Bạch Thiên Trương chỉ biết tư duy lúc đặt tên của ba cô đúng là không khác gì người ngoài hành tinh, vì lúc mang thai cô, mẹ cô thích ăn đậu phụ cho nên khi sinh ra lấy tên luôn là Thiên Trương; thế nhưng cô không biết, hóa ra năng lực đặt tên kinh hãi này lại không di truyền cho cô, mà kì quái lại di truyền sang cho Thư Nhất Nhuận. Sự việc này phải nói từ trước đây rất lâu, ngày ấy, đầu óc Bạch Thiên Trương tư duy tán loạn, đột nhiên hỏi Thư Nhất Nhuận: “Này, nếu muốn đặt một cái tên khác cho băng vệ sinh thì em sẽ lấy tên gì?” Thư Nhất Nhuận trả lời mà đầu không ngẩng lên: “Nữ Nhi Hồng.” Ba chữ đó đã hoàn toàn đánh gục Bạch Thiên Trương, một thời gian rất lâu sau đó, cô ôm một loại tâm lý sùng bái bất thường đối với Thư Nhất Nhuận, cho nên khi nhìn thấy tên nhân vật mới đăng kí của Thư Nhất Nhuận trong Viêm Hoàng Kỳ Tích, cô vui mừng phát hiện rốt cục thì cô ấy cũng bình thường. Cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp, dáng người nóng bỏng, trên đỉnh đầu là bốn chữ: Thiên Sứ Khát Máu. Đúng vậy, Thiên Sứ Khát Máu, một cái tên đặc biệt sau “Nữ Nhi Hồng”. Lời giải thích chính thức của Thư Nhất Nhuận là thế này: “Khát Máu là màu đỏ, Thiên Sứ là màu trắng, chị không thấy là rất hình tượng à?” Bạch Thiên Trương run run khóe miệng, gật đầu: hình tượng, rất hình tượng. Thư Nhất Nhuận không cảm thấy được sự yên lặng của Bạch Thiên Trương, hưng phấn kéo Thiên Sứ Khát Máu đi làm nhiệm vụ. Cô đã đến cấp 30, có thể làm phó bản Lâm Nghi cấp thấp nhất, đang chờ Bạch Thiên Trương đưa cô đi đánh. “Bạch Thiên Trương Bạch Thiên Trương, mau đưa em đi đánh phó bản Lâm Nghi, đẳng cấp cao mới có thể trà trộn vào Thượng Thiện Nhược Thủy được!” Bạch Thiên Trương rơi lệ, hóa ra ngài chỉ vì mục đích này mới tham gia hay sao? Thư Nhất Nhuận trừng mắt: “Nói thừa, bà đây muốn một đường quá quan trảm tướng, loại bỏ tất cả những ếch nhái cản đường Thần Phật, cho đến khi không còn sức mạnh nào địch nổi nữa, giải cứu thẳng nam của ta, thẳng nam, thẳng nam!” Bạch Thiên Trương trầm mặc hồi lâu: “Không phải em thích đam mỹ (*) sao?” (*) truyện nam x nam Thư Nhất Nhuận cũng trầm mặc hồi lâu: “Trò chơi với ngoài đời khác nhau, đam mỹ với thẳng nam cũng đều là một.” Bạch Thiên Trương hoàn toàn hết cách, sự sùng bái đối với Thư Nhất Nhuận lại tăng thêm một bậc, nói tiếp: “Bây giờ không được, Vũ Thoa Phong Lạp muốn dạy chị PK.” Với lá gan bé bằng con kiến của Bạch Thiên Trương, đương nhiên cô chưa bao giờ dám đến khu PK tìm tai vạ, cho nên hôm đó, khi Vũ Thoa Phong Lạp đưa cô chạy vào sâu trong khu PK, cô mới thật quê mùa phát hiện ra, bên trong còn có một phạm vi rất rộng lớn, hai người họ đi đến tận cùng, hoàn toàn bị ngăn cách với những người phía bên ngoài. Giống như là không gian của riêng hai người. Ngôn Mạch nói: “Mở ma. Gọi thú nuôi, tăng trạng thái. Đừng gọi Toàn Cơ Ảnh, chỉ cần thú địa ngục và mèo Xiêm La.” Sau đó anh cũng mở ma, tăng thêm phòng ngự. “Trước tiên dùng độc dược Hóa công làm giảm công kích của anh. Sau đó dùng Thực bì đánh gãy hàng phòng ngự của anh. Tiếp theo dùng khói độc lấy mạng và khói độc nổ tung, nhớ rõ phải làm giảm tốc độ của anh. Sau khi thực hiện những kĩ năng này, anh sẽ bị rối loạn, trong khoảng thời gian đó, em gọi Toàn Cơ Ảnh ra, tăng thêm cho nó trạng thái Bạo liệt cuồng ma, cơ bản là như vậy. Toàn bộ quá trình PK phải không ngừng làm giảm công kích và phòng ngự của anh. Được rồi, em cứ theo đó, làm thử một lần xem.” Bạch Thiên Trương luống cuống tay chân, trừng lớn mắt tìm phím tắt thực hiện kỹ năng trên bàn phím, theo trình tự đó, lấy đại thần làm bia ngắm để thử một lần, sau đó lại trừng mắt, nước mắt đầm đìa nhìn cột máu của Ngôn Mạch chỉ giảm đi một phần ba. Ngôn Mạch cười khẽ trên IS: “Phòng ngự của anh tương đối cao, cho nên cột máu chỉ bị giảm một ít. Nhưng sau này em rèn luyện nhiều thì có thể đối phó được với những người chơi bình thường. Kĩ năng cao cấp của Phù thủy đều thuộc dạng triệu hồi, cho nên có nhiều người cho rằng đẳng cấp của Phù thủy càng cao thì càng bỏ đi, thao tác khó, nhưng thực ra rất hữu dụng. Ví dụ như thú địa ngục của em, máu của nó không một Chiến sĩ nào có thể so sánh được, nó có thể hấp dẫn kẻ thù, còn có thể cắt ngang quá trình thi triển pháp thuật, cho nên Pháp sư mà gặp phải thú địa ngục thì rất đau đầu. Còn cả Toàn Cơ Ảnh của em, tốc độ công kích của nó là nhanh nhất, bình thường em tung ra một kĩ năng Ám ảnh, nó cũng đồng thời công kích 2.5 lần, hơn nữa tỉ lệ chính xác lại rất cao, cho nên những lúc PK một mình cũng rất có tác dụng. Em nhỡ kỹ những điều này, phải tập luyện nhiều, rồi sẽ phát hiện những điểm thú vị của Phù thủy.” Bạch Thiên Trương trố mắt nghe, cả buổi mới có phản ứng, cô nuốt nước miếng, vô cùng bái phục: “Ngôn Mạch, anh có thể giảng giải kĩ năng của em cho em nghe. Anh không phải là Chiến sĩ à, sao lại hiểu rõ các kĩ năng của Phù thủy vậy?” Ngôn Mạch trầm mặc một lúc, hết sức chân thành thật thà nói: “Thực ra, kĩ năng của nhân vật nào anh cũng đều hiểu rõ.” Bạch Thiên Trương rớt nước mắt, đây chính là khác nhau giữa đại thần và lính mới, đây chính là biết người biết mình, đây chính là bụng dạ đen tối. Vì vậy, Bạch Thiên Trương sau khi bị kích thích đã quyết tâm tự lập, nghiêm mặt dữ tợn, tung ra một đống kĩ năng hướng vào người Ngôn Mạch, anh vẫn không hề nhúc nhích, trên đỉnh đầu liên tục bay lên các chỉ số máu nhỏ bé, đột nhiên anh nói: “Chú ý, anh muốn bắt đầu.” Ngay sau đó thanh kiếm vung lên, lập tức Bạch Thiên Trương hoảng sợ nhận thấy cô không thể động đậy, lúc này, xung quanh Ngôn Mạch có một luồng gió táp khủng khiếp, ánh sáng màu đỏ của Diệt Thiên Trảm đột nhiên mãnh liệt vùng lên. Bạch Thiên Trương cam chịu chờ nút phục sinh xuất hiện, chợt thấy Vũ Thoa Phong Lạp thu hồi đao, sau đó Ngôn Mạch ở trên IS vô cùng trìu mến nói: “Làm sao anh nỡ giết phu nhân đây.” Bạch Thiên Trương u ám hồi lâu không nói nên lời, tại sao cô luôn bị đày vào hoàn cảnh bị ức hiếp đáng thương, sao cô lại không sớm nhận ra bản chất lòng dạ đen tối của Ngôn Mạch chứ. Ngôn Mạch chờ mãi không thấy Thiên Trương trả lời trên IS, trong lòng anh thấp thỏm không yên, dè dặt hỏi: “Thiên Trương, còn ở đấy không? Giận à?” Bạch Thiên Trương thu lại cảm xúc của bản