Thiên Thu - Mộng Khê Thạch
Chương 14
Editor: Thiếu Quân
Beta: Kusami
Tuy rằng biết rõ Thẩm Kiều không nhìn thấy, Trần Cung vẫn theo bản năng mà tránh né tầm mắt của hắn.
Mục Đề Bà thấy thế khẽ cười một tiếng: “Trần Cung nói với ta, nơi này có một mỹ nhân, so với tất cả đám người ta mang tới còn hoàn hảo hơn gấp trăm ngàn lần. Ta vốn không tin, cảm thấy tên tiểu tử này chưa từng va chạm xã hội, miệng toàn nói xạo, cho nên cùng tới xem một chút. Tuy nhiên bây giờ nhìn thấy, mới biến hắn cũng không có nói khoác chút nào.”
Thẩm Kiều trầm mặc không nói, mặt không cảm xúc.
Mục Đề Bà không để ý lắm: “Ta chính là quận vương Dương thành Mục Đề Bà, hiện nay rất được bệ hạ trọng dụng. Nếu như ngươi chịu theo ta quay về, từ nay về sao tất nhiên sẽ được cơm ngon áo đẹp, vinh hoa phú quý, cũng không cần phải ở lại cái nơi thô lậu như thế này nữa.”
Thẩm Kiều lúc này mới thở dài: “Trần Cung, là ngươi tiết lộ hành tung của ta cho hắn?”
Trần Cung quyết tâm nói: “Ta cũng không còn cách nào khác mà! Nếu như không nói cho bọn họ, ta liền bị Mục…. Quận Vương coi thành trâu ngựa a!”
Thẩm Kiều lắc đầu một cái: “Lẽ nào ngươi cho rằng đưa bọn họ đến đây thì ngươi có thể tránh được một kiếp hay sao? Ngươi có từng hỏi vị quận vương Dương thành này một câu, hắn có từng bằng lòng thả ngươi đi không?”
Mục Đề Bà cười ha ha: “Không sai, tiểu tử này tuy rằng không sánh được bằng một đầu ngón tay của ngươi, nhưng mà tốt xấu gì cũng có tứ chi đầy đủ, đầu óc linh hoạt, cái mặt cũng coi như có thể nhìn, người như vậy đem làm tôi tớ cũng rất được a!”
Trần Cung giật nảy mình: “Ngươi vừa nãy rõ ràng đã nói thả ta đi!”
Mục Đề Bà căn bản không thèm để hắn vào trong mắt, phất tay một cái, tùy tùng hai bên liền tiến lên bắt hắn lại.
Còn hắn thì lại tự mình đi về phía Thẩm Kiều.
Không biết có thật cảm giác được hắn đến gấn hay không mà Thẩm Kiều rốt cục cũng vịn mép bàn đứng dậy, nhìn qua giống như đang chuẩn bị hành lễ nghênh đón.
Khóe miệng Mục Đề Bà nhếch lên, hết thảy đều nằm trong dự liệu.
Thế nhân đối với quyền thế, luôn luôn là sợ hãi và ngưỡng mộ, có người sợ hãi, có người lại ngưỡng mộ giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, cứ coi như bây giờ đối phương có thể không quá nguyện ý, nhưng cũng sẽ rất nhanh sẽ thích ứng thậm chí yêu thích vinh hoa phú quý nhuyễn ngọc ôn hương mà thôi, đến lúc đó nếu muốn cướp đi, chính hắn lại không chịu nổi.
Mục Đề Bà: “Ngươi tên gì?”
Thẩm Kiều: “Ta là Thẩm Kiều.”
Mục Đề Bà: “Kiều trong Đại Kiều Tiều Kiều sao? Quả là tên cũng như người đó.”
Thẩm Kiều: “Kiều của Sơn Kiều*.”
*chữ Kiều ( 峤) trong tên anh Thẩm là ghép giữa chữ sơn ( 山) và chữ Kiều ( 乔), có nghĩ là ngọn núi xinh đẹp, chứ không đơn giản chỉ là Kiều ( 乔)-xinh đẹp, yêu kiều.
Mục Đề Bà nhíu mày nở nụ cười: “Dụ dỗ bách thần, Cập Hà Kiều Nhạc*? Cái chữ Kiều này có chút ác kiệt, không phải cái tên mà mỹ nhân nên có.”
