Thiên Thu Tình Hận

Chương 25 : Dược Thánh

Suốt ngày hôm đó Tĩnh Thanh lầu xảy ra một việc lạ. Mặc dù tửu lầu vẫn mở cửa nhưng không đón khách. Bọn nho sĩ, phú gia vừa đến cửa liền bị chặn lại bởi hai thị nữ áo xanh dung mạo tuyệt trần. Điều kỳ lại là hai nàng ấy chỉ nói nhỏ nhẹ mấy câu thì lập tức bọn hào phú vốn thường ngày hống hách liền cúp đuôi dông mát. Tuy nhiên, có một loại khác được quyền ra vào Tĩnh Thanh lầu, đó chính là bọn võ sĩ áo vàng Thuận Thiên giáo. Ở tầng trên tửu lầu, một trung niên phụ nhân che mặt bằng một tấm sa mỏng ngồi nhấm nháp rượu thượng hạng, mắt vơ vẩn nhìn xuống hoa viên. Bên cạnh bà ta là bốn cô thị nữ trẻ tuổi đứng hầu. Một lúc sau dưới chân cầu thang có giọng nói rổn rảng vọng lên: - Thuộc hạ Thiên Thủy Thần Vương bái kiến giáo chủ. Giọng phụ nhân che mặt phát ra khàn khàn: - Ngươi lên đây đi! Thiên Thủy Thần Vương thủng thỉnh đi lên. Đôi cánh tay khẳng khiu đầy những gân máu của gã đong đưa đong đưa làm người không quen mắt phải sợ khiếp vía. Lão vòng tay khom lưng cung kính nói; : - Thuộc hạ thỉnh an giáo chủ. Trung niên thiếu phụ cất giọng lạnh nhạt: - Ngươi báo cáo đi. - Bẩm giáo chủ, theo tin bọn Mã Siêu báo về thì thiếu chủ bị Tư Mã Quỳnh Dao bắt đưa về tổng đàn Ngũ Kiếm Kỳ môn, từ đó không nghe tin tức gì nữa. Đôi mắt phụ nhân xạ ra tia hung quang làm lạnh tim người yếu bóng vía. - Bản nhân biết nó ở đâu rồi. Ngươi nói tiếp đi, tình hình Ngũ Kiếm Kỳ môn thế nào? - Hiện tại, bọn chúng chuẩn bị mở võ lâm đại hội ở Ngọc Giác đài, mục đích là lôi kéo võ lâm Trung Nguyên về phe chúng chống đối bổn giáo. - Chừng nào đại hội tiến hành? - Chưa ấn định thời gian. - Còn tung tích tiểu tử lưng gù? - Hắn bị Công Tôn Thiếu Dương đả thương. Sau đó được một nhân vật thần bí sử dụng cước pháp Vạn Ảnh Phù Vân và con Bạch Mã Huyết Hoa mang đi, sau đó thì không nghe tin tức gì nữa. - Các ngươi có biết gì về nhân vật đó không? - Thưa giáo chủ, gã này thân pháp quỷ mị, thần thông bí ẩn khôn lường, cộng thêm ngựa Huyết Hoa chạy nhanh như gió, bọn thuộc hạ không tài nào lần ra dấu vết gã. - Hừ! Phụ nhân im lặng một lúc rồi hỏi tiếp: - Từ khi nhập quan, chúng ta thu thập được những gì rồi? - Hồi bẩm giáo chủ, đã có hai tiêu cục, ba bang phái và năm gia trang dựng cờ Thuận Thiên, quy hàng bổn giáo. - Bọn chúng có thật lòng quy thuận không? - Chúng khiếp sợ oai danh bổn giáo, dù muốn cũng không dám phản. Hơn nữa, thuộc hạ đã bố trí người của ta ở đó nắm giữ vị trí chủ chốt. - Ngươi làm tốt lắm! Truyền lệnh ta khởi kiệu đi thăm hậu sơn Ngũ Kiếm Kỳ một chuyến. Bà ta vừa dứt