Thiên Tống
Chương 30
"Làm sao vậy? Sắc mặt ngươi không tốt lắm."
Cổ Âu Dương treo khăn tắm tự chế cầm chiếc đũa gắp món ăn nói:
"Không sao chứ?"
"Không có việc gì."
Tiểu Thanh nhe răng cười::
"Thiếu gia, kì thi tỉnh có nắm chắc không?"
"Không."
Âu Dương không quan tâm nói:
"Ngươi cũng không phải là không biết học vấn của ta, có thể nói là một bụng toàn cỏ. Kì thi ở Hàng Châu, nếu không phải Minh Khanh giúp, đừng nói là giải Nguyên, phỏng chừngcũng là đứng nhất từ dưới đếm lên trong đám người thi rớt."
"Thiếu gia nếu là bao cỏ, vậy cả kinh thành tất cả đều là bao cỏ."
Tiểu Thanh đây nói lời này là thật, những thứ biết Âu Dương so với nàng nghĩ còn nhiều hơn. Lợi hại nhất còn có thể phát minh công cụ giải trí: Tên gọi: Poker. Tiểu Thanh sau khi chơi mấy lần, liền mê Đấu Địa Chủ. Trời vừa tối liền làm nũng, không kéo được Âu Bình và Âu Dương cùng nhau chơi là không được. Nhưng nàng thấy kỳ quái nhất chính là, Âu Dương mỗi khi bối rối liền có thể đại sát tứ phương, khi không bốc được tứ quí rồi bắt mình đi ngủ. Tiểu Thanh nhiều lần mơ thấy mình một cước dẫm nát người Âu Dương, tay cầm kiếm đâm quát hỏi: Nói! Ngươi tại sao bốc được tứ quí vậy. Âu Dương đang ở trong mộng cầu xin tha thứ nói: Nữ hiệp, ta đây là thay ngươi cầm. Tiểu Thanh nghĩ đi nghĩ lại, không nhịn được cười phì một tiếng.
"Sao chứ?"
Âu Dương quay đầu nhìn chung quanh, lại sờ sờ mặt mình, không có gì lạ mà.
"Không có, không có gì!"
Tiểu Thanh nín cười nói:
"Thiếu gia, ăn cơm tối xong chúng ta tiếp tục chơi bài được không?"
"Còn chơi? Đều chơi nửa tháng rồi, ngươi không ngán hả?"
Âu Dương kêu khổ liên tục, vốn chỉ là để giết thời gian nên mới bày ra bài xì phé, không ngờ tiểu nha đầu này chơi nghiện. Nghiện thêm nghiện, trình độ lại không ra, ngoại trừ thua thì là thua. Đừng nói mình chơi gian, cho dù không chơi gian, nha đầu chết tiệt kia cơ bản cũng thua. Làm Âu Dương cứ cảm giác mình độc ác chà đạp ấu nữ, mình thậm chí cố ý nhường, nha đầu kia còn sống chết nhìn chằm chằm bài trên tay, hết sức chuyên chú, ra vẻ lo lắng nếu không nhìn kĩ, bài sẽ bất thường.
"Muốn, muốn chơi."
Tiểu Thanh sử dụng làm nũng đại pháp.
Như nàng nghĩ, Âu Dương lập tức nổi da gà toàn thân:
"Được, được, được rồi. Ta van ngươi ngươi lúc ăn cơm xong đừng làm ta buồn nôn vậy được không? Có điều. . . Thứ này chỉ giới hạn để chúng ta lén chơi, không cho phép tiết lộ ra ngoài."
"Sao?"
"Dân gian đánh bạc đã đủ điên rồi, nếu có thứ đơn giản này, bài lại rẻ như vậy, vậy há không phải càng điên loạn thêm sao?"
Tiểu Thanh khen:
"Thiếu gia là lo trước nỗi lo của thiên hạ. . ."
Âu Dương xấu hổ:
"Ta chính là không muốn đầu độc bách tính."
Mình không mang đến khoa học kỹ thuật tiên tiến thì thôi, cũng không cần phải mang đến một đống loạn thất bát tao gì đó, ở đâu ra mà lo trước nỗi lo thiên hạ.
