Thiên Thần

Chương 221

- Trốn? –Sắc mặt Viêm Chỉ Mộng ảm đạm xuống, thất thần nói: - Trốn thế nào? Mỗi một người ở đây, ngay cả Bình Nhi ngươi đều có thể dễ dàng dồn ta vào chỗ chết, ta sao có thể trốn ra ngoài được. Cho dù thật sự có thể trốn ra ngoài thì thế nào? Thiên hạ rộng lớn, có nơi nào họ không tìm được chứ. Hắn đã chết, cho dù trốn ra ngoài, ta có thể dựa dẫm vào ai đây… - Tiểu thư… -Vẻ mặt Bình Nhi cũng ảm đảm theo, nàng thấp người xuống, kề đầu vào cạnh bụng Viêm Chỉ Mộng, quở trách nói: - Bé con, ngươi tới thật không đúng lúc, hại chết nương của ngươi rồi… - Tiểu thư, họ nhất định sẽ phá đứa bé của người. Nếu họ muốn người chết, ở lại đây cũng được, thử chạy trốn cũng được, cũng đều là chết. Nếu họ tha thứ cho người, người cứ chạy trốn rồi bị họ bắt về họ cũng sẽ không thương tổn người. Nếu đã như vậy, vì sao chúng ta không thử chạy trốn, tôi… cho dù tôi liều tính mạng cũng sẽ giúp tiểu thư trốn ra. –Bình Nhi đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc nói. - Bình Nhi, cám ơn ngươi. –Viêm Chỉ Mộng lại lắc đầu: - Ngươi đi xuống trước đi, ta muốn ngồi một mình. - Vâng, nếu tiểu thư có việc nhất định phải gọi tôi đó. –Bình Nhi lo lắng nhìn nàng một hồi, sau đó mới nhẹ nhàng đi ra ngoài. Sau khi Bình Nhi rời đi, nước mắt Viêm Chỉ Mộng nhịn hồi lâu rốt cuộc tuôn trào như suối, nàng khẽ lẩm bẩm: Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL- Chàng ở đâu… Chúng ta có con rồi… là con của chúng ta… Thời gian trôi qua từng giây trong sự giày vò, trước sau vẫn không có người tới quấy rầy Viêm Chỉ Mộng, vận mệnh của nàng lúc này đã không còn thuộc về nàng nữa, hệt như một phạm nhân chờ thẩm phán vậy. Quỳ Thủy Quốc bốn mùa như xuân, dẫu là mùa đông cũng hiếm khi đổ tuyết. Song ngay vào lúc chập tối, thời tiết vốn chỉ hơi lạnh bỗng lạnh đột ngột, Viêm Chỉ Mộng cẩn thận quấn mình trong chăn, ngơ ngẩn nhìn bông tuyết bên ngoài song cửa không biết rơi xuống từ lúc nào, đồng thời càng rơi càng nhiều. Nàng có thể chẳng để ý tới lạnh lẽo, nhưng lại không thể để đứa con trong bụng bị thương tổn. Màn đêm buông xuống, nhiệt độ vẫn đang hạ xuống, tuyết cũng càng lúc càng lớn, đêm tuyết không gió nơi nơi đều là một mảng trắng bóc, độ dày của tuyết đã đủ ngập đầu gối người. Cửa phòng "két" một tiếng bị đẩy ra, Viêm Tịch Minh mặt không chút biểu cảm đi vào. Đằng sau, đi theo Bình Nhi bưng một chén canh nóng. Viêm Chỉ Mộng trong lòng trầm xuống, hạ ánh mắt, tay vô ý thức che phần bụng mình. Viêm Tịch Minh đứng vững ở chỗ không xa trước người nàng, lạnh nhạt nói: - Mộng Nhi, đây là canh dưỡng thai Quỷ Bà chuẩn bị cho nàng, nàng trước tiên uống nó đi, sau đó theo ta cùng đi ăn tối. –Nói xong, gã hất đầu, dùng ánh mắt ra hiệu Bình Nhi. Bình Nhi đi lên vài bước, đưa chén thuốc tới trước mặt nàng. Thuốc dưỡng thai? Viêm Chỉ Mộng không dám tin tưởng ngẩng đầu, chén thuốc nghi ngút khói ở ngay