Thiên Tống
Chương 339
Triệu Ngọc cười một tiếng lắc đầu:
” Xem ra học vấn phương diện này thật thâm sâu.”
Tô Thiên nói:
” Bệ hạ, Hộ bộ vẫn còn có người tài giỏi.”
” Thôi.”
Triệu Ngọc nói:
” Tô Thiên, ngươi đem quản lý bộ phận đầu tư cho trẫm mượn dùng nửa năm.”
“Dạ”
Bộ phận đầu tư gần đây đang nghiên cứu một vấn đề, vay tiền và tiền tệ. Âu Dương vẫn luôn mê hoặc một hiện tượng ở hiện đại. Trung Quốc nắm giữ lượng lớn trái phiếu Hoa Kỳ và lượng lớn dự trữ đôla Mỹ, mà tài chính Hoa Kỳ nhiều năm liên tục thiếu hụt. Nhưng vì sao người Mỹ ngược lại có tiền chứ? Mà mức độ cuộc sống của Trung Quốc vẫn thấp hơn nhiều như vậy chứ? Biến tướng mà nói, là cho vay tiền Trung Quốc, Trung Quốc là chủ nợ. Chủ nợ Trung Quốc vì có thể cho Hoa Kỳ vay tiền, dưới sự cạnh tranh, dùng sức lao động rẻ tiền, tài nguyên không thể tái sinh làm trao đổi. Nhưng ở một phương diện khác, Hoa Kỳ ngăn chặn xuất khẩu sản phẩm công nghệ cao Trung Quốc, gia tăng phí tổn sản xuất của Trung Quốc. Trình độ Âu Dương không làm được vấn đề này, cho nên mới giao vấn đề này cho bộ phận đầu tư tiền trang Dương Bình.
Tương đối quanh thân mà nói, Tống có thể so với Hoa Kỳ hiện đại. Tiền tệ các quốc gia đều là dùng tiền Tống kết toán, đã khống chế tiền tệ của Liêu, Kim, Thổ Phiên, Đại Lý. Nếu như bài toán này có thể nghiên cứu hoàn thành, cho dù tiêu phí mấy trăm năm, Âu Dương cũng tin tưởng, chỉ cần trong nước không sinh nội loạn, Tống quốc từ từ trở thành bá chủ kinh tế Trái Đất. Sản xuất sản phẩm chỉ là phồn vinh, chứ không phải cường thịnh. Cường thịnh chính là thế lực nội bộ có tác dụng kéo dài với bên ngoài.
. . .
Từ tiền trang Dương Bình ra ngoài, tiếp tục đi về trước vài trăm mét là quảng trường Bạch Vân. Bốn phía quảng trường chính là cửa hàng xa xỉ phẩm sang quý nhất Đại Tống. Trang phục, châu báu, ngọc khí, gốm sứ, tơ lụa, lụa là, thuộc da đủ loại đều là sản phẩm thượng đẳng tuyệt đối. Triệu Ngọc trở ngại thân phận, chỉ là mua vài bộ quần áo, cũng không có thử ngay tại chỗ. Bên trái quảng trường là khu dân cư, nơi này trâu bò dê không được tiến vào. Khu dân cư thống nhất quy hoạch xây dựng. Phòng ốc mỗi một khu xây dựng đều giống nhau như đúc, chỉnh thể nhìn qua rất rõ ràng chỉnh tề.
Triệu Ngọc hỏi:
” Đây chính là chính sách bán nhà không bán đất của ngươi?”
Âu Dương gật đầu:
” Vâng, nếu như chỉ bán đất, kết cấu chắc chắn không giống với nhua. Có khả năng còn có thể xảy ra chuyện chiếm đất phi pháp, rối loạn bố cục chỉnh thể, mỹ quan và cảm giác chỗ ở thoải mái. Chỉ bán nhà, có thể quy hoạch chẳng hạn như là đường đi cống ngầm, tập trung phế thải. Đương nhiên thiết bị bên trong là do người mua trang trải. Như vậy còn có chỗ tốt, tiểu khu chỉ cần rất ít người thường trực, đã có thể bảo đảm trị an. Bởi vì không có góc chết và vật che chắn, tất cả mọi thứ đều rõ như ban ngày. Mặt khác bệ hạ nhìn thấy từng cái tiểu khu đều có bảo an đặc biệt, khách bên ngoài không được cho phép thì không được vào trong. Tiểu khu này tổng cộng có một trăm hai mươi gian phòng ốc, mỗi gian phòng ốc mỗi tháng phải nộp phí sở hữu năm vạn. Một mặt là tiền lương của bảo an, một mặt khác là phí vệ sinh cống ngầm, xử lý rác thải, trồng hoa cỏ, xây dựng sửa chữa công trình tập luyện sức khỏe chẳng hạn.”
