Thiên Tung đang đắm chìm trong suy đoán của mình thì một luồng năng lượng kinh khủng thiêu đốt người đột nhiên bùng phát phía trước. Thiên Tung lập tức nhìn về hướng đó, đã thấy quả cầu màu đỏ quanh người Tần Mộ Ngôn đang nhạt màu dần, nguyên tố hỏa đang từ bốn phương tám hướng với một tốc độ điên cuồng không ngừng bổ nhào vào thân thể Tần Mộ Ngôn. "Huynh ấy muốn lên cấp rồi! Không biết trải qua biến đổi của hạt sen Liệt Hỏa Hồng Liên, huynh ấy sẽ có biến hóa dọa người gì đây!" Thiên Tung cùng với Tiểu Hồ đều tập trung tinh thần nhìn chằm chằm Tần Mộ Ngôn. Đột nhiên, nguyên tố hỏa trong bán kính mười thước lại một lần nữa điên cuồng chuyển động, chỉ thấy một luồng ánh sáng đỏ nhô lên, bao phủ quanh người Tần Mộ Ngôn. Cảnh tượng kia chỉ có thể dùng từ đẹp không sao tả xiết để hình dung. Dần dần, ánh sáng đỏ từ từ tản đi, nguyên tố hỏa nóng rực cũng khôi phục lại bình thường. Bóng dáng Tần Mộ Ngôn từ từ trở nên rõ ràng. "Kiếm Tôn cấp hai!" Thiên Tung thất thanh kêu lên. Cho tới nay, thiên phú tu luyện biến thái của Thiên Tung có thể nói là người thần đều phẫn hận, bất kể là Mục Nhạc Ca, Nguyệt Tiêu Nhiên hay Tần Mộ Ngôn, thậm chí là Tề Thiên Sách khi so sánh với nàng dường như cũng chán nản thất sắc. Nhưng không thể phủ nhận, nếu không có Thiên Tung, những người này dù là ai trên đại lục, cũng tuyệt đối là người làm kinh thế hãi tục. Bây giờ nhìn Tần Mộ Ngôn thẳng một đường thăng lên ba cấp, hơn nữa còn trực tiếp vượt bậc là có thể biết. "Tiểu Thiên! Tiểu Thiên! Ta. . . . . . Tiến vào Kiếm Tôn rồi ! Còn là Kiếm Tôn cấp hai nữa!" Tần Mộ Ngôn vừa mở mắt ra lập tức kích động nhào về phía Thiên Tung, trình độ nhiệt tình kia so với cái ôm của sói Tiểu Hồ chỉ có hơn chứ không kém! Tần Mộ Ngôn trực tiếp bế Thiên Tung lên xoay tròn hai vòng. Thiên Tung cảm nhận được vui sướng của hắn phát ra từ trong lòng, cũng không nói gì hết, trên mặt cũng lộ ra nụ cười vui vẻ. Ngay cả Tiểu Hồ cũng chỉ là hừ hai tiếng, không cắt ngang sự vui sướng của Tần Mộ Ngôn. "Được rồi, được rồi, xem huynh cao hứng chưa kìa. Đây mới là tầng thứ ba thôi, tin tưởng mấy tầng sau tuyệt đối sẽ khiến chúng ta thu hoạch càng thêm khổng lồ!" Vào lúc này, Thiên Tung và Tần Mộ Ngôn có thể nói là lòng đầy hăng hái, không ai không khát vọng trở nên mạnh mẽ, nhất là hai người có huyết hải thâm thù này. Thiên Tung và Tần Mộ Ngôn không chậm trễ một chút nào, trực tiếp bắt đầu dọn dẹp ma thú tầng thứ ba. Không thể không nói, sau khi lên cấp, hai người đã đến trình độ tương đối mạnh mẽ hung hãn. Ma thú cấp bảy ở trong mắt bọn họ đã không đáng giá nhắc tới, rất nhanh hai người đã giải quyết xong tầng thứ ba, tiến lên tầng thứ tư. Tầng thứ tư là ma thú cấp tám, trong đó lực phòng ngự mạnh nhất và cường hãn nhất là Độc Giác Lân Tê và Kim Vĩ Man Ngưu. Thế nhưng đối với Thiên Tung và Tần Mộ Ngôn sau khi đã lên cấp mà nói lại chỉ là chuyện nhỏ. Chỉ thấy Thiên Tung và Tần Mộ Ngôn một tay cầm Kiếm Khí, một tay nắm