Nó , Lưu Ngọc Trân chính thức thoát khỏi nhà, Mèn ơi, sướng, nó phải mau tìm nhà ở và........ đi ngủ cái đã(tg: mới có 7h à cô, ngủ sớm dữ, gặp tui là đi mướn khách sạn ngủ liền. Trân: xem lại bà đi, còn hơn tui nhìu), nhưng tìm mãi tới trưa, nó cũng chẳng tìm được nhà, chán nản, nó quyết định điện thoại về nhà - sao rồi con gái, giờ có chịu về không _ tiếng ba ma nó vang lên - Nhưng con không muốn, ba ma tha cho con đi_ nó - Thôi được, vậy ta nói con biết tin zui và tin buồn, con muốn biết tin nào ?_ ba ma lên tiếng _ Tin nào cũng được, nhưng ba nói cho con tin buồn đi ạ ? - Con sẽ đính hôn sau khi học xong lớp 12 này, có thể là sau 2 năm nữa sẽ kết hôn_ Ba nói từ tốn nói CÁI GÌ???????? Đừng mà ba, đừng như vậy , nó quá sớm rồi _ nó uất ức nói -Không, ba đang phía sau con, giờ phải đi cho kịp giờ qua Trung Quốc còn tin zui sau ba sẽ nói Nó chết lặng tại chỗ, tại sao lại như vậy, chẳng phải nó là con cưng sao, tại sao lại muốn nó nhanh chóng đi như vậy, WHY ?????? ------------------------------------------------- Đứng trước sân bay, tuy giận nhưng không thể không ôm ba ma mình, nó chỉ có thể lên tiếng _ Con thật khổ mà, chỉ có tự thương lấy mình, ba ma chỉ toàn muốn đuổi con đi -Thôi đi cô nương, mau lên sân bay kẻo trể giờ_ ma ma nó giục -daaaaaaaaaaaaaaa_ tiếng dạ bùn rầu của nó vang lên ------------------------------------------------------------- 2h sau đó , nó đã có mặt tại Trung Quốc, vì bama nó không thích làm lộ lên nên đã mua nhà cho nó tại 1 khu trung cư và 1 người làm trung niên để hủ hỉ Do đi đường xa, nên vừa bắt taxi về đến trung cư là ngủ luôn, --------------------------------------ta là dãy phân cách---------------------------- Sáng hôm sau -OÁI, sao sớm thế, mới có 7h à, ngủ tiếp _ Nó uể oải - thưa tiểu thư, dậy đi ạ, hôm nay chúng ta cần phải đến trường làm hồ sơ nhập học ạ _ Dì Mẫn ( người làm trung niên) bảo - KHÔNG THÍCH, BỰC MÌNH À, ủa, mà mình nhớ là nhà có 1 mình mình à, sao lại có thêm người nữa, chả lẽ .... MA sao? _nó tự kỉ có tổ chức nói -THôi nào tiểu thư, người mau dậy đi, tui là Trương Mẫn, người mà ông bà chủ bảo ở cùng cô chủ Lúc này nó mới chịu ngồi dậy . phụng phịu nói - Được rồi, con dậy rồi, dì mẫn đừng kêu nữa, à, người đừng kêu con là tiểu thư này cô chủ nọ nữa, cứ kêu con là Ngọc Ngọc hay Ngọc trân là được rồi - Nhưng....._ dì Mẫn do dự _ Không sao thật mà, ba ma con cũng biết mà _ nó nói _Dược, vậy dì kêu cô là Ngọc Ngọc nha, thôi, Ngọc Ngọc nhanh một chút, sắp muộn giờ rồi_ Dì Mẫn ôn tồn nói -YES, con đi đây ----------------------------------------------------------------------------HẾT 1 CHƯƠNG GÒI, HƠI NGẮN NHỈ????????????? có tgian mình bù sau, à mọi người có thể gọi mình là : 1:Mon : 2: thiên hạc : 3:Thiên Ngọc, đều dc cả , hihhihihhi