Triệu Ngọc gật đầu:
” Không tồi, nhưng trẫm không biết, ngươi nói khu Bạch Vân đều là bán nhà, vậy nha môn trước tiên phải quy hoạch xây dựng nơi này xong. Ngươi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
” Hồi bẩm bệ hạ, công ty kiến thiết khu Bạch Vân do vi thần thành lập, nguồn vốn từ nhiều chỗ. Một là đầu tư cổ phiếu, hai là mượn tiền tiễn trang, ba là bán bất động sản. Tháng trước, công ty kiến thiết bởi vì bất động sản cơ bản đã bán ra, đó gọi là thanh lý, đem lợi nhuận thu về được trả tiền đã vay lại cho tiễn trang, đem một phần doanh thu chia đều cho đám cổ đông.”
Triệu Ngọc tò mò hỏi:
” Đầu tư một ngàn quan, vậy thanh lý có thể phân bao nhiêu tiền?”
” Đại khái. . . Có chừng hơn hai vạn đi.”
Âu Dương lau mồ hôi, hắn đã đoán được Triệu Ngọc sẽ phản ứng như thế nào.
Quả nhiên Triệu Ngọc kinh hãi hỏi ngược lại:
“Trong thời gian hai năm mà có thể tăng lên gấp hai mươi mấy lần?”
” Bệ hạ, này tất nhiên cũng rất nguy hiểm. Chẳng hạn như sạt lở, chẳng hạn như quan phủ bảo ngừng, chẳng hạn như tài chính theo không kịp, chẳng hạn như người mua rải rác không có mấy. Đương nhiên đầu tư cũng sẽ có hồi báo, theo như chúng ta dự tính, nếu tất cả đều thuận lợi thì lợi nhuận sẽ khoảng gấp mười lần gì đó. Nhưng vừa thanh lý, người mua tăng lên rất nhiều, giá cả cũng tăng nhanh. Tiểu khu bệ hạ mới vừa nhìn thấy kia, một đơn vị ban đầu đã chừng hai ngàn, nhưng cuối cùng lên tới năm ngàn quan.”
Triệu Ngọc cười khổ:
” Âu Dương, ngươi có biết năm nghìn quan lớn biết bao nhiêu hay không?”
” Cái này. . . Vi thần biết một chút.”
Âu Dương nói:
” Bệ hạ phải biết rằng, mảnh đất hoàng kim chỗ tổng bộ tiễn trang Dương Bình lúc ấy giá quy định chính là tám vạn quan.”
“Đợi một chút, năm nghìn quan. Trẫm tin tưởng Dương Bình các ngươi rất nhiều người có tiền, nhưng tiểu khu như vậy trẫm thấy không đến mười chỗ, không có khả năng mỗi người đều có thể xuất ra năm nghìn quan đi?”
Âu Dương giải thích:
” Bệ hạ, ngài lại trở về chủ đề tiễn trang Dương Bình. Chẳng hạn như Trương Tam ở chỗ này mua cho mẹ một căn phòng nhỏ, bản thân hắn đương nhiên không có nhiều tiền như vậy. Nhưng tiền lương mấy năm này góp lại, lại mượn thêm mấy trăm một ngàn quan nữa thì vẫn có được. Hắn liền dùng một ngàn quan mua phòng nhỏ này, còn thừa lại bốn ngàn quan thì vay tiễn trang, chia làm mười lăm năm là có thể trả hết nợ. Một năm chỉ có hơn hai trăm quan, một tháng bổng lộc của hắn đã một trăm quan.”
” Ồ, nói cách khác nếu tiễn trang không để cho hắn vay tiền thì nhà bên này căn bản là bán không được, càng sẽ không được giá cả cao như vậy.”
Triệu Ngọc đã hiểu:
” Kết quả, Trương Tam làm việc mệt chết dồn rất nhiều năm mới có tiền trả cho cái phòng nhỏ này.”
“Ừm. . . Chính là như vậy. Bệ hạ xem, phong cảnh bên này đẹp, trị an cũng tốt, ngay cả vệ sinh cũng có chuyên gia xử lý. Còn một điều nữa, nhà cửa có thể tăng tỉ giá đồng bạc.”
Âu Dương nói:
” Theo vi thần được biết, hiện nay bên này có một đơn vị đã muốn lén nâng lên sáu ngàn quan. Các nơi như Đông Kinh, Hàng Châu, Tô Châu các thương nhân đều bắt đầu rục rịch. Vi thần nghe nói hơn mười thương nhân của hiệp hội buôn bán Đông Nam liên thủ thành lập công ty hữu hạn bất động sản Đông Kinh, mua toàn bộ một phố ở Đông Kinh, một lần nữa xây dựng lại. Rồi sau đó sẽ bán đi toàn bộ nhà cửa.”
Khu Bạch Vân buôn bán bất động sản thành công, khiến thương nhân phát hiện thấy phương pháp để phất nhanh. Cái gì? Âu Dương biết bất động sản bọt biển không hả? Đương nhiên biết rõ nhưng đây là điều mà Âu Dương sẽ quan tâm sao?
“Nếu như thật sự không có tiền trả lại cho tiễn trang, nhà cửa còn có thể dùng để tiến hành thế chấp để hoàn trả. . .”
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
12 chương
181 chương
48 chương
57 chương
79 chương
21 chương