Thiên Toán (Trời Tính)
Chương 2
[ Ta nói ai ở bên kia làm loạn, nguyên lai là một thổ bao tử ( tên nhà quê) chưa từng thấy mặt qua a. Vị huynh đệ này, không có tri thức thì bảo không có tri thức. Trước khi cắn lung tung thì vẫn nên hỏi cho rõ ràng mọi chuyện đã chứ?]
Âm cuối lời nói hán tử chưa dứt, liền bị một câu nói thình lình cắt đứt. Mọi người trong trung đình liền ngẩng đầu, chỉ thấy ở cầu thang nối giữa trung đình và đông sương có một đám hoa y công tử từ trên cao nhìn xuống mấy người dưới trung đình. Đảo mắt liếc tên đại hán kia cùng đồng bạn phía sau của hắn, ánh mắt cùng ngữ khí đều không chút nào che dấu sự kinh bỉ.
Dư Tĩnh Đình mở miệng nói hôm nay mở tiệc chiêu đãi Tư Đồ Duyên Khanh, làm chủ nhà hôm nay, hắn đối với kẻ gây sự này căm thù đến tận xương tủy, càng miễn bàn đến kẻ làm loạn kia cùng băng đảng của hắn chỉ là những kẻ ” nhà giàu mới nổi ”. Mắt thấy Tư Đồ Duyên Khanh cũng không có ý ngăn cản, hắn liền theo sự ưng thuận của đại biểu đồng bạn mào đầu trước.
Đại hắn tử kia không tính là khôn khéo, nhưng trong lời nói đối phương đầy ý châm chọc khinh thị rõ ràng như thế, cũng bắt đầu xem nhẹ đạo lý. Vốn khuôn mặt bởi vì rượu mà đỏ lên lập tức trở thành màu tím, hắn sải bước về hướng đám hoa y công tử kia, mở miệng muốn tranh chấp nhưng thấy khuôn mặt thanh đẹp tuyệt trần của người bên cạnh đối phương đập vào mắt, liền đem lời nói nuốt trở về. Biểu tình ” kinh diễm ” của người kia khiến đại hán đỏ bừng mặt, lời nói ra khỏi miệng cũng theo đó mà biến đổi:
[ Nguyên lai các ngươi còn cất giấu một mỹ nhân như vậy? Đi! Chỉ cần khiến cho tiểu mỹ nhân vận nam trang này theo chúng ta, việc chậm trễ của các ngươi hôm nay liền xóa bỏ!! Nãi nãi (bà) a! Chỉ sợ ngay cả Hoàng Hậu nương nương cũng không tuyệt sắc bằng đi!]
Lời vừa nói ra, không chỉ có Dư Tĩnh Đình đệ tử thế gia thần sắc đại biến, đồng bạn phía sau hán tử kia cũng hoảng sợ, vô cùng hối hận hôm nay lại cho tiểu tử kia ra mặt quyết định — vừa vặn thấy đương sự Tư Đồ Duyên Khanh lại chỉ cười cười, ánh mắt hướng về phía nam tử anh vĩ đầy mặt kia chờ mong xem kịch vui phía sau, nói [ Sở tướng quân, đây là tố chất của thủ hạ ngươi sao?]
Giọng nói rõ ràng là nam tính khiến cho đại hán lúc trước còn lớn tiếng la hét sửng sốt một chút. Nhân cơ hội này, đồng bạn phía sau của hắn vội ba chân bốn cẳng đem cái miệng của chiết tử kia bịt lại, sợ hắn lại làm ra hành động kinh người nào nữa. Mà nam tử bị Tư Đồ Duyên Khanh gọi tên — Sở Việt lúc này cũng bước đến, hắc hắc cười:
[ Quân nhân chúng ta tính tình ngay thẳng, nghĩ gì nói đấy, tự nhiên sẽ không giống như người nào đó, làm việc như các bà các chị phi thường quanh co, lòng vòng, mặc kệ không thúy.]
