Thiên Thần

Chương 235

Trảm Tinh Kiếm trong một luồng kim mang lại trở về bên người Diệp Vô Thần. Thanh âm mang cả mê mang và hưng phấn của Nam Nhi vang lên trong đầu hắn: - Đúng là Bắc Đế Cung thật… Nhưng vì sao, vì sao chủ nhân nó chọn và chủ nhân Nam Hoàng Kiếm chọn lại cùng là một người, không nên là như thế chứ… Sao có thể là như thế được, Trảm Tinh Kiếm và Tai Ách Cung, rõ ràng là trời sinh đối địch… Từ khi Diệp Vô Thần bước vào kết giới này, Nam Nhi liền cảm thấy rõ ràng sự tồn tại của nó. Giống hệt như ý nghĩ của Diệp Vô Thần, bất kể là Nam Hoàng Kiếm –Trảm Tinh hay là Bắc Đế Cung – Tai Ách, mục đích chúng lập kết giới đều hoàn toàn giống nhau. Không thể ra, là vì hoàn toàn che giấu khí tức của bản thân, có thể vào là để cho chủ nhân chúng lựa chọn có thể tiến vào. Diệp Vô Thần từ trên xe lăn đi xuống, ngồi người xuống, tay phải duỗi về phía luồng hồng quang chói mắt kia, trong nháy mắt chạm vào nó, một cỗ khí thế giết chóc ác liệt truyền về phía toàn thân hắn, tay hắn nắm chặt, nắm gắt gao nó vào trong tay, từ từ cầm lên. Rầm – két két két…. Mặt đất bỗng bắt đầu khẽ rung rinh, giống như một trận động đất bỗng nhiên bộc phát, bầu trời, cũng không ngừng vang lên thanh âm như thủy tinh vỡ vụn. Đằng sau Diệp Vô Thần, không gian vốn dĩ trong suốt kia bỗng vặn vẹo một hồi, tiếp đó vết nứt bắt đầu càng nứt càng chi chít. Trong kết giới, tất cả mọi người đều dừng công việc trong tay, tới tấp ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, người trong phòng cũng nhao nhao chạy ra, kinh ngạc nhìn mặt đất rung rinh và tiếng vỡ vụn trên bầu trời. Nhưng những người này chung quy không phải người thường, trong vài giây ngắn ngủi liền vang lên thanh âm hưng phấn ở khắp nơi: - Kết giới thần bí không ngờ tự tan vỡ rồi! Song song với lúc đám người bắt đầu hưng phấn theo bản năng, lão nhân đang nhắm mắt đả tọa bỗng nhìn về phía đông nam, thấp giọng nói: - Sát khí thật mạnh! Trong tay Diệp Vô Thần, bất ngờ nhiều thêm một cây cự cung màu máu, trong đầu cũng chiếu ra một cái tên rõ ràng: Bắc Đế Cung – Tai Ách! Tất cả hết thảy đều tương tự như khi hắn nhận được Nam Hoàng Kiếm – Trảm Tinh, kết giới như thế, phương pháp như thế, bên người, tương tự cũng có Ngưng Tuyết. Đây là một cây cung thoạt nhìn rất dọa người, thân cung ngang bằng độ dài của Trảm Tinh Kiếm, khung cung hết sức cứng rắn lại tuyệt không trơn nhẵn, mà sần sùi gồ ghề, hình dạng nó khiến Diệp Vô Thần nghĩ đến chân của nhện độc, chính giữa khung cung… lại đính một chiếc đầu lâu kích cỡ nắm tay. Dây cung thì là một sợi dây rất mảnh, nếu không nhìn kỹ gần như không nhìn thấy sự tồn tại của nó. Bất kể là thân cung hay dây cung, màu sắc đều là màu máu dữ tợn, phảng phất như cây cung này vừa mới ngâm trong hồ máu vậy. Giống như khi cầm lấy Nam Hoàng Kiếm, một tia thanh âm mờ ảo quanh quẩn sau trong ý thức của hắn… - Khởi đầu của thiên địa, trong hỗn độn cùng lúc sinh ra hai sinh mệnh thể sớm nhất. Họ cùng lúc thức tỉnh, trời sinh chính là cừu địch như số mệnh, một người chiếm cứ phía Nam hỗn độn, một người chiếm cứ phía Bắc hỗn độn, đồng thời tự phong là Nam Hoàng và Bắc Đế. Nam Hoàng Bắc Đế tranh đấu nhiều năm, chưa có kết quả, cuộc chiến giữa họ khiến hỗn độn bắt đầu rạn nứt, từ nay có thiên, địa, nhân, thần, ma… Đây là kí ức không trọn vẹn Nam Hoàng Kiếm từng nói cho hắn, mà Bắc Đế Cung lại tiếp nối mảnh vỡ ký ức của Nam Hoàng Kiếm, nói cho hắn càng nhiều hơn… - … Hỗn độn rạn nứt khiến Nam Hoàng và Bắc Đế đồng thời phát hiện ra sinh mệnh thể thần bí do trung tâm Hỗn Độn sinh ra, đồng thời đặt tên nó là Long Hồ. Nam Hoàng Bắc Đế song song muốn thừa cơ nó chưa thành hình chiếm làm của riêng, cuộc tranh đấu của hai người cũng bởi vậy mà càng thêm kịch liệt, Hỗn Độn do đó cũng càng thêm nát vụn. Ngàn vạn năm sau, họ vẫn chưa phân thắng bại, cuộc tranh đấu lâu dài khiến họ sinh ra mặt trái tâm tình càng lúc càng nhiều. Ngàn vạn năm trôi qua, ý niệm tham lam bạo ngược họ phát ra rốt cuộc đã gây nên tai nạn, ngưng tụ thành một "Ma" khủng bố! - "Ma" là do Nam Hoàng và Bắc Đế cùng nhau sinh ra, vô cùng cường đại. Nam Hoàng Bắc Đế rốt cuộc bị ép phải liên thủ, chiến đấu kịch liệt với Ma vạn năm sau mới tiêu diệt được nó, hai người cũng vì thế mà kiệt lực chờ chết, nhưng lúc sau cùng, một tia khí tức của "Ma" đã trốn thoát, không biết đi đâu, sinh tử khó liệu. Mà Long Hồ cũng chẳng còn tung tích nữa, hẳn đã chết trong cuộc chiến thảm khốc cùng với "Ma". Nam Hoàng Bắc Đế vì thế đau lòng hối hận, thề rằng sẽ không tranh đấu nữa. - Từ trăm vạn năm sau, mọi thứ an bình, Nam Hoàng Bắc Đế không tranh đấu nữa. Hỗn Độn vỡ vụn sinh ra đủ mọi sinh mệnh, sinh ra cuối cùng là Thần Chi Đại Lục ở đỉnh Hỗn Độn và Thiên Thần đại lục ở cuối Hỗn Độn. Trăm vạn năm sau, trong không gian Hỗn Độn bỗng xuất hiện một mảnh Ma Chi Đại Lục, vô số Ma nhân tự xưng Ma tộc phát động đánh úp lên Nam Hoàng và Bắc Đế. Nam Hoàng và Bắc Đế liên thủ đánh tan tác Ma tộc, diệt hết tám chín phần mười, những Ma nhân khác đành tháo chạy, ẩn náu trong không gian không ai biết kia. Mà năm đó Nam Hoàng Bắc Đế trong trận chiến với ác niệm của mình đã thực lực giảm lớn, lúc ấy chưa thể khôi phục hết, sau khi trải qua trận chiến thảm khốc này gần như là dầu hết đèn khô, biết rõ những Ma nhân này đều là do "Ma" năm ấy chạy trốn sinh ra, nếu không trừ tận gốc, nhất định sẽ gây nên tai họa. - Nam Hoàng Bắc Đế bị đe dọa tính mạng không cam lòng để tà niệm của mình phá hủy cả không gian Hỗn Độn, bèn hạ nghiêm lệnh để Thần Chi Đại Lục truy lùng và ngăn cản Ma tộc. Sau đó hợp lực dùng ánh sáng linh hồn tìm kiếm cách giải quyết. Trong lòng họ, song song xuất hiện