Thiên Toán (Trời Tính)
Chương 23 : Vĩ thanh 3
[Yến Nhi tha cho ngươi, không có nghĩa là trẫm cũng tha thứ cho ngươi.]
Ngày kế, sau khi có đầy đủ minh chứng cho độ bền của bản thân, Sở Việt nhận lệnh gặp quân vương, sau khi hắn bái lễ, quân vương lại lần đầu tiên nói ra một câu không cao cũng chẳng thấp như vậy.
Sở Việt với vị nhạc phụ thật sự có bao nhiêu thần thông quảng đại ra sao sớm đã nhận thức rõ ràng, lật tức chỉ đành cười gượng một cái, trả lời: [Thần ngu muội.]
Cái ngu muộn này đương nhiên không phải ngu muộn do không rõ thánh ý, mà là ngu muộn vì đoạn thời gian chạy đi phiêu nam kĩ kia......Thấy hắn ngoan ngoãn nhận sai, Cao Giác cũng không có ý làm khó dễ, bèn chỉ thản nhiên nói:
[Thấy ngươi nhận lỗi, không giáo huấn chuyện hám sắc nữa, chuyện này cứ bỏ qua như vậy đi. Bất quá đừng trách trẫm không nói trước cho ngươi biết.....Ngươi nếu mà dám khiến Yến Nhi không dậy nổi, đến khi tiến cung, thì chuẩn bị mà đi hầu hạ trong đại nội cung đi.]
Đến đại nội cung hầu hạ, đương nhiên chỉ có......Biết rõ đây có nghĩa là gì, Sở Việt chỉ cảm thấy nửa người xuống có một cỗ khí lạnh bao quanh, vội vàng gật gật đầu trịnh trọng đám: [Vi thần hiểu.] (*hầu hạ trong đại nội cung: cung nữ và thái giám, bố vợ dọa thiến con rể:))))
[Hiểu là tốt....Ngươi cùng đừng nghĩ trẫm bao che quyết điểm. Hôm nay nếu đổi lại là ngươi có tranh chấp với thần tử khác, trẫm đương nhiên cũng về phe ngươi.]
Dừng một chút, [Chuyện cái túi trẫm giúp người giấu, Yến Nhi muốn hỏi cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.......Nếu sau này tìm được lý do khiến trẫm có thể bị kiểm trách, cũng phải trăm ngàn lần giấu cho thật kĩ.]
[Vâng.]
Biết đế vương cũng giống mình vô cùng không vừa mắt những kẻ dám tơ tưởng Khanh Khanh, Sở Việt cung thanh đồng ý, cũng bắt đầu âm thầm tính toán làm sao để bắt được nhược điểm của đối phương.
-- tuy rằng lúc trước còn ở trạng thái đối lập, nhưng giờ phút này đế vương và tướng quân trẻ tuổi lại có vẻ hợp nhau vô cùng. Chỉ là hai ngươi quyết chí cùng nhắm đến một mục tiêu, mà những kẻ phải chịu cái « tai họa bất ngờ » đau đớn này, đương nhiên chính là đám quan to quý nhân hãy còn đang nằm dưỡng thương trên giường
Dường như là để hợp với cái âm mưu của hai kẻ quân thần này, vài vị « quý nhân » vốn đang phiền não xem phải làm sao mới khiến cho đế vương hiểu rõ tâm tư của mình trong phủ, trái tim đột nhiên bắt đầu lo lắng không yên, lông tơ khắp người cũng đồng loạt dựng thẳng lên --
Gia đình hòa thuận vạn sự hưng
Làm một quân vương tài đức sáng suốt cần chính, Thái tông Cao Giác từ khi kế vị đến nay, ngoài những lần long thể không khỏe không thể không hủy bỏ việc lâm triều ra, thì ngay cả một lần lên triều muộn bị ghi lại cũng chưa từng có, càng miễn bàn đến chuyện sa vào yên vui bỏ qua chính sự......Có một vị « tấm giương sáng » như thế, hai vị Trinh Bình cũng cực ít khi xin nghỉ vào triều, mà nhân tài kiệt xuất trong đó, Hộ bộ thị lang Tư Đồ Duyên Khanh tuổi còn trẻ đã được người ta nể phục lại càng ít khi nghỉ, trình độ cần lao nửa điểm cũng chẳng hề thua kém quân vương
-- nhưng vị thần tử giỏi tận tâm làm công vụ này, sáu tháng gần cuối năm lại bắt đầu cáo nghỉ ốm liên tục, tình huống ngày càng chuyển biến xấu từ sau khi nhập phủ mới, chia đều cứ cách ba đến năm ngày lại nghỉ một lần như thế....Tuy nói Tư Đồ Duyên Khanh vẫn chưa từng vì lẽ đó mà bỏ rơi công vụ, chuyện của hộ bộ và các sự vụ khác đều được y xử lý đâu vào đấy cả, nhưng tình trạng nghỉ liên tục này đương nhiên vẫn khiến người ta nghị luận, thậm chí có kẻ còn bắt đầu đoán những bất lợi của y trong năm này, rốt cục là đều là do phong thủy phủ mới không hợp. Chỉ là có một ít quan viên thường xuyên tới lui Tư Đồ gia tuy rằng hảo tâm mời tướng sĩ phong thủy đến giúp y xem thử, nhưng cũng chẳng có kết quả gì. Hơn nữa, bệ hại sủng ái Tư Đồ Duyên Khanh nhất cũng chỉ đưa đến một đống thuốc bổ xong là cũng chẳng an bài thêm cái gì nữa, mọi chuyện cũng tự nhiên bị ném qua sau đầu.
