Thiên Tung Xinh Đẹp
Chương 52
Khi thấy rõ dị thú kia thì dù là Thiên Tung hay Tần Mộ Ngôn đều ngẩn ra. Chỉ thấy xuất hiện ở trước mắt bọn họ không phải là con "dị thú" gì kinh hãi thế gian, chỉ là một nam tử, một nam tử trên cổ đeo một chiếc xiềng xích khổng lồ.
Nam tử kia có một đôi con ngươi màu đỏ như máu, tựa như đá hồng ngọc khảm trong đôi mắt phượng hẹp dài của hắn. Thế nhưng ánh sáng màu đỏ tươi lại khiến người ta nghĩ đến máu cùng với tà ác. Gương mặt tinh xảo nhẵn nhụi như nữ tử, cánh môi kiều diễm tươi đẹp như hoa mùa xuân khiến hắn càng lộ vẻ xinh đẹp hơn. Nam tử này mặc trên người áo bào đen như vảy cá, không biết có phải do thời gian đã quá lâu hay không, quần áo kia cực kỳ có vấn đề, tay áo và vạt áo đều không cánh mà bay. Lồng ngực trắng sữa cùng với bắp đùi thon dài có lực của hắn cứ như vậy lộ ra bên ngoài, mái tóc đen nhánh buông xuống mông, vài sợi tán lạc trước mặt làm nổi bật lên da thịt trắng nõn của hắn. Đây là một nam tử đủ khiến cho nữ tử trong thiên hạ điên cuồng.
Nhưng Thiên Tung cũng không nằm trong hàng ngũ nữ tử thiên hạ ấy, từ thời khắc đầu tiên nhìn thấy nam tử này, nàng đã cảm thấy -- nguy hiểm! Đây là một nam tử vừa tà ác vừa nguy hiểm. Nhưng khiến cho Thiên Tung nghi ngờ không hiểu là, trên người nam tử này, nàng lại cảm nhận được một loại khí tức quen thuộc.
Bên này, Thiên Tung và Tần Mộ Ngôn kinh ngạc khi thấy nam tử bị xích sắt khóa lại, nhưng nam tử này thấy bọn Thiên Tung còn kinh ngạc hơn. Hắn chưa từng nghĩ tới xông đến tầng này lại là hai ‘ củ cải nhỏ’ cùng với một dị thú nho nhỏ chưa trưởng thành. Không sai, khách quan so sánh với kẻ sống mấy ngàn năm như hắn mà nói thì mấy người Thiên Tung đích xác là "nhỏ" rồi.
"Ủa?" Đột nhiên, nam tử kia kinh ngạc lên tiếng nói, "Kỳ quái, tiểu tử, sao ta lại không nhìn ra cấp bậc tu luyện cùng với nguyên tố thuộc tính của ngươi?" Rồi sau đó nam tử kia lại quan sát hai tay của Thiên Tung, mới thoải mái cười một tiếng, "Thì ra là đeo chiếc nhẫn che giấu tu vi thuộc tính, ta đã nói rồi, bản đại gia làm sao có thể không nhìn ra. . . . . ."
Giọng nói nam tử chợt im bật, hắn nhìn chằm chằm tay phải của Thiên Tung, trên mặt xuất hiện một loại vẻ mặt rất kỳ quái, giống như là kích động, khó có thể tin, nghi ngờ.
Thiên Tung và Tần Mộ Ngôn còn không biết chuyện gì xảy ra đã cảm thấy một lớp sương mù phá không mà đến, đem hai người một hồ bao vây trong đó. Nhất thời, ba người Thiên Tung (tha thứ Hoan Hoan đem Tiểu Hồ cũng làm thành người đi, dù thế nào đi nữa hắn sớm muộn cũng sẽ lớn lên! Ha ha ~~) giống như sa vào đầm lầy, không thể di chuyển.
Đồng thời, nam tử kia giống như quỷ mị xuất hiện trước người Thiên Tung, rất nhanh nắm lấy tay phải của Thiên Tung.
