Bên trong Thiên Thủy Sơn Trang, Nhị trang chủ Ngu Tương Xuân đang ngồi dưới chòi nghỉ ở trường luyện võ uống nước ô mai ướp lạnh. Y nhíu mày nhìn một đám đại hán*đang thao luyện bên ngoài, chén canh bằng sứ trắng trên tay nặng nề đập xuống mặt bàn đá “Các ngươi đang làm cái gì? Cái này cũng gọi là luyện công sao!”- Lấy khăn lụa ra xoa xoa thái dương căn bản không chút mồ hôi, gương mặt ngọc ngà của Ngu Tương Xuân sa sầm lại rất dữ dội- “Nếu phải luyện công bên ngoài, ngươi xem gặp các ngươi, ngay cả cái tạ đá ba trăm cân cũng múa lên không nổi, múa lên không được còn chưa tính, thế nhưng ngay cả  nâng cũng nâng không lên. Các ngươi không cảm thấy mất mặt sao?! Võ công các ngươi thối nát như vậy, nếu gặp phải người của Độ kiếm Minh bên thành tây, các ngươi đánh thắng được người ta sao? Mỗi lần bang chủ muốn các ngươi đi đưa thư khiêu chiến, lần nào trở về không phải bị đánh thì cũng là cả người đầy máu? Trong bang còn phải thỉnh đại phu lấy thuốc tốt cho các ngươi... Quả thực là lãng phí!” Ngu Tương Xuân vung tay lên, thiếu niên thanh tú hầu hạ bên người tên Phong Tiểu Diêu lập tức dùng sức phất quạt trong tay giúp nhị trang chủ bớt nóng. Lửa giận trong lòng được thổi bay bớt một chút, Ngu Tương Xuân mới tiếp tục nói: “Các ngươi đây chẳng hơn gì bức tường xây bùn nhão, ta cũng chưa từng ở trước mặt bang chủ nhắc đến các ngươi...Hừ, đi ra ngoài đừng nói các ngươi là người của Thiên Thủy Sơn Trang, ta không muốn bị các ngươi làm mất mặt! Trần Hồng, hảo hảo huấn luyện bọn họ. Tiểu Diêu, cùng ta đi tiền thính** nhìn xem, một trận này bang chủ bọn họ chắc đánh xong rồi....Ngươi đến nhanh một chút a, ngơ ngác cái gì đấy!”- Phân công công việc xong, Ngu Tương Xuân vừa quở mắng Phong Tiểu Diêu đang ôm đầy tay đồ ăn vặt, trà cụ quạt, chiếu cùng những thứ tạp vật thường dùng của mình vừa bước nhanh khỏi chòi nghỉ. Trần Hồng mệt đến mức mồ hôi đầy người cùng với đám đại hán so ra còn mệt hơn hắn chỉ biết nhìn theo bóng dáng Nhị bang chủ thanh tú phiêu dật rời đi, trong lòng oán hận, ánh mắt bi phẫn! Nói đến mấy năm nay Thiên Thủy Sơn Trang cùng Độ Kiếm Minh tranh đấu, tính ra thê thảm nhất còn không phải đều là nhóm đại hán khoẻ mạnh chuyên luyện công phu quyền cước bọn hắn sao! Đừng nhìn hai đại bang phái hàng năm đều ở trên núi đao quang kiếm ảnh đánh nhau tưởng như ngươi chết ta sống, kỳ thật từ mấy năm nay, trừ bỏ bang chủ cùng nhóm mấy vị cao thủ thỉnh thoảng chịu chút tiểu thương trông thấy máu, nhưng cho tới bây giờ cũng không có hại đến mạng người. Đám đại hán này bộ dạng không giống bọn họ, không cần binh khí gì đó, nói cho hay ho, không để bọn họ đi theo là sợ đao kiếm không có mắt làm bị thương bọn họ, thật ra căn bản là ngại quyền cước của bọn họ đây không có binh khí đánh nhau trông không đẹp! Mà đáng hận chính là mỗi lần bang chủ muốn viết thư cho Thạch bang chủ lại đều là phái bọn họ đi truyền tin. Trong