Thiên Tống
Chương 37
" So với ta tưởng tượng còn đẹp hơn không ít!"
Âu Dương vừa cởi quần áo vừa nói:
" Đêm dài lắm mộng, tranh thủ thời gian làm việc thôi."
" Công tử không cần phải vội vàng như vậy."
Lý Sư Sư bên này tiếp đãi khách nhân nào có ai vừa mới đến đã muốn làm chuyện này liền đâu. Tốt xấu gì cũng phải nghe một chút âm nhạc, tâm sự đôi câu trao đổi tình cảm. Nàng nào biết Âu Dương chính là lưu tích mà tới.
Lúc này đổi lại là Âu Dương không hiểu, ân ái, giao tiền, rời đi, đây là ba bước gọi kỹ mà. Âu Dương nói:
" Thời gian chính là tiền bạc, yên tâm, ta là xử nam, nhiều nhất năm phút đồng hồ đã xong."
Lý Sư Sư mặc dù có chút bộ dáng băng sơn mỹ nhân, nhưng tính tình vẫn còn tốt lắm, đi tới dìu Âu Dương ngồi xuống, sau đó giúp Âu Dương rót trà:
" Công tử có điều không biết, Sư Sư không phải là người nào cũng bán mình."
Mẹ! Giao một bao châu báu hóa ra vẫn chỉ là tiền đặt cọc. Âu Dương cười khổ nói:
" Khó trách là đệ nhất danh kỹ, thu phí tiêu chuẩn cũng là đệ nhất."
Nhìn hiện đại, vào phòng chuyện thứ nhất là tắm rửa, các kỹ nữ sẽ giúp ngươi tắm, đừng cự tuyệt, vì các nàng chính là thuận tiện kiểm tra ngươi có phải có bệnh lây qua đường sinh dục không. Đến cổ đại là phải uống trà, chẳng lẽ là kiểm tra có hôi miệng hay không?
Lý Sư Sư nhẹ nhàng cười một tiếng hỏi:
" Nghe khẩu âm của công tử hẳn là người Hàng Châu đi?"
"Đúng rồi!"
Âu Dương không yên lòng, hắn đang suy nghĩ một hồi sinh hoạt vợ chồng không thành có thể lấy tiền lại hay không.
" Xem cách ăn mặc của công tử hẳn là người đọc sách."
" Này... xem như là vậy đi."
Âu Dương hỏi:
" Phải có tiêu chuẩn như thế nào mới có thể... này nọ?"
Sao vẫn còn rối rắm vấn đề này, không phải là uyển chuyển nói với ngươi không tiếp khách như ngươi sao? Lý Sư Sư dù sao vẫn có phẩm hạnh nghề nghiệp, mỉm cười nói:
" Công tử nếu chỉ vì chuyện đó, Sư Sư có thể giới thiệu một vị hảo tỷ muội."
Thật không có sức lực, Âu Dương thở dài. Sắc đẹp cái gì đối với hắn mà nói chẳng qua là mây bay, nếu người ta cũng đã uyển chuyển như vậy, mình cũng khó mà nói cái gì, Âu Dương đứng lên nói:
" Tỷ muội cũng không cần, cáo từ."
"Đợi một chút."
Lý Sư Sư vội nói:
" Công tử có thể ngồi một lát, Sư Sư đàn một khúc, cũng coi như tận tình."
Trong lòng nàng cũng băn khoăn, nàng biết rõ tú bà đã thu phí tiêu chuẩn.
Đan điền như lửa đốt, Âu Dương hỏi:
" Ngươi có thể đàn ra thanh tâm chú hay không?"
" Thanh tâm chú?"
"Ừm... Tiết tấu là như vậy, các loại..., vân vân, Có điều đó là dùng đàn ghi-ta điện."
Đó là công cụ lúc phá án của Âu Dương có thể làm cho đầu óc đang nóng lên hoặc là tức giận chậm rãi tỉnh táo lại.
" Là thế này phải không?"
Lý Sư Sư nhẹ nhàng gẩy dây đàn mấy cái.
" Không đúng! Ta thử xem một chút."
Sau khi Âu Dương dùng một ngón tay gảy dây đàn mấy cái nói:
" Đại khái chính là tiết tấu như vậy. Trước mấy cái vô cùng cương liệt dẫn tới cộng hưởng, cũng đều là cao âm. Về sau lại chậm rãi nhu hòa... Ta ngốc quá, ta và ngươi nói những thứ này để làm chi. Đi thôi."
Âu Dương mới vừa đứng lên, Lý Sư Sư đã gảy dây đàn. Âu Dương nghe được trong lòng run lên vui vẻ nói:
" Chính là điệu này, ngươi thật là nhân tài, làm kỹ nữ thật ủy khuất ngươi, sớm một chút đổi nghề mới là lẽ phải... Phía sau nhu hòa một chút, nhưng mỗi một dây đàn tựa hồ cũng phải hợp phách với nhịp đập của trái tim... Đúng! Chính là ý tứ này. lúc này vốn hẳn nên thêm vào chút tiếng tiêu... Tiếu ngạo giang hồ?"
Lý Sư Sư để đàn đứng lên trịnh trọng hành lễ nói với Âu Dương:
" Không nghĩ tới công tử thế nhưng lại có nét đẹp nội tâm trong đó, khúc này quả thật làm cho người tĩnh tâm quả dục, chỉ có ở trên trời mới có, tiểu nữ tử hôm nay quả thật là đại khai nhãn giới."
Nét đẹp nội tâm này là của người ta, mắc mớ gì đến mình. Âu Dương cười nói:
" Cô nương ngươi thông tuệ thôi, tại hạ chẳng qua là nhớ một điệu, ở đâu ra nét đẹp nội tâm."