lời, bỗng khẽ chau mày: - Chuyện gì ồn ào dưới kia thế? Một nữ tỳ bước ra: - Để nô tỳ đi xem. Trước cửa tửu lầu xuất hiện ba kỵ sĩ, họ dừng cương xuống ngựa. Người đi đầu là một thiếu nữ trạc chừng mười sáu tuổi mặc bộ võ phục màu xanh, trên tay vung vẩy một chiếc ngân tiêu tuyệt đẹp. Nàng có đôi mắt sáng như sao, gò má bầu bĩnh phúng phính hai lúm đồng tiền. Tóc nàng vấn cao để lộ chiếc cổ có những đường ngấn tròn xinh xắn. Cách phục trang cùng với gương mặt sáng tựa trăng rằm của nàng lập tức làm cho người đối diện cảm thấy dễ chịu và dễ dàng yêu mến nàng. Ngược với cốt cách thanh kỳ đó của nàng là đôi nam nữ luống tuổi ăn mặc quái đản mà dung mạo cũng cực kỳ khó coi. Gã đàn ông đầu đội nón nan tre, chiếc áo vải thô nhủng nhẳng dài phủ góc chân kéo lê cả dưới đất. Mụ đàn bà đi bên cạnh trông còn quái dị hơn. Mụ ăn mặc rất lòe loẹt, áo quần diêm dúa sặc sỡ cùng với đủ thứ trang sức đỏm dáng. Trên người mụ có cả mấy chiếc vòng đeo cổ, bộ vòng kiềng trên tay khua loảng xoảng. Còn đôi hoa tai thì to tổ bố kéo xệ cả dái tai của mụ. Nhưng điều kỳ dị, quái đản hơn hết là cả hai đều phì phèo chiếc điếu cày to tổ bố, khói thuốc bay mờ cả mắt. Có lẽ vì hút thuốc kinh niên mà da mặt chúng vàng ủng, có cảm giác như ám đầy khói. Tuy nhiên, đôi điếu cày của họ thì đúng là của quý. Màu gỗ lâu năm lên nước bóng loáng, hai đầu điếu cày bịt vàng sáng óng ánh. Đôi nam nữ kỳ dị đó khật khưỡng theo cô gái đi vào Tĩnh Thanh lầu. Lập tức hai tỳ nữ áo xanh bước ra chăn cửa: - Hôm nay tửu gia không tiếp khách, phiền các vị đi cho. Thiếu nữ giương tròn đôi mắt đen láy ra chiều ngạc nhiên: - Sao lại không tiếp khách, chẳng phải các ngươi vẫn đang mở cửa đó sao? Giọng nàng trong trẻo như tiếng suối reo, vừa vui tươi vừa nồng nhiệt như gió xuân. Một trong hai thị nữ nghiêm sắc mặt: - Bổn cô nương nói không tiếp khách là không tiếp. Xin mời đi cho! Thiếu nữ mặc võ phục vẫn một giọng vui vẻ: - Ái chà! Thế thì các ngươi mở cửa làm quái gì? - Ngươi lắm lời quá rồi đấy! Có thấy cái gì kia không? Thiếu nữ đưa mắt nhìn theo hướng tay đối phương chỉ, thì ra đó là cờ Thuận Thiên cắm sừng sững trên cửa quán. Thiếu nữ mặc võ phục ngây ngô nói: - Ta thấy rồi, đó là một lá cờ. - Thế sao còn không cút đi? - Lạ chưa! Nàng làm ra vẻ ngạc nhiên. - Chỉ một lá cờ thì làm sao đuổi được ta đi. Hai tên thị nữ tức giận rít lên: - Ngươi muốn chết đấy hử? Cô gái quay lại nói với hai người đồng hành: - Điếu Ông! Tẩu Bà! Các người nói xem, chết vui hay sống vui hơn? Mụ đàn bà rút chiếc điếu cày khỏi miệng phun ra khói mù mịt rồi hả miệng cười