Thiên Thần
Chương 197
- Từ ngày ta trở về Diệp gia, bắt đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy tỷ tỷ ta đã thề chỉ có ta mới có thể có được tỷ tỷ, những người khác… Thái tử cũng vậy, hoàng đế cũng vậy, Thiên Vương lão tử cũng vậy, ai cũng không thể.
Lệ trong mắt Diệp Thủy Dao rốt cuộc tuôn xuống, giờ phút này nàng không nói nổi là vui hay buồn, hai tay một mực vuốt ve trên mặt hắn. Dáng người nàng cao dài, loáng thoáng còncao hơn Diệp Vô Thần một chút, áo cưới đỏ tươi càng có thể xưng nàng là sáng đẹp rạng ngời, vẻ đẹp không giống thế gian. Nàng mông lung hai mắt, khẽ lẩm bẩm:
- Nhưng, chúng ta…
- Nhưng chúng ta là tỷ đệ đúng không? –Diệp Vô Thần gạt sạch nước mắt trên mặt nàng, nhẹ nhàng nói.
Diệp Vô Thần gật đầu, lại lập tức lắc đầu, nàng vịn vào vai hắn, nói khe khẽ mà rất kiên định:
- Tiểu Thần, cuộc đời ngươi nhất định sẽ huy hoàng, không thể hủy hoại vì tỷ tỷ được… Tỷ tỷ vĩnh viễn sẽ không xuất giá nữa, hãy để tỷ tỷ… vĩnh viễn nấp đằng sau ngươi, được không?
Diệp Vô Thần ánh mắt lấp lánh, giọng điệu dịu dàng kia khiến trên dưới toàn thân hắn đều bị một thứ ấm áp gọi là "cảm động" vây quanh. Hắn sao có thể không biết câu nói này rốt cuộc đại biểu cho hàm nghĩa thế nào. Một câu nói ngắn ngủi làm hắn hiểu rằng, mình liều lĩnh cướp lại nàng là một lựa chọn chính xác đến nhường nào. Hắn lắc đầu, khẽ bật cười, vừa cười vừa nhẹ nhàng nói:
- Tỷ tỷ, ta làm sao nỡ để tỷ ủy khuất như vậy, tỷ biết không… Thực ra chúng ta hoàn toàn không phải tỷ đệ… Bằng không, ta sao có thể ép tỷ tỷ đưa ra thứ lựa chọn sẽ hủy hoại cả đời tỷ tỷ được.
Hai tay Diệp Thủy Dao đơ luôn ở đó, ngơ ngác nhìn hắn:
- Ngươi nói… cái gì? - Chúng ta không phải tỷ đệ… Đệ đệ của nàng đã chết rồi, một năm trước đã bị Long Dận hại chết. Mà ta, chỉ là một người có bộ dáng giống y chang đệ đệ ruột của nàng, tuổi tác cũng thế, ngay cả cái tên đều giống như đúc. –Diệp Vô Thần nhìn vào đôi mắt ngỡ ngàng bối rối của nàng, gằn từng chữ rõ ràng nói. Đối với một cô gái vì không để hắn thương tâm tình nguyện hủy hoại cả đời mình, hắn còn có gì có thể giấu diếm nữa.
Cánh tay Diệp Thủy Dao vịn lên vai hắn vô tình ép chặt, líu ríu nói:
- Đây là… thật chăng? Là thật chăng…
- Là thật. –Diệp Vô Thần nhìn nàng, ôn hòa nói:
- Tỷ tỷ, hãy nhìn vào đôi mắt ta, thì nàng sẽ biết, ta không nói dối… Ta không phải đệ đệ ruột của nàng. Ta chỉ là một kẻ không có quá khứ, là kẻ được Kiếm Thần Sở Thương Minh nhặt được trong một xó xỉnh bị lãng quên. Vào năm Kiếm Thần nhặt được ta, ta chỉ mới bảy tuổi, mười năm sau đó ta vẫn luôn đều ở nơi đó, chưa từng rời đi bao giờ, thì sao có khả năng là đệ đệ của nàng được.
Muốn chứng minh hết thảy điều này, thật sự rất đơn giản. Cần, vẻn vẹn chỉ là một câu nói của Sở Thương Minh.
- Sau đó, ta rời khỏi nơi đó đi tới Thiên Long Thành, hy vọng có thể tìm được quá khứ của mình. Sau đó… hết thảy dường như đều là ông trời đã định sẵn, ta tiến vào Diệp gia. Bởi vì ta bất kể là đặc trưng gì, kể cả ấn ký trên tay trái ngay cả bản thân ta đều một mực không phát hiện ra cũng giống y chang với đệ đệ nàng… Những điều này thật sự chỉ có thể nói là ý trời. Ta biết chắc mình không thể là con trai của Diệp gia, nhưng lại không kháng cự, ngược lại lúc nhỏ máu nhận người thân còn động tay động chân, lừa gạt cha mẹ và gia gia nàng. Bởi vì ta cần một ngôi nhà cho Ngưng Tuyết, cũng cần một thân phận có thể mượn tạm cho mình.
