Thiên Tống

Chương 454

"Cái này". Sau một hồi suy nghĩ, nội thị vệ nói: "Thực ra ta cũng cảm thấy cách mà Âu đại nhân xử lý chuyện này có chút không thỏa. Nhưng ta vẫn thật lòng nhắc nhở người, nếu ngươi không gửi đi, e răng Âu đại nhân sẽ làm to chuyện với cái thi thể này. Tiễn phật tiễn đến Tây, chi bằng nguyên soái giúp chúng ta tạo nên sự hỗn loạn trong nội bộ Liêu quốc, để khỏi rước họa vào mình." Một cái thi thể có thể xoay chuyển chiến lược của Liêu quốc đến hai lần, loại mua bán như thế này cũng chỉ có Âu Dương mới dám làm, chèn ép mọi giá trị thặng dư, cho dù đó chỉ là một tờ giấy vệ sinh. Hoàn Nhan Tông Bật vôn nghĩ rằng đây chỉ là chút thủ đoạn bề mặt, không ngờ càng đào sâu lại càng xuất hiện tầng tầng lớp lớp các hàm ý khác. Hoàn Nhan Tông bật hỏi một cắt dẹ dặt: "Còn có hậu chiêu sao?" "Cái này ý hả... Đến lúc đó Thượng công chúa sẽ sống lại, vậy thì điều đó sẽ chứng minh người Nữ Chân cố tình gây hấn với sự bình an của biên cương." Nội thị vệ nói: "Còn có thể thể hiện sự nhân đức của Hoàng Đế chúng ta, mặc dù khai chiến với Liêu quốc nhưng không làm những người vô tội bị thương." "Còn nữa không?" "Còn nữa thì không nói được." Nội thị vệ nói: "Nguyên soái tự mình suy đoán đi." Hoàn Nhan Tông Bật cười giận dữ: "Hay, hay cho một độc kế. Tất cả mọi người đều phải giả câm giả điếc mà ngậm hoàng liên. Người đâu, giết Thượng công chúa rồi đưa thi thể về Liêu quốc." Vì sự ổn định của sông Địch mà tam quân đã tiến hành hợp lực với nhau. Triệu Ngọc bổ nhiệm Hàn Thế Trung làm Đại nguyên soái của binh mã Đại Tống, thống lĩnh ba đường bộ, một đường biển. Trương Tuấn hồi kinh báo cáo tình hình, chức vị của người này tạm thời giao cho Tiết Bính đảm trách. Mà người này trở về với công trạng hiển hách cũng chính là chủ đề nóng nhất hiện nay. Mọi người đếu biết, trước kia vì chuyện người này thôn tính đất đai mà dẫn đến cái chết của hai mạng người. Hai án mạng này vẫn còn dán ở phủ Khai Phong. Pháp luật ngày xưa, ví dụ ** thì có khả năng chỉ bị sung quân đi lưu đày, nhưng nếu khiến cho nữ tử phải tự sát thì đó chính là tội chết. Cũng chính là nói, mặc dù ở pháp luật hiện đại, Trương Tuấn không cần phải chịu trách nhiệm với mạng sống của hai người kia, nhưng trong thời đại ngày xưa thì hắn không chịu trách nhiệm không được. Hiện tượng xoay vòng này cũng khá nghiêm trọng. Không nói gì bách tính, ngay cả một tên quan ngũ phẩm, tứ phâm cũng có quyền khi dễ ngươi. Vương Phủ cưỡng chiếm phòng trạch của Hứa Tương -Tả Lân Môn Hạ Thị Lang, đuổi toàn bộ thân quyến và đầy tớ ở trong nhà Hứa Tương ra khỏi nhà giữa ban ngày ban mặt. Như thế chẳng khác nào ngang nhiên phách lối, đương nhiên cũng cần phải xem là khi dễ ai, tên Hứa Tương kia là bề tôi khá nổi danh thời đó, cũng là đại thần tam phẩm của tam triều, chỉ có điều không được Hoàng Đế xem trọng. Đổi lại mà hiện tại, kẻ nào dám đồng đến Âu phủ, Âu Dương có thể sẽ đào phần mộ tổ tiên của nhà hắn lên. Cho nên loại chuyện này hầu như không phải là chuyện gì to tát, nhưng có hai người bỏ mạng thì người khác đương nhiên sẽ bàn ra tán vào. Nha môn Đề Hình sớm đã thu thập toàn bộ chứng cứ nộp cho Lý