[ Chính cái gọi là kiên cường đó. Làm người xử sự, vẫn là nên linh hoạt mới phải. Quản quân không để bị tổn thất mà đạt tới mục đích, nếu không thì so với ngốc tử cùng người đồng vu quy tận còn ngu ngốc hơn…Sở tướng quân xuất thân binh nghiệp( xuất thân trong nhà có dòng dõi làm binh, tướng), đối với đạo lý này phải quen thuộc mới phải.](*không rõ nữa, hình như là tự lo cho bản thân mình)
[ Qủa thật vậy. Bất quá với nơi phong nguyệt như thế này, cái đạo lý ấy nào có là gì? Tự nhiên là >(*) thôi — hoặc là Tư Đồ thiếu gia đang là đương sự bị tên kia đánh chết tâm tư cho nên quanh co lòng vòng, không muốn nhập môn hay sao?](*Trực lai trực vãng : ngay thẳng, chính trực, không nham hiểm thủ đoạn, tks nàng Tiểu Diệp Thảo đã giải đáp:”> ; chỗ nhập môn là chỉ Doãn ca còn là xử nam?????????)
Lời này dù chưa nói trắng ra, nhưng những người ở đây đều đã nhìn thấy sự tình trước đó, tự nhiên hiểu được ý thô bỉ trong câu nói của nam tử này. Sự nghiệp là tôn nghiêm của nam nhân, mắt thấy mấy tên nhà quê kia vì câu nói này mà cười ra thành tiếng, Dư Tĩnh Đình đẳng nhân nhất thời tức giận đến trừng đỏ mắt, nâng tay muốn gọi thị vệ hảo hảo giáo huấn bọn họ một phen.
Nhưng vừa mới nâng tay lên, đầu lĩnh Tư Đồ Duyên Khanh liền liếc mắt ngăn lại — Không nên vì ngữ khí cợt nhả của đối phương mà tứ giận, khuôn mặt thanh mĩ thần sắc vẫn bình tĩnh như nước, một đôi thâm mâu của y từ trên cao nhìn xuống đôi mắt ẩn uẩn của đối phương, đối với Sở Việt kia một thân tràn đầy khí tức khiêu khích nhanh nhẹn dũng mãnh hoàn toàn không có nửa điểm sợ hãi.
[ Nguyên lai Sở tướng quân còn hiểu được đây là nơi phong nguyệt? Ôn như hương trung như thế, kẻ thô lỗ không văn không biết thương hương tiếc ngọc thì thôi. Nhưng nếu hiểu được thương hương tiếc ngọc còn cứng rắn đòi can thiệp, đem nơi hảo hảo phong hoa tuyết nguyệt này biến thành phong tuyết phiêu diêu( phiêu điêu: bay bay, rơi rơi á), trăng tàn hoa héo, chuyện này làm sao có thể không nói đến được.]
Dừng một chút, tiếu ý bên môi y lại gợi lên, mâu gian ánh lên một tia mỉa mai:
[ Còn về phần có nhập môn hay chưa….Đây là việc tư của ta, Sở tướng quân như thế hảo kì, chẳng lẽ nghĩ muốn thử thượng một lần?]
Lời này tựa như một cú đánh, từng chút đem trọng điểm do y tự thân năng lực chuyển sang đối phương với lý do rất > , lập tức khiến cho đám hán tử vừa nãy còn cười đùa mắt choáng váng, càng thành công ngăn chặn Sở Việt đùa cợt — người sau này cũng thật sự bị đè nén, nếu là ở bên ngoài biên (biên giới chăng?), hắn tự nhiên sẽ có biện pháp càn quấy, dùng những ngôn từ thô bỉ khiến cho công tử xuất thân từ quý giới kia giận sôi. Nhưng trước mắt là Mộng Hoa Lâu, nếu dùng tới thủ đoạn như vậy, chưa kịp thỏa mãn, đã bị người ta bình là thật >, >( nan đăng nơi thanh nhã: đại khái là khó có thể đến được những nơi thanh nhã)
Gặp đối phương vì lời mình nói mà không nói lên lời, Tư Đồ Duyên Khanh vốn là hạng người không bao giờ nương tay, sao lại không hiểu đạo lý thừa thắng xông lên, tiếu ý bên môi chuyển thâm, y lại nói:
[Nhân quý tự biết, nên chúc nơi nào liền chúc nơi ấy. Không có năng lực, thì đừng có học người giả bộ phong nhã mới phải.]