trước mắt, chỉ là đôi tay bưng chén thuốc đang run lên cầm cập kia, đôi mắt đau khổ của Bình Nhi như đang nói cho nàng: - Đừng… - Không! Ta không uống! –Viêm Chỉ Mộng hất tay lật úp chén thuốc trong tay Bình Nhi xuống đất, từ trên giường nhảy xuống. Đó chắc chắn không phải cái gọi là thuốc dưỡng thai, mà là… thuốc phá thai! - Nàng… -Viêm Tịch Minh rốt cuộc lột lớp ngụy trang, lộ ra khuôn mặt dữ tợn phẫn nộ, một tay tóm về phía Viêm Chỉ Mộng: - Nàng có thể không chết, nhưng đứa con hoang trong bụng nàng ắt phải chết, ắt phải chết! Viêm Chỉ Mộng cuống quít tránh né, cầu xin nói: - Tịch Minh, cầu xin ngươi tha cho ta đi… Chỉ cần ta có thể sinh đứa bé này, ta mặc ngươi xử trí, làm trâu làm ngựa cho ngươi đều có thể… - Ngươi nằm mơ. Hôm nay, nó buộc phải chết, ách… A! –Viêm Chỉ Mộng cầu xin càng khiến thiêu đốt lửa giận của gã, gã như nổi điên đánh một quyền về phía bụng nàng. Viêm Chỉ Mộng hét thất thanh một tiếng, hai tay bảo tay, lại hoàn toàn không kịp tránh né. Bỗng nhiên, một bóng người nhỏ nhắn chắn ở trước người nàng, ngưng tụ một quyền toàn lực nghênh đón Viêm Tịch Minh. Hai quyền va chạm, Viêm Chỉ Mộng dưới cơn phẫn nộ đồng thời không dùng bao nhiêu chân lực bị đánh bay thẳng ra ngoài, Bình Nhi chắn ở trước người Viêm Chỉ Mộng thân thể lung lay, lại cắn răng không chút nhúc nhích. Nàng lập tức vung tay, cách không đánh vỡ song cửa sổ, hét lớn: - Tiểu thư, đi mau! Bên ngoài tuyết rơi nhiều, đây là cơ hội tốt nhất ông trời ban cho tiểu thư, đi mau đi! - Bình Nhi! - Đi mau đi! - Con tiện tì ngươi, lại dám tổn thương ta. –Viêm Tịch Minh từ trên đất đứng dậy, sắc mặt âm u đáng sợ. Bình Nhi như không đếm xỉa đến, đẩy Viêm Chỉ Mộng một cái, sau đó bay lên không hề sợ hãi xông tới. Viêm Chỉ Mộng cắn răng, nén xuống tất cả bi thương, từ cửa sổ nhảy ra, ẩn vào trong đêm tuyết mịt mù. Trong Nam Hoàng tông và Bắc Đế tông, cho dù là một thị nữ, thực lực cũng không yếu hơn chưởng môn một bang phái bình thường, nhưng thực lực của nàng sao thể địch lại Viêm Tịch Minh đường đường thiếu tông chủ Bắc Đế tông. Bình Nhi chỉ chống đỡ ba chiêu liền bị Viêm Tịch Minh dùng chưa đến năm thành thực lực tiện tay tát bay ra ngoài, sau đó nhún người vọt về phía ngoài cửa sổ. Bỗng nhiên, chân gã nặng xuống, thân thể đang lơ lửng bị thứ gì đó kéo chặt xuống. Bình Nhi ôm chặt hai chân gã, van xin nói: - Thiếu chủ, van xin ngài tha cho tiểu thư đi… - Cút ngay! –Viêm Tịch Minh vung chân, đạp Bình Nhi hộc máu bay đi. Giây tiếp theo, gã đã lao ra cửa sổ, đuổi theo phương hướng của Viêm Chỉ Mộng. Viêm Chỉ Mộng trốn ra lập tức gây nên sự chú ý của vô số ám vệ trong tông, vài luồng khí tức cùng nhau thăm dò về phía bên này, Viêm Tịch Minh hét lớn một tiếng: - Đều cút ngay cho ta, hướng này ai cũng không cho tới gần! Bê bối như thế, gã há có thể cho người khác biết. Tiếng hét lớn thuộc về thiếu tông chủ này khiến những khí tức cường