Cương, trước lúc Trương Tuấn hồi kinh vài ngày, Lý Cương được truyền đến để diện kiến Hoàng Đế. Hình ngục khá hợp ý Bắc Tống, quan tứ phẩm kinh thành Đề Hình không cần phải có sự cho phép của Hoàng Đế, có quyền điều tra tội danh hình sự của tể tướng nhất phẩm. Hoàng Đế trực tiếp kiểm soát hình ngục. Hơn nữa còn có Mỗi Thập Nhật Lục Tù, chính là hồ sơ về các vụ án hình sự, đặc biệt là những vụ án có liên quan đến mạng người mà Hoàng Đế phải đích thân xem xét. Mỗi một án mạng đều cần đẩy tới đẩy lui ba lần, thậm chí là năm lần, chịu sự giám sát tầng tầng lớp lớp của các cấp, rồi đến Đại Lý Tự và Hình Bộ. nếu muốn kêu oan, thì phải đẩy đi tiếp, tỉnh Trung Thư, tỉnh Môn Hạ, Đài Giám vv, toàn bộ đều phải thông qua. Hoàng Đế còn cử người ở bên cạnh mình đến các địa phương giám sát hình ngục. Ngàn vạn lần đừng có tin Bao Thanh Thiên có quyền giết người ngay ở hiện trường. Càng không có chuyện tri huyện sẽ đi chém phạm nhân. Cho nên án tử vẫn là rất lớn, nếu không thì năm đó Dương Bình sẽ không có vụ án "thi thể chết chìm". Hoàng Đế muốn áp trụ án tử, thì Ngự Sử phải ra mặt, bằng không sẽ là thất trách. Hoàng Đế có quyền đặc xá, nhưng không có quyền che đậy, lấp liếm. Biểu hiện của Trương Tuấn trong chiến sự ở Lai Châu là rất rõ ràng, nếu không có sự tài cán của Trương Tuấn thì sẽ không có cục diện trước mắt. Đây là người có công với Đại Tống. Triệu Ngọc vô cùng lúng túng. Lý Cương cũng biết Triệu Ngọc khó xử, nhưng chuyện này không thể không xử lý, bắt buộc phải có một lời giải thích thỏa đáng. Mà tội danh của Trương Tuấn chính là: Thôn tính ruộng đất, bức tử người khác. Người trước có thể không để ý nhưng người sau sẽ coi trọng. Lý Cương thỉnh giáo Thái Hư Tử. Thái Hư Tử nói: "Bất luận có phán quyết như thế nào thì cũng đều không thỏa. Thả Trương Tuấn thì Hình Bộ, Đại Lý Tự, Ngự Sử Đài, Trung Thư, Môn Hạ sẽ không đồng ý. Nghiêm trị Trương Tuấn thì sẽ dội một gáo nước lạnh vào trái tim của các tướng sĩ. Công lao của Trương Tuấn là quá rõ ràng. Cái tên Trương Tuấn này đúng là đã để lại cho Hoàng Đế một vấn đề nan giải rồi." Giống như kế hoạch hóa gia đình vậy, nếu một đại quan sinh hai người con mà không bị xử phạt thì công việc sẽ gặp khó khăn, có thể dẫn đến thay đổi lớn của thể chế. "Vì quân phân ưu là bổn phận của bề tôi." Lý Cương hỏi: "Ngươi xem có cách gì không?" "Cách thì có, lập tức cho người bắt Âu Dương về đây. Ta đoán tên tiểu tử này muốn chạy trốn nên phải nhanh mới được." Thái Hư Tử nói: "Đối với những vụ án như thế này, Âu Dương xử lý khá thành thạo, đây là lời thật lòng. Hắn không giao du với kẻ xấu, Trương Tuấn chết hay sống cũng chẳng can dự gì lớn đến hắn, để tránh việc Hoàng Thượng cho truyền hắn tiến kinh, hắn có khả năng sẽ đến chỗ nào đó trốn mấy ngày." "Việc này khó xử lý như thế mà hắn có cách sao?" Lý Cương không tin lắm. "Ngọc Châu, Tây hạ, lao động Nữ Chân, vv, có chuyện nào là hắn làm không tốt?" Thái Hư Tử bổ sung: "Chính vì chuyện này không dễ gì xử lý gọn nên mới phải bắt, chứ không thể mời. Ít nhất cũng sẽ khiến người ta nhìn trân trân rồi, một khi thủ dụ của Hoàng Thượng đến nơi, hắn không đến cũng không được." ...