘sáng tạo’ như vậy tuyệt đối là Thiên Tung cấp cho. U Minh nhất thời sinh ra cảm giác đồng cảm với cửu vĩ tuyết hồ. Hắn hướng về màn sương vây lượn quanh cửu vĩ tuyết hồ phất phất tay, màn sương kia lập tức dần dần tiêu tán. Cửu vĩ tuyết hồ vừa được giải thoát, lập tức chạy như bay về phía Thiên Tung. Nhưng lần này, nó không theo thói quen cho Thiên Tung một cái ôm của sói, mà là dùng đôi mắt băng lam long lanh nước của mình quan sát Thiên Tung từ trên xuống dưới, như muốn nhìn một chút Thiên Tung có bị thương không. Kỳ thực, cửu vĩ tuyết hồ mặc dù bị màn sương hạn chế hành động, nhưng không bị che lại sáu giác quan. Nó dĩ nhiên nghe được đoạn đối thoại của Thiên Tung và U Minh, biết U Minh tuyệt đối sẽ không làm thương tổn Thiên Tung. Thế nhưng, không tận mắt kiểm tra một chút, nó vẫn không thể yên tâm. Thiên Tung bị động tác tuyệt đối nhân tính hóa của cửu vĩ tuyết hồ khiến trong lòng ấm áp, trên mặt cũng dâng lên nụ cười nhàn nhạt. "Này, ngươi đừng có liếc mắt đưa tình với con hồ ly thối kia. Đến bây giờ ta còn chưa biết tên của ngươi đấy? Nếu người là thiếu chủ của Ám Ma Tộc, sau này ngươi cũng chính là chủ nhân của U Minh ta, cũng không thể cứ gọi ngươi ‘Này’ chứ!" U Minh nhìn Thiên Tung lộ ra nụ cười ôn nhu như thế với Tiểu Hồ, hết sức khó chịu, lập tức cắt ngang nói. "Ta tên là Thiên Tung, Diệp Thiên Tung. Ngươi không phải cần phải gọi ta là chủ nhân, gọi ta Thiên Tung được rồi. Nhưng hiện giờ ta họ Tề." Thiên Tung đã đem U Minh trở thành người một nhà, cũng không giấu giếm, lập tức đem chuyện Ám Ma Tộc bị họa diệt tộc từ tám năm trước cho tới bây giờ từ từ nói cho U Minh. Khi U Minh nghe được trong đại hội Thánh môn, Tần Duyệt muốn tìm người khiêu chiến Thiên Tung thì rốt cuộc nổi giận. "Mẹ nó! Tần gia này thật là càng ngày càng hèn hạ, thảo nào ta nói lần này làm sao chỉ có hai người đi vào! Nếu không phải bọn chúng dựa vào sau lưng có chỗ dựa, còn dám lớn lối như vậy sao?" U Minh vì tức giận mới bật thốt lên, nhưng Thiên Tung trong nháy mắt đã bắt ngay được trọng điểm. "U Minh, ngươi mới vừa nói Tần gia sau lưng có chỗ dựa? Ai? Còn nữa, lấy thực lực của ngươi cũng có thể tiêu diệt cỡ Kiếm Thần trở xuống, sao còn có thể bị bắt, nhốt vào tháp Thánh môn này?" "A. . . . . . Tên tiểu tử ngươi phản ứng thật là quá nhanh." U Minh gật đầu một cái, "Không sai! Sau lưng Thánh môn quả thực có một thế lực siêu cấp đang ủng hộ nó, mà thế lực kia đã mai danh ẩn tích gần vạn năm rồi. Ngươi có biết người chân chính dựng nên tháp Thánh môn này là ai hay không?" "Ngươi nói chẳng lẽ là Cửu Trọng Cung!" Thiên Tung có chút khẩn trương hỏi. "Ngươi biết Cửu Trọng Cung?!" Lần này đến phiên U Minh kinh ngạc, cho dù số nhân sĩ cao nhân đương thời biết Cửu Trọng Cung sợ rằng cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà nàng lại biết?! "Ta cũng chẳng qua là ngoài ý muốn biết được thôi, xem ra, " Thiên Tung hơi nheo mắt lại, "Nước ở Thánh môn thật đúng là không phải sâu bình thường!" U Minh quan sát tiểu cô nương trước mắt đã lâm vào trầm tư, giống như đang quan sát một ngọn núi cao làm người ta phải ngước nhìn. Chủ nhân đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn này thật là càng ngày càng khiến cho hắn kinh hãi cùng với thán phục. Nàng chẳng những còn nhỏ tuổi mà đã tu vi dọa người, còn có linh hồn Kiếm Khí, dị thú đi theo. Quan trọng nhất là tâm trí và kinh nghiệm của nàng tuyệt không phải người thường có thể so bì được. Tâm của U Minh giống như trong giây lát bừng lên một ngọn lửa, bởi vì, từ trên đôi vai của tiểu cô nương nhỏ bé đơn bạc này, hắn dường như thấy được tương lai chói mắt của Ám Ma Tộc. "Chủ nhân, không biết chủ nhân về sau có tính toán gì?" U Minh đã tự động sửa lại xưng hô, nếu Thiên Tung là thiếu chủ của Ám Ma Tộc, mà mình vừa được nàng cứu, gọi nàng thiếu chủ cũng là có thể. "Ừ, " nghe U Minh xưng hô như thế, Thiên Tung vẫn còn có chút không quen, dừng một chút, "Ta quyết định giữ nguyên kế hoạch, trước tiên lấy lại thánh vật của Ám Ma Tộc ta Huyết Ma châu, sau đó phá hủy Thiên Dương châu của Thánh môn, phá hủy linh mạch Thánh môn." "Nhưng như vậy tất nhiên sẽ gặp phải sự truy sát của Thánh môn, hơn nữa rất có thể sẽ dẫn theo người của Cửu Trọng Cung ra ngoài. Nếu vậy sẽ không tránh được một cuộc đại chiến!" "Ta chính là muốn đem tất cả thực lực ẩn núp của Thánh môn dẫn dụ ra, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, ta muốn biết kẻ thù ta phải đối mặt đến cùng là mạnh cỡ nào!" Bên môi Thiên Tung thoáng hiện lên nụ cười lạnh, "Ta tin tưởng mình có thể toàn thân trở ra, bất quá trước khi đi, sao có thể không kéo theo vài cái đệm lưng đây!" "Ha ha! Đủ âm hiểm! Quả nhiên xứng làm chủ nhân của U Minh ta. Đúng! Ta cũng rất lâu không hoạt động gân cốt rồi, nên đòi lại chút lãi từ Thánh môn thôi!" U Minh rất là cuồng ngạo cười to nói. Đúng lúc này, một tiếng động rất nhỏ cắt ngang cuộc đối thoại của hai người. Thiên Tung và U Minh đều nhìn về phía Tần Mộ Ngôn ngất xỉu. Chỉ thấy Tần Mộ Ngôn đã dần dần tỉnh lại. "Ngôn, huynh đã tỉnh chưa?" Thiên Tung rất ân cần tiêu sái đến trước người Tần Mộ Ngôn hỏi. "Ừ, Tiểu Thiên, nàng. . . . . ." Tần Mộ Ngôn thấy vẻ mặt ân cần của Thiên Tung vốn rất cảm động, nhưng hắn đột nhiên thấy được đi theo phía sau Thiên Tung chính là nam tử tuyệt mỹ kia thì vẻ mặt lập tức trở nên cứng ngắc lạnh lùng. Hắn vội vàng đem Thiên Tung bảo hộ ở phía sau. "Thiên Tung, hắn không tổn thương nàng chứ, ta đi đối phó hắn!" Vừa nói, Tần Mộ Ngôn đã xuất Phá Thiên kích từ trong cơ thể ra, như gặp phải đại địch nhìn U Minh. U Minh lại thờ ơ như không nhún vai, chép miệng với Thiên Tung đang ở sau lưng Tần Mộ Ngôn, dường như muốn nói: giao cho ngài giải quyết! Thấy cảnh như vậy, Tần Mộ Ngôn cũng ý thức được, chuyện dường như có chút sai lệch không như hắn nghĩ, "Tiểu Thiên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tần Mộ Ngôn vội vàng xoay người lại hỏi. "Ngôn, ta nói tóm tắt thôi. Ta từng nói với huynh, kẻ thù của ta là cả Thánh môn, đó cũng không phải tùy ý mà nói. Ta là người của Ám Ma Tộc, mà U Minh là dị thú thứ ba trên bảng dị thú Ám Ma Huyết Long, là thú thủ hộ của Ám Ma Tộc ta! Cho nên, hắn chẳng những sẽ không thương tổn ta, còn có thể trở thành trợ lực giúp ta báo thù!" Lúc này, Thiên Tung cũng không còn cần che giấu thân phận