đại kia do dự một hồi sau đó rốt cuộc toàn bộ rút lui. Mà lúc này, Viêm Tịch Minh vừa mới chuẩn bị nhấc người đằng sau kình phong chợt tới, gã vươn tay tóm về phía đằng sau, bắt lấy cây trâm ngọc vào trong tay, mà trong thời gian dôi ra ngắn ngủi này, hai chân gã đã bị Bình Nhi ôm chặt lần nữa: - Thiếu chủ, tuy tiểu thư có lỗi với ngài, nhưng ngài đại nhân đại lượng, hãy tha cho tiểu thư đi… - Cút cho ta! –Viêm Tịch Minh dùng sức vung chân, nghe thấy từng tiếng xương cốt gãy vang lên giòn giã, nhưng đôi cánh tay ôm chặt hai chân gã vẫn không buông ra. Gã nhíu chặt mày, lực đạo bỗng tăng thêm vài phần, rốt cuộc đã hất bay Bình Nhi ra ngoài lần nữa. Gã hít mạnh hơi, trong cơn oán hận nghênh đón tuyết rơi đầy trời đuổi theo Viêm Chỉ Mộng, tốc độ mau lẹ tuyệt luân. Tuyết rơi nhiều có thể giảm bớt tầm nhìn rất tốt, đồng thời có thể che giấu khí tức của một người trên mức nhất định. Nhưng ở trước mặt cao thủ đứng đầu như Viêm Tịch Minh, trận tuyết lớn này cũng chẳng khác gì không có. Dưới sự truy đuổi của Viêm Chỉ Mộng, mất mấy lần nhảy Viêm Chỉ Mộng liền xuất hiện trước mắt gã, một chưởng đánh về phía bụng nàng… Gã muốn, không phải là tính mạng của nàng. Kình phong chợt đến, Viêm Chỉ Mộng vừa xoay người, liền bị đánh trúng chính diện, thân thể như một dúm bông tuyết bay ra ngoài, một cơn đau xé toạc từ hạ thân truyền tới, trên mặt tuyết trắng muốt đã dính một ít máu tươi. - Con của ta… -Nàng như bị búa tạ hung hăng đánh trúng, khuôn mặt trong cơn đả kích cực lớn mang theo nước mắt, đôi mắt mê muội một trận, ngất ở trong tuyết. Trên khuôn mặt anh tuấn của Viêm Tịch Minh rốt cuộc lộ ra nụ cười vặn vẹo, gã vừa muốn bước lên, bỗng một cỗ áp lực lạnh lẽo khổng lồ mênh mông vô hạn như Thái Sơn áp đỉnh từ trên không ập tới. Viêm Tịch Minh giật mình cả kinh, áp lực đáng sợ như thế, gã cũng chỉ từng cảm thụ từ trên người phụ thân của mình, gã lập tức quát lớn một tiếng, bên ngoài cơ thể nổi lên một tầng khí lãng màu lửa đỏ, ngưng tụ toàn lực, hai tay đẩy lên bầu trời. Song, sau khi công kích của gã được đẩy ra, áp lực nghênh đón gã bỗng nhiên biến mất không thấy, một quyền hệt như giữ lực rất lâu của Viêm Tịch Minh hung hăng đánh lên một cuộn bông vải, khó chịu nói không nên lời, mà trước người y, bỗng ánh ra một cô gái mặc tuyết y trên mặt đeo lụa trắng, dáng người xinh đẹp muôn vàn, nàng đứng ở trong cơn tuyết bay đầy trời như một nữ thần băng tuyết do băng tuyết tạo nên, vẻ đẹp tinh khiết khiến người ta nghẹt thở. Trong tích tắc Viêm Tịch Minh thất thần đó, cô gái vươn một cánh tay tuyết ra, vung vào trong hư không. Viêm Tịch Minh vừa mới nhụt chí, lộ ra sơ hở lớn liền tức tốc hồi lực chuẩn bị chống đỡ, nhưng trước người gã vẫn không có bất kỳ khí lãng nào bay tới, ngược lại cảm thấy thân thể càng lúc càng lạnh… càng lúc càng lạnh… Két két két két… Hàn băng bỗng không có bất kỳ điềm báo nào ngưng kết trên