Thiên Tống
Chương 543
" Năm đó toàn triều chỉ có một mình ta toàn lực phản đối liên minh với Kim đánh Liêu, mà ủng hộ liên minh với Liêu đánh Kim. Các ngươi đều là người đánh giặc, các ngươi nên biết, người Nữ Chân nếu so với người Khiết Đan còn khó đối phó hơn. Sự thật chứng minh ta cũng không nhìn lầm."
Âu Dương nói:
" Mà nay ta cảm thấy Mông Cổ, Tây Liêu tương lai sẽ tạo thành uy hiếp với Tống Triều, vì sao không có ai tin tưởng chứ? Diệt Mông Cổ với Tây Liêu, Âu Dương ta có chỗ tốt gì?"
Ba tướng không nói thêm gì nữa, đều cúi đầu trầm tư. Âu Dương thở dài nói:
"Bỏ đi, coi như ta chưa nói gì. Hôm nay dù sao cũng là ngày lành, mọi người cùng nhau nâng chén đi."
Mặc kệ Mông Cổ phát triển, dù sao cũng là tai họa, chỉ sợ càng tai họa hơn là không có ai coi trọng an toàn của vùng đất này. Có lẽ mình chỉ là buồn lo vô cớ, bởi vì quốc lực Tống bây giờ căn bản là không sợ dân tộc du mục gì cả. Nhưng thân là một người xuyên việt. Âu Dương sẽ không bỏ mặc sự tồn tại của dân tộc có tính xâm lược.
Lưu Kỹ nâng chén hồi lâu không uống, rốt cuộc nói:
"Để ta làm cho."
" Lưu tướng quân?"
Hàn Thế Trung kinh hãi.
Lưu Kỹ nói:
" Lúc ở Động Đình hồ, ta gặp chuyện khó khăn, đại nhân hỏi ta, có thể tin hắn một lần hay không, vì thế ta tin. Kết quả so với ta tưởng tượng còn tốt hơn. Ta hợp tác với đại nhân đánh trận hẳn là nhiều lần nhất, đại nhân không chỉ có chưa bao giờ mưu đồ tư lợi cho mình, còn xuất ra tiền tài để trợ cấp chiến sự. Mọi người xem, trận chiến với Tây Hạ, là đại nhân hết sức chủ trương thúc đẩy, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, kết thúc sự bành trướng của Tây Hạ gần trăm năm. Biên cương hòa thuận, còn khai thông con đường tơ lụa. Cho dù có chuyện gì. Đại nhân cũng không có lấy được chỗ tốt gì cả. Có lẽ mọi người sẽ nói hiệp hội thương nghiệp mới có lợi, nhưng mọi người cũng biết, hiệp hội thương nghiệp căn bản không phải là của đại nhân. Nếu như không có sự phát triển của thương nghiệp, chúng ta có thể được trang bị hỏa khí sao? Quân Hà Bắc có thể được thay đổi quần áo tác chiến vào mùa đông sao? Ta cảm thấy không có lý do gì không tin, đại nhân nói diệt, luôn luôn có đạo lý của đại nhân."
Hàn Thế Trung lắc đầu:
" Ta không tán thành. Tướng dùng binh, quan binh, đây là quy chế do thái tổ định ra."
Lưu Kỹ nói:
"Sau chiến tranh với Liêu Kim, quân Tống nhiều thêm một Đại tướng hay thiếu một Đại tướng, đã không còn quan trọng nữa. Mạt tướng khẩn cầu đại nguyên soái thuyết phục Quân Cơ xứ điều quân Vĩnh Hưng đến phía tây."
Trương Tuấn nói:
" Lưu tướng quân, vậy có thể sẽ khiến cho anh danh bị hủy hết."
" Đại nhân dám đề nghị như vậy mà không tiếc thân, thanh danh của mạt tướng có đáng vào đâu."
