Thiên Tống

Chương 99

Âu Dương vừa nghe xong thì thấy kỳ lạ, sao lại thưởng thị nữ. Cửu Công Công hơi hàm súc giải thích. Hóa ra Triệu Ngọc thấy Âu Dương không có một chút ý định thành thân, liền bảo Tiểu Thanh tuyển hai quan nô đưa đến. Từ ‘quan nô’ ở Đại Tống cũng không xa lạ gì. Quan nô nam tính là thành viên trọng yếu của cơ cấu quan doanh thủ công nghiệp. Nữ từ sau thời Hán Vũ đế đa số là quân kỹ, đến thời Đại Tống xuất hiện nhiều ở thanh lâu, cũng có bộ phận là tỳ nữ của người quyền quý. Về nơi xuất hiện quan nô cũng rất nhiều, một trong số đó là như Lưu Huệ Lan vậy. Một phần là phụ thân vô lực còn công trái bị sung, một phần là người không có khả năng đóng thuế, tự nguyện làm quan nô, còn một phần là những người vị thành niên trộm cắp, vâng vâng. Quan nô không hộ tịch, thống nhất quản lý, không cần đóng thuế đầu người, không có quyền lợi có nhân thân. Hơn nữa cho dù chủ nhân đồng ý, cũng không thể gả ra ngoài, chủ nhân không cần nữa thì có thể lui về nô doanh. Nếu chết, sẽ có chuyên gia tới điều tra, chỉ sợ đây là quyền lợi duy nhất của những này quan nô này. Mà chút quyền lợi ấy cũng như mây khói, cho dù bây giờ các nàng chết ở trước mặt Âu Dương, tối đa Âu Dương cũng chỉ đền bù chút tiền thôi. Âu Dương gia cũng có hai nha hoàn, một vú già, còn có một nam gia đinh thân thể cường tráng. Nhưng những người này đều là thuê, tùy thời có thể nghỉ việc. Vốn dựa theo tiêu chuẩn, Âu Dương còn phải có bốn gã kiệu phu, có điều Âu Dương toàn bộ bỏ qua, dù sao cũng tìm không thấy kiệu. Mà hai nữ tử trước mặt Âu Dương, lớn thì không đến hai mươi, cúi đầu hành lễ, biểu tình trên mặt toát ra vài phần e ngại. Nhỏ thì tầm mười tám, sợ hãi núp sau lưng. Mặc dù gầy yếu, nhưng đều là mỹ nhân phôi thai. Cửu Công Công một bên nói: "Âu đại nhân, đây đều là xử nữ, Hoàng thượng đặc biệt công đạo, chúng ta thế nhưng phải thật vất vả lực mới lựa ra được." Đây cũng chẳng khác gì công cụ phát tiết dục vọng không thu tiền. Âu Dương nhìn hai người cau mày hỏi: "Cửu Công Công, có thể trả hàng hay không." Cửu Công Công cười ha hả nói: "Đại nhân, ngươi nếu từ bi hãy thu bọn họ. Nói thô tục chút, ngươi thu, các nàng liền để cho ngươi chơi, ngươi nếu không thu, không biết các nàng sẽ phải ứng phó bao nhiêu nam nhân. Không nói chừng sẽ bị phái đến quân doanh. . ." "Ngươi xem ta có chỗ nào giống Quan Âm chứ." Âu Dương nói: "Cửu Công Công mời vào trong, ta đã chuẩn bị chút rượu thịt, không nên trì hoãn." "Nói hay lắm, nói hay lắm!" Cửu Công Công cũng không khách khí đi theo Âu Dương. Hai quan nô thì được Âu Bình dắt đi nội viện. Cam Tín ở một bên hỏi Triển Minh: "Ngươi thấy thế nào?" Triển Minh cúi đầu nói: "Trong lòng đại nhân đã có tính toán." Một nha dịch quen thuộc hỏi: "Triển đại nhân, tính toán gì vậy?" "Nhưng phàm quan nô là những cô gái