Thiên Thần

Chương 212

- Ai là bằng hữu với ngươi! –Lãnh Nhai hừ lạnh một tiếng, tay phải xoay ngược, tay trái lấy lòng bàn tay làm đao, chém về phía cổ gã. Sở Kinh Thiên hai tay cùng tóm, kẹp chặt hai tay y, nhíu mày tức giận nói: - Ngươi nói thế là có ý gì! Chúng ta đều quen biết lâu như vậy, mỗi ngày cùng nhau tu hành, cùng nhau săn bắt, cùng nhau ăn cơm… Mỗi ngày gần như làm gì đều là cùng nhau. Tuy ngươi ngay cả nói đều chẳng thèm nói với ta vài câu nhưng ta biết thực ra ngươi không tệ, hơn chục đao đâm trên người ta cũng không đao nào thương tổn đến gân cốt. Trước kia ngày ngày một mình luyện kiếm, bây giờ có một người luyện cùng cảm giác thật không tồi. Sở Kinh Thiên ta cũng từ lâu đã coi ngươi là đồng bọn, coi là bằng hữu, lẽ nào ngươi cảm thấy ta không xứng làm bằng hữu của ngươi? Lãnh Nhai: - …… Cảm thấy lực đạo trên tay thoáng buông lỏng vài phần, Sở Kinh Thiên thở dài một hơi, vẻ mặt cũng hiu quạnh vài phần: - Bây giờ ta biết, tính cách của ngươi là vì phụ thân ngươi mà dưỡng thành, nhưng… thực ra ngươi may mắn hơn ta nhiều. Ít nhất, ngươi bây giờ không có phụ thân thì còn có mẫu thân, ít nhất ngươi và mẫu thân còn sống cùng nhau hai mươi năm… Khi phụ thân chết ngươi còn có thể đưa tiễn ông ta… Ta thì sao? Lúc ta còn rất rất nhỏ cha mẹ đã chết rồi, đến bây giờ ta cũng không biết họ chết thế nào, cũng chưa từng nhìn thấy bộ dạng của họ, nhiều năm như vậy ta chưa từng ra khỏi nơi này, người thân duy nhất chính là gia gia… Ta rất hâm mộ ngươi, ngươi biết không!? Lãnh Nhai: - …… - Nhưng mà, ta vẫn sống thoải mái hơn ngươi, tự tại hơn ngươi, ai tốt với ta ta sẽ tốt với kẻ ấy, ai không tốt với ta cũng sẽ thử tốt với hắn. Bởi vì ta không có cha mẹ, không có tình thân người khác đều có, cho nên ta mới càng khát khao tình cảm, cũng trân trọng mỗi một phần tình cảm, tuy ngươi không khiến người ta yêu thích như Diệp lão đệ, nhưng cũng là người bồi ta thời gian dài nhất, vì sao chúng ta không thể là bằng hữu chứ. Bằng hữu có thể giúp đỡ lẫn nhau, chia sẻ lẫn nhau, cùng chung hoạn nạn, có nạn cùng chia, ngươi thật không muốn có một bằng hữu sao? Lãnh Nhai gạt mạnh tay gã ra, một lời không nói đi về phía gian nhà cỏ của mình. Sở Kinh Thiên khó được nói nhiều như vậy, thấy y vẫn không tim không phổi như vậy, tức đến giậm thẳng chân: - Tên mặt lạnh không nhân tính ngươi, coi chừng ngày mai ta đâm vài cái lỗ trên người ngươi đấy,Từ đây, Lãnh Nhai đã có thêm một danh hiệu "mặt lạnh". -------------------------------------------------------------Diệp gia Thiên Long Thành. Đồng Tâm dẫn Diệp Thủy Dao từ tây sang đông một đường đón gió mà về, không dừng lại một giây phút nào, cuối cùng trực tiếp bay qua bầu trời Thiên Long Thành, đáp xuống Diệp gia. Do tốc độ quá nhanh, người trong Thiên Long Thành chỉ nhìn thấy một bóng đen xẹt qua, hoàn toàn không thấy rõ là hai người. Dọc dường hai người đều không phát ra một thanh âm nào, Diệp Thủy Dao không kêu lạnh, không kêu đói, càng không nói chuyện, ánh mắt lúc thì hoảng hốt, lúc thì ngây dại. Nàng không muốn tin rằng, mình vừa mới mở cửa trái tim, hết thảy mọi thứ của mình đều trao cho hắn, trong nháy mắt đã âm dương cách biệt, cơn triền miên bên suối đã trở thành nét bút đẹp nhất trong cuộc đời nàng, tới quá nhanh… đi lại càng nhanh. Nàng vô số lần khóc thảm ở đáy lòng, chắc chắn không phải như mình nghĩ, chắc chắn không phải… Nơi Đồng Tâm đáp xuống vừa vặn là tiểu viện của Diệp Thủy Dao, lạnh lẽo đìu hiu không nhìn thấy một bóng người, sẽ không có ai biết