Đương nhiên, đó chỉ là mặt ngoài thôi, ngầm suy đoán vẫn không thể tránh được. Trên thực tế, sau khi đại sư phong thủy chứng minh rằng Hưng Bình bá phủ bất luận là về kết cấu hay phương hướng đều rất tốt đẹp, mọi người liền dần dần đem mục tiêu hoài nghi hướng về phía « nhân họa » -- chính là cái vị hàng xóm của Tư Đồ Duyên Khanh, Tuất vệ sư thống lĩnh, Sở Việt. Mà Hoàng Thượng thường hay lui tới như vậy mà vẫn chưa từng nhúng tay vào chuyện này, càng khiến người đưa ra khả năng này càng khẳng định phán đoán của mình.
Bọn họ cho rằng, tên « hàng xóm tồi » Sở Việt này nhất định là dùng thủ đoạn gì đó gây rối Tư Đồ Duyên Khanh mà hắn ta vốn nhìn không hợp mắt, mới khiến cho thân thể quốc cữu gia luôn cần lao hỏng mất. Bất đắc dĩ là việc hai người ở chung lại chính là ý chỉ của Hoàng Thượng, giờ mà đi sửa lại, chẳng phải tự vả vào miệng mình hay sao? Dưới tình huống này, cũng đành phải để Tư Đồ Duyên Khanh ủy khuất một trận thôi.
Sở Việt có phải hàng xóm tồi hay không thì rất có nói, nhưng việc Cao Giác hiện tại hối hận về quyết định của bản thân trước kia lại là sự thật -- hắn đoán đúng rằng hai người sẽ phát triển, nhưng lại đánh giá sai tính tự chủ của Sở Việt. Có phủ đệ vừa gần lại vừa thông nhau rồi, Tướng quân tuổi trẻ vốn không hề cố kỵ căn bản là đem Bình hưng bá phủ là nhà của mình luôn, mỗi lần hồi phủ là đều lật tức chạy thẳng sang cách vách. Tuy nói hai vị tương lai chính là trụ cột của nước nhà kia đem quốc sự trở thành chuyện phiến để nói, nhưng cũng không khỏi sinh hoạt như vợ chồng mới cưới, trò chuyện a trò chuyện đều là nói ở trên giường........Tư Đồ Duyên Khanh tuy không thể coi là người yếu ớt, nhưng so với cái tên Sở Việt võ dũng hơn người thì đương nhiên không thể so nổi. Đêm nào cũng say tình quên cả khống chế, hậu quả đương nhiên chính là sớm hôm sau mệt đến độ ngay cả xuống giường cũng không nổi.
Cao Giác tuy thúc đẩy và tiếp nhận chuyện của hai người, nhưng không có nghĩa là hắn có thể tâm bình khí hòa với sự thật rằng người thân từ nhỏ đến lớn Yến Nhi của hắn bị một tên tiểu tử yêu cầu vô độ. Nhìn vị tướng quân trẻ tuổi nghe lời đến Ngự Thư Phòng sau khi bãi triều nào đó, nhớ đến cái vị trí trống không của ai đó không thể lâm triều sáng nai, đế vương nhất thời phẫn nộ trào dâng, nhịn không được liền nhặt hai bản tấu thư dày hai tấc cứng rắn lên ném về phía Sở Việt.
Sở Việt nào nghĩ đến Hoàng đế anh minh thần võ lại có thể ngay cả nói cũng chưa thèm nói đã đột nhiên động thủ, bản năng của kẻ tập võ khiến cho hắn vừa nghe thấy tiếng gió đã vội nghiêng mình tránh đi, lại chợt nhớ ra kẻ ra tay là ai, thầm kêu không ổn rồi -- quả nhiên, thấy Sở Viết thế mà vẫn có gan né tránh, lửa giận của Cao Giác nay càng thêm lửa, tùy tay nhặt hai bộ tấu thư khác dày như cục gạch lên chọi hắn ta phát nữa.
Giờ thì Sở Việt nào dám trốn, chỉ có thể cẩn thận di chuyển cơ thể tránh bộ phận yếu nại đi, một bên còn không quên xin được khoan dung: [Bệ hạ! Xin hạ thủ lưu nhân a! Nếu mà tai nạn chết người là Khanh Khanh sẽ phải thủ tiết đó!]
[Ngươi đây là đang uy hiếp trẫm?]
Nghe hắn vẫn còn tâm tư ba hoa, Cao Giác bị hắn làm cho tức đến vui vẻ, chụp bàn nói: [Trẫm cho ngươi phương tiện cũng không phải để cho ngươi lấy đó mà tùy tiện! Ngươi nói xem gần đây ngươi đã làm gì? A? Mấy ngày không vào triều của Yến Nhi dạo gần đây? Nguyên cớ chẳng phải do ngươi mà ra hay sao?]
[Thần biết tội. Thần cũng biết thế là không phải, nhưng mỗi lần nhìn thấy Khanh Khanh là liền tình ý mênh mông khó có thể kiềm chế mình -- ]
[Khó có thể kiềm chế mình? Ngươi bao nhiêu tuổi rồi, còn quản không nổi nửa người dưới của mình sao?]
[Thần vốn cũng nghĩ rằng mình đã quản được.....]