người Viêm Tịch Minh, chẳng mấy chốc đã dày đến vài thước, khóa chặt gã vào trong đó. Loại băng này không phải băng bình thường, mà là Huyền Băng đã bị rót vào Băng lực cường đại, dẫu Viêm Tịch Minh có thực lực Thiên cấp, trong khoảng thời gian ngắn cũng tuyệt không có cách giãy thoát. Cô gái đi tới trước người Viêm Chỉ Mộng đang hôn mê, yêu thương vuốt mặt nàng, sau đó một tay đặt lên bụng nàng, thở dài thăm thẳm nói: - Sơ sẩy nhất thời, ta tới muộn rồi ư… Hai tay nàng song song múa may, ngưng kết một lớp băng mỏng bên ngoài cơ thể Viêm Chỉ Mộng, sau đó ôm thân thể nàng bay về phía không trung, biến mất trong màn tuyết mịt mù. - Cho dù mất hết tất cả ta cũng sẽ bảo vệ huyết mạch duy nhất ngươi lưu lại… Sau khi nàng đi không lâu, Viêm Đoạn Hồn vẻ mặt ngưng trọng như quỷ mị lao ra, sau đó dừng lại bên cạnh Viêm Tịch Minh đã bị đóng băng. Cũng vào lúc này, lớp băng dầy cộp ấy bắt đầu vỡ ra, sau đó đột ngột nổ tan tành, hóa thành những miếng băng lớn lớn nhỏ nhỏ bay ra ngoài. Viêm Tịch Minh được tự do há miệng thở phì phò, nhìn thấy phụ thân bên người, gã nguyên là sửng sốt sau đó nói: - Là một nữ nhân… một nữ nhân rất lợi hại, ở trước mặt ả con hoàn toàn không có lực chống trả. Viêm Chỉ Mộng khoát tay, nhíu mày nói: - Ta đã biết ả là ai. Chẳng trách ta luôn cảm thấy trận tuyết này rơi xuống hơi quái dị. - Tuyết… chẳng nhẽ là ả? - Không sai, cũng chỉ có Tuyết Nữ mới có thần thông này. Trận tuyết này hiển nhiên là do Tuyết Nữ tạo nên, bởi vì trong cơn tuyết lớn, khí tức của ả có thể tan vào trong tuyết, đừng nói là ngươi, ngay cả ta cũng đừng mong phát hiện ra sự xâm nhập của ả. Hừ, không hổ là Tuyết Nữ, lại có thể tìm được nơi đây. Càng khiến ta khó hiểu chính là, nàng khổ tâm như thế, lại chỉ vì mang nó đi! –Đôi mày Viêm Đoạn Hồn càng nhíu càng chặt. - Cha chúng ta mau đuổi theo, cho dù ả là Tuyết Nữ… - Nếu cho Tuyết Nữ đủ thời gian để chuẩn bị một trận tuyết, vậy thì không ai có thể địch lại ả. Tuyết Nữ trong tuyết là vô địch, bởi vì mỗi một bông tuyết trong nháy mắt đều có thể hóa thành vũ khí của ả. Ả không thương tổn ngươi, chứng tỏ ả không hề muốn đắc tội với Bắc Đế tông ta, chúng ta cũng không cần chọc vào một địch nhân như vậy. Nếu ả muốn mang nha đầu kia đi, vậy thì mang đi là được, hãy nhắm mắt làm ngơ! –Viêm Đoạn Hồn nói xong, mặt không chút biểu cảm xoay người trở về. Nếu lần này tới là người khác, cho dù là cường giả Thần cấp khác, kẻ dám xông vào y cũng tuyệt sẽ không tha hắn đi như thế, nhưng chẳng ngờ đối phương là Tuyết Nữ… Ở cực Bắc Thương Lan xa xôi, lạnh đến đáng sợ, dẫu là Viêm Đoạn Hồn y đến nơi đó thực lực cũng sẽ do thời tiết mà suy giảm nhiều, nhưng Tuyết Nữ ở đó lại có thể đạt tới thực lực đỉnh cao, cho dù Bắc Đế tông đến đó, muốn chọc vào cũng phải trả một cái giá lớn. Vì một cô gái cô phụ bọn họ, chẳng đáng! Viêm Tịch Minh không cam lòng nghiến răng, rốt cuộc vẫn lui về.