Thiên Tống

Chương 41

Tiết nguyên tiêu ngày hôm sau, công chúa bắt đầu đề thi thứ ba của nàng: Soán vị! Trương Huyền Minh vừa nghe soán vị sợ tới mức suýt nữa hôn mê. Lý Hán là lão làng trước kia đã đoán được đôi phần, mặc dù vẫn là khiếp sợ, nhưng ít nhiều có chuẩn bị tâm lý. Mà Âu Dương chỉ là thở dài, theo như lời công chúa nói, hắn bây giờ chỉ có thể chờ đợi công chúa soán vị thành công, nếu không Tống Huy Tông sẽ không bỏ qua cho mình, mình chỉ có thể chạy trốn. Lý Hán hắng giọng nói: " Soán vị, vừa là văn soán, vừa là võ soán. Văn soán thủ đoạn đầu là bức bách thoái vị, Võ Tắc Thiên soán vị, là hoàng đế bệnh nặng, chậm rãi ở trong đại thần sắp xếp thân tín, cuối cùng chưởng quản quyền lực. Tai hại chính là vương hầu thiên hạ họ Lý không phục, danh tướng nổi tiếng không ngừng xuất hiện chinh phạt Võ nghịch..." Lý Hán đại khái ý là thần tử sẽ ủng hộ công chúa, vì người không nhiều, hơn nữa phần lớn lại là người không quyền không thế, mà bản thân công chúa tuổi không lớn lắm, lại là nữ nhi, uy vọng rất thấp. Cùng đại thần triều đình cơ bản không có qua lại, muốn thông qua phương thức thoái vị, chi tiết sẽ rất nhiều, xác xuất thành công không lớn. Võ soán cũng có phiền toái, hắn ngược lại không cho rằng soán vị quá khó khăn, dù sao Tống Huy Tông đức hạnh thế kia rất có thể thừa dịp cơ hội. Phiền toái hắn nói chính là Tây quân. Đồng Quán là sủng thần của Tống Huy Tông, hơn nữa sắp phong vương. Hắn bây giờ là Xu Mật Viện Sự, kiêm thân phận giám quân ở Tây quân, bởi vì Tây quân tạm thời không có tướng lãnh thực lực, thái giám Đồng Quán này đánh trận mấy chục năm lại có chút dáng tướng. Người này vô cùng hào sảng, quan quân trung thượng thỉnh thoảng cũng sẽ có được chỗ tốt từ hắn, đến lúc đó một khi hắn dẫn đầu Tây quân cần vương, vậy thì phiền phức lớn rồi. Phiền phức hơn là, Tây quân là quân đội dũng mãnh nhất Đại Tống, hàng năm biên chế ba mươi vạn, bộ phận chủ lực bốn người thì có một kỵ binh. Cho dù công chúa thần phục Đông Kinh mười vạn cấm quân, chỉ sợ cũng giữ không được. Phiền phức thứ hai, cho dù Đông Kinh giữ vững, quân đội Tây quân bị rút thời gian, quân Liêu tất nhiên toàn lực xuôi nam, trực tiếp đánh tới kinh thành cũng không phải là không thể nào. Cho nên Lý Hán cho rằng, trước mắt thời cơ soán vị cũng không quá chín muồi. Lý Hán nói chuyện, nói đến Âu Dương cùng công chúa tâm lạnh ngắt. Trong lòng Âu Dương không khỏi cảm thán, về soán vị mình cũng thật sự chưa đủ kinh nghiệm. Công chúa nghe Lý Hán nói cả buổi như thế, cũng cảm giác mình vô cùng khờ dại. Nhưng Lý Hán lời nói xoay chuyển, cũng chính là bởi vì Tây quân không có đại soái, cho nên chỉ cần tìm cơ hội mua chuộc một vài tướng lãnh trung cấp giả truyền thánh chỉ san bằng đám người Đồng Quán, Tây quân sẽ không còn có người dẫn đầu cần vương, Tây quân có thể chuyển sang lấy tĩnh chế động. Nhưng lão gia hỏa này vừa mới làm cho người ta hi vọng, lại tiếp tục đả kích, hắn nói, sương quân là nơi quân đội, quân quyền nằm ở nơi này. (Sương quân là quân đội địa phương, thường là cơ cấu binh dịch của các châu phủ và trung ương). Mặc kệ văn soán hay là võ soán, đều vô cùng quan tâm nơi này. Hôm nay các châu các phủ bảy phần mười thượng quan quan viên đều là người của Thái Kinh hoặc là Cao Cầu. Người làm quan trong