Sở Việt tự biết đuối lý, âm điệu đáp lại cũng mang theo vài phần bất đắc dĩ, nói ra lý do rằng bản thân không biết vì sao vẫn luôn vừa nhìn thấy tình nhân liền không thể kiềm chế được bị y cám dỗ và việc tha y lên giường nay đã thành « thói quen »........ Nghe thế, mày đế vương nhíu lại bắt đầu tiếp tục mắng chửi, nhưng động tác công kích trên tay đã dừng lại.
[Trước kia Yến Nhi quá mức theo khuôn phép, ngươi lại quá mức phóng túng. Trước mắt học cách buông tha Yến Nhi đã, ngươi sao lại không thử đi học xem cái gì gọi là kiềm chế đi?]
Biết rõ « niềm vui » nhất thời không cần thiết có thể khiến tướng quân trẻ tuổi này lạc lối, Cao Giác nhịn không được thở dài một tiếng, [Ngươi có thể tưởng tượng nếu cứ dính vào như vậy sẽ có kết quả gì rồi mà? Thanh danh cả đời của Yến Nhi cũng không thể cứ để cho ngươi hủy đi như vậy được......Nếu ngươi không học tự quản nửa thân dưới của mình được, cũng đừng trách trẫm ra tay hộ.]
[.........Quá nhớ Khanh Khanh mà cũng phải vào cung hầu hạ nữa sao?]
Nghe đế vương nói đến câu « ra tay hộ », nhất thời khiến cho Sở Việt nhớ đến cảnh báo sau chuyện Lan Vận lần trước, nhịn không được mặt mày đau khổ hỏi một câu như vậy.
Ờ, đế vương lại đáp chả bằng một tiếng hừ lạnh.
Biết bệ hạ nhất định là muốn chọc lông mình, Sở Việt tuy rằng rất muốn nói nếu mình mà vào đại nội cung hầu hạ sẽ ảnh hưởng đến « tính phúc » của Khanh Khanh, nhưng lại đem cái lời chỉ khiến cho tình hình càng chuyển xấu này nuốt trở vào. Ánh mắt cầu xin thẳng tắp chỉa về phía ngôi cửu ngũ ngồi phía trước, cho đến khi người nọ bị nhìn đến phiền, mới nhận được một câu « Trở về đi »như đại xá của đế vương, vội rời khỏi Ngự Thư Phòng.
Chỉ là nhớ đến yêu cầu « kiềm chế » của đế vương, và nhớ đến hình ảnh Khanh Khanh hôm nay cố chống cơ thể không khỏe muốn vào triều, lại suýt nữa thì té ngã, Sở Việt nhịn không được đau đầu một trận.
Hắn làm sao không hiểu được chính mình hẳn là nên cố gắng nhẫn nại? Nhưng mặc dù đã hạ quyết tâm cố gắng khắc chế, nhưng mỗi khi âu yếm Khanh Khanh, đến lúc hai người ý kiến không hợp bắt đầu cãi cọ, hắn đều nhìn bộ dáng dung nhan thanh mĩ mang theo lửa giận kia mà dục hỏa đốt người.......Hơn nữa, Khanh Khanh trước giờ đều khó kháng cự lại trêu chọc của hắn, kết quả cuối cùng tự nhiên cũng chỉ có một.
Nhớ lại bộ dáng hô hấp yếu ớt khó khăn của tình nhân trong lòng mình đêm qua, Sở Việt nhịn không được tâm viên ý mã một trận, lại chợt cảm thấy bản thân quá thừa tinh lực lại đành thở dài.......Biết chuyện không thể cứ tiếp tục như vậy, sau khi hít sâu một hơi, trong bụng Sở thiếu tướng quân trước giờ đều nghị lực hơn người, ngập tràn quyết tâm --
Quyết tâm nhiều hơn nữa, cũng không sánh bằng mị lực của Khanh Khanh mang đến khi y nhăn mày cười.
Đây là kết quả sau hai ngày nhất thời không khống chế được ăn tình nhân đến triệt triệt để để và sự thật bi ai là Sở Việt lại một lần nữa tự đánh giá cao lực khắc chế của mình.
Chỉ là lúc nhận ra chung quy vẫn là tới quá muộn.....Sau khi Tư Đồ Duyên Khanh lại một lần cơ thể không khỏe không thể vào triều nữa, « tội » đã vượt qua khỏi sự nhẫn nại cực hạn của đế vương khiến cho Sở Việt rốt cục cũng phải nghênh đón báo ứng do hắn ta không biết tiết chế.
Hắn không bị mời vào cung làm thái giám, chỉ là khi trước sau như một chạy tới phòng tình nhân, con đường lại bị người ta khóa lại, cũng khiến hắn lại một lần nữa sâu sắc cảm nhận được sự bất công và lời cảnh báo trước của vị Hoàng đế bệ hạ anh minh thần võ.
Căn cứ vào nghiên cứu mà Sở Việt hao tổn mất một canh giờ mới có được, mật môn bình thường đều có thể mở ra từ trong lẫn ngoài, nhưng bên Tư Đồ Duyên Khanh lại có hơn một đạo có thể là do có cơ quan khóa trụ, khiến cho hắn bất kể thế nào cũng không thể bước vào phòng tình nhân từ mật môn nếu không có sự cho phép của y........ Mặc dù hắn nếu muốn thì có thể động thủ phá cái cánh cửa không quá cứng rắn này đi, nhưng Sở Việt tự biết bản thân đuối lý vẫn phải tiếp nhận cái sự thật này, sờ sờ cái mũi trở về phòng.
