Thiên Tống

Chương 583

Quách Dược Sư để biểu thị ngoại tộc và năng lực chiến đấu của mình, quân đội Liêu phục, chỉ phục tùng không phải Quân Cơ xứ điều khiển, không phục tùng quản lý. Hành quân đi đường giống như cao hơn cấm quân một bậc, khiến cho bọn họ thưởng thức được đầy đủ cảm giác ưu việt. Những điều này không phải là không có thể, nhưng ngươi đừng để Âu Dương tận mắt nhìn thấy. Tận mắt nhìn thấy và nghe thấy là hai chuyện khác nhau rất lớn. Nếu như nghe thấy, trọng điểm chính là nghe bộ đội này có được thành tích gì, cống hiến gì. Nếu như là nhìn thấy, cảm giác đập thẳng vào mặt mà Liêu phục cho ngươi sẽ khiến Âu Dương không cách nào tiếp nhận được. Tiếng reo hò ủng hộ sau khi đạt công cao, đều có thể nhìn ra thành một loại khiêu khích kiêu ngạo. Đồng Quán hiển nhiên là tương đối hiểu rõ Âu Dương, nếu không sẽ không cố ý viết thư bảo Quách Dược Sư đề cao cảnh giác, cẩn thận ứng phó, ngàn vạn lần phải lặng lẽ. ... Hai ngày sau, Ngô Giới đến Phù Dư huyện, đang cùng Quách Dược Sư gặp mặt, lúc làm tiệc tẩy trần, hạ lệnh bắt Quách Dược Sư. Quách Dược Sư không phục, quát hỏi Ngô Giới và thuộc hạ của hắn do tướng quân An Phủ Tư điều động, hắn dựa vào cái gì bắt mình. Ngô Giới ngược lại thành thật nói: " Âu tướng căn dặn, tất nhiên làm theo." Âu Dương cũng tham gia tiệc rượu, vẫn luôn ăn uống, nghe Ngô Giới nhắc đến mình, lúc tất cả mọi người đều nhìn mình, rốt cuộc ngẩng đầu lên nói: " Dài dòng cái gì, dẫn đi, bất kỳ người nào phản kháng, xử trí theo tội danh phản loạn." Một tên tướng bị giáng chức còn tưởng mình là thứ gì chứ, còn muốn mình đến giải thích sao. " Ta không phục." Hai gã cấm quân đến phía sau Quách Dược Sư, Quách Dược Sư giãy dụa nói: " Ta không phục." " Được rồi để ta nói với ngươi." Âu Dương nói: " Hai ngày trước, ta nhờ Trần Quy Trần đại nhân truyền lời đến cho ngươi, nói muốn gặp mặt riêng Hoàn Nhan Tông Bật. Ngươi ngược lại giở giọng hách dịch với ta, nói cái gì mà trọng phạm triều đình, không dám có sơ xuất." Quách Dược Sư tức giận hỏi: " Vậy thì ta có lỗi gì?" " Hai ngày trước ngươi vừa mới bắt được Hoàn Nhan Tông Bật, ngươi dẫn theo Hoàn Nhan Tông Bật diễu hành. Cũng chính là ngươi lúc ấy đối với việc bảo vệ Hoàn Nhan Tông Bật trọng phạm triều đình này có tội danh chểnh mảng nhiệm vụ, ngươi thừa nhận hay không?" "..." Quách Dược Sư sững sờ, chuyện này nói vậy cũng được sao? Âu Dương chẳng qua là dùng logic tin tưởng suy luận. Tin tưởng lý do từ chối của ngươi là nói thật, nhưng sau đó lại suy đoán ra hành vi của ngươi không hợp lý. Rồi sau đó bỏ qua thật giả lý do từ chối của ngươi, xoay ngược tóm lấy hành động không tồn tại sai lầm của ngươi. Âu Dương nói: " Trọng phạm triều đình diễu hành trên đường, làm lớn chuyện này. Thứ nhất dễ dàng kinh động đồng bọn của hắn, thứ hai, nhân viên hỗn tạp, lỡ như xảy ra bạo loạn, đồng bọn bắt cóc, rất dễ dàng đắc thủ không nói, vẫn sẽ liên lụy cấm quân ta thiệt mạng. Ta nhớ lúc đó đội ngũ diễu hành dường như không có một thanh đao tuốt vỏ phải không? Mọi người ngu ngốc như nhau, cầm chiêng trống ở bên kia đập loạn, sợ không thể báo cho đồng bọn Nữ Chân. Cho