triều, hay là quan viên địa phương cũng đều muốn dựa nhờ. Bởi như vậy, nếu vài đại thần xử lý không tốt, địa phương rối loạn tránh không được, còn có khả năng bị con cháu cùng là Triệu gia lợi dụng, cuốn theo Sương quân vào kinh cần vương. Mặt khác Lý Hán vạch ra, không phải thay đổi chính quyền bình thường, có thể sẽ cho địch quốc có cơ hội thừa dịp. Sợ nhất là có nội tặc hô ứng ngoại tặc, cuối cùng không chỉ có soán vị không thành, còn bị mất giang sơn Đại Tống. Vua nào triều thần nấy, chính quyền thay đổi nhất định sẽ khiến các thần tử sợ hãi, sẽ xảy ra chuyện gì, cũng khó có thể đoán trước. Âu Dương một bên phân tích: Xác xuất soán vị thành công 100% , sau khi soán vị bị địch quốc công kích tỉ lệ 50%, sau khi soán vị bị bổn quốc công kích tỉ lệ 80%. Tỉ lệ mình bỏ mạng đạt đến 99%. Lý Hán nói xong, mọi người một mảnh trầm mặc, cuối cùng Trương Huyền Minh trái lại đã thu hồi tâm thần nói: " Soán vị vốn là đánh cược, đương kim chủ thượng mất lòng dân mất lòng quân. Sương quân đều là nơi của lưu dân, phần lớn là chịu nỗi khổ đoạt đất đá hoa cương, sợ rằng chưa hẳn hết lòng cần vương." Hắn cũng biết bây giờ là châu chấu trên dây thừng, kéo cung không thể quay đầu tên, hơn nữa có câu phú quý có được trong hiểm nguy: " Về phần quan viên địa phương càng không đáng để lo, bọn họ tất nhiên một nhà một nhà khởi binh, nếu muốn về phần, không chỉ có hao phí thời gian, còn cần có người dắt mối. Còn có địch quốc, Đại Tống ta cùng Tây Hạ, Liêu nhiều năm không chiến, cũng không phải nói bọn họ sẽ không bội tín, nhưng muốn trong thời gian ngắn để bày ra bố trí công kích Đại Tống ta, chỉ sợ cũng không phải là chuyện dễ. Như thảo dân thấy, công chúa đã có lòng soán vị, tất nhiên quyết đoán quyết tuyệt, không thể có lòng dạ đàn bà. Nhanh chóng điều khiển triều đình, Tây quân, trấn an địa phương. Thảo dân cho rằng một cần giết đám người Thái Kinh Cao Cầu, chiếm giữ đã lâu, thâm căn cố đế. Giết bọn họ rắn mất đầu, cũng không dậy lên được bao nhiêu sóng gió. Hai cần thưởng, thăng chức võ tướng làm chính nhị phẩm, thậm chí chính nhất phẩm, dùng hành động để cho thấy công chúa xem trọng võ, phong thưởng các lộ tướng lãnh Tây quân cũng không cần keo kiệt, dù sao triều đình ổn định, muốn lấy lại hay không đều là một lời của công chúa. Ba cần nói: Thông cáo thiên hạ tội lỗi của đương kim hoàng thượng, lôi kéo lòng dân. Bốn cần chuyển: nhanh chóng di chuyển mâu thuẫn trong nước, để triều đình cùng địa phương, đem chú ý đặt lên chuyển khác. Năm cần nhân, ôm trọn cả thiện hạ. Sáu cần hung..." Công chúa nghe Trương Huyền Dân nói chuyện cả buổi như thế, liên tục gật đầu. Hoặc là nói hai người này đều là người có tài, chỉ còn lại một người... Công chúa hỏi: " Âu Dương, ngươi nghĩ sao?" "Ừm... Trương Lý nhị vị công tử thật sự là tài tử, Âu Dương ta thật sự không đáng bàn tới." Âu Dương ăn ngay nói thẳng: " Có điều, nếu muốn giả tạo thánh chỉ gì đó, ta lại có thể giúp, tuyệt đối giống thật như đúc." Vốn cho mình là nhân tài, bây giờ cảm giác mình chẳng khác gì một đứa trẻ tốt bụng vô cùng ngây thơ. Nhìn Trương công tử người ta, khí lực trói gà không chặt, nhưng nói đến chém đại thần, còn đơn giản hơn cả xắt cải trắng. Lại nhìn Lý Hán, cẩn thận chu đáo, cũng không phải mình có thể so sánh được. Đây mới gọi là trí tuệ, không phải mình làm gian làm dối thì có thể đạt được tới cảnh giới đó. Âu Dương làm người cũng khiêm tốn, không bằng người thì không bằng người, đương nhiên cũng không tự coi nhẹ mình, các ngươi biết ta có lẽ sẽ không biết nhưng ta có thể học, ta biết các ngươi chắc chắn sẽ không biết, học cũng học không được. Công chúa nghe Âu Dương đáp trong lòng mỉm cười, người này cũng có lúc biết nhận thua: " Theo ba vị công tử phân tích, chuyện soán vị này vẫn là có thể, nhưng trước mắt chuẩn bị còn chưa đủ chu đáo phải không?" Lý Hán gật đầu: " Người làm chuyện lớn, không nên nóng vội tức thời. Nhưng hãy nhớ, việc này cần phải vạn phần giữ bí mật." "Ừm!" Công chúa sau tấm bình phong xem xét ba người, ba người đều là người thông minh, sau khi bị mình dụ dỗ, sẽ không tự mình bán đứng mình. Lại nhìn nội vệ cung nữ trong nội đường, tuyệt đối trung thành. Lại nhìn một vài quan viên mình lén liên lạc, đều là kiên quyết ủng hộ tân pháp, người bị gạt bỏ ở thời đại Huy Tông, hơn nữa đối với bọn họ còn chưa nhắc tới chuyện soán vị, giữ bí mật vẫn là đảm bảo. Công chúa cảm thấy Âu Dương rất kỳ quái, đối với soán vị cơ bản chỉ biết lý luận suông, nhưng nói tới chuyện khác thì lại rất rõ ràng. Nhưng ngươi không biết thì không phải nói, còn khoe khoang bản thân có kinh nghiệm, bản thân suýt nữa cũng tin hắn xem chuyện soán vị đơn giản như vậy. Lý Hán nói: " Trước mắt chuyện quan trọng là Tây quân, thượng sách chính là tiêu diệt Đồng Quán, Tây quân chen chân. Trung sách là đem Đồng Quán dời đến Tây quân, Tây quân trung lập. Hạ sách là lấy quân chế quân, phát triển thân tín trong Tây quân, ngăn chặn Tây quân." Chương 41: Khó? Không khó? Tiết nguyên tiêu ngày hôm sau, công chúa bắt đầu đề thi thứ ba của nàng: Soán vị! Trương Huyền Minh vừa nghe soán vị sợ tới mức suýt nữa hôn mê. Lý Hán là lão làng trước kia đã đoán được đôi phần, mặc dù vẫn là khiếp sợ, nhưng ít nhiều có chuẩn bị tâm lý. Mà Âu Dương chỉ là thở dài, theo như lời công chúa nói, hắn bây giờ chỉ có thể chờ đợi công chúa soán vị thành công, nếu không Tống Huy Tông sẽ không bỏ qua cho mình, mình chỉ có thể chạy trốn. Lý Hán hắng giọng nói: " Soán vị, vừa là văn soán, vừa là võ soán. Văn soán thủ đoạn đầu là bức bách thoái vị, Võ Tắc Thiên soán vị, là hoàng đế bệnh nặng, chậm rãi ở trong đại thần sắp xếp thân tín, cuối cùng chưởng quản quyền lực. Tai hại chính là vương hầu thiên hạ họ Lý không phục, danh tướng nổi tiếng không ngừng xuất hiện chinh phạt Võ nghịch..." Lý Hán đại khái ý là thần tử sẽ ủng hộ công chúa, vì người không nhiều, hơn nữa phần lớn lại là người không quyền không thế, mà bản thân công chúa tuổi không lớn lắm, lại là nữ nhi, uy vọng rất thấp. Cùng đại thần triều đình cơ bản không có qua lại, muốn thông qua phương thức thoái vị, chi tiết sẽ rất nhiều, xác xuất thành công không lớn. Võ soán cũng có phiền toái, hắn ngược lại không cho rằng soán vị quá khó khăn, dù sao Tống Huy Tông đức hạnh thế kia rất có thể thừa dịp cơ hội. Phiền toái hắn nói chính là Tây quân. Đồng Quán là sủng thần của Tống Huy Tông, hơn nữa sắp phong vương. Hắn bây giờ là Xu Mật Viện Sự, kiêm thân phận giám quân ở Tây quân, bởi vì Tây quân tạm thời không có tướng lãnh thực lực, thái giám Đồng Quán này đánh trận mấy chục năm lại có chút dáng tướng. Người