khoe đôi hàm răng vàng ỏng trông thật gớm ghiếc: - Tiểu thư ơi! Dĩ nhiên sống thì vui hơn nhiều. Cô gái lại quay sang nói với bọn nữ tỳ: - Nhị vị tỷ tỷ nghe rồi đó, tiểu nữ vốn ham vui nên không muốn chết đâu. - Thế sao còn không cút đi? Cô gái ôm bụng nhăn nhó: - Nhưng mà tiểu muội vừa đói vừa khát không thể đi nổi nữa rồi. Vừa nói nàng vừa sấn vào, hai tên thị nữ giữ cửa đồng quát lên: - Lùi lại mau! Cùng với tiếng thét, chúng xô ra hai luồng lực đạo bức đối phương phải lùi lại. Thiếu nữ trẻ tuổi môi nở một nụ cười tươi tắn, ngọc thủ khẽ vung lên, lập tức chiếc ngân tiêu trong tay nàng như một con rắn bị động ngóc đầu dậy mổ ngay vào tay đối phương, kèm theo đó là hai tiếng la thất thanh. - Ối chao! Chúng nhìn lại thì thấy trên mu bàn tay mình điểm hai dấu chấm đỏ vừa bằng dấu ngọn roi của cô gái. Lập tức, chúng có cảm giác tê rần chạy suốt từ bàn tay lên bả vai. Phút chốc, cánh tay chúng hoàn toàn bị tê liệt, không thể nhúc nhích được nữa. Thiếu nữ có bộ mặt tươi trẻ nhưng thủ pháp thì quả thật không thể xem thường được. Nàng ra tay vừa nhanh vừa chính xác khiến hai thị nữ cũng thuộc hàng cao thủ nhất đẳng không có một chút phản kháng. Chúng vừa sợ vừa giận, mặt mày tái xanh như tàu lá. Nàng tươi cười nhìn đối phương liến thoắng nói: - Xin nhị vị tỷ tỷ thứ lỗi, tiểu muội lỡ tay mất rồi. Tên thị nữ giận dữ thét lên: - Ngươi dùng độc! - Quả là có chút chất độc nhưng không đến nỗi mất mạng, tỷ tỷ đừng lo lắng. Các vị về nhà ngâm tay vào nước muối mỗi ngày ba canh giờ, ba ngày sau tự khắc giải độc thôi. Bây giờ tiểu muội vào trong tham quan một chút đây. Dứt lời, nàng nhún nhảy đi vào, bàn tay vung vẩy chiếc roi bạc như trò chơi trẻ con. Quả thật, nàng vừa hồn nhiên vừa ngây thơ trong sáng chẳng khác gì một đứa trẻ. - Đứng lại đó! Tiếng quát đột ngột vang lên, Thiên Thủy Thần Vương từ trên lầu tung mình nhảy xuống nhẹ nhàng như chiếc lá rơi. Lão trừng mắt nhìn thiếu nữ: - A đầu thật to gan! Nàng tròn mắt nhìn đối phương rồi kinh hãi la lên: - Ôi chao! Sao mà đôi tay lão trông gớm ghiếc thế? Nếu ta đoán không lầm thì có ngày lão sẽ vỡ mạch máu ra mà chết mất. - Ngươi... Thiên Thủy Thần Vương nổi giận định phát tác thì có tiếng quát: - Dừng tay! Trung niên thiếu phụ che mặt, tức giáo chủ Thuận Thiên giáo từ trên lầu thong thả đi xuống. Bà ta chăm chú nhìn thiếu nữ một lúc rồi nói: - Tiểu nha đầu! Ngươi là gì của Dược Thánh Chu Bồ Công? Thiếu nữ tròn xoe đôi mắt hỏi lại: - Bà là ai mà biết nội tổ của tiểu nữ? - Té ra ngươi là con gái của Chu Bồ Anh. Giáo chủ Thuận Thiên giáo phất cánh tay: - Ngươi đi đi! Về nói tổ phụ của ngươi một ngày gần đây bổn giáo chủ sẽ đích thân đến thăm. - Thôi được! Đám thuộc hạ của bà dữ dằn quá, chơi chả vui gì cả. Nàng quay ngoắt người đi ra cửa. Hai tên thuộc hạ là Điếu Ông, Tẩu Bà cũng vội vã đi theo. Mụ giáo chủ nhìn theo cho đến khi thiếu nữ leo lên mình con ngựa trắng có điểm những đốm hồng tuyệt đẹp ra roi đi mất, mới quay sang đám thuộc hạ căn dặn: - Lần sau, các ngươi có gặp chúng thì chớ có dây vào. Vừa lúc đó có một tên võ sĩ áo vàng từ ngoài đi vào cúi đầu nói: - Huyết kiệu đã đến rồi, mời giáo chủ lên đường. Quả nhiên, bên ngoài trước ngôi tửu lầu đã có một chiếc kiệu màu đỏ như máu. Dưới ánh mặt trời gay gắt càng làm nổi bật thêm cái màu đỏ vừa ghê rợn vừa đầy vẻ khủng bố, chết chóc ấy. Giáo chủ Thuận Thiên giáo thong thả lên kiệu, tấm màn được thả xuống. Bây giờ cả cỗ kiệu đều rặt một màu máu. Từ đây, huyết kiệu chính thức xuất hiện, mở ra một trường sát kiếp ghê gớm trên đất võ lâm Trung Nguyên. Cỗ kiệu do bốn tên võ sĩ áo vàng khiêng, bay đi tựa như tên bắn. Chủ nhân huyết kiệu đang trên đường đi tìm một chủ nhân khác, chủ nhân kiệu hoa. -oOo- Cỗ huyết kiệu dừng lại cạnh bờ sông đúng nơi mà mấy tháng trước đây Ngạo Thiên và Linh Lăng đã chia tay. Huyết kiệu chủ nhân, Thuận Thiên giáo chủ từ từ xuống kiệu. Bà ta lặng im nhìn cảnh vật. Tuy không nhìn thấy mặt nhưng qua thái độ cũng đoán biết bà ta đang xúc động. Thiên Thủy Thần Vương bước lên vòng tay nói; : - Giáo chủ! Nơi này thuộc địa phận của Ngũ Kiếm Kỳ môn, chúng ta lực lượng mỏng không nên ở lại lâu. - Các ngươi chờ ta ở đây. - Giáo chủ muốn đi đâu? - Ngươi không cần biết. Dứt lời, thân hình bà ta cất lên tựa như pháo xẹt, thân ảnh khẽ lượn trên không như cánh bướm rồi lao bổ xuống dòng sông. Thân pháp kỳ ảo đó trong giới giang hồ hiện tại không có được mấy người. Bà ta lặn trong dòng nước, phút chốc đã đến đúng con đường hầm trong ngách đá mà từ đó Âu Dương Ngạo Thiên đã thoát thân. Vì sao giáo chủ Thuận Thiên giáo lại biết được bí mật này, điều đó e rằng chỉ có bà ta mới có câu trả lời mà thôi. Phút chốc, bà ta đã đi hết con đường hầm dưới nước, trồi lên đúng ngay giữa dòng suối trong Độc Phong động. Có một tiếng kêu thất thanh vang lên: - Âu Dương đại ca. Lục Linh Lăng trong bộ y phục bằng vỏ cây chạy ra bờ suối. Nàng những tưởng Ngạo Thiên ca ca của nàng đã trở về. Nhưng nàng chấn động mạnh khi nhìn thấy người vừa đến. Nàng lại kêu lên thảng thốt: - Mẫu thân! Bà ta từ dưới suối bay vọt lên, tấm khăn sa ướt nước dính sát vào mặt nhưng bà ta vẫn không gỡ nó ra. Trong Thuận