Chỉ là hai người không có tâm ý tương thông, lại không thể lấy nghiệm vụ ra làm lý do để hắn có thể quang minh chính đại quấn quýt lấy đối phương như trước, thời gian hai người ở chung đương nhiên cũng rất rất ngắn lại. Hơn nữa, sau khi về nhà, cái loại tình trạng tình nhân rõ ràng ở viện cách vách nhưng mình không có cách nào gặp mặt và đụng chạm, lại càng không thể ân ái khiến cho hắn căm tức vô cùng, lại không thể tìm người tới phá cửa, kết quả chính là lửa dục và lửa giận cùng nhau thiêu cháy đầu hắn, khiến thủ hạ thân binh và tướng sĩ dưới tay hắn đều gặp xui xẻo. Không chỉ diễn võ trường luận bàn như mọi ngày đều làm theo phép, mà ngay cả huấn luyện thường ngày cũng càng khắc nghiệt tàn ác hơn gấp bội so với ngày thường...Tuy rằng thủ vệ Tuất vệ nhất sư của hắn bởi vậy nên mới đoạt được dầu danh trong buổi thao diễn, nhưng các quân sĩ thà rằng không có cái hư dành này còn hơn, ai cũng mong muốn sớm có thể thoát khỏi những ngày tháng địa ngục này.
Chỉ là trời không chiều lòng người, cái nguyện vọng này không chỉ không thể thực hiện được, ngược lại lại càng tăng lên theo thời gian -- trên thực tế, Sở Việt hiện tại vô cùng hoài nghi vị Hoàng đế bệ hạ âm hiểm kia sở dĩ buộc Khanh Khanh tách khỏi hắn, căn bản chính là muốn hắn bị dục hỏa đốt sạch lý trí, cuối cùng không cẩn thận phạm phải cái lỗi mà « nam nhân khắp thiên hạ đều sẽ phạm phải » gì gì đó. Kể từ đó, bệ hạ có thể thuận lý thành chương* đưa hắn tiến vào cung hầu hạ, cũng mượn lẽ này để chia rẽ hắn và Khanh Khanh.
*thuận lý thành trương: ý nói hợp lý
Kỳ thật khi không được ấu yếm tình nhân, hắn đối với lực khắc chế của mình vẫn rất tự tin. Chỉ là khắc chế a khắc chế, nhớ mong và mong mỏi tràn đầy trong lòng lại tăng lên từng ngày, khiến cho hắn mặc dù đã cố gắng đem tinh lực của mình tiêu phí trên việc thao luyện cấp, nhưng tâm tư lại càng lo lắng và nôn nóng hơn, mà sau mấy ngày liên tục kìm nén đến mất đi lý trí, thừa dịp đi tuần tra gặp được tình nhân, hắn liền chạy tới kéo y vào con hẻm.
[ Sở Việt, ngươi làm cái gì...... Ô......!]
Đang trên đường đi làm việc đột nhiên lại bị người ta kéo vào trong hẻm, tuy sớm đã biết rằng kẻ ra tay tất chỉ có Sở Việt, nhưng Tư Đồ Duyên Khanh vẫn bị một phen « tập kích » này dọa cho nhảy dựng lên.
Chỉ là khi lời chất vấn vừa bật ra, đã phải hứng một nụ hôn quá mức mãnh liệt của tình nhân. Kỹ xảo miệng lưỡi trêu đùa khiến cho kẻ cũng cấm dục nhiều ngày Tư Đồ Duyên Khanh nháy mắt cả người mềm nhũn, hai tay vốn hơi hơi giãy dựa cũng không tự chủ tùy theo ôm lấy cổ nam nhân.
[Khanh Khanh, sao ngươi có thể nhẫn tâm đối với ta như thế?]
Trong lúc bốn cánh hoa tạm rời nhau ra, lời nửa chất vấn nửa ai oán tức giận của Sở Việt lại rời miệng, cánh tay dừng ở eo tình nhân cách lớp y phục phủ lên chỗ yếu nại của tình nhân. Đụng chạm quá mức trực tiếp khiến cho Tư Đồ Duyên Khanh nháy mắt thở gấp một hơi, vội vàng bắt lấy cổ tay hắn muốn ngăn hắn tiến thêm một bước nữa.
[Đừng như vậy......Bây giờ vẫn đang ở Hoành Thành...A! Sở Việt, đừng......]
Mặc dù cố ý ngăn trở, nhưng lực tay của Sở Việt không phải là thứ thanh niên có thể so bì được. Câu chống cự kia chỉ là thùng rỗng kêu to, lại bị từng đợt khoái cảm truyền đến từ thân dưới khiến cho y khó lòng có thể kiềm chế mà reo lên.......Tư Đồ Duyên Khanh tựa đầu chôn sâu vào trong lòng Sở Việt, cố gắng kiềm nén tiếng rên rỉ khó nhịn dưới môi, mà động tác chết người kia lại đột nhiên dùng sức khiến y nhịn không được mà bắn ra.
Vạt áo vẫn chưa cởi, kết quả của lần thất khống này đương nhiên chính là làm bẩn hạ sam. Cảm giác ẩm ướt và dấp dính ở nửa người dưới khiến cho dung nhan thanh mĩ của Tư Đồ Duyên Khanh xấu hổ đến đỏ bừng, lại thoát lực mệt mỏi sau cao trào nên đành tùy ý dựa vào lòng Sở Việt, nhưng vẫn không chịu để hắn như nguyện, đẩy đối phương ra và thưởng cho hắn ta một cái tát.