Lời nói này, đại biểu là không chỉ có ý tứ của mình y, mà là cả thái độ chung của tất cả đệ tử thế gia, khiến cho bọn Dư Tĩnh Đình nghe xong không hẹn mà lộ ra vẻ mặt thỏa mãn — nhưng Sở Việt không phải là kẻ bị khinh bỉ sao? Từ ngữ lọt vào tai hắn khiến hắn khó có thể lập tức tái gian nan kiềm chế tức giận trong lòng. Không đợi thuộc hạ phản ứng, thân hình hắn chợt lóe lên, ngay sau đó xuyên qua đám người, lọt đến trước mặt Tư Đồ Duyên Khanh, một phen kéo áo y, cả giận nói:
[ Tư Đồ Duyên Khanh, ngươi chớ khinh người quá đáng!]
Cái này dị biến đẩu sinh ( biến cố ngoài ý muốn), hộ vệ phía sau gần đó thấy chủ tử gặp uy hiếp, vội vàng triển khai trận thế chuẩn bị động thủ; một bên vài tên đồng bạn của Sở Việt xoa tay đứng lên. Song phương mắt thấy hết sức căng thẳng, chỉ cần một sai lầm liền xảy ra một phen ẩu đả —
Trở lại với trung tâm xung đột, đối mặt với Sở Việt rào rạt khí thế, Tư Đồ Duyên Khanh lại không có một tia kinh hoảng, chỉ là bình tĩnh nhìn bộ dạng như muốn ăn thịt người của hắn, cười lạnh chọn mi: [ Sao vậy, nói không được thì động võ? Vốn tưởng rằng tiểu Sở tướng quân được xưng là anh kiệt đương thời phải khác, không nghĩ tới chung quy vẫn là một kẻ làm việc đều dùng đầu óc vũ phu…]
[ Ngươi — hừ!!]
Sở Việt vốn chỉ là muốn dọa y mà thôi, y chèn ép hắn như vậy, trong lòng tuy khó có thể hết giận, nhưng cũng chỉ có thể oán hận buông lỏng bàn tay nắm áo đối phương ra — nói đến cũng khéo, đúng lúc này, từng trận gió thơm bay đến, một giọng nói tựa như thiên âm thanh duyệt cũng vang tùy ý lên:
[ Tư Đồ công tử, Sở công tử, còn có vài vị công tử ở đây đều là lương đống chi tài (*) tương lai của Đại Tề, sao chỉ vì điểm nhỏ này mà làm tổn thương hòa khí? Ta đang lo chuẩn bị một điệu múa vô nhân phẩm bình ( không ai bình luận) đây! Chư vị nếu không chê, không bằng cùng ta đến xem một phen, nhân tiện bỏ đi hiềm khích hôm nay.] (* lương đống chi tài: người có thể đảm đương được trách nghiệm đối với đất nước.)
Nói chuyện không ai khác, chính là người sau khi rời khỏi Tây sương liền trở về phòng thay quần áo — Vân Mộng. Cũng không biết nàng xuất hiện vào thời điểm cuối cuộc tranh chấp này là trùng hợp hay cố ý? Nhưng đối mặt với danh kĩ đệ nhất kinh thành ca múa song tuyệt được tôn lên làm > này, Vân Mộng rõ ràng là muốn thay song phương đứng giữa giải hòa. Điệu > này khiến cho hỏa khí cuối cùng còn sót lại của người ta biến mất, trưởng ban vội vàng an bài một chỗ để cho khách nhân thưởng thức nàng ca múa.
Một hồi tranh chấp đến đây có thể xem là miễn cưỡng kết thúc. Cũng không luận xem Vân Mông ca múa hấp dẫn như thế nào, song phương chung quy cũng không thể nào hóa giải mâu thuẫn. Nguyên nhân không có gì khác: Tư Đồ Duyên Khanh là đại biểu cho thế gia truyền thống cùng Sở Việt là can nhân đại biểu cho thế lực mới lên, đúng là hai đại tập đoàn đương quyền triều đại.