hai bang phái chẳng ai chấp hành qua nguyên tắc”Hai bang đánh nhau, không đánh người đưa tin”, cho nên mỗi lần người truyền tin trở về mặt mũi đều trông như cái đầu heo. Sau lại cũng không biết là xảy ra chuyện gì, người đưa tin hai bên lại phải so xem lúc đưa tin trở về ai bị vấy máu nhiều hơn... Khiến cho hiện tại mỗi lần truyền tin mọi người đều đã cực kì giác ngộ! Quyền cước đánh không chết bọn họ, chỉ một vết máu chảy nhiều kia cũng đủ lấy mạng người... Trần Hồng đã không chỉ một lần dâng thư cho Âu Dương Vân, yêu cầu giải quyết một chút cách đối xử với các huynh đệ bị đánh. Nhưng lần nào cũng bị Âu Dương Vân từ chối, cho qua. các huynh đệ muốn đưa thư tín, phải so máu chảy... Nếu không biết Độ Kiếm Minh cũng có một đám hán tử chỉ biết quyền cước chịu đãi ngộ ngang với bọn họ, Trần Hồng bọn họ nhất định phải bỏ bang mà đi...Mẹ nó! Lão đem tráng hán chúng ta cho người ta sai bảo không chính đáng! “Sư huynh, các ngươi hôm nay trở về thật sớm a!”- Ngu Tương Xuân mỉm cười chào hỏi với Âu Dương Vân.- “Ta đã kêu trù phòng làm thức ăn ngon, hôm nay để cho các huynh đệ hảo hảo ăn một bữa, tất cả mọi người vất vả!”- Cái chân thon dài khoẻ khoắn lộ ra, Ngu Tương Xuân một cước đá lên Phong Tiểu Diêu đứng cạnh mình, giọng điệu ôn hoà với Âu Dương Vân chớp mắt liền biến thành  hung ác cay độc.- “Chuyện ta cho ngươi lo liệu thế nào rồi? Hôm nay có một người phàn nàn đồ ăn không tốt, ta lột da ngươi!” “Nhị trang chủ, phân phó của ngài ta tất cả đều làm theo, ngài yên tâm đi.”- Phong Tiểu Diêu ôm một đống lớn đồ vật này nọ trầm tĩnh nghiêm mặt trả lời, cứ như thể một cước kia của Ngu Tương Xuân không phải đá hắn mà là một khúc gỗ. Nghe được câu trả lời, Ngu Tương Xuân vừa lòng gật gật đầu, toàn bộ lực chú ý lại hướng đến trên người bang chủ nhà mình, cũng là sư huynh hắn-Âu Dương Vân.- “Ngươi lại bị thương? Thạch Ngọc Lâu này, luôn cùng Thiên Thủy Sơn Trang chúng ta đối nghịch! Sư huynh, ta xem chúng ta dứt khoát triệu tập những bang phái khác, cùng nhau đem Độ Kiếm Minh nhanh chóng diệt đi! Ta cũng không tin, sư huynh ngươi giết không được Thạch Ngọc Lâu!”- Căm giận mà nói ra bất mãn với Độ Kiếm Minh, Ngu Tương Xuân không phát hiện nụ cười trên mặt Âu Dương Vân cứng lại. “Không vội!”- Âu Dương Vân vội vàng ngăn cản Ngu Tương Xuân nói tiếp.- “Những bang phái khác cũng không chắc thật sự sẽ đến giúp chúng ta, Độ Kiếm Minh ở ngay dưới mí mắt chúng ta, cũng không nháo ra chuyện lớn gì. Nếu đem những bang phái khác đưa tới, chỉ sợ thỉnh thần dung dịch tống thần nan***! Tương Xuân, việc này giao cho ta, ngươi cũng không cần quan tâm.” “Nhưng mà.. “- Ngu Tương Xuân nhìn vết thương trên tay Âu Dương Vân, cổ tay đầm đìa máu tươi kia có thể nào bảo y không lo lắng đây.- “Mấy năm gần đây ngươi bị thương không ít, cứ tiếp tục như vậy sao được.”