Biết Khanh Khanh lần này tức giận không nhẹ, Sở Việt đã tỉnh táo bao nhiêu lại bắt đầu ảo não bấy nhiêu, lực đạo vây quanh hông thanh niên không tự chủ càng thít chặt thêm vài phần. Hắn yêu thương hôn lên khuôn mặt thanh niên, cho đến khi thanh niên trong thở dốc mới dừng lại, đưa môi đến bên tai y dịu dàng nói:
[Là ta không tốt......Ta đưa ngươi hồi phủ thay quần áo.]
Tư Đồ Duyên Khanh không đáp lại.
Hắn chỉ nâng dung nhan đang chôn sâu trong lòng nam nhân lên, sau khi thấy trên khuôn mặt anh vĩ tồn tại sự áp lực và khát vọng, vẻ mặt phẫn nộ trung quy lại biến thành bất đắc dĩ thản nhiên.
[Nói nhớ thương, nói tưởng niệm, ta làm sao lại không thế chứ?]
Y nhẹ giọng nói, [Nhưng chuyện này rốt cục vẫn phải giải quyết. Ngươi biết rõ tình tình ta, muốn ta lại ba, bốn lần vì việc tư mà chậm chễ công vụ như thế, ta nói sao cũng không thể chịu được.........Nhưng ta lại khó có thể kháng cự trêu chọc của ngươi, nên đành phải tạm thời khắc chế như vậy thôi.]
[Nhưng mà « tạm thời » này rốt cục là đến bao giờ?]
Tuy không thể nào phản bác lại lời tình nhân, nhưng khi hai chữ « tạm thời » kia lọt vào tai, Sở Viết vẫn nhịn không được sụp mặt ai oán một trận, [Dù sao cũng nhiều ngày như vậy rồi, người mở khóa ra đi, Khanh Khanh! Nếu cứ tiếp tục như vậy, ta lại hóa thành dâm tặc chạy đi leo tường như trước đây mất.]
Nói là dâm tặc, nhưng đương nhiên chỉ vì đóa hoa trước mắt.......Lời nói khoa trương như thế khiến cho Tư Đồ Duyên Khanh không khỏi bật cười một trận, cũng không ngay mặt thuyết phục như trước, chỉ nói:
[Ngươi nên động não nhiều lên, nghĩ xem nên giải quyết làm sao mới đúng chứ.....Đừng quên, kẻ chủ ý chuyện này cũng không phải có mình ta?]
[Cái này ta đương nhiên biết. Nhưng những phương thức khắc chế tình dục ta hay dùng lúc trước đều mất đi toàn bộ hiệu lực với ngươi, muốn ta làm sao mới được đây? Như là bây giờ, ta phải phí khí lực lớn mới có thể nhịn không đẩy ngã ngươi đó, Khanh Khanh.]
Câu cuối nói thẳng vô cùng, khiến cho thanh niên nghe được không khỏi lại đỏ mặt thêm một trận nữa. Chỉ là trước mắt y thật sự không biết nói thêm gì nữa mới tốt, chỉ đành có chút bất đắc dĩ thở dài một tiếng trong cái ôm lại càng thêm chặt chẽ của Sở Việt.
[ Đưa ta về đi.]
[Ừ.]
Sở Việt tuy rằng không tha, nhưng biết rõ rằng chuyện này là do mình khởi xướng nên chỉ đánh nhận mệnh sửa sang lại vạt áo của tình nhân xong, liền hộ tống y trở về Hưng bình bá phủ -- chỉ là lúc hai người đi về hai hướng khác nhau, tướng quân trẻ tuổi vẫn nhịn không được trước kho rời đi liền nhẹ giọng để lại một câu uy hiếp bên tai tình nhân, [Cứ tiếp tục như vậy, ta thật sự muốn trèo tường.]
Hắn nghĩ rằng, chuyện đã kéo dài nhiều ngày như vầy rồi, trừng phạt cũng nên kết thúc thôi. Đây là do tình nhân từ đó đến nay vẫn chưa từng trả lời khẳng định thuyết phục, cho nên hắn mới quyết định đêm nay lại thử đến tìm y thử xem.
Chỉ là hắn rốt cuộc vẫn đánh giá sai quyết tâm của Tư Đồ Duyên Khanh.
Lại một lần nữa đối mặt với cánh cửa mật đạo đóng chặt, Sở thiếu tướng quân ban ngày vừa mới bùng nổ lại bị dục hỏa đốt sạch lý trí thêm một lần nữa. Nhớ đến cái « cảnh cáo » mà vài canh giờ trước mình đã lưu lại, Sở Việt lật tức bất chấp tất cả, vừa ra khỏi mật đạo đã thay một thân y phục dạ hành, trèo lên cái tường cạnh đó đi thẳng đến Hưng bình bá phủ cách vách --
Hậu quả của việc nhất thời xúc động, chính là tiếng « có thích khách » vang thấu trời xanh khắp Hưng bình bá phủ, cùng với tiếng phấn khích rượt đuổi đánh nhau. Sở Việt từng mấy độ ra vào Tề tướng phủ cũng chưa từng gợi ra bất cứ rối loạn nào nay lại ở chỉ cách nhau một vách tường, Hưng bình bá phủ bất luận là kết cấu hay phương hướng đều vô cùng quan thuộc, nhưng lại bị một đám thị vệ « trung tâm » đuổi theo hơn phân nửa kinh thành, cùng mấy tên rõ ràng là xuất thân từ cao thủ đại nội ngăn trở triền đấu nửa canh giờ -- nếu hắn thực sự là thích khách, thì lấy thực lực của hắn, hạ chút ngoan thủ để mình toàn thân trở ra là chuyện không thành vấn đề. Nhưng hắn nào chỉ là có chút tâm tư muốn được ở cùng tình nhân, há có thể dám hạ độc thủ với nhân mã của « nhạc phụ »? Tuy nói rằng cuối cùng vẫn có thể thoát ly bình an, nhưng ngực lại có thêm hai cái dấu tay và quanh thân có thêm vài chỗ đao thương.....Thương thế không nặng, nhưng vẫn có thể khiến cho hắn ăn một ít đau khổ khi thao luyện, cũng bởi lẽ đó cho nên lửa giận thủy chung vẫn tụ ở trong lòng lại càng tăng thêm vài phần nữa.