*Dụ dỗ bách thần, Cập Hà Kiều Nhạc: mình không rõ ý nghĩa cụ thể của câu nói này, nhưng đây là câu nói thể hiện hùng tâm tráng trí của người theo đạo tu tiên, đại đạo ba nghìn, không phân cao thấp, chỉ nói trước sau. Ở đây cũng nhắc tới 2 địa danh là Cập Hà và Kiều Nhạc, là 2 địa danh xuất hiện từ thời viễn cổ, Cập Hà lại không rõ lắm, còn Kiều Nhạc là chỉ đỉnh cao nhất của núi Côn Luân xưa, được xưng tụng là nơi tập trung của các vị thần cổ Trung Hoa. (trên đây toàn là chém và bịa đặt, sai đâu mong “tha thu”)
Thẩm Kiều lại không hề cười: “Ta cảm thấy cái tên này rất tốt.”
“Được được, ngươi thích là được rồi, ngươi có tên chữ không, hay là ta gọi ngươi là Tiểu Kiều? A Kiều?” Mục Đề Bà cười nói, ngữ khí trong lúc vô ý mang theo chút sủng ái cùng nhân nhượng.
Thẩm Kiều xoay người lại cầm gậy trúc lên, cổ tay lộ ra một đoạn khỏi tay áo, thon dài trắng như tuyết, khiến cho người khác phải suy tư.
Mục Đề Bà ngứa ngáy trong lòng, không nhịn được vươn tay muốn dìu, nghĩ bụng thuận tiện đem người kéo vào trong ngực, tiện thể âu yếm một cái.
Thân nhiệt của Thẩm Kiều khá thấp, vì bệnh mà có chút gầy gò, lúc cổ tay bị nắm lấy, Mục Đề Bà hoàn toàn có thể cảm giác được dưới làm da thịt mỏng manh kia toàn là xương cốt.
Đổi lại ngày thường, dùng ánh mắt đã duyệt qua biết bao mỹ nhân của Mục Đề Bà, chắc chắn sẽ ghét bỏ đối phương xúc cảm không tốt, nhưng giờ phút này, hắn trái lại lại cảm thấy tâm thần rung động, càng thêm không thể chờ được nữa.
“A Kiều…” Hắn chỉ nói hai chữ.
Cũng chỉ kịp nói hai chữ này.
Mục Đề Bà liền cảm thấy được đau đớn nơi bụng.
Hắn cúi đầu nhìn lại, cái gậy trúc kia chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện ở trước lồng ngực của mình, vừa vặn đâm vào cuống tim hắn.
Mục Đề Bà phản ứng không chậm, sau khi bị đau, liền thuận thế ngả người ra sau, một tay vươn ra bắt lấy gậy trúc, tay còn lại đánh về phía Thẩm Kiều.
Hắn vốn không phải người có lòng dạ rộng rãi, cho nên hận cái mỹ nhân này nhìn qua có vẻ nhu nhược vô hại vậy mà lại có gan dám ám hại mình, lập tức ra tay không chút lưu tình.
Mục Đề Bà cũng có võ công, tuy rằng chỉ là trình độ hạng hai hạng ba, nhưng một chưởng này nếu thật sự đánh vào trên người Thẩm Kiều, hắn cho dù không chết cũng bị thương nặng.
Nhưng mà ngoài ý muốn, gậy trúc vốn là chắc chắn bắt được lại nhẹ nhàng trượt đi, thoát khỏi phạm vi khống chế của Mục Đề Bà.
Không chỉ có vậy, cánh tay đánh về phía đối phương của Mục Đề Bà cũng bị rơi vào khoảng không.
Mỹ nhân mà hắn cho là ốm yếu, dùng một loại bộ pháp tuyệt diệu tránh khỏi sự công kích của hắn, thậm chí ngược lại còn dùng gậy trúc gõ mạnh một cái trên eo hắn.
Nội lực đối phương trống rỗng, một chiêu này cũng không tạo được bao nhiêu thương tổn cho Mục Đề Bà, nhưng lại hoàn hảo đánh trúng vào một điểm yếu nhất trên xương sườn của hắn. Mục Đề Bà không kịp chuẩn bị, không thể vận khí chống lại, kết quả bị gõ một cái này, đau đến chảy cả nước mắt, không nhịn được a một tiếng, bước nhanh lùi về sau.
Mấy tên tùy tùng của hắn lúc này mới phản ứng lại, có kẻ tiến lên đỡ Mục Đề Bà, có kẻ phi lên, chuẩn bị bắt lấy Thẩm Kiều.
