Nhạc Chương bị nam nhân ấn ở trên tường, một tay hắn bịt lấy miệng cậu. Thật rõ ràng cảm nhận được lòng bàn tay mềm mại của nam nhân chạm vào bờ môi, Nhạc Chương nhất thời lúng túng. "Cậu tới nơi này làm gì?" Nam nhân thấp giọng nói: "Điều tra Kim Đại Chung là chuyện của cảnh sát, nơi này rất nguy hiểm, cậu bây giờ rời đi vẫn còn kịp." Nhạc Chương bình tĩnh nhìn nam nhân một lúc, chậm rãi lắc đầu. Nam nhân hơi buông tay, dùng ánh mắt để dò hỏi nguyên nhân. Nhạc Chương nhìn khuôn mặt khuất sáng của hắn, khuôn mặt này đã từng quen thuộc đến như vậy, hiện tại thoạt nhìn lại có chút xa lạ không quen. Khuôn mặt so với trong trí nhớ càng thêm rõ nét, thân hình cũng càng thêm rắn rỏi, thời điểm mười mấy tuổi rõ ràng là một thằng bé gầy tong teo, ấy thế mà lúc này so với mình lại còn cao hơn cả một cái đầu. Quả nhiên không gì có thể địch nổi thời gian a... "Cậu tại sao lại ở đây?" Nhạc Chương mở miệng: "Tại sao lại giúp đỡ Kim Đại Chung?" Hạng Quý Hiên. Người này đã từng cùng mình lớn lên trong cô nhi viện, quan hệ khi ấy thực mật thiết, chỉ là sau đó từ quen thuộc nhất lại trở thành phi thường xa lạ, cậu đối với hắn đoạn tình cảm này không biết là có bao nhiêu phức tạp. "Có chút việc..." Dường như là câu thiền ngoài cửa miệng của hắn, nam nhân lại qua loa: "Cậu liên lạc với Ân Thịnh, để cậu ta cũng mau rời khỏi..." "Không được." Nhạc Chương cau mày: "Chúng tôi tới chính là để bắt thóp." "Tôi truyền tin tức là vì muốn cậu đem tin tức tiết lộ cho cảnh sát." Hạng Quý Hiên ngữ khí không tốt nói: "Ai cho phép cậu tự mình tới đây?" Lại còn tay không tấc sắt, bên ngoài cũng chẳng có chi viện. Đây là tự mình nhảy vào hố lửa sao?! "Lực lượng cảnh sát hiện tại không giúp được gì." Nhạc Chương đẩy tay hắn ra: "Nếu có nguy hiểm, tôi và Ân Thịnh tự khắc biết rời đi." "Này là một trong số những bí mật của Kim Đại Chung, hắn trông coi rất gắt gao, không phải dễ mà trà trộn vào đâu!" "Tại sao cậu lại giúp Kim Đại Chung?" Nhạc Chương nhất quyết hỏi cho ra lẽ. Cậu không tin nam nhân có lòng tự trọng cao hơn trời này lại sẽ vì Kim Đại Chung mà dốc lòng phục vụ. "...Tôi sẽ giải thích sau." Hạng Quý Hiên kéo cửa quan sát bên ngoài, xác định không có ai mới quay đầu nhìn người phía sau: "Tôi yểm trợ cho cậu, cậu rời đi trước..." Lời còn chưa dứt, Nhạc Chương đã lách mình lao ra ngoài. Cậu một mặt cấp tốc gửi tin nhắn cho Ân Thịnh cùng Khâu Lạc, mặt khác lại chạy thẳng đến mục tiêu. Hạng Quý Hiên nghiến răng, mặt rất nhanh đã biến sắc. Hắn nhấc chân muốn đuổi theo, điện thoại di động lại đột nhiên vang lên. Trên màn hình không ngừng lóe sáng hiển thị rõ ba chữ−−−− Kim Đại Chung. "Uy..." Trong nháy mắt, thanh âm của nam nhân khôi phục lạnh lùng, cảm xúc khẩn trương của một giây