này vô cùng hào sảng, quan quân trung thượng thỉnh thoảng cũng sẽ có được chỗ tốt từ hắn, đến lúc đó một khi hắn dẫn đầu Tây quân cần vương, vậy thì phiền phức lớn rồi. Phiền phức hơn là, Tây quân là quân đội dũng mãnh nhất Đại Tống, hàng năm biên chế ba mươi vạn, bộ phận chủ lực bốn người thì có một kỵ binh. Cho dù công chúa thần phục Đông Kinh mười vạn cấm quân, chỉ sợ cũng giữ không được. Phiền phức thứ hai, cho dù Đông Kinh giữ vững, quân đội Tây quân bị rút thời gian, quân Liêu tất nhiên toàn lực xuôi nam, trực tiếp đánh tới kinh thành cũng không phải là không thể nào. Cho nên Lý Hán cho rằng, trước mắt thời cơ soán vị cũng không quá chín muồi. Lý Hán nói chuyện, nói đến Âu Dương cùng công chúa tâm lạnh ngắt. Trong lòng Âu Dương không khỏi cảm thán, về soán vị mình cũng thật sự chưa đủ kinh nghiệm. Công chúa nghe Lý Hán nói cả buổi như thế, cũng cảm giác mình vô cùng khờ dại. Nhưng Lý Hán lời nói xoay chuyển, cũng chính là bởi vì Tây quân không có đại soái, cho nên chỉ cần tìm cơ hội mua chuộc một vài tướng lãnh trung cấp giả truyền thánh chỉ san bằng đám người Đồng Quán, Tây quân sẽ không còn có người dẫn đầu cần vương, Tây quân có thể chuyển sang lấy tĩnh chế động. Nhưng lão gia hỏa này vừa mới làm cho người ta hi vọng, lại tiếp tục đả kích, hắn nói, sương quân là nơi quân đội, quân quyền nằm ở nơi này. (Sương quân là quân đội địa phương, thường là cơ cấu binh dịch của các châu phủ và trung ương). Mặc kệ văn soán hay là võ soán, đều vô cùng quan tâm nơi này. Hôm nay các châu các phủ bảy phần mười thượng quan quan viên đều là người của Thái Kinh hoặc là Cao Cầu. Người làm quan trong triều, hay là quan viên địa phương cũng đều muốn dựa nhờ. Bởi như vậy, nếu vài đại thần xử lý không tốt, địa phương rối loạn tránh không được, còn có khả năng bị con cháu cùng là Triệu gia lợi dụng, cuốn theo Sương quân vào kinh cần vương. Mặt khác Lý Hán vạch ra, không phải thay đổi chính quyền bình thường, có thể sẽ cho địch quốc có cơ hội thừa dịp. Sợ nhất là có nội tặc hô ứng ngoại tặc, cuối cùng không chỉ có soán vị không thành, còn bị mất giang sơn Đại Tống. Vua nào triều thần nấy, chính quyền thay đổi nhất định sẽ khiến các thần tử sợ hãi, sẽ xảy ra chuyện gì, cũng khó có thể đoán trước. Âu Dương một bên phân tích: Xác xuất soán vị thành công 100% , sau khi soán vị bị địch quốc công kích tỉ lệ 50%, sau khi soán vị bị bổn quốc công kích tỉ lệ 80%. Tỉ lệ mình bỏ mạng đạt đến 99%. Lý Hán nói xong, mọi người một mảnh trầm mặc, cuối cùng Trương Huyền Minh trái lại đã thu hồi tâm thần nói: " Soán vị vốn là đánh cược, đương kim chủ thượng mất lòng dân mất lòng quân. Sương quân đều là nơi của lưu dân, phần lớn là chịu nỗi khổ đoạt đất đá hoa cương, sợ rằng chưa hẳn hết lòng cần vương." Hắn cũng biết bây giờ là châu chấu trên dây thừng, kéo cung không thể quay đầu tên, hơn nữa có câu phú quý có được trong hiểm nguy: " Về phần quan viên địa phương càng không đáng để lo, bọn họ tất nhiên một nhà một nhà khởi binh, nếu muốn về phần, không chỉ có hao phí thời gian, còn cần có người dắt mối. Còn có địch quốc, Đại Tống ta cùng Tây Hạ, Liêu nhiều năm không chiến, cũng không phải nói bọn họ sẽ không bội tín, nhưng muốn trong thời gian ngắn để bày ra bố trí công kích Đại Tống ta, chỉ sợ cũng không phải