Chớp mắt đã mấy ngày qua, vết thương trên cổ tay Âu Dương Vân cũng đã tốt. Hắn mang theo Nhạc Ly xuống phố đi dạo lòng vòng, đi một hồi thì đến phố hoa nổi tiếng nhất thành Lạc Dương. Lúc này đèn hoa mới sáng, không ít kẻ giàu có y trang lộng lẫy qua lại trên đường. Âu Dương Vân ngẩng đầu ngẫm lại đôi chút, nhớ ra cũng đã lâu không tới nơi này, khẽ cười một cái, hắn lững thững đi tới. Không biết Hương Hương cô nương của Hoan Lăng viện hôm nay có thể không? Âu Dương Vân rất thích nghe tiểu khúc Hương Hương cô nương hát, thanh âm của nàng trong trẻo, có phần u uẩn, lại mang theo chút hương diễm, tiếng ca kia luôn khiến Âu Dương Vân động lòng. “Ai ô ~~ đây không phải là Âu Dương đại bang chủ sao! Ngài chính là khách ít đến a, mau mời tiến vào...”- Còn chưa đến cửa Hoan Lăng viện, Cầm ma ma vẫn đứng bên ngoài liền huơ huơ cái khăn trên tay kêu lên, cứ như sợ người khác không biết Âu Dương Vân đến. “Cầm ma ma hảo.”- Âu Dương Vân mỉm cười tiến đến chắp tay thi lễ- “Hôm nay Hương Hương cô nương có rảnh không? Tại hạ thật nhớ nhung tiểu khúc của nàng.” “A? Này...”- Cái miệng đỏ chót của Cầm ma ma há hốc, khó xử liếc lên cửa sổ lầu trên. “Thế nào? Không tiện sao? Vậy tại hạ hôm nay xin cáo từ trước...”- Âu Dương Vân vừa thấy sắc mặt Cầm ma ma, liền biết hôm nay Hương Hương có khách, hắn tiếc nuối nghĩ để lỡ cơ hội được nghe tiểu khúc. Âu Dương Vân nghe trên đầu “ Lạc” một tiếng, cánh cửa sổ ở khuê phòng của Hương Hương cô nương bị đẩy ra, từ bên trong ló ra một cái đầu. “Ta còn tưởng là ai đâu, thì ra là Âu Dương bang chủ a! Thế nào, vết thương trên tay đã tốt chưa? Ta ở đây có một bình tuyết phu lộ, không ngại đưa cho Âu Dương bang chủ làm tan vết sẹo.”- Nửa người nghiêng tựa trên khung cửa sổ, vẻ mặt Thạch Ngọc Lâu tươi cười lại đặc biệt tiêu sái mê người. Hắn một tay giơ một bầu rượu nhỏ, một tay ôm lấy cái eo nhỏ nhắn Hương Hương, dung mạo tuyệt mỹ của Hương Hương đang đầy nét hàm xuân dựa vào ngực hắn. Khách của Hương Hương hoá ra là hắn!? Ánh mắt Âu Dương Vân chợt loé lên, cười lạnh! Hừ, hay cho một đôi cẩu nam nữ, ôm ôm ấp ấp thực vô liêm sỉ! Trên mặt không chút ý cười, Âu Dương Vân ngẩng đầu cấp Thạch Ngọc Lâu một vẻ mặt cực kì lãnh đạm.- “Thạch bang chủ, ngực bị thương vẫn là đừng uống rượu thì tốt hơn, tránh khỏi hại người. Tại hạ gần đây mới có một gốc linh chi hảo hạng, để ta trở về cho người đưa đến quý phủ của Thạch bang chủ cho ngươi điều dưỡng thân thể đi!”- Trừng hai mắt nhìn cánh tay ôm Hương Hương kia, Âu Dương Vân xoay người bước đi, lại thấy Nhạc Ly đang ló đầu hướng lầu trên tìm quanh. “Ngươi đang làm gì đó?”