tuổi trẻ, tất nhiên có thống nhất dạy bảo cấp bậc lễ nghĩa. Đứa lớn còn được, đứa nhỏ nhìn yêu nhược vậy nhưng lại giấu đầu hở đuôi." Triển Minh nói: "Xem ra đại nhân thời gian tới sẽ không dễ dàng rồi." Cam Tín lắc đầu: "Có lẽ sự khác biệt, hoặc là có thể nói là đương kim Hoàng thượng quá coi trọng đại nhân." . . . Tiệc rượu tương đối đơn giản, tạm thời chuẩn bị, không có nhiều đồ ngon lắm. Cửu Công Công cũng không biết được, chứng tỏ Âu Dương bình thường ăn uống cũng rất tùy tiện, Cửu Công Công cũng không bắt bẻ. Âu Dương nâng chén hỏi: "Công công, ta và ngươi coi như là chỗ thân tình, không biết ý tứ Hoàng thượng là sao?" "Âu đại nhân quả nhiên mắt sáng như đuốc, thực không dám giấu diếm, đứa còn nhỏ kia xác thực cũng là quan nô, có điều. . ." Cửu Công Công do dự một hồi, hay là cứ nói đi, nếu không sợ Âu Dương hiểu lầm: "Cô gái này vốn là nô tỳ của Tiểu Thanh quận chúa." Âu Dương ngược lại không rõ hỏi: "Nô tỳ của Tiểu Thanh?" Cửu Công Công hỏi: "Đại nhân không phải là đã quên ngài cùng Tiểu Thanh quận chúa có hôn ước đấy chứ?" "Hôn ước? Nói bậy. Ai nói có hôn ước." Âu Dương xoa cằm gãi tóc suy nghĩ kỹ một hồi, vẫn không nhớ tới hắn có hôn ước cùng ai. "Cái này. . . Dù sao Hoàng thượng nói có. Chúng ta chỉ biết ý tứ quận chúa là, nếu thật sự muốn chơi gái, thì đừng ra ngoài chơi. Chúng ta đoán, quận chúa chỉ sợ là lo lắng đại nhân ngày nào đó không cẩn thận liền đột nhiên thành hôn, cho nên mới lưu thân tín ở lại bên cạnh đại nhân." "Sáng suốt như vậy?" Âu Dương cười khổ: "Cửu Công Công, ta cùng Tiểu Thanh thật không có hôn ước." "Chuyện này ta không biết." Cửu Công Công cười hề hề không mang ý tốt nói: "Dù sao người đã dẫn tới, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng. Quận chúa đã sáng suốt như vậy, tương lai ngươi đây sẽ là Quận mã gia, không thể phụ ý tốt này nha. Nam nhân mà, hoặc là muốn quyền, hoặc là muốn tiền, nhưng háo sắc, tất cả đều chạy không thoát." Bảo hắn cùng một thái giám cười dâm đãng, Âu Dương không có hứng thú, hắn chỉ có thể cười khổ suy tư, mình khi nào thì cùng Tiểu Thanh có hôn ước? Khó trách Hoàng đế cho mình đến quận chúa phủ ở, nhưng mà, nào có chuyện đó? Với cả Tiểu Thanh, Âu Dương thật không biết tính sao, tới thế giới này, muốn nói thứ hắn có hứng thú nhất chính là Lý Sư Sư, đương nhiên là một đêm hoan hảo, còn bảo cưới nàng thì Âu Dương không hứng. Mặc dù tư tưởng Âu Dương phóng khoáng, nhưng không có ý định lấy một đôi tay ngọc ngà làm gối. Thêm nữa người khiến hắn có chút động tâm chính là Hoàn Nhan Lan, ít nhất hợp khẩu vị mình hơn một chút. Nhưng chuyện hôn nhân đối với hắn còn cách một vạn tám nghìn dặm. Không ngôn ngữ câu thông, không hiễu rõ lẫn nhau, vậy kết hôn làm gì. . . . Tiễn Cửu Công Công xong, Âu Dương trở lại nhà mình, nói một tiếng: "Họp!" Đây là