CHƯƠNG 53            Quả thật từ khi biết mẫu tử đan có tác dụng, Mạc Dương Thần  liền phân phó Ngự thiện phòng mỗi ngày sớm tối phải chuẩn bị những thức ăn làm từ yến cho Tương Hiểu Vũ, giữa trưa chuẩn bị canh gà hầm, một ngày năm lần ăn. Mấy món yến thì còn đỡ, thanh thanh đạm đạm, rất dễ vào miệng, hơn nữa lúc ngự trù chế biến bỏ ra rất nhiều tâm tư, ngọt mặn đều làm qua, thay đổi thường xuyên. Nhưng còn canh hà thì hai ba ngày đầu uống còn thấy không tệ, bất quá nó là món đầy mỡ, uống vài ngày là bắt đầu thấy ngán, song vì hài tử trong bụng, cho dù không muốn, Tương Hiểu Vũ cũng kiên quyết nuốt nó xuống. “Nô tài khấu kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, khấu kiến Tương Tài tử.” Thượng Đức tiến vào thỉnh an. Bởi vì Tương Hiểu Vũ có thể  vào Ngự thư phòng, cho nên thân là thái giám bên người của Tương Hiểu Vũ—— Thượng Đức cũng có thể vào nơi này, điều kiện tiên quyết là có Tương Hiểu Vũ trong đó. Ngự thư phòng là nơi chứa đầy đủ các loại sách nhất Thịnh Đại quốc, từ thiên văn tới địa lý, thậm chí ngay cả đông cung đồ rất nhiều kỹ viện cùng tiểu quan quán không có thì nơi này vẫn có, ách, lạc đề . Bởi vì có hiệp nghị với Mạc Dương Thần, trước khi hài tử sinh ra không được đi cho vay, nên Tương Hiểu Vũ rãnh rỗi thường xuyên đến Ngự thu phòng chọn vài quyển sách mình thích đọc, thấy từ không biết, y sẽ nhờ Mạc Dương Thần chỉ, rồi sau đó hắn sẽ kiên nhẫn giải thích cho y hiểu. “Bình thân.” Mạc Dương Thần  buông chu sa bút trong tay nói, mà Tương Hiểu Vũ trên nhuyễn tháp bên cạnh cùng ngẩng đầu nhìn Thượng Đức. “Tạ Hoàng Thượng.” Thượng Đức đứng lên nói: “Hoàng Thượng, Tương Tài tử, nô tài có việc khải tấu.” “Chuyện gì?” “Này. . . . . .” Thượng Đức khó xử địa thoáng qua đại môn đang mở rộng, việc này quá mức trọng đại, tuyệt không thể đả thảo kinh xà, nếu không, không chỉ có Tương Hiểu Vũ mất mạng, mà ngay cả mạng cũng mình cũng khó giữ. Nhìn dáng vẻ của hắn, Mạc Dương Thần biết việc hắn muốn tấu không đơn giản, vì thế phân phó: “Chu Tề, đóng cửa lại.” “Vâng” Đợi Chu Tề đóng cửa lại, trong Ngự thư phòng bên cũng chỉ còn lại Mạc Dương Thần, Tương Hiểu Vũ, Chu Tề cùng Thượng Đức bốn người. Thượng Đức mở miệng nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, gần đây nô tài biết được một tin tức, là tin tức có liên quan đến việc Đức phi nương nương hạ độc mưu hại Tương Tài tử, nguyên lai chuyện này còn có uẩn khúc.” Nghe vậy, Mạc Dương Thần  cùng Tương Hiểu Vũ cùng nhìn nhau, họ biết Thượng Đức là người làm việc phi thường cẩn thận, nếu không tìm hiểu rõ, hắn tuyệt đối không dám tùy tiện nói, chính vì vậy nên  Mạc Dương Thần  mới để cho hắn đến hầu hạ Tương Hiểu Vũ. “Uẩn khúc?” Tương Hiểu Vũ trừng to mắt kinh ngạc nói. Nghe đến đó, Mạc Dương Thần  nhíu mi nói: “Tiếp tục nói tiếp.” “Vâng, mấy ngày hôm trước nô tài nghe hai cung nữ trộm thảo luận chuyện Đức phi nương nương hạ độc mưu hại Tương Tài tử, căn cứ lời các nàng nói, nô tài cả gan đoán chuyện này còn có nội tình bên trong, mà thông qua nô tài điều tra, đã chứng minh nô tài không đoán nhầm. Các nàng ngủ cùng phòng với cung nữ Tiểu Đào hầu hạ Đức phi nương nương trước kia, nghe các nàng nói sau khi Đức phi nương nương qua đời không lâu, thì Tiểu Đào đã bị an bài xuất cung, hơn nữa mấy ngày trước khi xuất cung, ả hành động rất kỳ quái, thường xuyên nửa đêm thức dậy lẻn ra ngoài, có lần trong hai cung nữ kia, có một người đi theo sau Tiểu Đào, phát hiện ả đang đốt hương, như đang tế ai gì đó, còn thì thào nói cái gì mà ‘xin lỗi. . . . . . Ta là bất đắc dĩ. . . . . . Đừng tới tìm ta. . . . . . ’, vì cung nữ kia âm thầm theo dõi Tiểu Đào, nên không dám lại quá gần, nên nghe không rõ lắm. Hơn nữa. . . . . .” Nói