Lưu Kỹ nói:
" Nếu càn quét hết Mông Cổ và Tây Liêu, lãnh thổ Đại Tống ta sẽ được mở rộng ra rất nhiều. Công thành nhổ trại, đoạt thành chiếm đất, mở rộng biên cương vẫn là nguyên nhân chủ yếu khiến ta từ nhỏ đã tập võ. Cho dù tương lai phán ta tội chết, nhưng mấy trăm năm sau, tất cả mọi người sẽ nói một tiếng, chỗ kia là năm đó Lưu Kỹ đánh hạ được."
Hàn Thế Trung nói:
" Hoàng thượng anh minh, ngươi mở cương bình địa, có thể sẽ không gây khó dễ cho ngươi. Có điều đại nhân chỉ sợ cũng sẽ bị phiền toái."
Hàn Thế Trung dù sao cũng hiểu một chút ít chính trị, cho dù thuận lợi hết thảy, Lưu Kỹ sẽ không bị xử phạt, nhưng sẽ bị vứt bỏ. Mà Âu Dương coi trời bằng vung, một lòng kích động gây loạn biên cương, sẽ phải chịu trách nhiệm chuyện này. Kích động Đại tướng tự tiện cầm binh xuất kích, gây hấn biên cương, chính là cùng âm mưu phản nghịch. Tính chất rất là ác liệt.
Âu Dương nói:
" Ta không quan tâm."
Thời đại không có điện, không có bia, không có cây ớt, không có ô tô, không có điện thoại mình cũng ngán lắm rồi. Ừm... Sự thật không phải như vậy. Sự thật là, Âu Dương biết rõ Ma vương Thiết Mộc Chân kia với con cháu hắn giết chết vô số người, với Trung Nguyên gần như tiến hành phá hư bản chất, khiến Trung Nguyên không những dừng bước không tiến bộ, hơn nữa còn thống trị làm cho kinh tế, diện tích sụt giảm, người Hán bị liệt vào người cấp thấp nhất. Đương nhiên từ góc độ hiện đại mà thấy, Mông Cổ cũng là người trong nước, nhưng từ góc độ Tống Triều mà thấy, Mông Cổ chính là kẻ xâm lược. Năm đó kháng Nhật nếu thất bại, dân tộc Đại Hòa có phải là liền thành năm mươi bảy dân tộc của dân tộc Hoa không? Hậu thế chúng ta có phải là có thể hài hòa đoàn kết không? Kẻ xâm lược chính là kẻ xâm lược, cho dù được các nhà lịch sử tô son trát phấn cũng không làm thay đổi được sự thật này. Chẳng hạn như Âu Dương cho tới bây giờ đã thừa nhận mình đúng là kích động Đại Tống xâm lược mở rộng ra phía ngoài.
Hàn Thế Trung nói:
" Chuyện này không thảo luận nữa, chúng ta cũng không nhắc đến nữa, mọi người nâng chén, hôm nay hẳn là chúc mừng Trương Tuấn Trương tướng quân thuận lợi bắt được phủ Hoàng Long."
" Được"
Mấy người nâng chén một hơi cạn sạch, Trương Tuấn vẫn như cũ là uống nước sôi để nguội.
...
Bắt được phủ Hoàng Long là một cột mốc, đánh dấu sự cường thịnh đến tuyệt vời của quân Tống. Báo Hoàng gia kể lại kỹ càng trận chiến công phòng kịch liệt ở phủ Hoàng Long, hơn nữa còn phỏng vấn Trương Tuấn bị trọng thương, giám quân Âu Dương, chủ tướng thay mặt Ngô Giới, công thần Vương Ngạn, quan hậu cần Trần Quy... Khi đó người nào cũng đều thành thật, cũng không có thổi phồng lên, bởi vì là thắng lợi vinh quang, Âu Dương cũng chẳng có ý định thổi phồng.