"Ngươi làm gì đấy? Mau buông Tiểu Thiên ra! Khốn kiếp!" Thiên Tung còn chưa nói gì, Tần Mộ Ngôn đã không chịu nổi trước.
"Hừ! Ngươi lại dám trông nom chuyện của ta!" Chỉ thấy nam tử kia tùy ý phất tay nhẹ nhàng một cái, Tần Mộ Ngôn đã bị quạt bay ra ngoài.
"Phịch!" Kèm theo một tiếng vang thật lớn, Tần Mộ Ngôn đập vào trên vách tường, ngất đi.
Thiên Tung hiểu rõ tu vi của Tần Mộ Ngôn, dĩ nhiên biết lần này chẳng qua là khiến cho hắn hôn mê bất tỉnh, thực chất cũng không có tổn thương gì. Cho nên, nàng dường như ngay cả đầu cũng không ngoái lại, như cũ thẳng tắp nhìn chằm chằm vào nam tử đang nắm tay nàng.
"Ôi! Thật là vô tình, ngươi không lo lắng cho đồng bạn của ngươi sao?" Nam tử kia dí dỏm hỏi.
"Huynh ấy không bị thương, đâu cần ta lo lắng." Thiên Tung lạnh lùng trả lời.
Nhìn bộ dạng thờ ơ của Thiên Tung, nam tử kia dường như rất là thất bại, không thú vị ngoéo khóe miệng một cái. Hắn lại đem lực chú ý bỏ vào trên tay phải của Thiên Tung, chính xác mà nói, là lên chiếc nhẫn Ám Ma Huyễn, "Chiếc nhẫn này ngươi từ đâu mà lấy được?"
"Tại sao ta phải trả lời ngươi? Ngươi có tư cách gì hỏi ta?" Thiên Tung trên mặt không biến sắc, nhưng từ lúc nam tử kia truy hỏi, não bộ của nàng đã vận hành với tốc độ cao, phân tích thân phận của hắn.
"Tư cách?" Nam tử kia như nghe được chuyện cười, ánh mắt dần dần lộ ra tơ máu, "Ngươi biết ta là ai không?"
"Bất quá là một dị thú mà thôi." Kỳ thực, ngay từ lúc nam tử này bắt đầu đứng trước mặt nàng, Thiên Tung đã nhận ra trên người hắn tỏa ra khí tức của dị thú giống với Bạch Ngân và Phi Dạ, có điều, nam tử này dường như mạnh hơn so với Bạch Ngân và Phi Dạ nhiều.
"Không ngờ ngươi có thể nhìn ra ta là dị thú?" Lần này đến phiên nam tử kia kinh ngạc, "Tiểu tử, xem ra ngươi thật đúng là không đơn giản. Không sai, ta là dị thú thứ ba trên bảng dị thú: Ám Ma Huyết Long - U Minh. Dù sao bất kể ngươi là thân phận gì, cũng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của ta, nói cho ngươi biết cũng không sao. Nguyên tố thuộc tính của ta là nguyên tố bóng tối, là loài thú thủ hộ [1] của Ám Ma Tộc đã bị các ngươi tiêu diệt!" U Minh nói đến đây, sát khí trong đáy mắt càng tỏa ra dày đặc, một luồng sát ý gần như thực thể từ trên người hắn tỏa ra. Thế nhưng khiến cho bản thân hắn cũng ngoài ý muốn chính là, mặc dù mình đối với tiểu cô nương Thánh môn trước mắt này có động cơ để giết, nhưng lại không muốn xuống tay.
[1]: trong bản cv là thú giữ nhà, cơ mà ta thấy để thế mất đi sự uy nghiêm và cao quý của anh =]]
"Bị chúng ta diệt tộc?!" Thiên Tung nghe thế, trên người cũng là sát khí quay cuồng, nhưng nàng ngẫm lại lập tức hiểu rõ. Hiện giờ, mình lấy thân phận để tử Thánh môn xông vào, dĩ nhiên là người của Thánh môn. Cũng khó trách Ám Ma Huyết Long này đối với mình có ý muốn giết. Xem ra chuyện này thật đúng là cơn đại hồng thủy cuốn trôi miếu long vương, người trong nhà không nhận ra người trong nhà rồi!