- Âu Dương Vân nhíu mày, tiểu tử này đang nhìn cái gì chứ. Nhạc Ly thu hồi tầm mắt ha hả cười- “Ta tìm Nghiêm Triệt đâu! Không biết hắn có ở bên trong không. Vạn nhất phải đánh ta trước hết đi đánh hắn.” “Ngươi đầu heo a!”- Âu Dương Vân phát cáu nhìn Thạch Ngọc Lâu ở trên lầu nghe Nhạc Ly nói xong cười ha hả.- “Bang chủ nhà hắn uống rượu ghẹo hoa hắn ở bên cạnh nhìn sao!”- Tiểu tử này không biết là ngốc thật hay là giả ngốc, trời sinh có thể khiến người tức chết. Ha hả! Nhạc Ly cào cào tóc cười gượng hai tiếng, cũng đúng a! Âu Dương Vân lúc đi ôm cô nương đúng là luôn đem hắn đá qua một bên nha. Theo Âu Dương Vân rời khỏi phố hoa, Nhạc Ly cẩn thận mà nhìn sắc mặt Âu Dương Vân càng lúc càng khó coi, không biết hôm nay bang chủ đang tức giận cái gì. Chẳng lẽ là bởi vì cô nương bang chủ thích bị Thạch bang chủ cướp đi rồi? Chính là cô nương Thạch bang chủ thích cũng từng bị bang chủ cướp mất a! Cũng là chuyện thường xuyên rồi, nhất thiết phải tức giận đến như vậy sao! Nhạc Ly theo Âu Dương Vân nhanh chóng trở về Thiên Thủy Sơn Trang, Âu Dương Vân lại đột nhiên dừng trước đại môn.- “Nhạc Ly”- Âu Dương Vân xoay người lại, vẻ mặt hắn tươi cười hoà nhã, lại khiến Nhạc Ly trong bụng lo ngay ngáy.- “Ta cho ngươi thời gian ba ngày, tìm ra một mỹ nhân đẹp hơn Hương Hương cho ta.” “Cái gì?”- Nhạc Ly kinh hãi kêu to- “Bang chủ, Hương Hương đã là hoa khôi đẹp nhất thành Lạc Dương, ngươi bảo ta chạy đi đâu tìm người đẹp hơn nàng cho ngươi a!” Âu Dương Vân cười lại càng âu yếm, hắn đưa tay vỗ vỗ bả vai Nhạc Ly.- “Ta tin tưởng ngươi có thể tìm được, ngươi chính là thuộc hạ đắc lực nhất, tín nhiệm nhất của ta, đừng để ta thất vọng a!”- Nói xong, Âu Dương Vân chắp tay sau lưng, cước bộ nhẹ nhàng mà quay vào sơn trang, để lại Nhạc Ly còn đang đứng ở bên ngoài há miệng trừng mắt. Hừ ~ Nhạc Ly hung hăng vung đầu. Không phải là một mỹ nhân sao, ta cũng không tin ta tìm không thấy! Dù sao, bang chủ cũng chỉ là muốn một mỹ nhân... Nhạc Ly đảo mắt, nảy ra ý hay...... Mùa hè sau giờ ngọ cực kì oi bức, ngồi trong viện tử* của mình, Âu Dương Vân xốc lại cổ y phục, ra sức quạt quạt. Hai ngày này không khí trong trang có chút cổ quái, tiểu tử Nhạc Ly kia cũng không thấy bóng đâu. “Phó Tranh”- Âu Dương Vân lên tiếng gọi gã thị tòng bên cạnh- “Hai ngày này trong trang có chuyện gì xảy ra sao?” “Không có a! Ta không biết a!”- Thiếu niên kháu khỉnh bụ bẫm trợn tròn đôi mắt to sáng ngời, tò mò hỏi: “Bang chủ ngươi vì cái gì hỏi như vậy? Chẳng lẽ trong trang phải có chuyện gì xảy ra sao?” “Không có, chuyện gì cũng không có.”