thân, nghe thấy câu nói này, mặt cô nổi lên mấy vạch đen, công nhận cô đúng là không tim không phổi, hoàn toàn không có tâm tư nhạy cảm của riêng nữ sinh, loại cảm xúc hờn dỗi này, rất lâu rồi cô không trải qua. Cô vội vàng nói: “À, không có, đương nhiên là không!” Ngôn Mạch cười nhẹ một tiếng, anh càng tiếp xúc với Bạch Thiên Trương, càng cảm thấy cô thực sự ngốc nghếch, lần nào cũng mở to đôi mắt ngây thơ vô tội, không phải loại mỏng manh yếu đuối khiến người ta nảy sinh ý muốn bảo vệ, trái lại, cô khiến người khác nổi ý đồ xấu xa muốn bắt nạt. Anh khẽ nheo mắt: Ừm, đương nhiên, cũng chỉ có có anh mới được phép bắt nạt. Nếu Bạch Thiên Trương có thể nghe được tiếng lòng của Ngôn Mạch, có lẽ không thể không phát điên. Thế nhưng cô không biết, vì vậy vẫn ngây ngốc, vui vẻ đi tìm Vũ Thoa Phong Lạp tiếp tục PK. Từ đó về sau, Vũ Thoa Phong Lạp còn bảo mấy người trong Thượng Thiện Nhược Thủy PK cùng với Bạch Thiên Trương, vì vậy cô đã đánh nhau cùng với Pháp sư, Chiến sĩ, Mục sư, chợt nghĩ đến một từ: thân kinh bách chiến. (*) (*) đã trải qua hàng trăm trận chiến Người của Thượng Thiện Nhược Thủy đều đứng hạng cao trên bảng PK, dư sức đối phó với đẳng cấp thấp như Bạch Thiên Trương, lần nào thua, cô đều rất thảm hại, may mà mỗi lần cô chuẩn bị ngã xuống dưới đao của đối phương, Vũ Thoa Phong Lạp đang ở bên cạnh xem trận chiến đột nhiên rút Diệt Thiên Trảm ở sau lưng, giống như vô tình vung vẩy vài cái, vì vậy người trong Thượng Thiện Nhược Thủy chẳng ai dám hạ xuống một nhát cuối cùng. Tiếp đó Bạch Thiên Trương cũng được một Mục sư giấu mặt ở bên ngoài tăng cho đầy máu, lại tiếp tục một vòng ác tính vô hạn tuần hoàn… Tối thứ Bảy nào Viêm Hoàng Kỳ Tích cũng có hoạt động, ví dụ kiểu như cây may mắn Ngư trường, tối hôm nay là đắp người tuyết. Bạch Thiên Trương hành hạ Vũ Thoa Phong Lạp xong, cảm thấy mỹ mãn rồi mới kéo Thư Nhất Nhuận đi làm phó bản Lâm Nghi, đợi cho đến hoạt động lúc tám giờ tối. Người của Thượng Thiện Nhược Thủy đương nhiên sẽ không bỏ qua hoạt động mỗi tối thứ Bảy, hoạt động đắp người tuyết sẽ có thưởng, nói không chừng những khi đột phá có khả năng sẽ có Vũ Hồn, lệnh bài và thú cưỡi. Cho nên gần đến tám giờ, mọi người trong thị tộc đã tụ tập đông đủ ở cao nguyên mênh mông phía Bắc. Hoạt động đắp người tuyết có nghĩa là, đến tám giờ sẽ có một đám yêu quái Tuyết xuất hiện, đánh bại yêu quái Tuyết sẽ nhận được các khối tuyết, cà rốt, khăn quàng cổ, mũ, các loại đồ vật dùng để trang trí người tuyết, sau đó người chơi có thể tự đắp cho mình một người tuyết nhỏ, đắp được một người tuyết sẽ nhận được một Tuyết Chi Linh, tập hợp đủ năm Tuyết Chi Linh thì có thể đắp một người tuyết cực lớn. Trong lúc đắp người tuyết, nếu như cùng tổ đội với người khác, đắp thay hộ cho thành viên trong đội thì điểm tích lũy sẽ rất cao. Người của Thượng Thiện Nhược Thủy đã sớm ăn ý với nhau, lập tức chiếm một mảnh đất lớn, tìm thành viên cho đội của mình, mọi người vừa chờ yêu quái Tuyết xuất hiện, vừa nói chuyện phiếm. Ngôn Mạch nhíu mày nhìn Thiên Trương Nhục Cốt Đầu kéo một Mục sư ăn mặc hở hang tới, trên đầu còn có