Rồi sau đó còn có bình luận đặc sắc, mời riêng bình luận viên là Tiền tướng quân Xung Sư, Xung Sư cho rằng có thể giành được thắng lợi như thế, không chỉ có bởi vì tướng sĩ tiền phương anh dũng, tướng lĩnh chỉ huy thoả đáng, còn bởi vì hậu cần bảo đảm. Xung Sư nói, vào thời đại của bọn hắn, mùa đông sẽ không xảy ra chiến tranh đại quy mô, mà còn Tống Triều hoàn toàn khắc phục được điểm này, quần áo giữ ấm tận chân răng, còn có tiêu hao một lượng lớn gốm sứ đựng nước, đều là chỉ có sức sản xuất hiện nay mới có thể tạo ra. Sự xuất hiện của các hỏa khí như trọng pháo, còn có biện pháp vận chuyển trọng pháo khéo léo của Trần Quy cũng nói rõ tầm quan trọng của nhân tài.
Triệu Ngọc cũng hạ chỉ, đại học hoàng gia ở Đông Kinh thành lập bộ nghiên cứu tạp khoa, khích lệ những người có tài năng giống như Trần Quy vậy vào học. Nghiên cứu học thuật, dạy dân.
Tháng ba, Âu Dương trở lại Đông Kinh, vốn cho là có thể giải nhiệm, nhưng không ngờ lại có chuyện phải bôn ba. Triệu Ngọc sau khi tuyên gặp Âu Dương, thấy Âu Dương đi đường có chút mỏi mệt, cũng là có chút băn khoăn. Cố ý bảo ngự trù làm chút điểm tâm, nhưng Âu Dương cũng không cảm giác tay nghề ngự trù có chỗ nào tốt.
Triệu Ngọc nói:
" Thiên Tộ Đế phái người liên hệ Đồng Quán rồi, muốn đầu hàng Tống quốc."
" Theo vi thần biết, Thiên Tộ Đế bây giờ đã là một, ngôi vị hoàng đế đã vào tay Da Luật Thuần. Hơn nữa binh quyền ủng hộ Da Luật Thuần ở trong tay Da Luật Đại Thạch, hắn đầu hàng tựa hồ đối với chúng ta không có chỗ tốt gì."
" Da Luật Thuần cũng phái sứ thần tới, tỏ vẻ nguyện ý thần phục Tống quốc."
Âu Dương hỏi:
"Làm phiên quốc?"
" Là ý tứ này."
Triệu Ngọc nói:
" Bọn họ hàng năm sẽ tiến cống, lấy Đông Kinh làm biên giới."
" Đông Kinh bị người Nữ Chân vơ vét một lần, đã không còn bao nhiêu giá trị. Làm phiên quốc không phải là không thể được, nhưng phải có mấy điều kiện."
" Điều kiện gì?"
Âu Dương nói:
" Thứ nhất,, phải buông tha cho quân đội, trong với ngoài Đông Kinh phải đều là quân đội của triều đình, toàn bộ Liêu quân giải giáp quy điền, chúng ta phái ra chuyên gia nông nghiệp trợ giúp bọn họ trồng trọt, nhưng không thể tiếp tục cuộc sống du mục, nếu cần thiết triều đình còn có thể trợ cấp nhất định."
" Còn gì nữa không?"
" Thứ hai, cho phép người Khiết Đan di chuyển vào Hán, cho phép người Hán di chuyển vào Khiết Đan. Đông Kinh sử dụng luật pháp Đại Tống, bảo vệ thương nhân."
" Ý ngươi là đồng hóa bọn họ?"
Triệu Ngọc nói:
" Chậm rãi dung hợp?"
" Đúng vậy, kỳ thật giới cầm quyền biết rõ tình cảnh trước mắt của bọn hắn, bọn họ căn bản không có khả năng thắng lợi. Cho nên chúng ta có thể để giới cầm quyền đó đạt được chỗ tốt nhất định. Chẳng hạn như thừa kế vương vị, hưởng thụ trợ cấp hàng năm của triều đình, để cho bọn họ có thể hưởng thụ cuộc sống xa hoa như cũ."
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
871 chương
10 chương
755 chương
458 chương
62 chương