Thế lực mới lên quật khởi, chủ yếu là do mấy năm nay tướng quân nhà họ cùng Thái tổ chinh phạt khắp nơi. Tướng lãnh này xuất thân bình dân, cùng với thế gia truyền thống vốn là không thích hợp, hơn nữa thế gia nhà y còn nắm giữ quá sâu hệ thống quan văn đại Tề, cho dù có hàn môn nhập sĩ ( đại khái là thêm người mới), cũng phải theo ý của nhà y…..Văn võ chi tranh, hơn nữa xuất thân bất đồng dẫn đến xung đột, song phương tựa như nước với lửa, mặc dù là mấy đệ tử trẻ tuổi cũng không phải ngoại lệ..
Mà kẻ bị Tư Đồ Duyên Khanh kia gọi là > Sở Việt kia, đúng là đệ tử đại biểu cho thế hệ tướng quân trẻ tuổi.
Sở Việt là nhi tử của Bình Di đại tướng quân Sở Chấn, từ nhỏ đã dụng võ dũng xưng ( lấy võ để thành danh), đối với binh pháp mưu lược đều có chút am hiểu, có thể là nhân vật thiên tài duy nhất trong thế lực mới lên có thể đánh đồng với Tư Đồ Duyên Khanh. Hắn nhiều năm dẫn quân chinh chiến, tuổi còn trẻ mà đã lập được nhiều công lao, mấy năm trước hắn vào Xu Mật Viện nên mới bắt đầu ở lại kinh thành, cuối cùng lấy năng lực cùng tính cách sang sảng thanh thoát của mình, hắn trở thành nhân vật đệ tử diện mạo (~ là mặt mũi) cho thế lực trung niên mới nổi, cũng cho nên hắn liền bất hòa đối với thế lực lâu năm, cùng Tư Đồ Duyên Khanh bắt đầu đối chọi gay gắt.
Thế gia đệ tử ngại gia tộc mới phất này cũng thô bỉ như lũ nhà giàu mới nổi, gia tộc mới phất kia lại cho rằng thế gia này dối trá mốc meo. Giống như tranh chấp hôm nay, việc này ở kinh thành có thể coi là chuyện thường như cơm bữa. May mắn duy nhất là: Cầm đầu song phương đều là người có tự chủ, với thân phận của bọn họ, tranh chấp tuy rằng khó tránh khỏi, nhưng nhiều lắm cũng chỉ ở trình độ tiểu đánh tiểu nháo thôi, cũng không rước lấy phiền toái lớn gì.
Vân Mộng một phen ca múa qua đi, khí thế song phương vẫn không sai biệt lắm, cũng không nên tái dây dưa, đều tự trở lại sương phòng mình tiếp tục hưởng lạc. Vốn chiếm phân nửa ưu việt Tư Đồ Duyên Khanh tự nhiên không cần nói; Tây sương Sở Việt tuy đợi không được hồng bài làm bạn, nhưng ca kĩ trên lầu của Mộng Hoa cũng không đến nỗi, mặc dù không phải hồng bài, nhưng tư sắc dáng vẻ cũng khiến cho những thanh lâu khác không thể so bì. Mấy người đi cùng Sở Việt vốn xuất thân trong quân là những hán tử ngay thẳng, dễ dàng bị tô thanh nhuyễn giọng của các cô nương hóa thành nhiễu chỉ nhu( đại khái là dễ bảo-GG). Sau một phen ôn tồn, đợi đến đêm khuya nhân tĩnh, mấy người không tính toán qua đêm ở đây rốt cục cũng rời ghế lô.
Lúc này Đông sương khách nhân cũng đã sớm tan, tự nhiên cũng giảm bớt một phen trường hợp cừu nhân gặp lại. Mà khi Sở Việt chuẩn bị thanh toán cho chủ quá, hắn lại nhận được một đáp án khiến hắn kinh ngạc không thôi.
[ Có người thanh toán tiền giúp chúng ta? Là ai?]