Đêm đó, ba người lại ngồi cùng nhau chơi poker. Sau nửa canh giờ Tiểu Thanh bị vẽ đầy lên mặt, Tiểu Thanh rửa mặt xong lại muốn tiếp tục chơi, Âu Dương đưa cho Âu Bình tứ quí, mình lại cầm bốn quân nữa, một lần nữa tiếp tục vẽ đầy mặt Tiểu Thanh. Tiểu Thanh chỉ có thể thở phì phì trở về phòng ngủ. Nàng quyết định tối nay tiếp tục mộng đẹp ngày hôm qua, độc ác chà đạp Âu Dương trong mộng.
Từ Dương Bình đến Biện Lương còn cần đi qua huyện Thượng Cốc, ba người mới vừa đến Thượng Cốc liền phát hiện bầu không khí huyện này khẩn trương. Ở cửa khẩu, bốn gã nha dịch đeo đao đang kiểm tra từng người ra huyện, ngay cả Âu Dương đây là người nhập huyện cũng bị kiểm tra một phen. Âu Dương sau khi hỏi thăm biết được, trong huyện Thượng Cốc ẩn nấp một tên giang dương đại đạo. Chuyện xảy ra vài ngày trước, một tên giang dương đại đạo tên gọi Phi Thiên thần thử vốn đang bị áp giải lên châu huyện xét xử, đột nhiên vượt ngục, giết chết hai gã nha dịch nhà tù rồi đào thoát.
Sau khi phát hiện, hương binh cùng nha dịch xuất ra toàn quân, phong tỏa các đường ra khỏi thành. Bởi vì mùa đông đã về, Phi Thiên thần thử không thể nào vào núi trốn chạy, thế nên nha môn ở Thượng Cốc giăng thiên la địa võng nhằm bắt kẻ trộm. Phi Thiên thần thử võ công cao cường mà tiếng xấu truyền xa, việc này lại phát sinh ở phụ cận kinh thành, quan viên địa phương vô cùng coi trọng.
Âu Dương cũng biết thêm được, bộ đầu Triển Minh của huyện này không phải người thường, lúc trước Phi Thiên thần thử cũng do chính hắn bắt được. Chỉ có điều do thời hạn ba ngày đã qua, Triển Minh bị Huyện lệnh quát mắng, một lần nữa cho hắn kỳ hạn ba ngày cuối cùng, nếu như không bắt được Phi Thiên thần thử, qui tội thất trách mà hạ ngục.
Một đường đi vào, gần như tất cả mọi người đều đang nói về Phi Thiên thần thử, đều nói người này võ nghệ cao cường, đao thương bất nhập. Âu Dương xuống ngựa cùng người trên đường trò chuyện vào thành, trong lòng cũng có chút phẫn nộ. Phi Thiên thần thử võ công thế nào khó mà nói, nhưng hành vi phạm tội quả đáng hận. Dùng khẩu hiệu cướp của người giàu chia cho người nghèo cướp sạch khắp nơi. Giết người không dưới trăm mạng, còn có cưỡng gian rồi giết chết, thêm cả tội danh phóng hỏa. Hơn nữa vừa vượt ngục liền cướp giết một nhà bách tính, huyện nha treo giải một trăm lượng bạc, nhưng vẫn không có tin tức gì, Phi Thiên thần thử giống biến mất khỏi nhân gian.
Âu Dương sau khi làm cảnh sát gặp qua rất nhiều kẻ cắp hung hãn, hắn biết những người này đều coi mỗi ngày đều là ngày cuối cùng, không có người nào có nhân tính. Không gặp thì thôi, cho dù gặp thì không có cách nào nhắm mắt làm ngơ. Đao thương bất nhập? Âu Dương là không tin, hắn tin tưởng có võ công này mà nói, tỷ như nữ tặc Tân Thành kia, thân pháp linh xảo, động tác nhanh chóng, hắn tự nhận một chiêu bị hạ gục. Mà dựa theo hắn phân tích, Phi Thiên thần thử hẳn chưa đạt tới trình độ như nữ tặc. Nếu không đã sớm giết người rồi đi, làm gì bị nhốt ở trong huyện?