vũ khí. Chuyên chọn lựa tấn công nơi yếu kém trên thân thể Độc Giác Lân Tê và Kim Vĩ Man Ngưu, hơn nữa Độc Giác Lân Tê và Kim Vĩ Man Ngưu thân thể cồng kềnh, tốc độ rất chậm, chỉ có thể dựa vào phòng ngừa mạnh mẽ biến thái để ngăn cản. Nhưng phòng ngự có biến thái nữa cũng kém tấn công mạnh mẽ, rất nhanh, Độc Giác Lân Tê và Kim Vĩ Man Ngưu đều bại trận. Toàn bộ cuộc chiến dùng bốn chữ cũng đủ để hình dung: Đánh đâu thắng đó Thiên Tung và Tần Mộ Ngôn chỉ lưu lại ở tầng thứ tư hai ngày thì lập tức hướng lên tầng cao hơn. Dùng lời của Thiên Tung, chỉ có không ngừng đột phá giới hạn, mới có thể nâng cao thực lực. Ở tầng thứ tư tu luyện đã không thể thỏa mãn đòi hỏi của hai người rồi, dưới uy lực kinh hoàng của cửu vĩ tuyết hồ , bọn họ trực tiếp chạy đến tầng thứ năm tiến hành bế quan lần thứ hai! Thời gian bế quan lần này so với lần đầu tiên còn muốn dài hơn nhiều, chờ hai người lại một lần nữa tỉnh lại, đã là hai tháng sau. Tiếp đó, cuộc sống của Thiên Tung và Tần Mộ Ngôn dường như là dọn dẹp ma thú, tu luyện, lại dọn dẹp ma thú, lại tu luyện. Thoáng một cái đã là nửa năm sau. Kể từ thời điểm hai tháng sau khi Thiên Tung vào tháp Thánh môn, mỗi ngày bên ngoài tháp Thánh môn có thể thấy mấy bóng dáng anh tư cao ngất, phong thần tuấn lãng ở này không ngừng tới tới lui lui, tới tới lui lui, đi tới đi lui. Cho đến nửa năm về sau, người mỗi ngày tụ tập bên ngoài tháp Thánh môn có thể nói là càng ngày càng nhiều! Không riêng gì một ít người của ‘đảng Thiên Tung Mục Nhạc Ca, Nguyệt Tiêu Nhiên, Tề Thiên Sách, còn có người của Tần thị Thánh môn, ngay cả người của mấy Thánh môn khác cũng sẽ mỗi ngày tới đây làm một vòng! Mọi người dường như cũng sốt ruột mong mỏi Thiên Tung và Tần Mộ Ngôn trở về. Dù sao đây cũng là thời đại đòi hỏi anh hùng, một đại lục nhiệt huyết, cường giả vĩnh viễn là được thế nhân kính ngưỡng cũng như chờ đợi. Giờ phút này, trong tầng thứ bảy tháp Thánh môn, hai quả cầu ánh sáng khổng lồ đang điên cuồng hấp thu nguyên tố năng lượng chung quanh. Mà hai quả cầu ánh sáng bao phủ này dĩ nhiên là Thiên Tung và Tần Mộ Ngôn. Hai người bọn họ trải qua hai tầng năm sáu tu luyện đã luôn cố gắng cho giỏi hơn. Mà trong tầng thứ bày tu luyện lại làm thực lực bọn họ một lần nữa nhảy vọt. Ngay cả Tiểu Hồ ở bên cạnh Thiên Tung cũng không ngừng luyện hóa năng lượng nguyên tố thủy, tiến hành tu luyện. Đây đã là ngày thứ ba mươi rồi! Thiên Tung và Tần Mộ Ngôn ở tầng thứ bảy ước chừng tu luyện ba mươi ngày! Chỉ thấy chung quanh Thiên Tung dần dần tập hợp một lớp sương mù màu đen mắt thường có thể thấy được, cái loại sương mù tối tăm mờ mịt dày đặc dường như có thể cắn nuốt tất cả, điên cuồng cắn nuốt nguyên tố năng lượng chung quanh, bất kể là nguyên tố nào dung nhập vào màn sương sẽ đều biến thành năng lượng bóng tối. Đây cũng là do sự chuyển hóa của công pháp kia mà nên, hiện giờ dường như có lẽ đã đến trình độ dày công tôi luyện. Trong màn sương bao phủ, bảy loại