Thiên giáo, kể cả Lục Linh Lăng, không một ai được nhìn thấy chân diện mạo của giáo chủ. - Lăng nhi! Bà ta xúc động, đôi vai khẽ run lên. Lục Linh Lăng nhìn thấy mẹ không những không vui mà còn kinh hãi. Nàng gấp rút hỏi: - Làm sao mẫu thân lại đến được đây? - Lăng nhi không vui mừng khi thấy mẹ sao? Lần đầu tiên trong suốt mười mấy năm, Linh Lăng mới thấy mẹ mình biểu lộ tình cảm. Người đàn bà khô khan, tàn nhẫn mà nàng đã quá quen thuộc không bao giờ mềm yếu thế này, dù là trước mặt con gái. Linh Lăng vừa run vừa sợ, gắng gượng nở một nụ cười: - Dĩ nhiên là hài nhi vui lắm, nhưng làm sao mẹ đến được đây? Trong lòng nàng lúc này chỉ có mỗi hình ảnh Ngạo Thiên ca ca của nàng. Nàng nghĩ chỉ có mỗi chàng biết được đường ngầm bí mật ăn sâu trong lòng nước. Người đàn bà tìm lại được con gái dĩ nhiên là vui mừng, nhưng giáo chủ Thuận Thiên giáo quả nhiên có chỗ khác người. Bà ta không biểu lộ tình cảm quá mức, chỉ khẽ rung động hỏi: - Mẫu thân tưởng đâu tới đây chỉ để tìm xác con. Không ngờ... Mặt của con... kẻ nào đã gây ra? Bất giác Linh Lăng sờ tay lên má, nơi có năm dấu ngón tay đã liền sẹo. Nàng buông gọn: - Tư Mã Quỳnh Dao! Phụ nhân rít lên: - Ta thề sẽ lột xác mụ! - Mẫu thân cho Lăng nhi biết đi, làm sao mẹ đến được chỗ này? Phụ nhân đổi giọng lạnh lùng: - Điều đó con không cần biết. Linh Lăng run giọng: - Mẫu thân đã làm gì Ngạo Thiên ca ca? Người đàn bà bất giác chấn động: - Ngươi nói gì? Ngạo Thiên ca ca ư? - Phải chăng mẫu thân đã bắt ép huynh ấy khai ra chỗ này? - Ngươi vừa gọi hắn là Ngạo Thiên ca ca? - Vâng ạ! - Chiếc vòng lục lạc ấy do chính ngươi trao cho hắn! - Mẫu thân đã nhìn thấy nó? Bà ta rít lên: - Chung quy ngươi và hắn quan hệ như thế nào? Linh Lăng trong lòng mười phần đã tin hết chín là Ngạo Thiên bị sa vào tay của mẹ nàng. Đến nước này, nàng chỉ còn liều mình: - Thưa mẫu thân, hài nhi và Âu Dương Ngạo Thiên tại đây đã kết bái thiên địa. Người đàn bà bị chấn động mạnh, đôi mắt bà ta xạ ra tia hung quang: - Ngươi vừa nói gì? Linh Lăng mím môi: - Âu Dương Ngạo Thiên đã là trượng phu của Lăng nhi. - Súc sinh! Cánh tay bà vung lên, khi chỉ còn cách gương mặt Linh Lăng trong gang tấc, đột nhiên bà ta dừng tay lại. - Ngươi nói đi! Bà ta gằn giọng. - Kết cục câu chuyện này là như thế nào? Linh Lăng kể lại từ đầu đến cuối những chuyện xảy ra. Nghe xong, bà ta chợt cười khẩy: - Ngươi thật là to gan. Lục Linh Lăng nói: - Mẫu thân ơi! Lăng nhi ở vào thế chẳng đặng đừng. Chỉ xin mẹ thương mà cho chúng con một con đường sống. - Được lắm, ngươi hãy theo ta ra khỏi chỗ này! - Nhưng