Nguyên nhân, đương nhiên chính là cái sự thật là bản thân mình lại một lần nữa rơi vào trong tay vị Hoàng đế bệ hạ nham hiểm vô song rồi.
Nếu không phải là tự nhiên xuất hiện vài tên cao thủ đại nội kia, lấy công phu của Sở Việt, Tư Đồ phủ gia tướng phát hiện ra gì gì đó đều là không thể, càng miễn bàn đến chuyện nửa đêm đột kích lại bị người ta rượt chạy, ban ngày lại còn phải mạnh mẽ tỏ ra như không có việc gì tuần tra trong triều một vòng như thường ngày. Trộm hương chẳng thành lại còn bị làm cho chật vật đến vậy, khiến cho Sở Việt không khỏi càng hoài nghi bệ hạ có phải thật sự có y định chia rẽ hắn và Khanh Khanh hay chăng.
Nhưng oán khí này, đương nhiên không thể phát tác với tình nhân hay bệ hạ.......Cắn răng nhẫn nại cả bụng ấm ức, sau khi trở lại phủ sau cả ngày bận rộn. Khi Sở Việt đóng cửa phòng lại chuẩn bị đổi thuốc, trong nội thất lại truyền đến tiếng gầm rú quen thuộc. Tình huống ngoài dự khiến khiến cho hắn đầu tiên là ngẩn ra, rồi chợt hiểu ra, sau đó mới hiểu được cái gì là vui mừng quá dỗi, bạt chân bay thẳng vào trong nội thất.
Trong nội thất, cái mật môn vốn chỉ có mình mình dùng nay lại mở rộng, mà cái bóng hình luôn buộc chặt trong thâm thần hắn lại đang có chút chật vật đi ra từ trong mật đạo. Kinh hỉ tới độ nhiên khiến cho Sở Việt bất chấp mình vừa cởi áo khoác, trên người vẫn đang quấn rất nhiều văng vải, một mạch nhanh chóng đi đến bên tình nhân, gắt gao ôm vào lòng.
[Không nghĩ ngươi tới ngươi sẽ chủ động qua đây......Khanh Khanh, ngươi thật tốt.]
Hắn cõi lòng đầy hạnh phúc, thở dài nói, rồi sau đó một phen nâng dung nhân thanh mĩ vẫn y như trong quá khứ kia lên muốn hôn một cái thật sâu -- nhưng đôi môi còn chưa kịp chạm, đã bị Tư Đồ Duyên Khanh trong lòng đi trước một bước nâng tay ngăn lại.
[Ngươi có khỏe không?]
Lời nói đầu tiên bật thốt ra là lời hỏi thăm tràn đây lo lắng, bởi hình ảnh trên người tình nhân đầy băng vải đáng sợ, và cả cái tin nghe được từ miệng tỉ phu hôm nay, [Hôm qua ta đã ám chỉ ngươi rồi, sao ngươi lại không nghe.....Tỉ phu nói ngươi bị trúng hai chưởng, thương thế thế nào? Có cần tìm đại phu không?]
Cùng với hỏi thăm, Tư Đồ Duyên Khanh cũng không đợi tình nhân trả lời liền rời khỏi lòng hắn, bắt đầu đánh giá cao thấp, kiểm tra vết thương quanh thân hắn, câu từ hoảng loạn đến dật vu ngôn biểu*......Sự quan tâm chẳng hề che dấu khiến Sở Việt thụ sủng nhược kinh*, tâm cũng ấm áp một trận, nhịn không được lại ôm chặt lấy đối phương.
* “Dật vu ngôn biểu’: vượt ra ngoài ngôn ngữ, chỉ tư tưởng hay tình cảm nào đó dù chưa giải thích nhưng lại có thể khiến cho người nghe hiểu được.
*Thụ sủng nhược kinh: được chiều quá sinh hoảng loạn
[Tốt quá.......Ngươi quả nhiên vẫn yêu ta, Khanh Khanh.]
[..........Thương thế của người không thành vấn đề sao?]
[Đau thì đau, nhưng không phải thương thế nghiêm trọng gì, cũng không phải nguy hiểm đến tính mạng. Ngược lại ngươi vừa rồi vuốt chung quanh như vậy, đã khơi mào dục hỏa của ta lên mất rồi.]
Sở Việt cười nói, lại không trực tiếp nâng tay lên làm chuyện xấu xa như trước kia, mà chỉ vui vui vẻ vẻ kéo tình nhân đến ngồi trên giường mình.
[Trong phòng có chút hỗn loạn, mong ngươi bỏ quá cho.....Ta lấy giúp ngươi một tách trà nhé?]
[Đừng......Ngươi đang chuẩn bị đổi thuốc sao? Ta giúp ngươi.]