nguyên tố năng lượng đang không ngừng chuyển hóa. Đột nhiên, chớp mắt một cái, màn sương tựa như hợp nhất với thân thể Thiên Tung, không ngừng xoay quanh người nàng. Một luồng ánh sáng màu đen từ trong cơ thể Thiên Tung bắn nhanh ra, xông thẳng lên đỉnh tháp. Lúc này, ở tầng thứ chín tháp Thánh môn, hai lão giả vẫn nhắm mắt đột nhiên mở ra, ánh mắt tinh anh từ trong mắt bọn họ thoáng hiện lên. Cảm nhận được năng lượng dao động ở tầng dưới, hai lão giả này liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt của đối phương thấy được sự khiếp sợ! "Chuyện gì xảy ra? Năm nay Thánh môn làm sao có thể nhận được một đệ tử tu luyện nguyên tố bóng tối? Hắn không ngờ đạt tới. . . . . . đạt tới Bậc cao nhất của Kiếm Đế?!" "Tình huống dường như không ổn rồi! Ông nói bọn họ có thể vọt tới tầng thứ chín không?" "Ông yên tâm, nếu mấy người Tần Duyệt cũng không nhìn ra có chỗ không ổn, thì thân phận người này nhất định không thành vấn đề. Coi như thật sự có vấn đề, bọn họ cũng không thể đến được tầng thứ chín này, chẳng lẽ ông quên vật đang bị giam giữ ở tầng thứ tám ư! Ông cảm thấy một tiểu bối như bọn họ có thể đánh thắng dị thú kia sao?" Một lão giả trong lòng đã có dự tính trước nói. "Ha ha, đây cũng là thành đồng vách sắt của tháp Thánh môn ta, nếu bị hai tiểu bối xông lên thì thật mất mặt!" Nói xong, hai lão giả lại một lần nữa nhắm mắt lại. Nhưng bọn họ không hề phát hiện, lúc năng lượng bóng tối từ trong cơ thể Thiên Tung bùng phát xông phá đỉnh tháp kia, trong căn phòng tối tăm ở tầng thứ chín, một hạt châu màu đén ánh hồng không ngờ lại sáng lên một cái. Thiên Tung dĩ nhiên không biết, thời khắc nàng mới vừa lên cấp bùng phát lực lượng quá mức mạnh mẽ mà tiết lộ khí tức của mình. Sau khi nàng mở mắt, việc đầu tiên chính là nhìn về phía Tần Mộ Ngôn. Hôm nay, năng lượng nguyên tố bóng tối của nàng đã tiến vào Bậc cao nhất của Kiếm Đế, ba tầng tu luyện khiến cho thực lực của nàng nhảy qua chín cấp, trực tiếp nhảy đến Bậc cao nhất của Kiếm Đế rồi. Bây giờ, cho dù để cho nàng và Tề Thiên Sách đánh nhau, tin tưởng nàng cũng có thể ở thế bất bại. Hơn nữa, năng lượng nguyên tố ánh sáng của nàng tiến vào trình độ Kiếm Tôn cấp ba, ngay cả nguyên tố thủy cũng trực tiếp nhảy cấp, tiến vào Kiếm Tông cấp một. Hiện giờ chỉ cần Tần Mộ Ngôn có thể tiến vào cấp bậc Kiếm Đế, như vậy, đối với việc cướp đoạt Huyết Ma châu, phá hỏng Thiên Dương châu có thể thêm chút thắng lợi! Không sai! Kể từ sau khi Tề Thiên Minh nói với nàng bí mật của tháp Thánh môn, Thiên Tung lẫn vào Thánh môn, tiến vào tháp Thánh môn mục đích cuối cùng chính là vì phá hủy linh mạch ngàn năm của Thánh môn, mà nguồn gốc của linh mạch chính là Thiên Dương châu trong tháp Thánh môn này. Hơn nữa đồ vật thuộc về Ám Ma Tộc của nàng, nàng cũng tuyệt đối không tiếc giá cao, nhất định phải có được! Đúng lúc này, Tần Mộ Ngôn rốt cuộc lên cấp xong, Tiểu Hồ cũng tỉnh lại. Bởi vì mấy lần gần như đột phá biến thái, Tần