Âu Dương đại ca... ? - Nó vẫn chưa chết. - Mẫu thân đã bắt chàng! - Ta không bắt nó. - Thế sao mẫu thân biết đường đến đây? - Ngươi không cần biết. Linh Lăng trút tiếng thở dài nhẹ nhõm. Chỉ cần Ngạo Thiên bình an, ngoài ra nàng không quan tâm đến chuyện gì khác. Phụ nhân cởi chiếc áo choàng ngoài ra ném cho con gái: - Ngươi mặc tạm vào rồi theo ta đi. Linh Lăng cầm chiếc áo, đầu cúi gằm xuống, giọng khẽ run: - Mẫu thân tha tội, Lăng nhi không thể đi được. - Ngươi nói thế là ý gì? - Lăng nhi... Phải ở lại đây chờ Ngạo Thiên ca ca. - Trở về, ta sẽ bắt nó đến gặp ngươi. - Nhưng Lăng nhi đã hứa là không trở lại giang hồ nữa. Phụ nhân quát lên: - Ngươi muốn chết chăng? Linh Lăng gom hết can đảm nhìn thẳng vào mẹ: - Phải chăng mẫu thân muốn bắt hài nhi trở lại kiệu hoa? - Đó là chỗ của ngươi. - Mẫu thân ơi! Lăng nhi đã chán cảnh giang hồ giết chóc lắm rồi. Có lẽ chúng ta đều phải ngạc nhiên vì Lục Linh Lăng sống bên người mẹ lạnh lùng tàn độc, chịu sự giáo dục hà khắc của bà ta mà tâm hồn nàng vẫn giữ được sự thuần lương trong sáng, điều đó thật là khó tin. Tuy nhiên, Lục Linh Lăng quả thật không có cái tâm đầy sát nghiệp như của mẹ. Giáo chủ Thuận Thiên giáo bỗng cất lên tiếng cười khô khan lạnh lẽo: - Hừ! Không ngờ tiểu tử lưng gù trong thời gian ngắn đã điểm hóa làm thay đổi con người của ngươi. Lục Linh Lăng đột nhiên quỳ xuống, nước mắt nàng ứa ra: - Hài nhi xin mẫu thân tha thứ cho con. Phụ nhân lạnh lùng quay lưng: - Ngươi có quyền lựa chọn. Thứ nhất, theo ta trở về làm chủ kiệu hoa, tiếp tục sự nghiệp thống nhất võ lâm Trung Nguyên. Ta hứa với ngươi sẽ bắt tiểu tử lưng gù về làm giai tế cho ta. - Âu Dương đại ca không bao giờ chấp nhận điều đó. Bà ta dửng dưng nói tiếp: - Thứ hai, ngươi có thể ở lại đây chờ nhận xác thằng nhãi đó. Linh Lăng đau khổ rên lên: - Mẫu thân không thể đối xử với con như thế được. - Ta đã nói là nhất định sẽ làm được, ngươi hẳn phải hiểu điều đó. Linh Lăng dĩ nhiên là không còn hiểu ai hơn mẹ. Nước mắt tuôn rơi đầm đìa trên má nàng. Trước đây không phải là vô cớ mà nàng năm lần bảy lượt căn dặn Ngạo Thiên không được tiết lộ cho mẹ nàng biết nàng ở đây cũng vì lý do này. Tuy nhiên, Linh Lăng không khóc lâu. Nàng từng là chủ nhân kiệu hoa, từng làm rúng động võ lâm Trung Nguyên một thời, bởi vì nàng cũng có chút bản lĩnh thần thông. Từ khi Ngạo Thiên trở lại giang hồ, nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho cái ngày đau khổ này, chỉ có điều nàng không ngờ mẹ nàng biết chỗ này mà tìm đến tận đây. Nàng đứng lên gạt nước mắt, lòng thì thầm với