trước cũng yên tĩnh trở lại. Phảng phất một màn lo lắng vừa rồi căn bản chưa từng tồn tại. "Cậu ở đâu?" Thanh âm của Kim Đại Chung nhỏ nhẹ truyền tới, còn có tiếng cười khúc khích của những nữ nhân mua vui bên cạnh. "Tại trung tâm." Nam nhân trả lời, lại cất bước hướng tới kho ướp lạnh. "Tôi vừa gọi điện thoại đến phòng điều khiển, bọn họ nói cậu đi rồi?" Kim Đại Chung hơi cao giọng, Hạng Quý Hiên biết gã đề cao cảnh giác, trong đầu rất nhanh đổi dòng suy nghĩ. "Tôi chỉ là tại phòng điều khiển thấy được vài kẻ khả nghi." "Vậy nên cậu mới đuổi theo? Kết quả thế nào?" "Có lẽ là tôi đa nghi rồi." Hạng Quý Hiên nói: "Hiện tại tôi đang trông coi cửa lớn kho ướp lạnh." Nói đến đây, hắn dừng bước tại ngả rẽ, hơi ló đầu, nhìn thấy trước cửa lớn kho ướp lạnh có ba người. Nhạc Chương thấp giọng nói gì đó với Ân Thịnh, bọn họ cùng giăng ra kết giới, bao bọc cả ba trước tầm nhìn của camera trước cửa kho ướp lạnh. Từ trong camera theo dõi sẽ không thể nhìn thấy sự tồn tại của bọn họ. Thế nhưng một khi mở cửa, sẽ không tránh khỏi bị phát hiện. Hạng Quý Hiên cau mày, người phía bên kia đầu dây lại nói vài câu, sau đó mới phân phó: "Lát nữa cậu thay ca với Trình Khải Tiêu đi, rồi tiếp nhận chuyện bên hắn mà làm." Sự chú ý bị kéo trở lại, Hạng Quý Hiên hỏi: "Chuyện gì?" "Cậu đi rồi sẽ biết." Kim Đại Chung cúp điện thoại. "Thật phiền phức." Ân Thịnh lạnh lùng nhìn cửa lớn kho ướp lạnh, con mồi đang ở trước mắt, ấy thế nhưng lại chẳng thể vào! "Đem camera theo dõi tháo xuống?" Khâu Lạc liên tưởng tới việc mà những tên cướp ngân hàng vẫn thường hay làm, không dùng bình xịt phun sơn lên camera thì cũng là lấy súng bắn bỏ. "Cậu là muốn nói với tất cả mọi người chúng ta đang ở đây?" Nhạc Chương bất đắc dĩ: "Chúng ta hẳn là phải lường trước, nơi này trọng yếu như vậy sao lại có khả năng không có giám sát." "Vậy ngụy trang thôi." Khâu Lạc lại đề nghị: "Ví dụ như công nhân đường ống hay gì đó chẳng hạn..." Hạng Quý Hiên trầm mặc tiêu sái bước tới. Khâu Lạc vừa quay đầu nhìn thấy sợ hết hồn, vội kéo kéo Ân Thịnh: "Có người đến!" Ân Thịnh trấn tĩnh nói: "Cậu ấy không nhìn thấy chúng ta." Hạng Quý Hiên dáng vẻ thoạt nhìn tựa như cái gì cũng không thấy, bất quá ánh mắt lại vô ý đụng phải ánh mắt của Nhạc Chương, cũng rất nhanh dời đi chỗ khác. "Cậu ấy nhìn thấy?" Nhạc Chương nghi hoặc mở miệng. Ân Thịnh cũng sững sờ, theo lý là sẽ không nhìn thấy, y quay đầu đăm chiêu nhìn ngả rẽ nơi hành lang. "Cậu nói cả hai khi nãy đã chạm mặt." Nhạc Chương gật đầu. "Cậu ta hẳn là vẫn luôn nhìn về phía này." Ân Thịnh sáng tỏ: "Thấy chúng ta giăng ra kết giới, vậy nên cậu ta biết chúng ta ở đây." Quả nhiên, nhìn kỹ, ánh mắt Hạng Quý Hiên đã sớm phân li. Vừa rồi nháy mắt tiếp xúc bất quá chỉ là