là chuyện dễ. Như thảo dân thấy, công chúa đã có lòng soán vị, tất nhiên quyết đoán quyết tuyệt, không thể có lòng dạ đàn bà. Nhanh chóng điều khiển triều đình, Tây quân, trấn an địa phương. Thảo dân cho rằng một cần giết đám người Thái Kinh Cao Cầu, chiếm giữ đã lâu, thâm căn cố đế. Giết bọn họ rắn mất đầu, cũng không dậy lên được bao nhiêu sóng gió. Hai cần thưởng, thăng chức võ tướng làm chính nhị phẩm, thậm chí chính nhất phẩm, dùng hành động để cho thấy công chúa xem trọng võ, phong thưởng các lộ tướng lãnh Tây quân cũng không cần keo kiệt, dù sao triều đình ổn định, muốn lấy lại hay không đều là một lời của công chúa. Ba cần nói: Thông cáo thiên hạ tội lỗi của đương kim hoàng thượng, lôi kéo lòng dân. Bốn cần chuyển: nhanh chóng di chuyển mâu thuẫn trong nước, để triều đình cùng địa phương, đem chú ý đặt lên chuyển khác. Năm cần nhân, ôm trọn cả thiện hạ. Sáu cần hung..." Công chúa nghe Trương Huyền Dân nói chuyện cả buổi như thế, liên tục gật đầu. Hoặc là nói hai người này đều là người có tài, chỉ còn lại một người... Công chúa hỏi: " Âu Dương, ngươi nghĩ sao?" "Ừm... Trương Lý nhị vị công tử thật sự là tài tử, Âu Dương ta thật sự không đáng bàn tới." Âu Dương ăn ngay nói thẳng: " Có điều, nếu muốn giả tạo thánh chỉ gì đó, ta lại có thể giúp, tuyệt đối giống thật như đúc." Vốn cho mình là nhân tài, bây giờ cảm giác mình chẳng khác gì một đứa trẻ tốt bụng vô cùng ngây thơ. Nhìn Trương công tử người ta, khí lực trói gà không chặt, nhưng nói đến chém đại thần, còn đơn giản hơn cả xắt cải trắng. Lại nhìn Lý Hán, cẩn thận chu đáo, cũng không phải mình có thể so sánh được. Đây mới gọi là trí tuệ, không phải mình làm gian làm dối thì có thể đạt được tới cảnh giới đó. Âu Dương làm người cũng khiêm tốn, không bằng người thì không bằng người, đương nhiên cũng không tự coi nhẹ mình, các ngươi biết ta có lẽ sẽ không biết nhưng ta có thể học, ta biết các ngươi chắc chắn sẽ không biết, học cũng học không được. Công chúa nghe Âu Dương đáp trong lòng mỉm cười, người này cũng có lúc biết nhận thua: " Theo ba vị công tử phân tích, chuyện soán vị này vẫn là có thể, nhưng trước mắt chuẩn bị còn chưa đủ chu đáo phải không?" Lý Hán gật đầu: " Người làm chuyện lớn, không nên nóng vội tức thời. Nhưng hãy nhớ, việc này cần phải vạn phần giữ bí mật." "Ừm!" Công chúa sau tấm bình phong xem xét ba người, ba người đều là người thông minh, sau khi bị mình dụ dỗ, sẽ không tự mình bán đứng mình. Lại nhìn nội vệ cung nữ trong nội đường, tuyệt đối trung thành. Lại nhìn một vài quan viên mình lén liên lạc, đều là kiên quyết ủng hộ tân pháp, người bị gạt bỏ ở thời đại Huy Tông, hơn nữa đối với bọn họ còn chưa nhắc tới chuyện soán vị, giữ bí mật vẫn là đảm bảo. Công chúa cảm thấy Âu Dương rất kỳ quái, đối với soán vị cơ bản chỉ biết lý luận suông, nhưng nói tới chuyện khác thì lại rất rõ ràng. Nhưng ngươi không biết thì không phải nói, còn khoe khoang bản thân có kinh nghiệm, bản thân suýt nữa cũng tin hắn xem chuyện soán vị đơn giản như vậy. Lý Hán nói: " Trước mắt chuyện quan trọng là Tây quân, thượng sách chính là tiêu diệt Đồng Quán, Tây quân chen chân. Trung sách là đem Đồng Quán dời đến Tây quân, Tây quân trung lập. Hạ sách là lấy quân chế quân, phát triển thân tín trong Tây quân, ngăn chặn Tây quân."