người ở xa: "Âu Dương đại ca ơi! Thiếp không thể giữ lời hứa với chàng được rồi. Thiếp có thể chết tại đây nhưng còn con của chúng ta... " -oOo- Huyết kiệu rời bờ sông vượt rừng trở lại đường cái quan. Đang đi, bỗng có giọng một người đàn bà thét lên lanh lảnh, tiếng thét xé không gian, nghe vừa đau lòng, thê lương vừa tàn độc, điên loạn. - Trả con lại cho ta... Trả con lại cho ta... ! Bọn tỳ nữ hộ kiệu xông ra cản người đàn bà lại. Trong kiệu, phụ nhân che mặt thoáng giật mình: - Chuyện gì thế? Giọng Thiên Thủy Thần Vương: - Bẩm giáo chủ, có một mụ điên cản đường. Bà ta nghe xong liền vén rèm kiệu nhìn ra. Bên cạnh bà ta, Linh Lăng ngồi bất động như người mất hồn. Đột nhiên, bà ta cất giọng thất thanh: - Mau mau rời khỏi chỗ này! Cỗ kiệu cất lên bay vọt đi. Linh Lăng vì trong lòng đau đớn nên không nhìn thấy vẻ kích động dữ dội của mẫu thân. Nàng chỉ thẫn thờ nói mấy câu: - Người mẹ mất con đó hẳn đã điên dại vì thương nhớ. Về đến Tĩnh Thanh lầu, phụ nhân che mặt giao cho Linh Lăng cho bốn tỳ nữ Hương Đào, Hương Cúc, Tiểu Loan, Tiểu Thúy chăm sóc. Bà ta lập tức gọi Thiên Thủy Thần Vương tới. - Bẩm giáo chủ thuộc hạ có mặt. - Ngươi thống lãnh Tứ đại Thiên vương trở lại giết người đàn bà điên đó cho ta. - Thuộc hạ tuân lệnh! Nói xong, lão trở gót đi ngay. Từ trước đến nay, môn hạ Thuận Thiên giáo chỉ nghe lệnh hành sự chứ không hề mở miệng hỏi lý do. Bốn tên thị nữ xinh đẹp dìu Linh Lăng vào phòng, lập tức cùng quỳ xuống đồng thanh hét to: - Chúng nô tỳ chúc mừng thiếu chủ bình an trở về. Linh Lăng từ nhỏ lớn lên với bốn đứa a hoàn này nên đối với chúng, tình cảm rất thân mật. Giờ đây, khi trở về với thân phận cũ, nàng lại là người độc đoán và tỉnh táo hơn bao giờ hết. Nàng nói: - Các ngươi đứng lên đi! Bốn đứa đồng loạt hỏi thăm sự tình đã xảy ra, Linh Lăng khoát tay: - Ta sẽ kể cho các ngươi nghe sau. Bây giờ nghe ta hỏi đây, các ngươi có biết tung tích gì của Âu Dương Ngạo Thiên không? Hương Đào nhanh miệng nói: - Thưa chủ nhân, hắn bỗng dưng đắc địa võ công, lại có trong tay chiếc vòng của chủ nhân làm cho giáo chủ rất hiếu kỳ, đã ra lệnh bắt hắn cho bằng được. Nhưng đột nhiên hắn mất tích, nghe đâu là rơi vào tay một người chuyên cưỡi ngựa Huyết Hoa và sử dụng thân pháp Vạn Ảnh Phù Vân. Linh Lăng bây giờ đã biết rõ thân thế của Ngạo Thiên nên nàng cũng yên tâm phần nào. Nàng căn dặn: - Từ nay các ngươi nghe ngóng tin tức của Ngạo Thiên, biết hắn ở đâu lập tức báo cho ta. - Tuân lệnh chủ nhân! Bấy giờ, trong lòng Linh Lăng canh cánh một nỗi lo, đó là hài nhi đã tượng hình trong bụng nàng.