"Nè! Ngươi biết ta họ gì không?" Thiên Tung lúc này ngược lại yên lòng, U Minh kia nhìn như tàn nhẫn, nhưng đối với Ám Ma tộc dường như là trung thành một lòng.
"Ngươi? Họ gì? Hừ!" U Minh có chút khinh thường cười, "Tên tiểu tử ngươi không cần tỏ ra bí hiểm với ta, vẫn nên mau chóng nói ra chiếc nhẫn này người lấy được từ đâu, cho dù ngươi họ gì, đoạt đồ của Ám Ma tộc chúng ta, ta cũng tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!" Chỉ có U Minh tự mình biết, khi hắn nói lời này thì ánh mắt rõ ràng đã né tránh một chút.
"Ta họ Diệp!" Thiên Tung cũng không quanh co nữa, trực tiếp báo ra tên họ của mình.
"Diệp?!" U Minh nghe vậy như bị điện giật. "Ngươi là… Ám Ma tộc trưởng. . . . . ."
"Ta không biết Ám Ma tộc trưởng ngươi nói là ai, nhưng cha của ta là Diệp Phong." Thiên Tung nói đến cha của mình cũng không bình tĩnh nữa, trong mắt mang theo tư niệm thật sâu.
"Diệp Phong? Nói như vậy tám năm trước ngươi còn sống!" Trong mắt U Minh tràn đầy kinh ngạc, mặc dù bị giam ở chỗ này, hắn đối với chuyện bên ngoài cũng không thể không biết gì cả. Tám năm trước, Ám Ma Tộc bị họa diệt tộc chính là mấy lão bất tử kia tự mình tới đây nói cho hắn biết, hắn làm sao có thể không biết.
"Chờ chút, ta làm sao tin tưởng lời ngươi nói không phải là lừa gạt ta, tiểu tử, ta thừa nhận ta nhìn ngươi cảm giác rất thân thiết, nhưng, trừ phi ngươi đưa ra chứng cớ, nếu không, ta sẽ không tin ngươi!" Khẩu khí U Minh như cũ có chút hoài nghi.
"Chứng cớ?" Thiên Tung nhướng mày, nàng là người kiên nhẫn rất có hạn, nếu không phải thấy U Minh này thực lòng toàn tâm toàn ý đối với Ám Ma Tộc, nàng sẽ không lãng phí nhiều thời gian như vậy, "Ngươi muốn chứng cớ, được! Ta cho ngươi! Ngươi buông ta ra đã!"
U Minh rất là miễn cưỡng buông tay Thiên Tung ra. Hắn không thể không thừa nhận, tay Thiên Tung mềm mại trắng nõn, hắn vừa mới nắm đã cảm thấy không muốn buông ra, giờ bị buộc buông ra, trong lòng tự nhiên có mấy phần không đành lòng.
Thiên Tung nhìn U Minh đã buông mình không nắm giữ nữa, cũng tùy ý chuyển động bả vai mấy cái, sau đó, nhẹ nhàng vén tay áo bên phải lên. Chỉ thấy trên cổ tay phải trắng nõn của Thiên Tung, một ký hiệu đỏ sẫm như đóa hoa anh túc xinh đẹp bám vào phía trên. Sắc đỏ như máu tươi nổi bật trên cánh tay trắng ngọc của Thiên Tung, đẹp không sao tả xiết.
Nhưng U Minh bây giờ căn bản không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp như vậy, "Huyết thệ! Ngươi điên rồi sao? Lại ở trên người mình gieo xuống huyết thệ!" U Minh bây giờ tràn đầy đau lòng. Hơn nghìn năm qua, hơn một nghìn năm không nếm qua cảm giác đau lòng chân chính! Nếu thấy huyết thệ đặc biệt của Ám Ma Tộc còn không biết thân phận của Thiên Tung, vậy hắn sống mấy ngàn năm này cũng vô dụng rồi.