một chữ "nhân". - Vì thế, Nam Hoàng và Bắc Đế liền ném vũ khí Trảm Tinh Kiếm và Tai Ách Cung của mình vào nhân gian, để chúng tự động tìm chủ nhân trong số mệnh của mình ở nhân gian. Giờ phút cuối cùng, hai người phân biệt chọn một tốp nhân loại, dung nhập máu của mình vào thân thể họ, ban cho họ lực lượng và sứ mệnh, đồng thời phân biệt đặt tên là Nam Hoàng tông và Bắc Đế tông, sai họ đi tìm chủ nhân của Trảm Tinh Kiếm và Tai Ách Cung, hỗ trợ hắn hoàn thành hết mọi việc, trọn đời đi theo, không được phản bội! Từ đó, Nam Hoàng và Bắc Đế tiêu biến trong không gian Hỗn Độn, huyết mạch và lực lượng của họ được truyền xuống hết đời này sang đời khác ở trong nhân loại. Thanh âm trong đầu đến đây liền ngưng bặt. Diệp Vô Thần hệt như được nghe một câu chuyện thần thoại hư vô mờ ảo vậy. Hắn bình tĩnh nhìn cự cung màu máu trong tay, trong đầu lặp đi lặp lại mỗi một câu nó nói cho mình. Những mảnh vỡ ký ức này hiển nhiên là do Nam Hoàng Bắc Đế phong ấn vào trong đó, nó chẳng phải thanh âm đơn thuần mà là ghi tạc vào trong đầu hắn, làm hắn nhớ kỹ rõ ràng mỗi một chữ, muốn quên đều không thể. Thì ra đây chính là ngọn nguồn của Nam Hoàng tông và Bắc Đế tông. Lời đồn bọn họ là hậu nhân của Nam Hoàng và Bắc Đế cũng chẳng phải giả dối. Nếu vậy, Long Hồ do trung tâm Hỗn Độn sinh ra, tạo nên tham niệm của Nam Hoàng Bắc Đế… liệu có phải chính là Hương Hương hay không? Thế Nam Nhi thì sao? Nàng là ai? Vì sao lại ở trong Trảm Tinh Kiếm. Trong những mảnh vỡ ký ức này, không có bất kỳ một tin tức nào liên quan đến Nam Nhi. Mà bản thân Nam Nhi cũng không hề hay biết mình là ai, từ đâu tới, vì sao lại ở trong kiếm. Tai Ách Cung trong tay vẫn lấp lánh màu máu chói mắt, khí tức đẫm máu cũng liên tục tỏa ra, dần dần bắt đầu khiến người ta buồn nôn. Ngưng Tuyết co người ở đằng sau Diệp Vô Thần, căng thẳng nhắm mắt không dám nhìn về phía nó. Bởi vì ngoại hình và khí tức nó phóng ra thật sự quá đáng sợ. - Là ngươi kêu gọi ta? –Diệp Vô Thần nói với Tai Ách Cung. Hoàn toàn khác hẳn với cảm giác thoải mái khi Trảm Tinh Kiếm ở trong tay lúc trước, Tai Ách Cung lúc này run rẩy không thôi, khí tức hỗn loạn của nó cũng ảnh hưởng đến hắn, khiến thân thể yếu ớt của hắn lung lay như sắp đổ. Nó kêu gọi hắn, giờ đã được hắn cầm trong tay, nhưng lại có vẻ không hề an phận. Không có thanh âm đáp lời hắn, Tai Ách Cung bắt đầu run rẩy càng thêm dữ dội trong tay hắn. - Chủ nhân, trong Tai Ách Cung không có khả năng có sự tồn tại của "Linh" như ta. Lúc trước Trảm Tinh Kiếm và Tai Ách Cung đều được sinh ra từ trong Hỗn Độn, sinh theo Nam Hoàng Bắc Đế, bản thân đều có được linh tính và uy lực cực mạnh. Tai Ách Cung vốn không gọi là Tai Ách Cung, mà gọi là Toái Thần Cung. Sau nay, Bắc Đế rót máu mình lên đó, giảm yếu linh tính của nó trên diện rộng, đồng thời tăng lực sát thương