Thiên Tống
Chương 89
Mấy ngày nay, là thời gian nhàn nhã nhất của Âu Dương sau khi ra khỏi Tân Thành, tuy rằng thuyền hàng cùng với du thuyền không giống nhau, nhưng yêu cầu không thể quá cao. Hoàn Nhan Lan thì lại là tháng ngày được cười nhiều nhất, không cần Trầm Mị nói, Âu Dương cũng biết cô gái này đang chớm yêu, chỉ có điều cái cây tình cảm của Âu Dương đã sớm rụng một trăm lẻ tám lần rồi. Huống chi Âu Dương biết rõ hoa này cũng không thường nở.
Hai mươi ba ngày, thuyền hàng rốt cuộc đã rời khỏi Đại Hải tiến vào Vị Hà, đổi lại ngồi một thuyền cỡ trung đã được chuẩn bị. Đi thêm hai ngày, cuối cùng đã tới bến tàu Dương Bình. Vốn thuyền này không cách nào trực tiếp cập bờ, hàng hoá chuyên chở cũng thuyền nhỏ vận đến giữa sông. Nhưng là do ơ lần này không có bốc xếp và vận chuyển hàng hóa, có thể miễn cưỡng đi đến gần.
Tô lão gia đến bến tàu chuẩn bị đón hàng thấy vậy cả kinh, thế nhưng lại không có vận hàng mà càng xem xét người đến thì lại càng kinh ngạc đến ngây người, không ngờ lại là Âu Dương đã mất tích hơn tám tháng qua.
" Tô lão gia?"
Âu Dương hành lễ.
"Hả?"
Tô lão gia còn chưa có bừng tỉnh.
Âu Dương cười khổ, đi về phía trước, Hoàn Nhan Lan vội vàng nắm chặt vạt áo của Âu Dương đi theo sau. Nàng ngoại trừ ở quân doanh ra, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua nhiều người như vậy. Thấy vẻ mặt của tất cả mọi người đều là kinh ngạc đến ngây người, nàng cảm giác rất quỷ dị.
" Đại? Đại nhân?"
Hai nha dịch tuần phố thấy Âu Dương cũng ngây người, đây là từ đâu xuất hiện vậy?
" Đã lâu không gặp..."
" Đại nhân đã trở lại."
Nha dịch Ất hét lớn một tiếng, làm Âu Dương sợ hết hồn, lúc này không biết còn tưởng rằng là Hồ Hán Tam đã trở lại. Nha dịch Ất cũng không để ý tới Âu Dương, bay thẳng đến nha môn, vừa chạy vừa hô:
" Đại nhân đã trở lại..."
Đối mặt với vẻ mặt nghi hoặc của Hoàn Nhan Lan, Âu Dương nhún vai tỏ vẻ mình cũng rất nghi hoặc. Nhưng càng không ngờ hơn, sau khi nha dịch Ất rống mấy tiếng này, trên đường phố lập tức có ba bốn cửa tiệm cửa hàng đóng cửa tiễn khách. Âu Dương càng buồn bực hơn, không đến mức đó chứ, người ta hô là đại nhân tới, không phải là sói xám đến rồi. Còn chưa có buồn bực xong, từ nha môn chạy ra mười mấy người, rầm rầm toàn bộ đều quỳ ở trước mặt Âu Dương, một đầu lĩnh tay nâng cáo trạng hô:
" Đại nhân, oan uổng quá."
Âu Dương còn chưa có nhận lấy cáo trạng, Cam Tín đã đến rồi, thấy Âu Dương liền nước mắt nước mũi dâng trào:
" Đại nhân, ngươi rốt cục đã trở lại."
" Trở về rồi hãy nói sau."
Âu Dương nói:
" Người đâu, đem cáo trạng tiếp lấy, an bài bọn họ nghỉ ngơi."
"Dạ!"
Nha dịch Ất trả lời.
Sắc mặt Âu Dương không tốt lắm, vừa đi vừa hỏi:
"Chuyện gì vậy? Có cáo trạng sao lại không nhận?"
" Đại nhân, không chỉ có cáo trạng, còn có thánh chỉ, Cửu công công đã đi hai lần, muốn ngươi lập tức Thượng Kinh."
