Thiên Thần

Chương 47

Sắc mặt Lãnh Nhai vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng đôi mày hơi nhíu đã lộ rõ sự thận trọng trong lòng y. Đối mặt với ngọn lửa sắp tới gần người, y lại không tránh không né, tay phải cầm thanh đoản đao đen sì vẩy lên như tia chớp, nghênh đón ngọn lửa đâm về phía tâm tạng y, lại là đấu pháp lưỡng bại câu thương, phảng phất như nam tử lần đầu tiên gặp mặt này là cừu nhân không đội trời chung của y vậy. Nam Cung Chân vô cùng kinh hãi, vội vã thu tay, bước chân lui mau, nhưng tiên cơ đã mất, bị từng luồng đao quang lạnh lẽo của Lãnh Nhai ép phải thối lui liên tiếp. - Tuổi còn nhỏ không ngờ đã có thực lực thập cấp sơ gian, hơn nữa khí thế kinh người, người này rốt cuộc là… -Lâm Viêm thấp giọng lẩm bẩm, sau đó trở nên trầm tư. Ở trong lòng y thắng bại trận đấu này đã phân, Nam Cung Chân là một thiên tài ma pháp, đã có thực lực cửu cấp sơ giai, nhưng năng lượng ba động đối thủ của hắn hiển lộ ra là cường giả thập cấp sơ giai mới có, cộng thêm khí thế của y, nên tổng thể thực lực của y ngang với thập cấp trung giai thậm chí cao giai. Nhưng bất kể thế nào, Khiếu Nhi cũng sẽ không thua bởi y."Xoạt" một tiếng, trên cánh tay trái của Nam Cung Chân xuất hiện một miệng vết thương dài ngoằng sâu có thể thấy xương. Nếu hắn lui hơn muộn vài bước, cả cánh tay trái đã bị chém xuống rồi. Hắn hít một hơi khí lạnh, ngọn lửa nơi tay phải vụt lên ép lui Lãnh Nhai, sau đó ôm tay trái nói: - Quả nhiên nhân ngoại hữu nhân, tại hạ nhận thua. Hắn ôm cánh tay trái xuống đài. Giọng điệu, động tác vô cùng dứt khoát, trên mặt cũng không xuất hiện vẻ ủ rũ gì. Lời đánh giá Diệp Vô Thần dành cho hắn là: tương lai sẽ là một nhân vật. Lúc này, trong góc quảng trường bỗng truyền đến một tiếng réo nhỏ vang vọng, đồng thời một thân ảnh màu trắng phóng lên trời, vẽ ra từng luồng bạch ảnh hoa lệ giữa không trung, đồng thời ở không trung xoay tròn ưu nhã vài lần để mượn lực, sau đó như một chiếc lá nhẹ nhàng đáp xuống đài, động tác ung dung thoải mái, phiêu, tự nhiên xuất trần. Sự xuất hiện của hắn khiến không khí trong sân nhất thời òa lên, khắp sân đều là tiếng nam nữ hô to chói tai lẫn lộn, đinh tai nhức óc, thậm chí ngay cả hoàng đế ở sân đều không khỏi ngoảnh lại nhìn. Sắc mặt hoàng đế luôn luôn nghiêm túc lúc này lại cũng lộ ra chút tươi cười quý mến, quả nhiên sủng ái con trưởng Lâm gia như trong đồn thổi. Toàn thân áo trắng, thân cao bảy thước, diện mạo như ngọc, sắc mặt ôn hòa, khóe miệng phủ lên một nụ cười hờ hững, nhưng không chứa bất kỳ vẻ kiêu căng nuông chiều nào, khiến người ta vừa nhìn sẽ dễ dàng sinh ra hảo cảm. - Cuối cùng lại có thể được xem Lâm công tử biểu diễn rồi. - Lâm công tử lên đài, ai dám tranh phong. - Ôi! Khuyển tử nhà ta nếu có thể có được 1/10 của Lâm công tử, ta chết cũng nhắm mắt rồi. - Lâm công tử cố lên, cố lên! - Lâm gia xuất hiện tuấn kiệt như thế này, thật là tổ tiên tích đức mà!………………..…………….. Bên tai toàn là ca ngợi và cảm thán, lại không có một lời gièm pha nào, Diệp Vô Thần thấp giọng nói: - Một nam nhân rất có lực sát thương. - Lâm gia Lâm Khiếu được công nhận là kỳ tài trăm năm khó gặp, văn võ song toàn. Danh vọng của hắn ở Thiên Long Thành so với kẻ được gọi là thái tử như ta đều mạnh hơn nhiều. –Long Chính Dương có chút ít cảm khái nói. Mẹ đẻ của y –đương kim hoàng hậu là muội muội của Lâm gia gia chủ, mà Lâm Khiếu này đương nhiên là biểu đệ của y, chỉ là đã nhiều năm không qua lại. Trên ghế khán giả, Lâm gia lão gia chủ Lâm Cuồng ngồi cùng một chỗ với Diệp Nộ cười tủm tỉm hưởng thụ tiếng ca ngợi đã tai, sau đó đầy châm chọc nói với Diệp Nộ ngồi bên cạnh hắn: - Lâm lão tướng quân, nghe nói cháu ngài đã tìm được về, sao không thấy nó ở bên ông nhỉ. Diệp Nộ hừ giận một tiếng, trực tiếp ngậm miệng không nói. Thấy thần thái nghẹn khuất lửa giận không lời ứng đối của hắn, toàn thân Lâm Cuồng thoải mái gần như muốn bay lên. Trên dưới Thiên Long Thành