trùng hợp. Hắn cũng không biết bọn họ cụ thể là ở nơi nào, chỉ biết đang cách mình không xa. "Anh ta muốn làm gì?" Khâu Lạc dè dặt hỏi. "Có thể...Là muốn giúp đỡ..." Ân Thịnh nhếch miệng: "Nếu để cậu ấy mở cửa, thì có bị camera theo dõi nhìn thấy cũng chẳng sao." Dừng một chút, y đột nhiên nghĩ đến cái gì. "Có phải lúc trước Giải Ứng Tông từng nói tổ trọng án đã cài người vào công ty Kim Long?" Nhạc Chương cả kinh: "Cậu là nói Quý Hiên...Nằm vùng?" "Không phải nằm vùng thì cũng là nội gián." Ân Thịnh nói: "Có điều không biết đám người của tổ trọng án làm sao tìm tới cậu ấy, cũng không biết họ thuyết phục cậu ấy đồng ý giúp một tay bằng cách nào." Khâu Lạc cũng gật đầu: "Chính xác, so với để những người khác đi nằm vùng, để một minh sư đi nằm vùng càng hạ thấp tính cảnh giác của Kim Đại Chung. Đặc biệt là vào thời điểm hắn rất cần đến những người này." "Nếu là vậy, sự tình càng thêm dễ dàng a." Ân Thịnh nhìn bóng lưng Hạng Quý Hiên, nam nhân chậm rãi mở cửa kho ướp lạnh, vừa mở được một nửa, điện thoại lại vang lên. "Uy?" Hắn rõ ràng cảm nhận được có ai nhẹ lướt qua lớp quần áo của hắn tiến vào bên trong. "Cậu ở kho ướp lạnh làm gì?" Nói chuyện chính là Trình Khải Tiêu. Hạng Quý Hiên nhìn thẳng về phía camera theo dõi, vẻ mặt lạnh lùng: "Kiểm tra." "Ông chủ Kim đã nói bất luận là người nào cũng không thể tùy tiện mở cửa." Thanh âm Trình Khải Tiêu hiển nhiên đầy bất mãn: "Hành động này của cậu tôi sẽ nói lại với ông chủ Kim." Hạng Quý Hiên sắc mặt không đổi: "Cho dù tôi nói là tôi đã nhìn thấy Ân Thịnh?" "Cậu nói Ân Thịnh?!" Trình Khải Tiêu quát: "Chuyện như vậy sao không nói sớm? Cậu ta làm sao tìm được tới đây?" "Tôi làm sao biết." Hạng Quý Hiên lạnh lùng nói: "Cũng có thể là đã nhìn lầm, vì để đề phòng vạn nhất tôi mới đến kiểm tra. Nếu như là thật, mà tôi lại bỏ qua, trách nhiệm này ông sẽ gánh sao?" Trình Khải Tiêu bị chặn họng, lập tức cắn răng nói: "Tôi tới đó ngay đây!" Cúp điện thoại, Hạng Quý Hiên đi vào bên trong, đóng cửa lại. Nơi này không có camera theo dõi, hắn nhìn thấy ba người nhóm Ân Thịnh giải khai kết giới. "Nếu các cậu ngay từ đầu đã giăng kết giới, tôi khẳng định sẽ không phát hiện ra." Hạng Quý Hiên nói: "Lỡ như ngồi ở chỗ này chính là Kim Đại Chung hoặc là Trình Khải Tiêu..." "Chỉ là dùng kết giới tiêu hao quá nhiều thể lực. Cho nên mới nói, vận may của con người cũng rất là quan trọng." Ân Thịnh quay đầu lại nhìn hắn: "Có thể kéo dài bao lâu?" "Không quá năm phút đồng hồ." Hạng Quý Hiên đi lên trước, đến sau mấy kệ hàng, bày ra ba cái túi lớn màu đen. Ân Thịnh gần đây rất hay đi lại ở cảnh cục, vừa nhìn liền nhận ra ngay đó là túi chuyên dụng được dùng để đựng xác thường thấy ở tổ pháp y Hạng Quý Hiên mở túi ra. Ba người nằm