[ Là Tư Đồ công tử. Y có nhờ ta chuyển lời đến Sở công tử, nói xin lỗi vì ngài đến đây một chuyến lại không thể tận hứng, tiền này y nhận, ngài trăm ngàn lần không cần chú ý.]
[ Tên kia….]
Mặc dù Sở Việt với Tư Đồ Duyên Khanh thập phần không hợp mắt, giờ phút này cũng phải bội phục thủ đoạn xử sự của đối phương. Hắn không phải là kẻ không có đầu óc, trong túi cũng không phải là thiếu tiền, cảm thấy có chút không cam lòng nhưng vẫn tiếp nhận hảo ý của đối phương, từ biệt chưởng quầy, mang theo huynh đệ rời khỏi Mộng Hoa Lâu.
Nửa đường, mấy người đều có cảm giác ngà ngà say, từng trận gió đêm quất vào mặt khiến cho đầu óc bọn họ thanh tỉnh lên nhiều, nhịn không được đem công tử thế gia > kia bàn luận một phen. Nghe đồng bạn nói đến việc đó, đại hán lúc trước tranh chấp với chưởng quầy chợt nhớ tới gì đó, hỏi:[ Tên tiểu tử vừa nãy đến tột cùng là lai lịch gì? Mặt còn đẹp hơn Vân đại gia vài phần, các ngươi sao lại sợ y như lão chuột gặp mèo vậy?]
[ Ngươi còn dám nói?!]
Đồng bạn một bên nghe hắn nói vậy tức giận nói,[ Y là con một của Tư Đồ tướng gia, là đệ đệ mà Tư Đồ hoàng hậu yêu thương nhất, đồng thời cũng là thần tử Hoàng thượng tối sủng tín! Dám trước mặt > y, ngươi không muốn sống nữa a! Nếu ngươi còn làm vậy, y mà động thủ thì ngươi sẽ bị trừ bỏ không còn một dấu vết đó!]
[ Ta là người mới vào kinh, nào hiểu được nhiều môn đạo như vậy?]
Bị đồng bạn khiển trách như thế, đại hán kia có chút ủy khuất cúi đầu. Kẻ bên kia cũng có chút không đành lòng, bận rộn xin tha nói: [ Sự tình cũng qua rồi, đừng phiền lòng nữa. Huống hồ, Tư Đồ Duyên Khanh kia sinh ra mặt đẹp chính là sự thật, cũng không thể nói không đi? Chúng ta nói cũng chẳng quan trọng, so với mấy người tung tin vịt bên ngoài coi như hảo liệt!]
[ Tung tin vịt? Tung tin vịt cái gì?]
[ Có người nói, y sở dĩ có thể được vinh sủng như thế, tất cả dựa vào tỉ đệ cộng sự—](*tỷ đệ cộng sự: chị em cùng làm việc, ý bảo cả hai chị em cùng hầu hạ vua =.=]
[ Câm mồm!]
Lời nói người nọ còn chưa xong, đã bị một lời khiển trách đánh gẫy. Cho nên khi mấy người kia ngẩng ra, chỉ thấy Sở Việt lúc trước không nói gì giờ đây lại mở miệng, ánh mắt nhìn bọn họ mang theo nồng đậm cảnh cáo và lãnh ý: [ Tên kia không cùng đường với chúng ta, là một thân năng lực tài học thật sự. Ai khiến ta nghe được lời này một lần nữa, thì sẽ phải theo ta đến võ trường đối luyện một ngày! Biết chưa?]
[ Vâng, lão đại!]
Sở Việt đối với mấy người đem một nửa quyền uy đánh tới, vừa nghe thấy hắn bảo đối luyện một ngày, tự mình nói sai nên vài tên hán tử vội vàng mặt mày đau khổ đáp ứng.
Thấy mấy người kia đáp ứng, Sở Việt không hề nhiều lời, cũng không đợi thuộc hạ đuổi kịp liền tự mình hồi phủ, lại không biết chính mình vì một phen >kia rơi vào tai một đám thuộc hạ tâm tư không thuần, không tự chủ bắt đầu triển khai mơ màng luân phiên…..
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
56 chương
42 chương
131 chương
17 chương