và khí tức giết chóc của nó, khiến Toái Thần Cung biến thành cây cung chết chóc như tai nạn, cái tên cũng bởi thế là sửa thành Tai Ách. Tai Ách Cung tuy không có linh tính mạnh như Trảm Tinh Kiếm, nhưng uy lực thực sự của nó lại vượt xa Trảm Tinh. Trảm Tinh – Toái Thần. Kết hợp lại chính là Trảm Toái Tinh Thần! (Chém vụn vì sao)Kết hợp… - … Cho nên, chủ nhân buộc phải nuôi nó bằng máu mình. Nếu không cho dù Tai Ách Cung nhận chủ nhân làm chủ, cũng sẽ thường xuyên mất khống chế, thoát khỏi sự khống chế của chủ nhân. Trảm Tinh Kiếm tự động bắn ra, khẽ cắt một vệt lên ngón tay út của Diệp Vô Thần, một giọt máu đỏ tươi hơi mang theo màu vàng từ trên ngón út nhỏ xuống, rơi lên Tai Ách Cung đang hỗn loạn, trong nháy mắt liền như bị hấp thu dung nhập vào trong thân cung. Một tiếng khe khẽ vang lên, ánh đỏ trên thân cung dần dần nhạt đi, cuối cùng hoàn toàn tan hết, khí tức đáng sợ kia cũng dần tiêu tan, sự xao động càng lúc càng dữ dội cũng dịu đi hoàn toàn. Giống như Trảm Tinh Kiếm, Tai Ách Cung hóa thành một luồng quang mang màu máu bắn vào trong mi tâm của Diệp Vô Thần. Cảm giác đáng sợ kia biến mất, Ngưng Tuyết thò đầu từ đằng sau Diệp Vô Thần ra, sau khi nhìn thấy cây cung biến mất mới vỗ bộ ngực nhỏ nói: - Ca ca, cây vũ khí lúc vừa nãy, nhìn qua thật dọa người. Không chỉ là Ngưng Tuyết, ngay cả khi Diệp Vô Thần thoáng nhìn thấy Tai Ách Cung đều sinh ra một sự sợ hãi, ngoại hình đáng sợ đó, xưng là Ác Ma Cung cũng chẳng quá đáng. Hắn di chuyển thân thể, trở về ngồi lên xe lăn, thở dốc hai hơi, mỉm cười nói: - Không sao, sau này nó chính là vật của ta, chỉ biết bảo vệ chúng ta, sẽ không hại chúng ta. Cho dù sợ hãi, cũng hẳn là người khác sợ mới đúng. - Vâng! –Ngưng Tuyết gật đầu, nhoẻn miệng cười: - Ca ca, bây giờ chúng ta trở về à? Diệp Vô Thần ngẩng đầu nhìn bầu trời, bây giờ kết giới trong suốt ấy đã vì Tai Ách Cung một lần nữa thấy ánh mặt trời mà biến mất, không biết người ở đây sẽ có phản ứng thế nào. Nhưng cho dù là kết giới biến mất, thì cuộc sống của họ cũng hẳn sẽ không có biến hóa gì quá lớn. Cùng lắm, là phạm vi có thể hoạt động của họ rộng thêm khoảng chừng gấp đôi mà thôi. - Chúng ta về thôi. Rời đi lâu như vậy, họ hẳn đã bắt đầu lo cho chúng ta rồi. Có điều, chuyện về cây cung kia, trước tiên phải giữ bí mật với họ đấy. Khi Diệp Vô Thần trở về khu cư ngụ, bên tai truyền tới toàn bộ đều là tiếng bàn luận sôi nổi, đề tài bàn luận đương nhiên là sự tan vỡ đột ngột của kết giới. Nhưng họ không bởi thế mà hưng phấn hay mất khống chế quá mức, cũng không ai đi dấn chân lên những khu vực xung quanh họ chưa từng bước tới. Tuy họ rất muốn ra "bên ngoài" xem thử, song trước lúc này, họ buộc phải nghe sự an bài của lão nhân trước, không thể làm loạn. Lão nhân ở trong không gian nho nhỏ này có uy tín và quyền lên tiếng tối cao.