trong mỗi túi cũng chưa từng thấy qua, khuôn mặt xa lạ tái nhợt, tóc cùng lông mày đều kết thành một lớp băng mỏng. "Là ba người phụ nữ." Nhạc Chương tiến tới, đeo găng tay giựt lấy tóc của ba người cho vào giấy ăn gói lại: "Đã lấy được DNA." Khâu Lạc ở một bên cầm điện thoại, tách tách tách chụp liền mấy tấm ảnh, còn thuận tiện ghi hình. Đem cảnh vật chung quanh hết thảy thu lại. "Bằng chứng!" "Đây cũng không thể coi là bằng chứng." Ân Thịnh lắc đầu: "Có điều so với không có gì thì đã tốt lắm rồi." Chí ít có thể khiến Kim Đại Chung sứt đầu mẻ trán một hồi. "Hạng Quý Hiên?!" Ngoài cửa vang lên thanh âm của Trình Khải Tiêu: "Mở cửa!" Chìa khóa kho ướp lạnh chỉ có hai cái, một trong số đó là Trình Khải Tiêu cùng Hạng Quý Hiên dùng chung. Hạng Quý Hiên quay sang nhìn ba người họ, Nhạc Chương cự tuyệt nhìn vào mắt hắn, chuyên tâm giăng ra kết giới. Lúc này Hạng Quý Hiên mới mở cửa. Nam nhân bên ngoài cau mày, ánh mắt hung tàn bước vào: "Có phát hiện gì không?" Mũi của hắn giật giật, khứu giác như thể nhạy bén tựa thú hoang, ánh mắt hắn bất thình lình rơi xuống gần kệ hàng. Ba người nhóm Nhạc Chương đang nhẹ nhàng di chuyển về phía cửa liền dừng lại. Lẽ nào hắn nhìn thấy? Ba người thầm nghĩ. "..." Trình Khải Tiêu chậm rãi tiến lên trước, đưa tay ra thăm dò, ngón tay của hắn lúc này chỉ còn cách áo của Khâu Lạc vài centimet, tuy kết giới có thể tạm thời mê hoặc mắt người, nhưng không tài nào có thể khiến thực thể thật sự biến mất. Ngay thời khắc đó, tim Hạng Quý Hiên như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Thế nhưng vẻ mặt vẫn như cũ thập phần bình tĩnh: "Không phát hiện được gì, có lẽ tôi đã nhìn lầm." "Ân Thịnh xác thực rất khó đối phó." Trình Khải Tiêu quay đầu nói: "Lúc trước cậu ta còn làm rối loạn kế hoạch thu thập hồn phách của chúng ta ở bệnh viện!" Thừa dịp nam nhân thả lỏng cảnh giác quay đầu thu tay về, ba người nhanh chóng hướng tới cửa. Chỉ là mới đi được vài bước, Trình Khải Tiêu lại đột nhiên nghiêng đầu đến. Ánh mắt của hắn cơ hồ là khóa chặt tại vị trí ba người đang đứng: "Tôi chung quy luôn cảm thấy..." Hắn chậm rãi bước tới, hồ nghi nhìn nhìn chung quanh: "Luôn cảm thấy có một loại mùi vị vô cùng chán ghét." Hạng Quý Hiên nhấc chân ra ngoài, vẻ ngoài thoạt nhìn như là không thèm để ý tới nam nhân kia: "Ông chủ Kim bảo tôi với ông thay ca." "Nga..." Trình Khải Tiêu nhớ tới chuyện này: "Có cách thu thập hồn phách mới, cần cậu hỗ trợ. Lần trước quỷ sư của tôi suýt chút bị Ân Thịnh tóm, lần này chúng ta càng phải thêm cẩn thận." "Quỷ sứ của ông suýt chút bị tóm, là bởi vì quá vô dụng." Hạng Quý Hiên đi tới cửa, cố ý kéo cửa mở hơi rộng, quay đầu lại nhìn nam nhân bằng ánh mắt khinh thường: "Tôi sẽ không phạm phải sai lầm như