"Cáo trạng vì sao không nhận?"
" Cái này... Nói rất dài dòng."
Cam Tín thở dài nói:
" Vẫn nên trước tiên là nói về triều đình đi..."
Tháng này, Tống Huy Tông chuyển qua ở lại hành cung Hàng Châu, cho tin tức xấu Âu Dương là mấy tháng trước, Lý Sư Sư đã được sắc phong làm Minh phi, mà nay đều đang với Tống Huy Tông ở Hàng Châu. Soán vị cũng đã bị lộ hình. Trong đám nhân mã của Tống Huy Tông, Thái Kinh là một phái, cùng với Thái úy không phải là xuất thân từ khoa cử Cao Cầu này vốn là thủy hỏa bất dung. Mà còn Cao Cầu với thái giám Xu Mật Viện tuy cùng quê nhưng lại hết sức khinh thường. Soán vị phát sinh ở trong một đêm, phải nói bản thân Tống Huy Tông đáng chết, có Lý Sư Sư rồi còn muốn ham thích đi kỹ viện chơi.
Mà công chúa trước kia đã an bài thân tín nằm vùng trong đám hộ vệ của Tống Huy Tông, trong kỹ viện sớm có bố trí, màn đêm buông xuống đã một kích bắt gọn. Rồi sau đó phái thân tín hộ vệ dùng danh nghĩa của Hoàng đế mời các đại thần lần lượt đến kỹ viện. Trương Huyền Minh ở trong kỹ viện chủ trì đầu danh trạng của Âu Dương, cho XX một cây đao nói:
" Đi vào, giết XX. Giết xong thì cùng ta soán vị."
Cuối cùng Thái Kinh giết Cao Cầu, Lương Sư Thành bởi vì "khiêm nhường, đã bị Dương Tiễn giết chết.
Tất cả thành viên tham gia soán vị, mỗi người viết một lá thư, phê phán sự ác độc của Tống Huy Tông. Đồng thời, nội vệ của công chúa cầm thánh chỉ tiếp quản vị trí Mã Bộ Cung Sư của kinh thành, mang binh tiến hành giới nghiêm ban đêm. Sáng sớm ngày hôm sau, tướng quân từ Chỉ Huy Sứ trở lên tuyên bố trung thành với công chúa, một đám triều thần mới được thả ra, mỗi nhà đều có cấm quân canh giữ trước sau. Mãi đến ngày thứ ba, các đại thần mới được thông báo vào triều, mà lúc này chiếu thư trách mắng Tống Huy Tông đã dùng khoái mã ban bố khắp thiên hạ. Về phần các vương gia kinh thành cho dù muốn động đậy, cũng đấu không lại công chúa chế độ quân nhân, mà ba mươi hai người con của Tống Huy Tông, ba mươi người ở kinh thành, toàn bộ bị cưỡng chế giam giữ. Mấy người miệng lưỡi kịch liệt, đã bị Trương Huyền Minh chém ở đầu đường.
Tất cả những chuyện phát sinh ở kinh thành, Cửu công công vốn là lão nhân của Triết Tông, biết cũng nhiều. Lại biết Cam Tín là một trong những người chủ mưu soán vị, thân tín của Âu Dương, cho nên đối với Cam Tín cũng không có bao nhiêu giấu diếm.
Mấu chốt nhất chính là đại doanh Tây quân, Đồng Quán bị hai gã tướng lãnh trung tầng dùng danh nghĩa công chúa có ban thưởng đưa đến doanh trại tướng lãnh thân binh giam cầm lại. Phải nói Đồng Quán người này cũng sợ chết, trong lịch sử người này vì bảo vệ tánh mạng, cũng dám công khai chống lại thánh chỉ tháo chạy giữ mạng, cuối cùng cũng chính là vì chuyện này mà bị chém. Đồng thời bị bắt còn có con trai Tống Huy Tông yêu thích nhất thay cha uỷ lạo quân đội, theo quy cũ, hoặc là ngươi xử lý con trai hắn, hoặc là các ngươi cùng chết. Đồng Quán chọn cái đầu tiên, hắn rất rõ ràng, bản thân cho dù cần vương thành công, Tống Huy Tông sớm muộn có thể sẽ tính sổ món nợ mình tham sống sợ chết, lại thêm phần thưởng hấp dẫn công chúa gia phong làm vương và cả đời miễn chết, vẫn nên lựa chọn đứng về phe của công chúa.