nàng đi tới Đại Phong Quốc đã trở về. Vốn dĩ nàng, và tất cả người của Diệp gia đều tưởng rằng nàng đã không có khả năng trở lại nơi đây nữa, căn tiểu viện từng sống hơn mười năm ắt sẽ trở thành ký ức phủ đầy bụi của nàng, nhưng đâu ngờ rằng, chỉ vẻn vẹn vài ngày nàng lại một lần nữa trở về nơi đây, chỉ là trong lòng lại không hề có tí vui mừng nên có nào. Thời gian vài ngày, lại hệt như trải qua vài năm, vài chục năm, đã vật đổi sao dời, cảnh còn người mất. Đẩy cửa khuê phòng của mình, bên trong vẫn là bài trí quen thuộc, hương vị quen thuộc như trước, một có bất kỳ chỗ nào bị thay đổi, gọn gàng ngăn nắp, không dính một hạt bụi. Nàng không đi nói cho cha mẹ biết nàng đã trở về, đóng cửa phòng, ôm chặt Đồng Tâm vào trong ngực: - Đồng Tâm… Sau này bồi tỷ tỷ được không? Chúng ta cùng nhau chờ hắn trở lại… Đồng Tâm lẳng lặng gật đầu, trên người Diệp Thủy Dao nàng thoáng ngửi thấy thứ mùi thuộc về hắn, cũng vào giờ phút này tìm được một chỗ dựa ấm áp mới, mục tiêu mới. Cửa phòng bỗng bị đẩy ra, là Vương Văn Thù đang mặt ủ mày chau đi vào. Từ hôm Diệp Vô Thần đi Đại Phong Quốc đã phái rất nhiều người đều không đuổi kịp, ngay cả bóng lưng đều không đuổi được, càng không có tin tức gì truyền tới, bà cứ luôn thấy tâm thần bất an, cả ngày đều thấp tha thấp thỏm lo lắng hắn sẽ xảy ra chuyện gì. Mà mỗi ngày tới dọn dẹp phòng con gái mình đã trở thành việc phải làm mỗi ngày của bà, điều này trở thành một trong vài điều gửi gắm nỗi nhớ con gái của bà. Chợt nhìn thấy Diệp Thủy Dao ánh mắt mịt mù, bà trực tiếp đờ ra đó, rất lâu sau đều không tỉnh người lại, đầu tiên nghĩ đến chính là mình nhớ mong quá độ, xuất hiện ảo giác, mãi đến khi Diệp Thủy Dao gọi một tiếng "Nương" bà mới như từ trong mộng tỉnh lại, vươn bàn tay run rẩy sờ mặt và toàn thân con gái, xác nhận đây không phải là ảo giác, sau đó cũng không hỏi nàng trở về thế nào, ôm nàng khóc như một đứa nhỏ. Chỉ có trải qua máu mủ chia lìa mới thật sự cảm nhận được nỗi đau đớn vào tận trong cốt tủy này. Vương Văn Thù khóc rất lâu mới nôn nóng hỏi: - Dao Nhi, sao con lại trở về? Có phải họ có việc nên đưa con trở về hay không, con có gặp được Thần Nhi không, nó nói muốn đi Đại Phong Quốc tìm con… Đi tới Thiên Phong Thành đường xá xa xôi, đi liên tục ngày đêm cũng phải mất mấy ngày, Vương Văn Thù không cho rằng bây giờ Diệp Vô Thần đã tới Thiên Phong Thành, nhưng khi nhìn thấy Đồng Tâm đứng bên cạnh Diệp Thủy Dao, nhất thời sững sờ, bởi vì khi Diệp Vô Thần rời đi đã mang nàng ở bên mình. Mà nàng lại trở về cùng Diệp Thủy Dao… Vương Văn Thù loáng thoáng cảm thấy chút chút bất an, bà dìu vai Diệp Thủy Dao, càng thêm nôn nóng hỏi: - Thần Nhi đâu? Con có gặp được Thần Nhi hay không? Nó có cùng con trở về không? Diệp Thủy Dao cắn môi dưới, dời ánh mắt, không nói một lời. Vẻ mặt của nàng khiến cõi lòng bất an của Vương Văn Thù tăng thêm gấp bội, lại càng dùng sức bóp vai nàng: - Con nói chuyện với nương đi Dao Nhi, mau nói với nương đã xảy ra chuyện gì, có phải Thần Nhi dẫn con về hay không? Nó bây giờ đi đâu, mau nói cho nương biết đi! Diệp Thủy Dao: - …… - Lẽ nào… lẽ nào Thần Nhi nó xảy ra chuyện gì rồi? –Vương Văn Thù dùng mọi khả năng làm giọng nói bình tĩnh, nơm nớp lo sợ nói. Đôi mắt Diệp Thủy Dao đảo kịch liệt, nàng lắc đầu: - Nương, con mệt rồi, để con nghỉ ngơi một lát đã được không? - Con trước tiên nói với nương đã xảy ra chuyện gì… Con nói đi mà! –Vương Văn Thù hoàn toàn cuống cuồng lên. - Đừng hỏi con, con không biết, không biết gì cả! –Diệp Thủy