Đối với hành động khó có khi không hề vội vàng như vậy của tình nhân, Tư Đồ Duyên Khanh có chút ngoài ý muốn, lắc đầu từ chối hắn « phục vụ », mà lại nâng tay lấy các bình thuốc và băng gạc để trên bàn xuống, chủ động đổi thuốc thay hắn.
Thanh niên tuy xuất thân hiển quý, nhưng năng lực này lại lưu loát đến độ khiến người ta giật mình. Động tác vừa vừa mềm nhẹ khiến cho Sở Việt giống như chẳng hề cảm thấy một tia đau đớn mảy may nào, nhưng lại khiến hắn vài lần muốn trực tiếp đẩy ngã người ta.......Chỉ là kí ức giáo huấn hãy còn mới, khiến cho hắn cố kỵ mà đành kiệt lực kiềm chế, thế mới khiến cho chuyện đổi thuốc không đến nỗi biến thành hảo hảo tán tỉnh.
Chỉ là hắn quy củ như thế, lại khiến cho Tư Đồ Duyên Khanh lại càng không thích ứng.....Nhìn chưởng ấn trên lồng ngực và vết thương trên cánh tay hắn, cùng với những đường cong mà mình đã từng yêu phương phủ hoa vô số lần, kí ức thân thể giao triền hiện lên, khiến cho y rốt cục cũng không thể nhịn được, bèn cúi đầu, in môi lên mảnh da thịt căng đầy dưới tay mình.
[Khanh, Khanh Khanh.]
Thấy tình nhân khiêu khích, kẻ không thích ứng lật tức biến thành Sở Việt, vội vàng ngăn cản nói: [Đừng, đừng như vậy! Ta rất vất vả mới nhịn xuống được....Nếu còn cứ như vậy, ta không nắm chắc ra mình khống chế được đâu, đến lúc đó cơ thể ngươi không phải lại---]
[Dục vọng không phải chỉ mình ngươi mới có, Sở Việt?]
Lời nói còn chưa hết, đã bị một câu chua xót đó của Tư Đồ Duyên Khanh cắt ngang......[Huống hồ, ngươi có từng thật tâm nghĩ xem nên giải quyết vấn đề này thế nào chưa?]
[Đương nhiên rồi! Chỉ là mỗi lần ta bước vào phòng ngươi liền...Ta không có cách khắc chế nào khác, cơ thể ngươi không cường tráng bằng ta, đương nhiên cũng......]
Lời biện giải vừa thốt ra, người lại đột nhiên nhớ đến một chuyện.
-- nói cho cùng, nguyên do của sự tình vốn không phải là do bản thân mình không thể « nhẫn nại », mà là do cơ thể Khanh Khanh chịu không nổi....Nếu hắn không khắc chế được dục vọng của mình, vậy thì ngược lại làm tăng thể lực của Khanh khanh lên là có phải giải quyết xong chuyện rồi hay không?
Nhớ đến chuyện này, Sở Việt cảm thấy quả thật có thể làm, ánh mắt vốn nhìn chằm chằm tình nhân nay lại biến thành bắt đầu đánh giá qua lại trên người y, cái tay lúc trước có ý ngăn cản nay cũng không nhịn được bắt đầu vuốt ve cơ thể tình nhân........Hành động không phải quy củ cũng chẳng phải âu yếm này khiến Tư Đồ Duyên Khanh hơi hơi sửng sốt, lại thấy vẻ mặt thật lòng trên mặt nam nhân nên đành không ngăn quả......Sờ hảo một trận xong, mới thấy hắn ta ngẩng đầu lên, mặt mày nghiêm túc mở miệng nói:
[Vị công tử này, ta thấy ngươi cốt cách thanh kì, thích hợp với việc học võ. Chỉ cần ngươi nguyện ý ủy thân cho bản tướng quân, mặc ta muốn làm gì thì làm, thì bản tướng quân sẽ đem một thân thần công truyền thụ lại cho ngươi.]
Lời này nửa đoạn trước coi như là cao nhân, nửa đoạn sau lại hoàn toàn biến thành giọng điệu dâm ma, song chưởng dụng hết sức khả năng sàm sỡ âu yếm cơ thể tình nhân. Khi cái tay kia đi thẳng từ eo xuống mông xoa xoa bóp bóp khiến cho Tư Đồ Duyên Khanh có chút khó chịu một trân, thở dài khởi động cơ thể nâng tay ôm lấy cổ nam nhân.
[Ngươi...nói thật sao?]
[Ừa. Tuy rằng ngươi đã qua tuổi, nhưng nếu nói ngươi học để cường thân kiện thể, học một chút nội công là chuyện dễ dàng vô cùng -- có bản tướng quân ở đây, chuyện bình thường như việc giúp ngươi đả thông một trăm tám mươi kinh mạch thì có tính là chi? Tốt nhất là tìm một bộ công pháp song tu, ta và ngươi vừa ân ái vừa tập lại càng hay.]
Dừng một chút, thấy tình nhân lộ ra vẻ nghi ngờ, động tác trêu chọc của Sở Việt tâm tình cực tốt vẫn chẳng hề dừng lại, lại nói tiếp: [Thật ra ngươi không tập võ thì quả thật là đáng tiếc.....Ai! Nếu ta không phải là vừa thấy cơ thể ngươi là phát tình, thì để ý hơn một chút là phát giác ra sớm hơn một chút có phải tốt hơn không? Học nội công, hơn nữa còn phải rèn luyện nữa, cơ thể ngươi nhất định sẽ thay đổi rất lớn đó.]
[.......Chuyện này ngươi là chuyên gia, an bài theo ý ngươi đi.]