Triều đình không có trung thần, đây là bi ai của Tống Huy Tông. Bi ai càng lớn là làm mất đi lòng dân. Các đại thần vốn vẫn còn chưa quyết định nhìn thấy lòng dân như vậy, cũng không dám nữa có hành động dư thừa. Hơn nữa công chúa người ta nói rất hay. Tiền triều là chế độ gì. Bây giờ chính là chế độ đó. Nàng tuổi còn trẻ, vẫn còn cần chư vị đại thần cho nhiều ý kiến.
Khẩu hiệu của công chúa rất chính nghĩa, nàng lấy ra hạng mục biểu thị rõ ràng, từ triều đại Thần Tông cải cách chính trị đến nay, tiền bạc quốc khố đã bị Tống Huy Tông tiêu xài hết bảy phần, cứ tiếp tục như vậy, nước sẽ không còn là nước, bổng lộc quan viên đều nhanh chóng trở thành vấn đề. Nàng là hoàng tộc, không đành lòng nhìn Đại Tống diệt vong ở trong tay Tống Huy Tông, lúc này mới soán vị. Đồng thời tuyên bố, bản thân không làm hoàng đế, chỉ là giám quốc, để các đại thần thương nghị chọn ra một người kế vị đầy hứa hẹn.
Thủ đoạn này rất tuyệt diệu, hạng mục sau khi công bố xong, không ít đại thần cùng Vương gia đều hoảng sợ, có đại thần ngay tại chỗ nói, xa hoa lãng phí như thế, có khác gì là Trụ vương đâu chứ. Sau khi bãi triều, một đám các đại thần tìm Thái Kinh thương lượng, Thái Kinh liền nói: Chủ thượng thất đức mất dân tâm, ngày nay tội trạng đã bố cáo thiên hạ, cho dù muốn trở lại vị trí cũ cũng không thể nào. Các đại thần ngầm hiểu, ngày hôm sau lâm triều, thì có quan viên xin công chúa thượng vị. Công chúa cự tuyệt, nói làm gì có nữ tử làm hoàng đế. Rồi sau đó hai ngày, quần thần liên tục dâng tấu chương. Công chúa rồi mới miễn cưỡng đáp ứng.
Lúc này quân bắc xảy ra phản loạn, tiến thêm một bước củng cố hoàng quyền của công chúa. Thế cho nên các nơi đều không ghét công chúa soán vị. Lại thêm tân hoàng đăng cơ, loại bỏ hoa thạch cương, đại xá thiên hạ, mở ân khoa, có rất nhiều điểm tốt.
Soán vị mặc dù là đổ máu, nhưng chuyện về sau chứng minh, các nơi đều yên ổn phồn vinh.
Cho dù là Đảng Dân Chủ hay là Đảng Cộng Hòa, đại biểu đều là lợi ích của Hoa Kỳ. Vấn đề này Âu Dương không xa lạ gì. Như công chúa đại biểu chính là lãnh chúa, lợi ích của đám quyền quý. Nàng sẽ không cướp đoạt đặc quyền của bọn họ. Cũng sẽ không thay đổi quốc gia. Với dân chúng mà nói, chẳng qua là thay đổi hoàng đế thôi. Còn đối với Âu Dương mà nói, hắn có một cơ hội có thể nói chuyện việc làm.
Âu Dương nhất định là phản phong kiến. Nếu như nói hắn thực sự có lý tưởng, chính là thay đổi thể chế quốc gia, thật sự muốn thành cường quốc, đổi một hoàng đế cùng lắm cũng chỉ là thay một đời mà thôi, phát triển lâu dài chính là chế độ hoàn thiện, giá trị của bách tính thay đổi. Nhưng mà hắn một mình một người, không binh không tướng, thật sự có thể lừa gạt thay đổi cả một chế độ sao?
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
12 chương
181 chương
48 chương
57 chương
79 chương
21 chương