"Các ngươi hôm nay đóng cửa kỹ càng."
Trong khách sạn Âu Dương không đếm xỉa Tiểu Thanh làm nũng đại pháp đòi đánh bài, nói:
"Ta muốn đi ra ngoài xem thử."
Âu Bình lập tức khẩn trương nói:
"Thiếu gia, ngươi không phải là muốn đi tìm Phi Thiên thần thử đấy chứ?"
"Ta phỏng chừng người này ban ngày ngủ, buổi tối mới xuất hiện."
"Nhưng mà thiếu gia người không biết võ, lỡ như gặp phải kẻ cắp phải làm sao?"
"Ta sẽ la cứu mạng."
Âu Dương nhe răng cười.
Âu Dương xuất môn, Tiểu Thanh ở một bên vội la lên:
"Sao ngươi không ngăn cản của hắn?"
Âu Bình lắc đầu:
"Hắn là thiếu gia, hơn nữa ta tin tưởng thiếu gia nhất định làm được."
"Được cái đầu của ngươi. Ta đi ngủ."
Tiểu Thanh thở phì phì trở lại phòng, thay một bộ quần áo rồi cũng chạy ra ngoài.
. . .
Mới canh một, trên đường gần như không còn người đi đường, chỉ có hương dũng do lý trưởng lệnh đi tuần phố ngẫu nhiên đi ngang qua. Nha dịch hương binh không phái được, ở các đường luân phiên thay ca, đã sử dụng tối đa, còn nhân tố quan huyện lo lắng an toàn gì đó đành đợi chút, chỉ có thể vì lão bách tính mà chịu thiệt thôi.
Âu Dương ăn mặc kiểu văn sĩ, không để cho lính tuần tra hoài nghi, tháng ba sang năm chính là thi tỉnh, cử nhân lục tục đi qua Thượng Cốc huyện rất nhiều. Hơn nữa đào phạm là hán tử cường tráng hơn ba mươi tuổi, không thể nào là Âu Dương được. Lý trưởng cũng chỉ hảo tâm nhắc nhở Âu Dương mau trở lại khách điếm thôi.
Đào phạm ẩn núp ở nông thôn chỉ có thể chờ đợi, bởi vì ở nông thôn, tất cả mọi người đều quen biết nhau, ra ngoài nhiều rất khó để không bị phát hiện. Ẩn núp ở hoang sơn chờ đợi, bởi vì không tiện kiếm thức ăn. Thông minh nhất là trốn ở thành thị, thứ nhất lui tới cũng bình thường, thứ hai có nguồn cung cấp phong phú, thứ ba, nếu bị bắt còn có thể tóm đại một con tin, thứ tư địa hình thành thị phức tạp, không giống nông thôn cùng núi hoang hay đồng bằng.
Âu Dương đã khoanh vùng khả năng lớn nhất có thể, đó chính là tội phạm ẩn nấp trong một gia đình nào đó, bắt người trong nhà làm con tin, bức bách thân nhân không được báo quan, hoặc là cho mình ăn. Nếu Âu Dương là đào phạm, nhất định lựa chọn biện pháp như vậy tránh né đồn đãi.
Nếu như là mình, mình nhất định lựa chọn các cửa hàng, như vậy ở lầu các hoặc nội đường cũng có thể biết được động tĩnh của quan binh, hơn nữa một nhà mở cửa hàng cũng là địa phương khó bị nghi ngờ nhất. Âu Dương tưởng tượng ra tên tội phạm giữ bên mình hoặc là vợ hoặc là con của chủ tiệm, chủ tiệm vừa có thể buôn bán, vừa có thể cung cấp đồ ăn cho tội phạm. Bộ khoái tới tra, cũng chỉ sẽ hỏi lão bản có phát hiện người nào khả nghi không thôi.
Lớn mật giả thiết, không cần tang chứng vật chứng. Từ ăn uống cùng với loại trừ các chỗ tội phạm có thể ẩn núp, tổng hợp thêm các tin tức khác, thu hẹp phạm vi tội phạm có thể ẩn thân đến mức nhỏ nhất.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
41 chương
141 chương
77 chương