Mục Đề Bà không ngờ được mình sẽ chịu thiệt thòi ở nơi này, sắc mặt âm trầm đến độ có thể nhỏ ra nước, hung tợn nhìn chằm chằm vào Thẩm Kiều, trong mắt giấu không được nét tàn khốc, trong đầu đã suy nghĩ không dưới một trăm biện pháp dằn vặt đối phương: “Bắt sống hắn cho ta!”
Tùy tùng hắn mang theo bên người cũng không thiếu kẻ có thân thủ không tệ, ỷ mình người đông thế mạnh, không coi tên mù ốm yếu này để trong mắt, ai biết tất cả đều nếm mùi thất bại.
Hắn với một cái gậy trúc, liền ép được tất cả mọi người không dám đến gần.
Mà cũng không dừng lại ở đó, giống như biết được đám người theo chân Mục Đề Bà này đông đảo, Thẩm Kiều cũng không có ý định nhẹ tay với bọn họ nữa, ra tay càng lúc càng tàn nhẫn, gương mặt thường ngày bởi vì mắt không nhìn thấy mà có chút nhu nhược lúc này bịt kín một tầng lạnh lùng nghiêm nghị. Có một kẻ định nhân lúc hắn bận rộn lẻn ra phía sau bắt hắn, liền lập tức ăn luôn một gậy, người liên tục lao đảo ngã về sau. Thẩm Kiều ra tay không chút lưu tình, tiện thể liền đem người đẩy qua cửa sổ.
Tiếng kêu thảm thiết do té từ lầu hai xuống truyền đến, tất cả mọi người đều có chút e ngại, nhất thời quên mất động tác.
“Còn ai dám đến?”
Hắn mặt không cảm xúc “nhìn” toàn thể mọi người, gậy trúc chống xuống đất, bất vi sở động.
Sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, lại mơ hồ nhiều thêm một tầng lạnh lùng.
Trần Cung trợn mắt há mồm.
Lần trước hắn thấy Thẩm Kiều ra tay đánh đuổi mấy tên ăn mày nhỏ, vẫn là lúc ở trong ngôi miếu đổ, lúc đó biết được Thẩm Kiều trước khi sinh bệnh mất tri nhớ, rất có thể là một cao thủ võ công cái thế, mà sau khi trải qua một đêm ở Xuất Vân tự, thấy Yến Vô Sư và Tuyết Đình thiền sư ra tay, tầm mắt lại như tăng cao một tầng, liền cảm thấy Thẩm Kiều cũng chỉ bình thường thôi.
Cho đến giờ khắc này, hắn gần như cảm thấy trên người đối phương ẩn giấu rất nhiều bí mật, cảm giác như nắm rõ trong lòng, mà lại như chẳng biết gì cả.
Mục Đề Bà cảm thấy thật mất mặt, đối với Thẩm Kiều vừa tức vừa hận, lúc thì nổi ý đinh muốn giết người này, lúc lại cảm thấy có giết chết cũng không hết hận, phải bắt sống hắn, đem về chơi chán rồi đem hắn ném cho thuộc hạ để chúng chơi hắn tới chết, mới có thể giải được mối hận trong lòng.
Hắn nhìn trái nhìn phải, thấy cả đám đều lộ vẻ mặt chần chờ không dám tiến lên, không khỏi mắng một tiếng: “Các ngươi nhiều người như vậy cùng xông lên, chẳng lẽ còn không đánh lại một tên mù, đè cũng có thể đè chết rồi!”
Tất cả mọi người vẫn không dám động, chủ yếu là bị dọa sợ, trên người hoặc nhiều hoặc ít cũng đều có thương tích, chẳng ai nghĩ tới đối phương có thể chỉ bằng một cái gậy trúc lại phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn như thế.
Thẩm Kiều sắc mặt nhàn nhạt, đứng ở nơi đó, cái gì cũng không nói, giống như đang chờ bọn họ rời đi hoặc tiếp tục tiến lên khiêu chiến.
Mục Đề Bà cười lạnh một tiếng: “Ngươi không có nội lực, chỉ bằng chiêu số tinh diệu, thì cũng chẳng chống đỡ được bao lâu. Ta đã cho người bao vây toàn bộ khách điếm, nếu ngươi thức thời, ngoan ngoãn quỳ xuống cầu xin, có lẽ ta còn có thể cho ngươi một con đường sống, còn nếu không…”
Thẩm Kiều: “Nếu không thì thế nào?”
Trên mặt Mục Đề Bà lộ vẻ âm ngoan: “Nếu không…”
Lời này còn chưa nói xong, hắn liền thấy Thẩm Kiểu đánh một chưởng về phía bên cạnh.
