Thiên Tống

Chương 402

Âu Dương dán cái râu quai nón, ngoài lông mày trái còn có vết sẹo không dài không ngắn không lộ rõ, lại thêm đổi y phục và đầu tóc tùy ý, dù sao Âu Dương cũng không nhận ra bản thân mình. Nếu như đã không vào được, thì không vào nữa. Âu Dương học mọi người tìm một nơi sạch sẽ, đốt một đống lửa nhỏ rồi sau đó lấy lương khô trong bao nướng lên ăn. “Này, đại thúc, giang hồ cứu cấp, có thể chia miếng ăn hay không?” Đại thúc? Lão tử còn chưa trưởng thành như thế. Âu Dương quay đầu vừa nhìn, là một tên giống như ăn mày… Nói giống như ăn mày bởi vì người này cải trang quả thực đã là ăn mày, nhưng vải vóc trên người không tệ hơn nữa là còn rất sạch sẽ, chính là vải vóc tương đối cũ, có không ít miếng vá và lỗ thủng. Cổ đại gọi là ăn mày là từ điểm này, thẩm mỹ quan cổ kim quả thật có khác nhau rất lớn. Về phần nam nhân hoặc là nữ nhân chủ yếu là mặt có chút bẩn, mặc dù có một chút đặc thù tương đối rõ ràng nữ tính nhưng thanh âm có chút thô giống như hầu kết tạo thành, Âu Dương thật không dễ phán đoán. Sinh vật giống nam giống nữ kia đến gần, xoay lại nhìn thấy quan đao trên thắt lưng Âu Dương và giày quan trên chân: ” Hóa ra là quan gia.” Âu Dương đưa tới non nửa cân thịt bò khô hỏi: ” Không phải là người giang hồ ghét nhất giao thiệp với người quan phủ hay sao?” ” Ha ha… một tiểu nha dịch như ngươi, dựa vào một thanh đao đã nói mình là quan phủ.” Cái tên giống nam giống nữ kia từ sau người moi ra một bình rượu hồ lô nói: ” Đến đây, rượu ngon thượng đẳng, Dương Bình sản xuất.” Chẳng lẽ người này chính là Hoàng Dung trong truyền thuyết? Bản thân nhưng mà có chỗ nào giống Tĩnh ca ca chứ? Âu Dương đón lấy bình rượu uống một ngụm, liền phun ra: ” Thứ rượu gì vậy?” ” Không biết uống thì đừng có nói lung tung như thế, đây là… tốn không ít tiền đó.” Tên kia nói: ” Ngươi có hiểu hay không?” ” Ta là người Dương Bình, ngươi nói có hiểu hay không?” Âu Dương không để ý tới người này, thân mình khẽ dựa về phía sau bắt đầu nghĩ chuyện ân nhân cứu mạng làm sao tìm được? Đeo vách núi? Không được độ nguy hiểm quá cao. Nhảy sông? Nữ Chân biết bơi đích thực không nhiều. Tông xe? Cổ đại không đụng xe thì thôi vừa đụng là đã bị giẫm chết rồi. Rắn căn? Lỡ như người ta không biết cứu thì làm sao bây giờ? Vừa muốn bảo đảm an toàn, vừa muốn có người cứu, khó khăn a khó khăn sớm biết như vậy đã có kế hoạch B, để Thái Hư Tử lấy thân phận quốc sư cứu vớt cho dù không cẩn thận chết rồi, coi như là tạo phúc bách tính Đại Tống, vì dân trừ hại, công đức vô lượng. ” Người Dương Bình?” Tên kia dí sát vào người Âu Dương hỏi: ” Nghe nói Dương Bình là một nơi tốt.” Âu Dương nhích sang bên trái một bước, gật đầu nói: ” Ít nhất sẽ không để cho người khác ăn ngủ ngoài thành.” ” Ta tên là Hồ Hạnh Nhi, ngươi tên gì?” Tên này rất nhiệt tình. Hồ Hạnh Nhi? Âu Dương cảm giác tên này có chút quen tai, bèn hỏi: ” Hồ Vạn Tam là gì của ngươi?” Lần này Hồ Hạnh Nhi kinh ngạc: ” Ngươi quen biết cha ta?” “…” Âu Dương hôn mê người này không ngờ lại là con gái của lão bản của thương nhân khai thác vàng lớn nhất Tiểu Tần Lĩnh – Hồ Vạn Tam, địa bàn Hồ Vạn Tam đúng là trọng điểm lần đến hỏi thăm này của Âu Dương. Hắn và