- Độ Kiếm Minh kia nhìn thế nào cũng đều là mối hoạ. “Yên tâm, thực lực của ta ngươi còn không biết sao!” Cười khuyên bảo  Ngu Tương Xuân, Âu Dương Vân ra vẻ không hề gì lắc lắc tay bị thương.-“Năng lực của sư huynh ngươi đã khi nào để ngươi thất vọng qua! Ngươi cứ lo lắng như thế nữa trên mặt  sẽ có nếp nhăn nha.” “A?”- Lập tức lấy tay sờ lên khóe mắt, Ngu Tương Xuân tỉ mỉ xác nhận khoé mắt vẫn trơn bóng như trước mới nhẹ nhàng thở ra. Mỹ mạo a, chính là chiêu bài của “ Ngọc diện kiếm khách” y a! Phong Tiểu Diêu đứng cạnh Ngu Tương Xuân gương mặt hơi run rẩy  một chút, để che dấu oán giận trong mắt, hắn rũ mi mắt xuống, cúi đầu. Ngu Tương Xuân gạt Nhạc Ly đang mệt mỏi ngồi chồm hổm cạnh Âu Dương Vân ra, nâng Âu Dương Vân dậy. “Sư huynh, ta đỡ ngươi đến Phượng Vũ thính ăn cơm đi.” Âu Dương Vân mỉm cười gật gật đầu, đứng lên để Ngu Tương Xuân dìu đi ra. Nhạc Ly cũng đứng lên, khóe mắt liếc liếc Phong Tiểu Diêu tay ôm đầy đồ vật này nọ đi theo sau Ngu Tương Xuân kia, tiểu tử này, mỗi ngày để cho Nhị trang chủ vừa đánh vừa mắng... Thật vẫn có thể nhẫn được a! Trên bàn cơm, Ngu Tương Xuân vẫn muốn nhắc nhở Âu Dương Vân mau chóng đem Độ Kiếm Minh tiêu diệt không để lại vết tích, lại đều bị Âu Dương Vân lấy mấy vấn đề lộn xộn ra nói cho qua chuyện. Nhạc Ly đang ngoác miệng lùa cơm, đột nhiên nhớ tới một chuyện.- “Bang chủ, Nhị trang chủ. Các ngươi có biết hay không, hiện tại trên giang hồ có một bang phái mới tên “Kinh Môn”?”- Đây là tên một bang phái mới hắn mấy hôm trước đi uống rượu cùng Nghiêm Triệt nghe y nhắc đến. Kinh Môn? Âu Dương Vân và Ngu Tương Xuân cùng nhăn mày kiếm xinh đẹp, hai người nhìn nhau, lắc lắc đầu. Cho tới bây giờ chưa nghe qua bang phái này a! “Ngươi biết những gì? Nói nghe một chút.”- Âu Dương Vân để đũa xuống nhìn Nhạc Ly. “...Ta chợt nghe người ta nói đến một cái tên như vậy, hình như môn phái này người không nhiều lắm, cụ thể làm công việc gì cũng không ai biết.”- Nghiêm Triệt đã từng nói qua với hắn như vậy. Nhạc Ly thừa dịp hai vị bang chủ đang suy tư, chiếc đũa nhanh chóng trên bàn ăn càn quét một vòng, hắn rất bất mãn mà nhìn Phong Tiểu Diêu cũng phóng đũa gắp không ít thức ăn ngon đặt trược trước mặt Ngu Tương Xuân, để lại cho Âu Dương Vân một bàn toàn cơm thừa canh cặn. “Có muốn phái người đi tìm hiểu một chút không?”- Ngu Tương Xuân đề nghị. Âu Dương Vân gật gật đầu- “Ta sẽ sắp xếp đi, ngươi đem việc trong sơn trang với việc ở mấy cửa hiệu của chúng ta chuẩn bị cho tốt.”- Kinh Môn này, làm Âu Dương Vân cảm thấy có chút kỳ quái. Trên giang hồ như thế nào còn có bang phái thành lập mà sau đó Thiên Thuỷ sơn trang không biết! Âu Dương Vân suy tư  một hồi, nâng đũa lên quyết định ăn cho xong cơm trước. Đã thấy chén đĩa đầy trên bàn lại chỉ còn toàn nước canh với rau lá. Âu Dương Vân trừng mắt nhìn Nhạc Ly còn đang liều mạng gặm một cái chân giò muối. Giỏi, ngươi đúng là thuộc hạ tốt của ta! * người khoẻ mạnh ** phòng khách *** mời đến thì dễ đuổi đi thì khó