ai ai chẳng biết cháu hắn là một thiên tài danh chấn Thiên Long, mà cháu Diệp Nộ lại là một kẻ vô dụng ai nấy đều biết. - Ha ha ha ha! Con gái ngoan, đây chính là phu nhân ta tìm cho con, không tồi chứ, ha ha ha ha! Thanh âm thô lỗ đến cực điểm này phảng phất như một tiếng sấm rền, trực tiếp áp chế toàn bộ tiếng ồn ào trong sân. Ánh mắt Diệp Vô Thần bị hấp dẫn tới, liếc mắt đã nhìn thấy một người trung niên mặt đầy râu đen, tướng mạo thô lỗ ngông cuồng, thân thể cao lớn thô kệch. Tuổi đã gần năm mươi, không thèm nói áo mũ trên người lộn xà lộn xộn, không ngờ còn có mấy lỗ thủng to to nhỏ nhỏ, lộ ra cơ nhục ngăm đen. Lúc này y đang vênh mặt bắt chéo chân ngồi ở đó, cười khoan khoái, lộ ra răng vàng đầy mồm. - Cha… Đừng lớn tiếng như thế mà. –Bên người y, một thân ảnh nhỏ nhắn lay nhẹ y một cái, phát ra thanh âm mềm mỏng dịu dàng. Ánh mắt Diệp Vô Thần nghiêng sang bên, lập tức ánh mắt bỗng trở nên nóng bỏng. Đây là một thiếu nữ đáng yêu tuổi chỉ khoảng mười lăm mười sáu, chỉ thấy nàng có một đôi mắt long lanh như hồ nước, trong veo động lòng người. Đường nét gương mặt thì duyên dáng tươi xinh, phối hợp với đôi môi anh đào ướt át mềm mại, lộ rõ vẻ dịu dàng ôn nhu. Dung mạo tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành long lanh trong sáng, như phấn điêu ngọc mài, thật giống như chim sa cá lặn, hoa hờn liễu thắm, lại như một vị Dao Trì tiên tử từ trên trời giáng xuống, ngẫu nhiên rơi xuống nhân gian, không dính một hạt bụi trần nào. Mà trên vai nàng đậu một con chim màu xanh, kích cỡ thông thường, mỏ dài nhọn, cùng chim bình thường không có khác biệt gì quá lớn. Diệp Vô Thần nhất thời có chút đờ đẫn. Mà giai nhân xinh đẹp tuyệt mỹ như thế ngồi cùng một chỗ với một nam nhân cao lớn thô kệch, càng lộ rõ vẻ lung linh yểu điểu của nàng, khiến người ta không khỏi sinh lòng yêu thương. - Người đó chính là gia chủ của Hoa gia Hoa Chấn Thiên, bên cạnh là độc nữ Hoa Thủy Nhu của y, hôm nay hẳn đã tròn tuổi mười sáu, ai ngờ rằng cô bé bện tóc đuôi săm năm xưa, giờ đã như thần tiên hóa người. Có lẽ không lâu nữa sẽ đến ngày thành hôn rồi. –Long Chính Dương nói. - Nàng được gả cho Lâm gia Lâm Khiếu đúng không? –Diệp Vô Thần hỏi, ánh mắt vẫn rơi lên người Hoa Thủy Nhu, quan sát tỉ mỉ thần thái của nàng mỗi một giây. - Không sai. Trên dưới Thiên Long Thành ai nấy đều biết, được ca tụng là xứng đôi tuyệt thế. Cho nên mấy năm nay người ngưỡng mộ Hoa gia tiểu thư nhiều không kể xiết, nhưng chưa từng có ai tới Hoa gia cầu hôn. Chỉ là dạo trước Hoa Chấn Thiên từng nói ắt phải sau khi tròn mười sáu tuổi mới gả con gái, muộn nhất cũng là năm nay. Diệp Vô Thần trầm mặc, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thần bí khó dò. - Được được, nếu con gái ngoan đã bảo nhỏ giọng, vậy thì nhỏ giọng. Thế nào con gái ngoan, có hài lòng không? Bảy ngày sau con sinh nhật mười sáu tuổi, đến khi ấy sẽ lo liệu chuyện vui cho các con, thế nào? - Hết thảy đều dựa vào cha làm chủ. –Hoa Thủy Nhu nhỏ giọng nói, nàng là một thiếu nữ yếu đuối vâng lời đã thành quen, đừng nói đối phương là một công tử trẻ tuổi, cho dù là một vị trung niên đại thúc nàng cũng sẽ nói một câu "Hết thảy đều dựa vào cha làm chủ". - Ha ha! Được, nói chung lão từ nhìn tiểu tử này rất thuận mắt, xứng với con gái ngoan của ta. Hoa Chấn Thiên năm nay bốn mươi chín tuổi, hơn ba mươi tuổi mới có một người con gái như vậy, quả thực cưng chiều đến mức hết thuốc chữa, hận không thể hái hết toàn bộ trăng sao trên trời xuống cho con gái làm kẹo đường ăn. Song Hoa Thủy Nhu trưởng thành dưới hoàn cảnh cưng chiều này lại không hề có chút khí thế của tiểu thư được nuông chiều nên có, ngược lại vô cùng nhu thuận. Chẳng những không vênh váo, ngược lại rất dễ xấu hổ, hiếm khi đi ra khỏi cửa, không dám tiếp xúc với người lạ, càng không dám tới chỗ đông người. Thật sự điềm đạm như nước, có thể dễ dàng kích phát ra lòng thương yêu sâu trong nội tâm nam nhân.