một cái tên vô cùng thô tục: Thiên Sứ Khát Máu. Anh hỏi trên IS: “Thiên Trương, người này là…” Thiên Trương không trả lời, trái lại có một giọng nữ cướp lời nói chen vào: “Chào anh rể họ! Em là Thư Nhất Nhuận đây! Em họ của Thiên Trương!” Bạch Thiên Trương 囧: “Thư Nhất Nhuận! Em gọi lung tung cái gì vậy!” Ngôn Mạch lại cười đắc ý: “Không việc gì đâu.” Vì một câu “anh rể họ” kia mà anh đột nhiên cảm thấy Thư Nhất Nhuận rất vừa mắt, nhiệt tình chào đón cô, mở miệng ngọc ngà bắt đầu giảng giải cho cô. Hoạt động nhanh chóng bắt đầu, Ngôn Mạch phân công rõ ràng, cũng không có hiện tượng cướp quái. Bạch Thiên Trương nhìn yêu quái Tuyết bé con mập mạp, không nỡ hạ đao, cô chạy tới chạy lui, không lâu sau đã thu thập được một bao đồ vật, tiếp đó ước lượng số đồ vật cần cho ba người tuyết, rốt cục nên giúp Ngôn Mạch đắp hay là giúp Thư Nhất Nhuận đắp đây. Cuối cùng vẫn là trái tim dạt dào xuân ý của thiếu nữ chiến thắng lý trí của tình thân, cô quyết định giúp Ngôn Mạch. Ngôn Mạch đang giúp Bạch Thiên Trương đắp người tuyết, chợt thấy hệ thống bay ra thông báo: Thành viên Thiên Trương Nhục Cốt Đầu giúp người tuyết của bạn tăng thêm 6 điểm. Anh nở nụ cười vui vẻ: “Vẫn là bà xã rất tốt với anh.” Thư Nhất Nhuận nhìn hai bên, hai người này đang thân mật giúp đối phương đắp người tuyết, giống như đang tưới tắm cho bông hoa tình yêu, còn người tuyết của cô thì lẻ loi trơ trọi, con không khóc mẹ không cho bú, ngửa mặt lên trời hét lớn: “Bạch Thiên Trương, chị muốn chết à! Kéo em đến đây làm bóng đèn, phải đưa phí tiền điện đây!” Bạch Thiên Trương hiếm khi xấu hổ, chợt nghe Ngôn Mạch nói: “Thư Nhất Nhuận, chị họ của em xấu hổ, em ngoan ngoãn đi, đợt lát nữa anh rể cho em một bộ trang bị siêu bền.” Thấy có lợi, Thư Nhất Nhuận bắt đầu nịnh nọt Ngôn Mạch, mở miệng ra là một điều anh rể họ, hai điều anh rể họ. Bạch Thiên Trương ở bên cạnh im lặng nghẹn lời. Chẳng mấy chốc đã tập hợp đủ mười cái Tuyết Chi Linh, Ngôn Mạch chạy tới giao lộ, trước tiên đặt xuống, sau đó bảo Bạch Thiên Trương cũng đặt xuống song song, sau đó hô lớn trong thị tộc: “Cao nguyên tọa độ 165, 230, người tuyết lớn của tôi và Thiên Trương, có đồ thì tới đắp giúp.” Người của Thượng Thiện Nhược Thủy lưng đeo một bao đồ lớn, bị kích động chạy tới, vừa giúp Ngôn Mạch và Bạch Thiên Trương đắp, vừa sung sướng nhìn điểm tích lũy tăng vùn vụt, không lâu sau, hai người tuyết cực lớn vô cùng mập trắng xuất hiện trước mắt mọi người, trước ngực đeo hai tấm bảng gỗ: Người tuyết lớn của Vũ Thoa Phong Lạp; Người tuyết lớn của Thiên Trương Nhục Cốt Đầu. Người tuyết lớn là tên có thể sửa, Ngôn Mạch không đợi Bạch Thiên Trương có phản ứng đã sửa tên người tuyết của mình thành: Vợ Yêu Thiên Trương. Bạch Thiên Trương lặng yên chốc lát, nói: “Ngôn Mạch, anh không thấy là Vợ Yêu Thiên Trương rất giống tên đề trên bia mộ sao?” Ngôn Mạch: “…” Vì vậy qua vài ngày sau, những người đi qua cao nguyên đều giương mắt nhìn hai người tuyết cực lớn ở bên đường, bảng gỗ trước ngực hai người tuyết hoa hoa lệ lệ viết: Sữa đậu nành của Vũ Thoa Phong Lạp, Bánh quẩy của Thiên Trương Nhục Cốt Đầu…