vậy." Ba người nhóm Ân Thịnh lần này vọt thẳng tới cửa, mới vừa lách qua người Hạng Quý Hiên, Trình Khải Tiêu bên trong cũng đi ra theo. "Là bởi vì lúc đó cái tên tiểu tử am hiểu kết giới kia cũng có mặt." Lời này vừa ra khỏi miệng Trình Khải Tiêu, Hạng Quý Hiên liền khựng lại. Hắn nhân cơ hội này ngừng ở cửa lâu một chút, bởi vì hắn không xác định được rõ ràng ba người kia đã đi ra hay chưa, đồng thời cũng có một phần nào nguyên nhân là vì câu nói này của đối phương. "Ông là nói Nhạc chương?" Hạng Quý Hiên hỏi. "Cậu có biết sao?" Trình Khải Tiêu khinh thường nói: "Một tên thầy phong thủy không đáng tín nhiệm, từ sáng đến tối không lo tính toán chuyện phong thủy mà cứ lo chạy theo đám cảnh sát làm gì cơ chứ? Thực sự không hiểu nổi người trẻ tuổi bây giờ..." "Cũng không biết tự mình tính toán trước, bằng không cũng sẽ không bị thương." "Bị thương?!" Nét mặt lạnh lùng của Hạng Quý Hiên thoáng cái chấn động. Trình Khải Tiêu nghi hoặc nhìn: "Cậu rất quan tâm sao?" "Không..." Hạng Quý Hiên nghiến chặt hàm răng: "Làm sao mà bị thương?" "Thì không tập trung chú ý, bị quỷ sứ phá vỡ kết giới dẫn đến khí tức rối loạn, xem như là nội thương đi." Trình Khải Tiêu Nhìn đồng hồ đeo tay một cái: "Bây giờ cậu mau đi đến mục tiêu, tôi sẽ mở bản đồ dẫn đường trên điện thoại di động cho cậu." "..." Hạng Quý Hiên không trả lời, sắc mặt nỗ lực duy trì ở trạng thái trấn tĩnh nhất. Bất quá Nhạc Chương nhìn thấy bàn tay hắn siết chặt, tựa hồ đang cố gắng nhẫn nại để không phải làm thịt Trình Khải Tiêu ngay tại chỗ này. Ân Thịnh kéo tay áo Nhạc Chương, liếc mắt ra hiệu với cậu, ba người từ một đầu khác lẻn vào cầu thang thoát hiểm. Từ cửa sau quay trở về trung tâm, Ân Thịnh giải khai kết giới, giọng điệu thở dài. "Hạng Quý Hiên rất lo lắng cho cậu." Ân Thịnh hờ hững nói: "Ngoại trừ cái tên mù Trình Khải Tiêu ra, hẳn là những người khác vừa nhìn vào liền có thể nhận thấy được đi?" Khâu Lạc tương đối hiếu kỳ: "Anh Nhạc Chương, anh cùng vị tiên sinh kia..." "Cậu ta và tôi lớn lên đều dễ nhìn như thế." Nhạc Chương đảo mắt: "Bất quá nhìn dung mạo của tôi trẻ hơn cậu ta nhiều." Khâu Lạc cùng Ân Thịnh liếc mắt nhìn nhau, thấy đối phương hiển nhiên nói lảng sang chuyện khác. Cũng không hỏi thêm nữa. Ba người nhanh chóng đi khỏi trung tâm, thời điểm băng ngang qua đại sảnh, phía sau đột nhiên truyền tới thanh âm gọi bọn họ lại: "Vị tiên sinh kia!" Thật trùng hợp làm sao, nhân viên bán hàng ở lầu hai đối Nhạc Chương nói. "Đồ này của ngài..." Ba người vừa quay đầu, vừa vặn ngay tầm của camera. Trình Khải Tiêu lúc này mới vừa đẩy cửa phòng điều khiển bước vào. "A!" Trình Khải Tiêu đột nhiên cầm điện thoại lên: "Bảo an ở khu vực A! Mau túm gọn ba người trước cửa thang máy lại cho tôi!"