Đám người vốn cho là Thẩm Kiều không có nội lực liền thất kinh, chưởng phong vừa tới, cái tủ bị đập liền ngã xuống.
Mọi người không kịp chuẩn bị, không thể không lắc mình né tránh. Mục Đề Bà cũng không ngoại lệ, bởi vì cái tủ nằm ở phía sau cách hắn không xa, cho nên hắn không thể nào lui lại, chỉ có thể nghiêng người tránh sang bên cạnh, kết quả Thẩm Kiều liền nhân dịp hắn né tránh, vỗ một cái vào sau lưng hắn.
Mục Đề Bà xoay người phản kích, nhưng không ngờ vừa vặn rơi vào bẫy của Thẩm Kiều, người kia cuốn ống tay áo một cái, trực tiếp nắm lấy cổ tay hắn, kéo hắn lùi đến bên cửa sổ, một tay khác thì tóm lấy cổ hắn.
Mọi người nhìn thấy, liền không dám vọng động.
Mục Đề Bà không nghĩ tới cái cổ tay thoạt nhìn gầy trơ xương ấy, lại có được khí lực lớn đến vậy, tóm cổ hắn đến mức hắn hoàn toàn không thể thở được, một tay còn lại thì vững vàng kềm trụ mệnh môn của hắn, làm cho hắn ngay cả chân khí cũng không dám dùng.
“Ngươi làm như vậy, chỉ có thể, khụ khụ, tự tìm đường chết!” Mục Đề Bà vạn lần không thể nghĩ tới mình cả đời chơi ưng, cuối cùng ngược lại bị ưng mổ mắt, tức chết đi được nhưng lại không dám manh động.
Ai có thể ngờ được với dáng vẻ ấy của Thẩm Kiều lại có thể đem tất cả mọi người xoay mòng mòng đâu?
“Có phải tự tìm đường chết hay không ta không biết, ta chỉ biết, nếu như hôm nay ngươi không thả ta đi, chỉ sợ mạng ngươi phải để lại chỗ này.” Ngữ khí Thẩm Kiều bằng phẳng, âm lượng cũng không lớn, thỉnh thoảng cúi đầu ho khan vài cái, không mang theo dù chỉ là một chút nộ khí. “Có thể đổi được một mạng của quý nhân đây, thì mạng ta có đáng là gì, cuộc mua bán này cũng cực kỳ có lời rồi.”
Chính mình lúc trước thế nào nhìn nhầm, cảm thấy hắn là một người vô hại nhu nhược!
Mục Đề Bà không còn biện pháp nào khác, đành phải bảo đám tùy tùng lui dần ra: “Các ngươi ra ngoài nói một tiếng, bảo bọn chúng cút hết cho ta!”
Thẩm Kiều thở dài nói: “Quận vương sớm sảng khoái như vậy không phải tốt hơn sao? Đi thôi, kính xin đưa ra ra đến ngoài thành, lại cho thêm một chiếc xe ngựa nữa.”
Mục Đề Bà cười lạnh: “Ngươi chỉ là một tên mù, cần xe ngựa để làm gì, chẳng lẽ còn muốn ta phái thêm cho ngươi một phu xe nữa?”
Thẩm Kiều trầm ngâm nói: “Mục quận vương nói cũng có lý, vậy thì phiền ngài lại đi theo ta thêm một đoạn, chắc là phu xe kia cũng không dám không nghe theo lệnh.”
Mục Đề Bà giận dữ.
Cứ thế một đường ra khỏi thành, Mục Đề Bà bị cưỡng ép leo lên xe ngựa, có hắn trong tay, phu xe cũng không dám không nghe lời.
Xe ngựa đi theo hướng tây, ròng rã suốt hai ngày một đêm, cho đến khi tới gần biên cảnh Bắc Chu, xác nhận tùy tùng của Mục Đề Bà tậm thời chưa đuổi kịp đến, Thẩm Kiều lúc này mới bảo phu xe điều khiển xe ngựa quay lại, sau đó liền lôi Mục Đề Bà tiến vào một khách điếm ở huyện Duyên Thọ nơi biên cảnh, sau đó đem hắn đánh ngất, rồi phế đi đường con cháu của hắn, miễn cho hắn sau này đi gieo vạ cho người khác, sau đó bỏ người vào trong một gian sương phòng, lúc này mới một mình rời đi.