" Khúc này vẫn còn chưa hoàn thiện, Sư Sư còn cần một chút thời gian nghiền ngẫm."
Lý Sư Sư nói:
" Không bằng công tử mười ngày sau lại đến."
" Cái này..."
Lý Sư Sư cười nói:
" Công tử lại đến Sư Sư tất nhiên không dám để công tử tiêu pha nữa."
Âu Dương cười khổ nói:
" Không phải là tiêu pha, là ta tới không được. Có nửa khúc này của ngươi cũng đủ rồi."
Âu Dương cởi áo khoác chỉ tay vào nội y hỏi:
" Có thể phiền ngươi ký tên lên đây hay không?"
" Ký tên?"
"Chính là viết tên của ngươi lên nội y của ta."
" Như vậy sao."
Lý Sư Sư cười nói:
" Công tử thật là một si nhân, đáng tiếc hôm nay Sư Sư đón công tử không được, khiến công tử thất vọng, quả thật là áy náy."
Sư Sư cầm lấy bút mực bên cạnh rất chăm chú ở trên ngực Âu Dương viết xuống ba chữ Lý Sư Sư.
Âu Dương nghe ra ẩn ý nhẹ nhàng của Sư Sư, chỉ nói hôm nay không thích hợp. Bản thân không sốt ruột, sau này có cơ hội. Âu Dương ha ha cười một tiếng cẩn thận mặc quần áo vào hỏi:
" Trong phòng có người sao?"
"..."
Sư Sư kinh hãi.
" Ta xem mực này là có sẵn, tùy tiện đoán thôi, cô nương không cần phải kinh ngạc như vậy."
Âu Dương chắp tay:
" Có kí tên này, Âu Dương ta cũng coi như không uổng công, cáo từ."
" Công tử tạm biệt."
" Sư Sư, khách quý tới."
Một thanh âm xa xa truyền đến.
Lý Sư Sư vừa nghe sắc mặt đại biến vội vàng giữ chặt Âu Dương lại:
" Bây giờ không thể đi ra."
" Vì sao?"
Âu Dương mê hoặc.
" Xin công tử tin tưởng Sư Sư, đây là vì tốt cho công tử."
Sư Sư vội vàng kéo Âu Dương tiến vào trong phòng, lẩm bẩm:
" Trốn chỗ nào mới tốt đây?"
Ngoài cửa thanh âm tú bà:
" Sư Sư, khách quý tới."
Chữ quý đọc đặc biệt nặng.
"Nè! Ai tới vậy?"
Âu Dương thấy bộ dáng khẩn trương kia của Sư Sư cực kỳ khó hiểu.
"Suỵt!"
Sư Sư nhìn đáy giường, bên trong đã có người, lúc này vội đến đổ mồ hôi."
" Khoa trương như vậy?"
Âu Dương nói:
"Vậy giúp ta chải đầu."
...
Năm phút đồng hồ sau, Âu Dương mở cửa phòng, cúi đầu hành lễ giọng the thé nói:
" Sư Sư tiểu thư đang thay quần áo. Mời công tử ngồi tạm bên trong."
" Nha hoàn mới tới?"
Khách nhân nhìn tú bà.
Tú bà cũng là một thân mồ hôi lạnh vội trả lời:
" Xưng hô như thế nào, là công tử sao?"
"... Lão gia, bên trong mời."
Âu Dương hơi chút ngẩng đầu, mẹ, hóa ra là Triệu Ất. Người này rất trâu bò sao? Thế nhưng lại có thể làm cho Bổn thiếu gia không dám gặp ngươi. Có điều nhìn bộ dáng của Sư Sư, hiển nhiên người này rất có lai lịch.
"Ừm."
Triệu Nỗ đưa cho Âu Dương một mảnh vàng lá nói:
" Đi mau lên."
"Dạ!"
Âu Dương cùng với tú bà rời khỏi.
Đi một đoạn, tú bà lau mồ hôi hỏi:
" Ngươi là Chu công tử hay là..."
" Ồ, hóa ra trốn ở dưới giường dạ Chu công tử."
Âu Dương nói:
" Ta nói ta còn một bao đồ ở bên trong, vậy nên tạm thời gởi lại có được hay không?"
" Được, được."
Tú bà nói:
" Bảo đảm không thiếu của công tử chút nào, vậy vàng lá kia..."
" Của ta."
Âu Dương khinh bỉ tú bà, ngay cả phí dịch vụ cũng không muốn cho, quá keo kiệt rppof/ Âu Dương hỏi:
" Triệu Ất kia là ai vậy?"
Sắc mặt tú bà đại biến nói:
" Không thể nói, không thể nói. Công tử mau cởi quần áo ra đi thôi."
Theo như Âu Dương phỏng đoán, Chu công tử kia đoán chừng là người tình của Sư Sư, có thể là vừa nghe đến hai chữ khách quý đã rất quen thuộc chui vào dưới giường. Từ điểm đó đó có thể thấy được làm người tình của kỹ nữ phải có năng lực thừa nhận tâm lý rất mạnh. Còn một điềum Triệu Ất này tuyệt đối là người có quyền thế vô cùng.
Ra khỏi kỹ viện, Âu Dương cũng chẳng tâm tình đánh cuộc nữa. Vốn định dạo chơi khắp nơi, không ngờ một tên nội vệ đã sớm chờ ở ngoài kỹ viện. Nội vệ thấp giọng nói:
" Công chúa mời công tử trở về."
" Không phải là được một ngày nghỉ sao?"
Nội vệ nói:
" Công chúa nói công tử quá gây náo động, chỉ sợ gây chuyện."
" Vậy liền đi đi thôi."
Truyện khác cùng thể loại
78 chương
12 chương
122 chương
25 chương
199 chương
17 chương
94 chương