nữa. Ai ngờ Tần Mộ Ngôn nghe xong cũng không có chút biến động hay khiếp sợ nào, vẫn như cũ chuyên chú nhìn Thiên Tung, điều này cũng khiến Thiên Tung có chút hoảng hốt, "Này, Tần Mộ Ngôn, huynh không có gì để nói sao?" "Đối với ta, không có gì thay đổi cả!" Tần Mộ Ngôn đột nhiên kiên định nói, "Thân phận của nàng đối với ta không có bất kỳ ý nghĩa gì, nàng chính là nàng. Hơn nữa, Thánh môn đối với ta mà nói không có nửa phần quyến luyến. Nếu nàng phải phá hủy Thánh môn, vậy cũng tính ta chung một nhóm đi!" Tần Mộ Ngôn như đinh chém sắt ngược lại khiến Thiên Tung một lần nữa ngẩn người, nàng chưa từng nghĩ tới, Tần Mộ Ngôn sẽ vì nàng làm những việc như vậy. Thời điểm Thiên Tung đang không biết nói gì, Tần Mộ Ngôn nhẹ nhàng nắm hai vai Thiên Tung, ôn nhu nói, "Ta hiểu rõ mục đích lần này nàng tiến vào tháp Thánh môn, nếu nàng muốn xông đến tầng thứ chín lấy lại Huyết Ma châu, ta có thể. . . . . ." Lần này, Tần Mộ Ngôn vẫn chưa nói hết, lập tức bị Thiên Tung cắt ngang, "Không cần! Ta không cần huynh giúp ta!" "Tại sao? Tiểu Thiên, nhiều người nhiều sức mạnh, ta nhất định sẽ giúp nàng. . . . . ." Tần Mộ Ngôn còn chưa nói hết, lại một lần nữa hôn mê bất tỉnh. Chẳng qua, lần này cũng không phải bị U Minh đánh xỉu, mà là Thiên Tung thừa dịp Tần Mộ Ngôn không chú ý, dùng phương pháp điểm huyệt kiếp trước điểm vào huyệt ngủ trên người hắn. Nhìn Tần Mộ Ngôn cau mày té xuống đất, Thiên Tung ngồi bên cạnh hắn, cẩn thận dùng mười ngón tay ngọc thon dài của mình khẽ vuốt trán Tần Mộ Ngôn, muốn vuốt đi phiền não của hắn. Kỳ thực, từ lúc bắt đầu tiến vào tháp Thánh môn, Thiên Tung đã hi vọng Tần Mộ Ngôn nâng cao thực lực, từ đó giúp nàng đối phó với hai lão đầu thủ vệ tháp sẽ có thêm mấy phần thắng. Thế nhưng mới vừa rồi, nàng đã bỏ đi suy nghĩ này, đối với một người chịu liều lĩnh vì mình, Thiên Tung không thể chỉ vì cừu hận của bản thân mà lợi dụng sự thật lòng của hắn. "Ngài đối với hắn thật đúng là tốt!" U Minh chẳng biết lúc nào đã đứng bên cạnh Thiên Tung, "Ngài cuối cùng là sợ liên lụy hắn!" "U Minh, lời của ngươi hình như càng ngày càng nhiều!" Thiên Tung cũng không ngẩng đầu lên nói. U Minh rất không cam lòng sờ sờ mũi, cũng không nỡ đem tầm mắt từ phía trên người Thiên Tung thu hồi lại. Lúc này, Thiên Tung đã đứng dậy, "Chúng ta đi thôi." Tầng thứ chín tháp Thánh môn. "Tần Trung, ông có thấy tầng thứ tám hình như an tĩnh đến khác thường hay không?" Một lão giả vóc người nhỏ thấp, râu tóc bạc trắng hướng về lão giả áo đen ngồi bên cạnh nói. "Điều này cũng không có gì quá kỳ quái, bọn tiểu bối kia nhất định là không xông qua được tầng thứ bảy, dĩ nhiên không có cơ hội gặp dị thú kia rồi." Lão giả áo đen gọi là Tần Trung lơ đễnh nói. "Lại nói, dị thú kia thật đúng là lợi hại! Ta nhớ rõ lúc trước ta và ông hợp lực mới có thể cùng với hắn đánh ngang tay, không biết hiện giờ như thế nào?" Lão giả tóc trắng kia còn chưa kịp trả lời, một loại âm thanh như ma âm lập tức truyền vào tai hai người, "A, hai vị trưởng lão, nếu nhớ ta đến thế, sao không đến tầng thứ tám tìm ta thiết tha một chút! Ông xem, các ông không đến tìm ta, ta đây chỉ có thể tới tìm các ông thôi!"