"Huyết thệ chỉ là một nhắc nhở mà thôi, đối với ta mà nói, chẳng qua là trên cánh tay có thêm một hình vẽ, không ảnh hưởng gì." Thiên Tung không thèm để ý chút nào.
"Thêm một hình vẽ?" U Minh cảm thấy không biết nói sao với Thiên Tung. Loại đau đớn khi huyết thệ phát tác. . . đau đến không muốn sống hắn cũng đã thấy rồi, mà tiểu gia hỏa này lại thờ ơ như không?! Xem ra tiểu tử này không chỉ kiên cường bình thường. U Minh nhìn Thiên Tung cảm thấy càng ngày càng thích.
"U Minh, ngươi nói ngươi là thú thủ hộ của Ám Ma Tộc ta, nhưng làm sao mà bị giam ở nơi này? Thực lực của ngươi hẳn là hơn hai lão đầu thủ tháp kia mới phải chứ?" Thiên Tung đột nhiên hỏi.
"Thôi đi, ngươi cho là ta bởi vì hai lão đầu kia sao?" U Minh vuốt xiềng xích đeo trên cổ hắn, "Là vì nó! Kể từ ngàn năm trước, sau khi ta bị bắt vẫn chịu giam ở chỗ này, bị cái xiềng xích này khóa giữ. Ta đã dùng hết các loại phương pháp cũng không thể mở được nó ra. Nếu ta đoán không lầm, đây hẳn là chế tạo từ hàn tinh vạn năm, cứng rắn vô cùng. Trừ phi có linh hồn Kiếm Khí, nếu không, ta cả đời cũng không thể rời khỏi chỗ này." U Minh nói đến đây nhất thời có mấy phần chán chường, nhớ tới hắn năm đó, hung danh Ám Ma Huyết Long ai mà không sợ hãi, không ngờ bây giờ bị giam ở chỗ này, hắn đương nhiên không cam lòng tới cực điểm.
"A! Linh hồn Kiếm Khí sao? Ta vừa vặn có một thanh." Thiên Tung lãnh lạnh nhạt đạm nói, nhưng U Minh nghe được lại trực tiếp ngây dại. Đang lúc U Minh còn ngây ngốc, Thiên Tung đã từ trên đầu tháo xuống một vật trang sức hình hoa sen màu băng lam. Rời khỏi thân thể Thiên Tung, mất đi sự che giấu của nhẫn Tàng Long, U Minh mới cảm thấy trên đóa băng liên này phát tán năng lượng nguyên tố thủy tinh khiết cùng với linh hồn dao động.
"Không ngờ thật sự là linh hồn Kiếm Khí!" Lời nói của U Minh cũng có chút run rẩy, hắn không nghĩ tới mình thật sự có một ngày lại thấy được ánh sáng mặt trời.
"Chuẩn bị tốt chưa!" Thiên Tung nói xong cũng không chậm trễ, cầm trong tay băng liên, đem kiếm khí nguyên tố thủy trong cơ thể rót vào trong đó. Theo kiếm khí rót vào, đóa băng liên kia dường như sống dậy, nở rộ hào quang màu băng lam chói mắt.
"Băng Liên, đi!" Thuận theo cổ tay Thiên Tung vung lên, cánh hoa băng liên lập tức mở ra, như Phong Hỏa Luân, xoay tròn chém tới xích sắt trên cổ U Minh.
Nếu đổi lại là người thường, thấy một thanh kiếm khí biến thái như vậy bổ về phía mình, cho dù biết rõ là muốn cứu mình, cũng sẽ có chút lo lắng sợ hãi. Nhưng U Minh lại cực kỳ yên tâm đứng đó, giống như đang đứng thưởng hoa ngắm trăng.
Chỉ nghe "Bang" một tiếng, xích sắt trên cổ U Minh theo tiếng rơi xuống.
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
9 chương
41 chương
34 chương
179 chương
11 chương
70 chương