Convert & Edit: Shu Support: Namca Chương 2 Nghiêm túc mà nói, Trạc Nguyệt cũng không phải đao thương bất nhập, quái lực hơn người, nàng thật ra...vốn dĩ không phải là người. (*Quái lực: Năng lực kì quái) Khi Tô Mục đào được Trạc Nguyệt từ trong quan tài ra, nàng chỉ mới là một thanh kiếm, trong trẻo nhưng lại lạnh lẽo đến nỗi người người sợ hãi. Chính là Hàn Ngọc trường kiếm toàn thân trong suốt, thoạt nhìn thì rất đẹp, nhưng chính vì quá xinh đẹp nên trông nó có vẻ không thể chống chọi lại những va đập trong lúc giao chiến. Vì vậy, Tô Mục không chút suy nghĩ liền đem nàng ném đi. Lúc đó, Tô Mục chưa phải là hoàng đế, hắn vẫn còn là Đông cung thái tử. Nhưng trong khoảng thời gian ấy, hắn gần như không phải là thái tử nữa rồi. Hoàng thúc của hắn rời núi khởi binh tạo phản, đánh vào Hoàng thành, giết chết phụ hoàng của hắn. Khi trong cung có biến loạn, hắn chật vật trốn đi, đi đến khu rừng rậm ở phía Nam không có người ở. Vốn định băng qua dãy núi trùng điệp này để đi xuống Nam Việt, tìm thế lực của hoàng thất mưu lại giang sơn, nhưng thật không ngờ, hắn lại cùng thân tín lạc đường trong rừng rậm. Hơn nữa, hắn lại còn trượt chân rơi vào một ngôi mộ không biết đã được chôn bao nhiêu năm. Trong mộ không có người, bên trong quan tài chỉ có một thanh Hàn Ngọc trường kiếm. Tô Mục lại đang ở chính giữa ngôi mộ, căn bản là không tìm được đường ra ngoài, đói bụng ba ngày, một giọt nước nhỏ cũng không có, những tưởng đã vào bước đường cùng, hắn đã sinh lòng tuyệt vọng. Ngồi dựa vào quan tài đá, hắn chỉ cong môi cười cười, thầm nghĩ, thế này cũng tốt, chí ít cũng có sẵn quan tài, tốt xấu gì cũng không cần phải phơi thây ngoài nội cỏ. Chỉ tiếc, hắn thân là một Đông cung thái tử, trên vai vẫn gánh nặng trọng trách cai trị đất nước, giữ cho thiên hạ thái bình, giúp trăm họ an cư lạc nghiệp. Khát vọng ấy còn chưa kịp thực hiện thì hắn đã rơi vào bước đường cùng. Hắn tự cười nhạo mình một tiếng, ngay sau đó dùng hơi sức cuối cùng bò vào trong quan tài, nằm ngửa mặt, nhắm mắt, thản nhiên chờ đợi cái chết tới. Nhưng vào lúc này, sau lưng hắn vang lên thanh âm của một nữ tử: “Xuống khỏi người ta ngay”. Thanh âm này tới quá mức đột ngột đã đem một nửa hồn phách sắp lìa khỏi xác của hắn kéo trở lại, hắn giật mình một cái, trong nháy mắt chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, tiếp đến liền bị một cỗ lực mạnh mẽ từ trong quan tài hung hăng hất ra ngoài. Lăn trên đất mấy vòng, người vốn đã nhếch nhác, quần áo lại càng thêm tả tơi. Hắn gắng sức bò dậy khỏi mặt đất, nhất thời không kịp suy nghĩ đến thứ gì khác trong lúc này mà chỉ chăm chú nhìn về phía quan tài, hơi thở hổn hển mang bảy phần yếu ớt ba phần tức giận nói: “Bản thái tử khó khăn lắm mới leo vào được đấy!”. Đây chính là muốn bắt hắn phải leo vào một lần nữa sao? Hắn đã là người sắp chết rồi! Không thể để cho hắn chết một cách an yên được sao? Thế nhưng, tức giận không được bao lâu, hắn liền thấy một thiếu nữ từ trong quan tài ngồi dậy. Dung mạo như ngọc, da trắng như tuyết, đôi mắt đen láy, đôi môi màu hoa đào, mặc dù gương mặt có chút lạnh lùng nhưng lại không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng. Tô Mục ở Đông cung đã gặp không ít mỹ nhân, nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp một nữ nhân mang vẻ đẹp ẩn chứa tám phần anh tuấn thế này. Cái này... chính là đem phần hồn vừa tìm về được của hắn, một lần nữa ném lại ra ngoài. Nàng bước ra khỏi quan tài, toàn thân vấn lụa càng tôn lên vẻ đẹp thanh thoát như tiên nữ hạ phàm. Ở đây là một bãi tha ma, nữ nhân này chính là từ trong quan tài mà bò ra. Tiên nhân? Tiên nhân cái gì? Tô Mục liền cười một tiếng, hắn nằm trên đất, nhìn thấy một đôi chân đẹp đẽ không mang giày cứ thế đạp lên đất đi đến trước mặt hắn. Tô Mục cũng không hoảng sợ, chỉ nói: “Các ngươi bây giờ, ngay đến việc giả làm xác chết vùng dậy cũng phải giả cho thật đẹp”. Hắn không còn đủ sức lực để chống đầu dậy nổi, liền như vậy mà ngã xuống, thế giới trước mắt chìm vào bóng tối, hắn dường như nghe thiếu nữ hừ mũi chê bai: “Chỉ được vẻ bề ngoài, thật vô dụng”. Giống hệt hắn lúc chê bai thanh Hàn Ngọc kiếm kia... Tô Mục cứ nghĩ là mình đã chết, nhưng hắn không chết. Trước kia, hắn cũng từng cho rằng, nửa đời sau của hắn chỉ có thể ở lại Nam Việt sống một cách nhục nhã dưới sự bảo vệ của hoàng tộc, nhưng không. Hắn trở về Trung Nguyên, đoạt lại ngôi vị hoàng đế vốn dĩ thuộc về hắn. Mặc dù, cái giá phải trả là không thể tưởng tượng nổi, chỉ vì nữ tử mặc áo lụa mà hắn đã gặp sau khi tỉnh dậy từ trong ngôi mộ hôm đó, đối với hắn nhất mực hành lễ. Nàng nói: “Kiếm linh Trạc Nguyệt, ra mắt chủ nhân”.