- Âu Dương Vân vội dừng đề tài này lại, bằng không chờ một lát Phó Tranh lòng hiếu kì lúc nào cũng dào dạt kia truy vấn tiếp hắn hẳn sẽ phải đau đầu. Phó Tranh bất mãn nhìn nhìn Âu Dương Vân, rất mất hứng bang chủ chưa gì đã vội ngậm miệng như vậy. Hắn tiếp tục hí hoáy nghịch thiết thương trong tay, khua vù vù lên. “Bang chủ ~~”- Từ xa chợt nghe có tiếng hô to, người hô cũng rất nhanh chạy về phía bên này.- “Bang chủ, chuyện ngươi giao cho ta, ta đã hoàn thành trước một ngày rồi!”- Kẻ mặt mày đầy sung sướng lao vào chính là Nhạc Ly. “Chuyện gì chuyện gì a?”- Phó Tranh là người đầu tiên chạy đến lôi kéo tay áo Nhạc Ly tò mò không ngớt. “Đi đi đi, không có việc của ngươi nữa rồi!”- Nhạc Ly đẩy thiếu niên ra- “Ngươi ra ngoài trước một lát, ta có chuyện đại sự cơ mật muốn nói với bang chủ, ngươi đi gác cửa giùm đi.” Nhìn thiếu niên tâm địa chất phác không tình nguyện nhưng vẫn cứ phải vác thương ra ngoài viện canh cửa, Nhạc Ly tiến một bước dài đến trước mặt Âu Dương Vân. Âu Dương Vân liếc ngang, vẻ mặt tươi cười quỷ dị nhìn Nhạc Ly, mày kiếm anh tuấn nhăn lại. “Có chuyện cơ mật đại sự gì?”- Âu Dương Vân thản nhiên hỏi. “Chính là hai ngày trước bang chủ muốn ta tìm mỹ nhân a!”- Nhạc Ly đem quyển trục**cầm trong tay đưa lên- “Ta chính là phát động  mọi người trong sơn trang, mới ngàn chọn vạn tuyển tìm ra được đại mỹ nhân đẹp hơn Hương Hương cô nương đó. Trên quyển trục này chính là tên mỹ nhân tuyển ra trong sơn trang chúng ta a!” Âu Dương Vân nghi hoặc mở quyển trục ra, mặt trên có viết tên ba người và phía sau tên là một chuỗi số thống kê dùng chữ “ Chính”. Hai cái trước dường như là tên của nha hoàn, nhưng phía sau lại chỉ có số phiếu rất ít không đáng kể, Âu Dương Vân nhớ rõ hai nha hoàn kia đúng là dáng điệu không tệ...Bất quá, tên người thứ ba có số phiếu nhiều không kể xiết này lại làm cho hắn kinh ngạc đến nhảy dựng lên. Ngu Tương Xuân! Đây rốt cục là chọn như thế nào? Vì cái gì Ngu Tương Xuân lại có số phiếu nhiều như vậy? Âu Dương Vân thực khiếp sợ! Ngu Tương Xuân chính là sư đệ của hắn, là nhi tử bảo bối thân sinh của sư phụ hắn a! Đem quyển trục kia dùng sức đập lên đầu Nhạc Ly, Âu Dương Vân sầm mặt trầm giọng mắng: “Hồ nháo! Có muốn trêu đùa cũng đừng chạy đến bên Nhị trang chủ mà đùa.” “Không phải vui đùa a!”- Nhạc Ly ôm lấy cái đầu bị đập phát đau kêu oan.- “Đây là một lần tuyển mĩ*** công bình không thiên vị! Ta kéo Lý phu tử cùng Nhã tiên sinh đức cao vọng trọng trong trang đến làm chứng đó. Ta để mọi người đem đáp án họ cảm thấy ‘Trong Thiên Thuỷ sơn trang ai là người xinh đẹp nhất’ viết lên tờ giấy trắng thả vào một thùng phiếu bịt kín, sau đó ôm thùng chờ gần như toàn bộ mọi người trong trang bỏ phiếu xong, mới cùng Lý phu tử và Nhã tiên sinh bọn họ kiểm tra,mất ba canh giờ mới đem số phiếu tính xong... đây tuyệt đối là chính xác, hiệu quả! Mọi người thật sự cho rằng, đệ nhất mỹ nhân của Thiên Thủy Sơn Trang chính là Nhị trang chủ.” Âu Dương Vân nhìn chằm chằm Nhạc Ly vẻ mặt ủy khuất ngồi chồm hổm trên mặt đất, có chút xúc động muốn rút kiếm đâm chết hắn liền! Ngu Tương Xuân! Đây chính là sư đệ bảo bối sư phụ hắn trước khi lâm chung cẩn thận giao cho hắn chiếu cố! Tuy rằng Ngu Tương Xuân nhân phẩm cùng võ học so với Âu Dương Vân có thể dùng thiên soa địa biệt**** để hình dung, nhưng cho Ngu Tương Xuân được sống vui vẻ an nhàn chính là nguyện vọng của sư phụ khi hấp hối. Âu Dương Vân cũng không biết, sư phụ của hắn sớm hiểu nếu để cho nhi tử thân sinh không có khả năng gì nổi bật của mình kia làm bang chủ, sớm muộn gì cũng có một ngày, Âu Dương Vân sẽ làm phản; đã như thế, còn không bằng trực tiếp đem vị trí bang chủ truyền cho Âu Dương Vân, để nhi tử của mình làm một Nhị trang chủ vô sự an nhàn cho Âu Dương Vân bảo hộ! “Tuy rằng Tương Xuân có ngang ngược bướng bỉnh một chút...Nhưng các ngươi cũng không thể trêu cợt hắn như vậy...”- Âu Dương Vân mệt mỏi ngồi xuống, thở dài. Sư đệ kia tuy rằng tình tình kém cỏi, nhưng bộ dáng thì đúng là lớn lên cũng không tồi, chẳng thế đã không thành cái gì mà danh xưng “Ngọc diện kiếm khách”. Thực ra danh xưng kia cũng là người trong giang hồ nể mặt Thiên Thuỷ sơn trang mới cho hắn, chứ bằng võ công kém cỏi của Ngu Tương Xuân, dưới tay Âu Dương Vân ngay cả một chiêu cũng không qua được... Tuy rằng hai người bọn họ học cùng loại kiếm pháp nhưng khác biệt lại lớn đến mức sư phụ của Âu Dương Vân nghĩ đến cũng đủ phát khóc. Ngang ngược bướng bỉnh một chút? Nhạc Ly ngoáy ngoáy lỗ tai không dám tin mà trừng mắt Âu Dương Vân. Hắn không có nghe nhầm đi! Nhị trang chủ kia có thể đem hán tử thô lỗ như Trần Hồng  mắng đến phát khóc, đối đãi với thị tòng bên cạnh luôn đánh chửi vô lối, ngay cả nha hoàn cài hoa trên đầu cũng có thể bị hắn huấn đến mức muốn thắt cổ...Đây mới chỉ là ở trong trang, ra bên ngoài lần nào cũng rước lấy phiền toái không phải đều là bang chủ tự mình đi nhận lỗi, đôi khi bọn họ còn phải đi đánh những người này một trận, đánh giết một hồi mới có thể giải quyết...Bang chủ mà còn có thể khinh miêu đạm tả***** nói là”Một chút”!? “...Dù sao ta là tìm được mỹ nhân! Bang chủ ngươi không thể không cho ta sống a!”- Nhạc Ly đem quyển trục đặt trở về tay Âu Dương Vân, cho dù lần này là người trong trang cố ý muốn chọc Ngu Tương Xuân, hắn cũng sẽ không nói ra chuyện này. Âu Dương Vân buồn bực trừng mắt Nhạc Ly, gằn từng chữ: “Ta là muốn ngươi tìm nữ, nhân!” “Bang chủ ngươi xấu lắm, ngươi ngày đó chỉ nói với ta ngươi muốn ta tìm mỹ nhân. Mỹ nhân chính là mỹ nhân, cần gì phân biệt nam hay nữ!” “Ngươi đừng nguỵ biện.” “Ta nào có nguỵ biện a bang chủ của ta! Bất quá Nhị trang chủ nếu mặc nữ trang vào, không biết sẽ còn xinh đẹp đến thế nào đây...”