Tư Đồ Duyên Khanh kỳ thật cũng có chút chút hứng thú với việc tập võ -- nhớ lại thì, khi còn nhỏ quả thật đã đã từng có lưu nhân được cung phụng muốn nhận y là đồ đệ -- nhưng chuyện này trước mắt lại liên quan đến « tính phúc » của hai người, nhớ lại nhiều ngày giày vò trước đó, y đương nhiên chỉ đành nhận mệnh thỏa hiệp thôi.
*tính phúc: đời sống tình dục
Chỉ là đồng ý thì đồng ý, nhưng thấy Sở Việt lại như hoàn toàn chẳng thèm cố kỵ muốn làm gì thì làm, thanh niên vẫn nhịn không được bắt đầu cố gắng kìm nén tiếng rên rỉ đã lên đến môi: [Giờ sao?]
[Bây giờ hả.....Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim*. Dù sao cũng có cách giải quyết rồi, tất cả mọi chuyện chờ ngày mai rồi nói sau.]
*một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng
Nói rồi, Sở Việt sớm đã nhịn đến cực hạn rốt cục cũng không khổ sở kiềm nén nữa, một tay đẩy ngã tình nhân lên giường........
--HOÀN--
Lời cuối sách:
Sở dĩ muốn viết câu truyện này, hoàn toàn là vì một thứ trong những câu chuyện cũ: Xuân dược, thân là tác giả, tôi đã có ý niệm mình nên viết một câu chuyện tình yêu xưa vui vẻ trong đầu. Chuyện xưa đại khái là bắt đầu hình thành từ năm ngoái, mãi cho tới năm nay mới có thời gian vừa vặn, quyết tâm lắm mới quyết định viết thêm một câu chuyện mới. Tuy rằng tiết tử là do tôi chẳng biết viết thế nào nên viết ra thoạt nhìn thật nghiêm túc, nhưng tin tôi đi, đây là một bộ chuyện xưa rất vui vẻ.
Lúc này đây, trong quá trình sáng tác, tôi hiếm hoi mở được một bản cá nhân công khai mới [bs2 p_crasia], chiếm được rất nhiều trả lời thú vị, trong đó sẽ cho Sở thiếu tướng quân Sở Việt danh hiệu là « Gấu bảo bối », thân thiết dễ thương lại dễ mở miệng, còn có « quần áo « Khanh Khanh » mềm mại tinh xảo thế này, so với Tây Môn Diệp có biệt hiệu là « A Tây » trong Nam Thành Mộng cũng không kém cỏi hơn chút nào », ngay cả tôi cũng nhịn không được dùng lại một chút.....Xem như là nhớ lại chuyện xưa, trước hết là bạn bluesnow [Tuyết Xanh], cho phép tôi bày tỏ lòng biết ơn vạn phần với bạn.
Đối với nội dung câu chuyện xưa này, tôi không nhiều lời nữa. Tóm lại là lại bạo số lượng từ như trước, cho nên có những chỗ nhỏ đã bị tôi lược qua, lúc nào đó sẽ bổ sung! Sau khi Khanh Khanh bị hối hôn, Hoàng đế triệu kiến Tể Tướng đồng ý sẽ tìm cho Khanh Khanh một cuộc hôn sự tốt, chuyện này mới khiến cho Tể Tướng buông cái ý niệm tiếp tục bức hôn trong đầu xuống. Bất quá lão vẫn đợi không thấy đợt « tứ hôn » nào, lại thấy Hoàng Thượng luân phiên an bài cho hai người kia, trong lòng đại khái cũng có nghi ngờ........Bất quá sau đó đương nhiên là không có khả năng tiếp tục bức hôn nữa. Tựa như Hoàng đế đã nói, chỉ cần Tư Đồ Duyên Khanh nghĩ thông suốt, mấy vấn đề này cũng sẽ không thành vấn đề.
Về phần câu chuyện xưa này sao lại kết thúc như vậy, theo tôi mà nói, ít nhất kết thúc của quyển sách này xem ra cũng đầy đủ ý rồi. Sau này có thêm ý tưởng gì, cũng sẽ hoàn chỉnh lại câu chuyện xưa. Ví dụ như Gấu bảo bối xuất chinh, Khanh Khanh ra nước ngoài linh tinh......Chuyện này đương nhiên để nói sau. Dù sao đi nữa, hy vọng rằng những độc giả đọc được cuốn sách này đều có một đoạn thời gian thoải mái vui vẻ.
Mặt khác, tôi còn muốn hảo hảo cảm ơn Phế Họa Tam Thiên đã vẽ giùm tôi một cái bìa thiệt là đẹp, và học tỷ biên tập Quán Tử đã liên hệ phối hợp, đốc xúc tôi. Đối với chuyện quyển sách này có thể xuất bản thuận lợi đến vậy, không thể không kể đến công của hai người.
Lãnh Âm 04/07/2008
Minh Họa Bìa Sách Gốc:
<img alt="" src="http://3.bp.blogspot.com/-Dj0DEBBuiGE/VAHI4Q3nZOI/AAAAAAAAAoc/PWq1X3yGs_w/s1600/thientinh021.jpg" data-pagespeed-url-hash=4077911699 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/><img alt="" src="http://3.bp.blogspot.com/-b26K9kkfjOM/VAHI5BBmyTI/AAAAAAAAAog/PCPzZo-dknc/s1600/thientinh011.jpg" data-pagespeed-url-hash=1727514165 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
75 chương
57 chương
11 chương
7 chương
150 chương