Thẩm Kiều ra khỏi khách điếm, đi nhanh về phía cửa thành, chỉ là mới đi được mấy bước, hắn liền không thể không dừng lại, tìm một ngõ hẻm hẻo lánh không người, dựa vào từng, rốt cuộc cũng không chịu đựng nổi cái trạng thái nỏ mạnh hết đà này nữa, khom lưng phun ra một ngụm máu lớn.
Bên cạnh liền truyền đến một tiếng cười nhẹ.
Thẩm Kiều không cần ngẩng đầu cũng biết là ai, hắn duỗi tay áo xóa đi vệt máu nơi khóe miệng, đơn giản dựa vào tường ngồi xuống.
Một người mặc thanh bào chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, khuôn mặt tuấn mỹ, khí thế mạnh mẽ, nơi khóe mắt hẹp dài có chút hoa văn tinh tế, chỉ là đường văn rất mịn, ngược lại càng khiến cho y có thêm chút mị lực khó mà tả rõ.
Yến Vô Sư đứng chắp tay, thấy hắn sắc mặt tái xanh, một bộ dạng đèn cạn dầu, chậc chậc lên tiếng: “Ngươi rõ ràng vì không muốn liên lụy đến Trần Cung mới cùng hắn mỗi người mỗi ngả, kết quả một lòng thiện ý, quay đầu liền nhận lại phản bội. Họ Trần kia chính mình không muốn bị Mục Đề Bà chiếm lấy, liền đem ngươi đẩy ra thế chỗ. Tư vị làm người tốt thế nào?”
Ngực Thẩm Kiều đau đến đòi mạng, che miệng hận không thể phun thêm mấy ngụm máu nữa cho thoải mái.
“Ngươi nói không đúng. Đêm đó, tại Xuất Vân tự, người niệm tàn quyển là ta, trong ta và Trần Cung, cũng chỉ có ta biết chữ, Trần Cung mặt dù có trí nhớ hơn người, có thể nhớ được một chút, nhưng cũng chỉ là biết được bề ngoài mà không hiểu được cái bên trong. Nếu như đám người kia của Lục Hợp bang muốn truy tìm, khẳng định cũng là hướng về ta mà tới, cho nên ta và hắn tách ra, là vì không muốn hắn vì ta mà khổ, nếu như hắn vì ta mà gặp xui xẻo, lương tâm ta sẽ bất an.”
Nói một đoạn dài, hắn có chút khó thở, không thể không dừng lại lấy hơi mới tiếp tục nói: “Ta không có khả năng đoán trước được tình hình, cũng không biết hắn sẽ gặp phải Mục Đề Bà, càng không biết hắn sẽ vì để thoát thân mà đem mầm tai vạ dẫn tới bên người ta. Nhưng khi đó, ta không thể chỉ vì tương lai hắn có thể sẽ gây ra chuyện bất lợi cho mình liền yên tâm thoải mái bắt hắn đến chịu tội thay được.”
Tác giả có lời muốn nói:
Lão Yến ngươi còn có thể tra thêm chút nữa hay không? Từ đầu đến cuối chỉ đứng ngoài nhìn cuộc vui, ngươi định đoạt cái chức tra công tốt nhất năm nay đó à! Người ta bị hai lần **, người có ngờ tới không!
Yến Vô Sư: Ồ hì hì.
Thẩm Kiều không có giết Mục Đề Bà là vì:
1, Trong lịch sử vào lúc này hắn còn chưa có chết 【………….】
2, Thẩm chưởng giáo hiện tại thân thể không tốt, mà Mục Đề Bà lại giữ địa vị tương đối quan trọng trong Tề quốc, hoàng đế rất coi trọng hắn. Nếu hắn chết, Thẩm Kiều sẽ gặp phải khá nhiều phiền phức, không chắc đã rời đi được. Hiện tại người không chết, chỉ đổi thành thái giám, bọn thủ hạ sẽ chỉ vội vàng chăm sóc hắn, trong thời gian ngắn cũng không có tâm tư để mà truy tìm Thẩm Kiều, Thẩm Kiều liền có thời gian rời đi.
Đương nhiên mọi việc không thể thập toàn thập mỹ được, Thẩm Kiều phế hắn, ước nguyện ban đầu là vì muốn tránh việc hắn gieo tai vạ thêm cho nhiều người khác, còn nếu như Mục Đề Bà vì chuyện này mà tâm lý biến thái, vậy thì cũng chịu thôi a.
Truyện khác cùng thể loại
868 chương
10 chương