Hồ Vạn Tam uống trà, ăn cơm xong, Hồ Vạn Tam người này hào sảng rộng lượng, trong nghề danh tiếng rất tốt, có chuyện gặp nạn tìm hắn xin gì được nấy, lại thành viên trong nhóm ghế nghị sĩ đầu tiên, ở giới thương nghiệp có danh tiếng tương đối lớn. Hồ Hạnh Nhi là đứa nhỏ duy nhất của Hồ Vạn Tam và vợ cả của hắn, vợ cả mấy năm trước đã qua đời, Hồ Vạn Tam làm ăn càng lúc càng lớn không rảnh để quan tâm đến đứa con này. Nhưng Âu Dương thật sự không ngờ Hồ Hạnh Nhi thế nhưng lại nương tựa vào Cái Bang, Hồ Vạn Tam ăn cơm với Âu Dương lại không ít lần nói rằng Hồ Hạnh Nhi là viên ngọc quý trên tay của hắn, cho nên Âu Dương mới có cảm giác quen tai, lại ở địa bàn của người ta, cho nên mới hỏi thử như vậy không ngờ lại là sự thật. Hồ Hạnh Nhi bất mãn nói: “Nè, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta đấy!” Cổ đại người chủ động như vậy thật sự là ít, Âu Dương ở hiện đại thì gặp nhiều hơn lại thêm có hàm dưỡng nên cũng không so đo, cởi túi hành lí xuống, lấy ra một phong thư nói: ” Đây là thư Âu đại nhân tự tay viết cho cha ngươi.” ” Nha” Hồ Hạnh Nhi bừng tỉnh đại ngộ. Âu Dương vẫn không nhịn được lòng hiếu kỳ hỏi: ” Ngươi là một Đại Thiên kim, sao lại biến thành như vậy?” Tốt xấu gì cũng coi như là con gái của đối tác làm ăn, Âu Dương ở Kim Nhu cũng có một ít cổ phần, tuy rằng chẳng qua là có tác dụng đi đầu. “Suỵt” Hồ Hạnh Nhi bảo Âu Dương nhỏ giọng một chút nói: ” Cha ta không rảnh để ý đến ta, phái hai mươi mấy người mỗi ngày đi theo ta, những người đó sợ cha ta muốn chết, không cho ta đến gần bờ sông, đến bên cạnh giếng, phàm là mấy thứ có chữ nước đều không cho tới gần, từ sáng đến tối đi đâu đều có mấy chục ánh mắt nhìn theo. Căm tức nhất chính là đi nhà cầu, ngươi thử nghĩ xem có hai mươi mấy người nam nhân ở bên ngoài nhà vệ sinh chờ ngươi, ngươi cảm giác như thế nào? Cho nên ta liền chạy.” Âu Dương bảy tỏ đồng tình sâu sắc. Bởi vì Hồ Hạnh Nhi không thể không nhận được phản ứng của phụ thân, lại thêm Hồ Vạn Tam không câu nệ tiểu tiết cũng sẽ không rảnh suy nghĩ về vấn đề của con gái, điều này làm cho đại cô nương Hồ Hạnh Nhi không thể chịu đựng được vì vậy tìm cơ hội bỏ chạy. Âu Dương hỏi: ” Ngươi bỏ đi lâu chưa?” ” Ba tháng…” Hồ Hạnh Nhi đến sát Âu Dương hỏi: ” Ngươi dẫn ta đi Dương Bình có được hay không?” ” Ngươi đã bỏ đi ba tháng á? Ngươi có nghĩ tới cha ngươi sẽ xử phạt hộ vệ của ngươi và bảo mẫu của ngươi như thế nào hay không?” Hồ Vạn Tam tính cách hào sảng cũng bởi vì người này lúc trẻ là nhân vật giang hồ được người ta gọi là Hồ đại hiệp. ” Ta đã để lại thư, không cho phép cha xử phạt bọn họ.” Hồ Hạnh Nhi nói: ” Thế nào mang ta đi không?” Âu Dương ngẫm lại, quả thật không thể để cho cô nương như vậy ở bên ngoài làm xằng làm bậy, vì vậy đáp ứng nói: ” Đương nhiên có thể có điều ta phải đưa thư cho xong đã.” “Được được, ta đi cùng ngươi.” Hồ Hạnh Nhi hỏi: ” Ngươi tên gì?” Âu Dương không để ý tới hỏi: ” Ngươi không sợ ta là người xấu sao?” ” Mới không thèm sợ, cha ta nói quan sai thiên hạ này ai cũng không dám khi dễ ta, sợ sẽ bị giang hồ lục lâm đến tìm phiền toái…” “…” Âu Dương im lặng không nói gì, phương thức giáo dục của vị cha này nên phải bàn bạc thêm.