tới đây, Thượng Đức không dám nói tiếp, ngừng lại trộm liếc nhìn phản ứng của Mạc Dương Thần  . “Tiếp tục nói.” “Vâng” Thượng Đức tiếp tục nói: “Hơn nữa nô tài từ chỗ thái giám của Phi Hà cung nghe được chuyện Tiểu Đào xuất cung hình như có liên quan đến Phi Hà cung.” “Nghe ngươi nói như vậy, việc này thật sự còn có nội tình bên trong.” Mạc Dương Thần đồng ý nói, hắn nghĩ một lát, tiếp theo dùng so ngữ khí nghiêm túc hơn hẳn bình thường nói: “Chu Tề, Thượng Đức, các ngươi đi ra ngoài trước, việc này không được nói với bất cứ ai khác, biết không?” Chu Tề cùng Thượng Đức rời đi rồi, Mạc Dương Thần  hỏi: “Tiểu Ngư Nhi, với việc này, ngươi nghĩ thế nào?” “Hoàng Thượng, dựa theo lời Thượng Đức nói, ta cũng thấy Tiểu Đào kia rất khả nghi. Không nói chuyện khác, chỉ nói một chuyện nàng bị an bài xuất cung, cung nữ đến tuổi nhất định mới được xuất cung, rất hiển nhiên, Tiểu Đào còn chưa đến tuổi được xuất cung; mà người có thể ở hậu cung thần không biết quỷ không hay an bài cho một cung nữ xuất cung, cũng rất rõ ràng thân phận người này tuyệt đối không thấp. Cuối cùng Tiểu Đào nửa đêm thức dậy đi bái tế, hẳn người nàng bái tế không thể cho người khác biết.” Tương Hiểu Vũ phân tích nói, “Trên người Tiểu Đào tồn tại quá nhiều điểm đáng ngờ, khiến người ta dù không muốn nghi ngờ cũng khó mà làm được.” Mạc Dương Thần vừa lòng gật đầu, nói: “Giống những gì ta nghĩ, nhưng Thượng Đức nói chuyện Tiểu Đào xuất cung có liên quan đến Phi Hà cung, vậy hẳn là có người trong Phi Hà cung giúp nàng. . . . . .” “Nếu như là Phi Hà cung, vậy hẳn là quý phi nương nương.” “Viện Viện? Là nàng thật sao?” Trầm Viện là một nữ nhân phi thường thiện lương, ngay cả một con kiến nàng còn không nỡ giết, nàng thật là chủ mưu chân chính sau màn à? [Shal: ân con nhỏ đó hem giết kiến vì nó thích giết người hơn =3=] Hai người sớm chiều ở chung đã lâu, Tương Hiểu Vũ đại khái đoán được Mạc Dương Thần nghĩ cái gì, vì thế nói: “Hoàng Thượng, ngươi mỗi ngày đều bận bề nhiều quốc sự, không rõ ràng chuyện trong hậu cung, kỳ thật Mai quý phi không phải nử nhân đơn thuần như ngươi nghĩ đâu.” “Nga?” Lúc ban đầu,  hắn chú ý tới Trầm Viện là vì vẻ ngoài của nàng, có tám phần tương tự mẫu phi của hắn, hơn nữa sau lại phát hiện là một nữ nhân thiện lương đơn thuần, cho nên mới hắn càng thêm trân trọng nàng. ( Mạc Dương Thần : trẫm tuyệt đối không có luyến mẫu tình kết, tác giả ngu ngốc, người đâu a, kéo nàng ra ngoài. Thủy: a ~ cứu ta nga ~) “Rất phức tạp, không thể nói xong trong chốc lát, Hoàng Thượng, tìm một lúc nào đó rãnh rỗi ta nói cho ngươi nghe được không?” Tương Hiểu Vũ không muốn nói xấu Mai quý phi trước mặt Mạc Dương Thần , y thấy rất mấy tự nhiên. Xem ra hắn phải cho ám vệ hảo hảo tra tính xét bản chất thật sự của Viện Viện mới được, “Việc này quả thật cần điều tra rõ, Tiểu Ngư Nhi, hiện tại ngươi đang mang thai, tình huống lại càng thêm đặc thù, ta không thể để bất luận kẻ nào hại ngươi dù chỉ là là nửa cọng tóc.” Mạc Dương Thần ôm chặt Tương Hiểu Vũ vào lòng. “Hoàng Thượng, ta có một biện pháp.” Vì phòng tai vách mạch rừng, Tương Hiểu Vũ kề vào bên tai Mạc Dương Thần  thì thầm ý tưởng của mình. Nghe xong, Mạc Dương Thần không đồng ý lắc đầu nói: “Không được, rất ủy khuất cho ngươi .” “Không đâu, Hoàng Thượng, chỉ cần có thể bảo vệ hài tử của chúng ta bình an sinh hạ, làm mấy chuyện này sao có thể thấy uỷ khuất được chứ? Cùng lắm thì Hoàng Thượng ngươi thưởng cho ta thêm chút ngân lượng là được, hì hì!” Phương pháp kia không tồi, đáng giá thử một lần, dù sao hoàn cảnh có thể cải tạo lại, nhưng con cá nhỏ này không thể tách rời được hai chữ ngân lượng a, Mạc Dương Thần bất đắc dĩ mà nghĩ thầm. Hết đệ ngũ thập tam chương