hội nghị nội bộ, đã họp qua mấy lần, chủ yếu là phối hợp mình và tư tưởng chênh lệch của người hầu, tỷ như trong thức ăn nêm bao nhiêu muối, có cần ăn khuya hay không, thói quen giặt quần áo phơi nắng, vâng vâng... Nếu muốn cùng chung sống thoải mái, những chuyện này cần được nói rõ ràng. Hai nha hoàn, một vú già, một gia đinh, cộng thêm Âu Bình cùng hai quan nô tập hợp tại tiểu viện. Bạch Liên muốn tham gia náo nhiệt, Âu Dương ngăn lại, nghiêm khắc mà nói Bạch Liên mặc dù ở tại nhà mình, nhưng là người làm công của mình, không phải là người nhà mình. Đương nhiên xem náo nhiệt thì có thể. "Các ngươi tên gì?" Âu Dương hỏi hai quan nô. Đứa lớn nói: "Lão gia gọi chúng tôi tên gì chúng tôi tên đó." Gọi cái gì thì là cái ấy? Gái A? Gái B? Âu Dương chỉ đứa lớn hỏi: "Ngươi biết làm gì?" "?" Lớn không quá hiểu rõ. "Tỷ như Tiểu Thúy, bọn Tiểu Bình biết giặt quần áo, quét dọn phòng ốc, sửa sang lại tạp vụ. Lý thẩm biết nấu cơm mua thức ăn, thu thập tài hỏa, A Tam biết làm việc nặng, chuyển hàng." Âu Dương hỏi: "Ngươi biết cái gì?" "Nô tỳ không biết." Đứa lớn xấu hổ. "Cái gì cũng không biết?" Âu Dương hỏi lại, không ngờ mình còn phải nuôi không các nàng? Đứa nhỏ vội nói: "Chúng tôi biết rửa chân, chà lưng, bưng trà, đưa nước. . ." "Biết dệt không?" "Không biết!" "Biết may vá không?" "Không biết!" Âu Dương giận dữ hỏi: "Trừ ngày tháng ra, các ngươi còn có giá trị sinh tồn gì?" "Ách!" Bạch Liên ở một bên cẩn thận nói: "Đại nhân, ngươi hù các nàng rồi." "Ừm!" Sắc mặt Âu Dương hòa hoãn hơn chút, thật ra hắn tức giận không phải vì vậy, mà là hắn cũng không rõ sao lại hỏa. Âu Dương trì hoãn khẩu khí hỏi lại: "Biết tính toán không?" "Lão gia, ngài đừng hỏi nữa." Đứa lớn nước mắt giàn giạu nói: "Chúng tôi từ nhỏ đã học cách hầu hạ người khác thay y phục, lễ tiết phụ nhân, còn có chỉ học làm sao khiến nam nhân vui thôi." "Vậy các ngươi tới sai chỗ rồi. Nơi này không ai cần người hầu hạ thay y phục." Cho dù có hai nha hoàn đó nhưng cũng chưa từng giúp Âu Dương mặc y phục bao giờ. Họ chỉ phụ trách làm việc vặt mà thôi. "Đại nhân!" Lưu Huệ Lan không biết khi nào thì tiến đến, ở một bên cười hỏi: "Đại nhân cơn sao tức giận vậy? Theo như Huệ Lan thấy, đây đều là mỹ nhân phôi thai, có thể nói là một trong một ngàn. Hẳn có rất nhiều nam nhân nhưng cực kỳ hâm mộ diễm phúc của đại nhân. Sau này có một đứa con, đại nhân lại thu các nàng làm thiếp, giúp các nàng thoát khỏi tiện tịch, ngược lại là giúp các nàng, làm một phen tạo hóa." Âu Dương ha ha cười: "Huệ Lan, sao ngươi lại tới đây." "Đường Châu, Thái Châu, Quang Châu phái người, hỏi có thể phái phóng viên đến ở chỗ bọn họ hay không." Âu Dương lắc đầu: "Tạm thời không được, phải tiến hành huấn luyện phóng viên mới chiêu mộ đã. An bài thời gian huấn luyện xong đã, sau đó mới có thể phái ra."