- Nhạc Ly nói thế, không khỏi thật có chút trông mong! “...Nữ trang?” Âu Dương Vân tâm tư vừa động, đây cũng là một phương pháp. Nhưng là... “Sư huynh, ta vào được a!”- Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến! Thanh âm của Ngu Tương Xuân đột nhiên vang lên ngoài cửa. Âu Dương Vân hất mạnh, quyển trục kia liền hướng Nhạc Ly bay tới, Nhạc Ly đưa tay bắt lấy, quyển trục liền chui vào ngực áo hắn. Hai người đồng thời nhìn chằm chằm vào cửa viện, cửa viện bên ngoài bị đẩy ra, Ngu Tương Xuân một thân ya sam xanh ngọc chậm rãi đi vào. Mái tóc đen dài của Ngu Tương Xuân bó buộc trên đầu bằng phát quan****** chế từ bạc, bạch diện ôn thuận như noãn ngọc, ngũ quan tinh xảo thanh tú, đôi môi căng mọng đỏ tươi kia đang nhếch lên ý cười...Âu Dương Vân trong lòng khẽ động, tại sao hắn trước  giờ không phát hiện, sư đệ hắn đây thực sự là một mỹ nhân hiếm có thập phần bại hoại*******! “Tương Xuân, ngươi sao lại đến đây?”- Âu Dương Vân một bên đem Ngu Tương Xuân đưa vào ngồi dưới chòi che nắng, một bên đảo mắt lặng lẽ đem sư đệ xinh đẹp này cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới Nhạc Ly đứng ở một bên cũng len lén ngắm nghía  Ngu Tương Xuân trên dưới toàn thân, không để tâm thấy Phong Tiểu Diêu đi theo Ngu Tương Xuân vào đang dùng ánh mắt lạnh băng cảnh giác theo dõi hắn. A! Nhạc Ly như thể thị uy trừng mắt nhìn lại. Tiểu tử, mỗi ngày bị Nhị trang chủ ngược đãi chưa đủ, ngươi còn muốn tìm ta đánh ngươi có phải không! Hừ! Phong Tiểu Diêu hoàn toàn không để ý tới cái nhìn chằm chằm của Nhạc Ly, hắn đi lên trước rót trà cho Ngu Tương Xuân, sau đó khoanh tay đứng ở một bên, vừa vặn đem tầm mắt của Nhạc Ly đến người Ngu Tương Xuân chắn sau lưng mình. Tiểu tử này...lại muốn cùng ta đối nghịch!? Nhạc Ly nghĩ muốn phát hỏa lại không dám biểu lộ trước mặt hai vị bang chủ. Hắn vừa định bước sang chỗ khác, Phong Tiểu Diêu lại đột nhiên nghiêng người liếc mắt nhìn hắn, trong ánh mắt đầy ý cảnh cáo, làm cho Nhạc Ly trong lòng “Lạc đăng” một tiếng, hơi rùng mình...Tiểu tử này, muốn đánh thôi!? Âu Dương Vân cùng Ngu Tương Xuân đang bàn sự tình trong bang, hai người ai cũng chưa để ý đến ánh mắt chém giết của hai thuộc hạ. Âu Dương Vân vừa trò chuyện vừa thưởng thức dung mạo tuấn mĩ của Ngu Tương Xuân...Hắn nhấp ngụm trà thơm cười khẽ, có lẽ chủ ý Nhạc Ly đưa ra lần này xem chừng cũng không tồi * sân nhà ** cuộn giấy *** tuyển chọn người đẹp **** đại khái giống như câu một trời một vực ***** nói nhẹ như không ****** đồ vật cài trên tóc ******* ý anh Âu Dương là cái đẹp đến hại người ý mà