nên, bổn tướng có lý do hoài nghi ngươi đang mật báo cho đồng bọn Nữ Chân." Quách Dược Sư giận quá thành cười nói: " Nếu như là như vậy, ta vì sao còn phải bắt Hoàn Nhan Tông Bật chứ?" " Những lời này phải sửa lại, bắt Hoàn Nhan Tông Bật không phải là ngươi, mà là một phó tướng thuộc hạ của ngươi." Âu Dương nói: " Là phó tướng đem người đưa đến trước mặt ngươi, ngươi không dám không cần, nhưng lại muốn thông báo cho đồng bọn biết, biện pháp tốt nhất chính là diễu hành." Quách Dược Sư cả giận nói: " Ngươi ngậm máu phun người." " Ngươi nói ta ngậm máu phun người?" Âu Dương cười nói: " Vậy ngươi cho ta một lý do, ngươi tổ chức người Hoàn Nhan Tông Bật dạo phố là ý gì?" " Cái này... Ta là nhất thời cao hứng, dù sao cũng là bắt được tên đầu sỏ bên địch." " Ồ ha, bắt hai canh giờ mới diễu hành, cao hứng hai canh giờ còn chưa đủ?" Sắc mặt Âu Dương biến đổi nói: " Rõ ràng là ngươi sợ gian tế đồng bọn không biết Hoàn Nhan Tông Bật bị bắt, cho nên cố ý để mọi người chuẩn bị chiêng trống, hơn nữa còn phái binh sĩ báo cho chung quanh Phù Dư huyện nói bắt được Hoàn Nhan Tông Bật, lý do gì đây? Ngươi tại sao phải làm như thế chứ?" " Cái này..." Quách Dược Sư kinh hãi, thế nào càng nói càng giống như sự thật là vậy. Bản thân lúc ấy là muốn cho mọi người trên đường phố xem thử công lao của mình. Nào có nghĩ sâu xa như vậy. " Công lao của ngươi?" Âu Dương ngược lại là kinh ngạc: " Bắt người là phó tướng của ngươi, hắn không có công lao. Người lãnh đạo trực tiếp của ngươi là tướng quân Trương Tuấn, hắn không có công lao. Điều động ngươi đến nơi này là Đồng Quán Quận Vương, hắn cũng không công lao. Chuyện này bổn tướng không rõ, một kẻ không trên không dưới, không phải là tự tay bắt người, dựa vào cái gì nói đây là công lao của ngươi chứ? Dựa vào cái gì là ngươi khoe khoang? Chỉ số thông minh của ngươi quá thấp, hay là quá tự cho mình siêu phàm?" "..." Lời này khiến Quách Dược Sư không thể nói gì. Quả thật, dựa theo quân quy, khi bắt được phạm nhân quan trọng, dẫn người bắt người chức vị cao nhất có được công lao lớn nhất. Tỷ như đội trưởng cảnh sát hình sự, phó cục trưởng phân quản lý cảnh sát hình sự, cục trưởng, phó thị trưởng phân quản lý cảnh vụ. Phó thị trưởng nói cho cục trưởng, nói có phần tử tội phạm ở Phù Dư. Cục trưởng lập tức an bài phó cục trưởng đi phụ trách, Phó cục trưởng phái ra vài cảnh sát hình sự. Cuối cùng một đường cảnh sát hình sự bắt được tội phạm. Người này tranh công lao hoặc chính là đội trưởng cảnh sát hình sự, hoặc chính là Phó thị trưởng. " Dẫn đi." Ngô Giới quát bảo, hắn mặc kệ Quách Dược Sư là tội danh gì. Chỉ cần là Âu Dương căn dặn bắt, hắn sẽ bắt. Âu Dương cũng dám đem quân lộ Vĩnh Hưng chuẩn bị đi làm chuyện xấu, có cái gì hắn không dám. Ngô Giới biết rõ, nếu như mình chần chừ, mai sau lỡ như có chuyện gì, lỗi này chính là đổ lên trên vai mình. Trương Tuấn nhưng mà tương đối nể mặt mũi Âu Dương. Âu Dương nói: " Ngô tướng quân, căn dặn phía dưới, tất cả cấm quân không được mặc trạng phục tộc khác, quân Thường Thắng kia, lột hết y phục của bọn họ, đưa đến An Phủ Tư, tạm thời do ngươi thống lĩnh." " Vâng."