Dao từng bước đẩy mẫu thân ra ngoài, sau đó đóng cửa phòng, dựa lên cửa, nước mắt chảy dài hai gò má, nàng không muốn bị người khác nhìn thấy bộ dạng nàng rơi lệ, cho dù là mẫu thân của nàng. Vương Văn Thù sai người dùng tốc độ nhanh nhất gọi Diệp Uy và Diệp Nộ về, lo lắng trùng trùng nói chuyện này với họ, hai người ngoài giật mình đều loáng thoáng ngửi thấy mùi đặc biệt gì đó, vội vã chạy đi tìm Diệp Thủy Dao. Nhưng bất kể họ dò hỏi thế nào, khuyên nhủ ra sao, Diệp Thủy Dao đều không nói một lời, ngay cả vẻ mặt đều lạnh nhạt khiến người ta run sợ. Sau cùng, họ chỉ có thể không thu hoạch được gì mà về, nhưng trong lòng lại phủ kín một bóng ma. Họ bắt đầu chờ, mà Diệp Thủy Dao lại há chẳng phải cũng đang chờ. Tin Diệp Thủy Dao trở về Diệp gia chưa truyền ra bên ngoài, Diệp Thủy Dao lại chưa từng ra khỏi cửa, hoàn toàn sẽ không có người ngoài biết được, nhưng vẫn rất nhanh truyền tới tai Long Dận, y trầm ngâm rất lâu, lại một mực giả bộ không biết, chờ Diệp Nộ chủ động giải thích với y. Nhưng một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua… Diệp Nộ và Diệp Uy đều không nhắc gì với y, ngay khi y có chút không kiên nhẫn nổi thì một tin tức khiến người ta khiếp sợ rốt cuộc truyền khắp Thiên Long Quốc, đồng thời bắt đầu truyền khắp cả Thiên Thần đại lục. Con trai Diệp gia Diệp Vô Thần của Thiên Long Quốc, bởi tỷ tỷ bị ép gả cho Thái tử Đại Phong Quốc, vượt xa ngàn dặm đi tới Đại Phong, xông vào hoàng cung, phá hoại đại hôn của Thái tử, cướp tỷ tỷ về. Hoàng thất Đại Phong nổi giận lôi đình, trong trận xung đột Phong thái tử bị Diệp Vô Thần gây thương tích, trưởng công chúa chết vào tay Diệp Vô Thần, mà Thần bảo vệ hoàng thất Đại Phong – Chiến Thần Phong Triêu Dương trong cuộc giao thủ một đối một đã bị hắn một kiếm chém thành hai nửa. Diệp Vô Thần đấu với Chiến Thần đến kiệt sức lại trước sau đánh chết Phong Thần Tam Lão uy chấn Đại Phong cùng với vô số thị vệ cao thủ trong cung, thoát khỏi hoàng cung… Song hết thảy vẫn chưa kết thúc, hoàng đế Đại Phong không tiếc điều động mấy vạn thành vệ quân và mấy ngàn thiết kỵ, gần như sử dụng tất cả lực lượng có thể sử dụng muốn vây giết hắn, Diệp Vô Thần tay cầm hỏa kiếm, chém giết đẫm máu ròng rã hơn một vạn người… Cuối cùng sức cùng lực kiệt, dầu hết đèn tắt, bị dồn đến mép Đoạn Hồn Uyên, nhảy xuống Đoạn Hồn Uyên. Mà bất kể là đấu Chiến Thần hay chiến vạn quân, hắn đều chỉ dùng một tay, trong tay trước sau vẫn ôm chặt một cô bé tóc trắng, hắn toàn thân đẫm máu, vô số vết thương, mà cô bé kia lại một mực không chút thương tổn. Lúc ấy trong hoàng cung có vô số người và còn có vô số thành vệ binh chứng kiến, người tham dự vào việc này thật sự quá nhiều, tin tức hoàn toàn không thể phong tỏa, vì thế từ hôm đó trở đi, hết thảy mọi chuyện liền bắt đầu truyền bá về bốn phương tám hướng với tốc độ kinh người. Truyền thuyết thần thoại này hệt như một tiếng sấm vang vọng đất trời, làm cả Thiên Thần đại lục chấn động không thôi, ngắn ngủi mấy ngày liền gần như không ai không biết cái tên Diệp Vô Thần. Một thiếu niên chỉ mới mười bảy tuổi lại sáng tạo ra một thần thoại chém giết "Thần", khiến cõi lòng vô số người không thể tin nổi, không thể dẹp yên. Đại Phong Quốc kinh hãi, Quỳ Thủy Thương Lan chấn động, Thiên Long Quốc càng gần như điên đảo, liên tục một khoảng thời gian rất dài, nơi nơi đều bàn luận về Diệp gia Diệp Vô Thần, hắn từng chỉ được truyền đến vô cùng kỳ diệu ở Thiên Long Thành, được cả Thiên Thần đại lục truyền ra tựa như Chân Thần giá lâm.