Mộ Ngôn đã sớm không quan tâm hơn thua rồi. "Tiểu Thiên, ta đột phá Kiếm Đế rồi!" Trên mặt Tần Mộ Ngôn lộ ra một nụ cười vui vẻ. "Ừ, rất tốt. Vậy bây giờ chúng ta cũng không cần lãng phí thời gian, trực tiếp đi tới tầng thứ tám chứ!" Thiên Tung trong lòng rất là cao hứng, nhưng, nhưng mà trên mặt vẫn là vẻ nhàn nhạt như cũ. "Đợi đã nào...!" Tần Mộ Ngôn chắn trước người Thiên Tung, vẻ mặt rất là nghiêm túc. "Làm sao vậy?" Thiên Tung nghi ngờ hỏi. "Tầng thứ tám này, ta từng nghe trưởng lão trong tông môn nhắc qua, " trên mặt Tần Mộ Ngôn dâng lên mấy phần buồn rầu, "Tầng thứ tám này hình như đang giam giữ một dị thú thực lực siêu cường!" "Dị thú?" Thiên Tung không thèm quan tâm chút nào, cười, "Cũng chẳng qua là ma thú tương đối lợi hại thôi! Ngươi quên sao, chúng ta ở nơi này có một dị thú, không có gì phải lo lắng! Huống chi, kẻ thù càng mạnh mẽ, chẳng phải là càng tốt sao?" Tần Mộ Ngôn nghe vậy sửng sốt, ngẫm lại mấy tầng bọn họ từng giết, một tầng kia không phải là càng kiệt sức càng giết, càng cực kỳ nguy hiểm cuối cùng thực lực tăng lên càng nhanh. "Tiểu Thiên nói không sai, vậy chúng ta sẽ đi gặp dị thú kia!" Thiên Tung và Tần Mộ Ngôn còn có cửu vĩ tuyết hồ rất nhanh đã đi tới tầng thứ tám, kết cấu tầng này so với mấy tầng trước hoàn toàn không giống. Không có thạch lâm, không có ma thú, không có Dạ Minh Châu chiếu sáng. Nơi này càng giống như một cung điện dưới lòng đất, dùng đuốc chiếu sáng, vách tường xây bằng đá, trừ những thứ này, thiết lập bố trí gì cũng không có. Nếu phải hình dung, vậy có thể dùng hai chữ: trống trải! Nhưng càng trống trải càng an tĩnh, Thiên Tung lại càng cảm nhận được khí tức bất thường, đặc biệt nàng phát hiện, Tiểu Hồ kể từ lúc bắt đầu vào tầng thứ tám, vẻ mặt lập tức thay đổi cực kỳ ngưng trọng, đôi mắt như nước bình thường đáng yêu cũng bắn ra ánh sáng lạnh như băng. Đột nhiên, Tiểu Hồ kéo lấy làn váy Thiên Tung. Cực kỳ hung ác xông về phía trước mạnh mẽ kêu, thần sắc như gặp phải đại địch khiến cho Thiên Tung và Tần Mộ Ngôn trong nháy mắt cũng khẩn trương. Đúng lúc này, một giọng nói phá không mà đến, "Không ngờ lại có người có thể xông đến tầng này, ha ha, thật là thú vị! Ta đã lâu lắm rồi chưa ăn thịt, mau tới đây cho ta xem một chút các ngươi có ăn được hay không!" Âm giọng này dường như rất xa xôi, nhưng Thiên Tung lại cảm thấy giọng nói này là vang lên bên tai mình. Âm thanh này vốn có thể so với tiên âm, cảm động lòng người, nhưng lời lời kia thật sự không dễ nghe chút nào, khiến người ta cảm thấy rợn cả tóc gáy. Hình như mình bị cho là thức ăn rồi! Thiên Tung bị ý nghĩ này hiện lên trong đầu như sét đánh một chút, tiếp theo trên mặt đẹp gắn đầy băng tảng lạnh lùng. Mặc dù nàng đã cảm thấy "dị thú" này có khí tức mạnh mẽ, nhưng cũng không chút nào lùi bước, bất kỳ ai bị người khác coi mình như thức ăn, tâm tình còn có thể tốt được không? Đúng lúc này, một bóng dáng như sương như khói từ từ rõ ràng trong bóng tối.