- Tỷ tỷ, nàng yên tâm, ta không có bất kỳ ý đồ gì khác với Diệp gia. Ngược lại, ta luôn dùng mọi khả năng giúp đỡ Diệp gia, vì sự hổ thẹn và cảm kích trong lòng nên muốn bù đắp và báo đáp Diệp gia, cũng bởi vì… ta đã bắt đầu vô tình xem mình thành một phần tử của Diệp gia. Diệp gia mang tới cho ta, là một nơi thuộc về rất rất ấm áp, ta căn bản không cho phép bất cứ ai vũ nhục Diệp gia…
- Tỷ tỷ, nàng trách ta không? –Hắn lau nước mắt không ngừng nhỏ xuống của nàng, đôi mắt rưng rưng không thôi của nàng đang nói cho hắn biết, nàng không trách hắn, ngược lại tràn ngập một nỗi vui mừng như vén sạch mây mù, lại thấy ánh mắt trời, còn có một nỗi ngỡ ngàng không biết làm sao cả.
Diệp Thủy Dao vô ý thức lắc đầu, trong đầu vẫn hoàn toàn hỗn loạn.
- Vậy, tỷ tỷ tin ta không? –Diệp Vô Thần khẽ hỏi, thanh âm như gió mát êm dịu. Điệu bộ lạnh lùng cao ngạo của Diệp Thủy Dao lúc này hoàn toàn mất hẳn, không hề cố kỵ tuôn trào nước mắt ở trước mặt hắn, thả ra mặt yếu ớt của mình. Đời này, hắn là người đầu tiên, cũng là người duy nhất. Nàng lúc này, cần nhất chính là yêu thương.
Diệp Thủy Dao không trả lời, hơi nước trong mắt hãy còn đó, cứ thế nhìn thẳng vào hắn.
Diệp Vô Thần nhếch mép, cúi người xuống, nói bên tai nàng:
- Tỷ tỷ, nếu tin lời ta, thì ở ngay trước mặt ta, vì ta cởi xuống áo cưới trên người được không? Bộ áo cưới này không nên xuất hiện trên người tỷ tỷ, sau này tỷ tỷ chỉ có thể mặc áo cưới do tự tay ta mặc cho tỷ tỷ… Được không?……………….………………
Một câu nói, ở trong tai Diệp Thủy Dao hệt như dập dờn dài cả thế kỷ vậy, tình cảm trong lòng cũng lặng yên bị nhen nhóm, bốc lên lửa tình càng lúc càng mãnh liệt.
Diệp Thủy Dao nhắm mắt, tay từ từ vươn về phía ngực mình, trong ánh mắt chăm chú của Diệp Vô Thần, một trận "xoàn xoạt" vang lên, bộ áo cưới đỏ tươi xa hoa kia tuột xuống từ trên người nàng, xếp chồng bên chân nàng.Áo ngoài, áo trong, cùng nội y trên người Diệp Thủy Dao đều là màu đỏ tươi, đều thuộc về phạm trù áo cưới. Sự ấm áp và giải thoát trong lòng khiến nàng quên đi nỗi thẹn thùng. Bên tai suối chảy róc rách, trước mắt, là ánh mắt như lửa thiêu của Diệp Vô Thần. Dưới bàn tay trắng nõn đang múa may của Diệp Thủy Dao, từng món đồ đỏ trên người nàng được cởi xuống, làn da trắng như tuyết hiển hiện ra, trắng gần như chói mắt. Trong nháy mắt, Diệp Vô Thần không khỏi sinh ra ảo giác hoa mắt.
Diệp Vô Thần suýt nữa muốn vươn tay kéo xuống những phần che đậy còn lại trên người nàng. Nhưng chung quy thần trí vẫn tỉnh, không đành lòng mạo phạm, trái tim đập nhanh dồn dập. Nếu không có hôm nay, thì hắn chắc chắn không dám ước ao vị tỷ tỷ kiêu ngạo như băng sơn tuyết liên này sẽ cởi từng món từng món y phục của mình ở ngay trước mặt hắn, máu nóng trong người bắt đầu dồn lên, hô hấp cũng trở nên càng lúc càng nặng.
Diệp Thủy Dao cởi giày, chần chừ một hồi, nhắm chặt mắt gập hai đùi, cả người run nhè nhẹ, hai tay cởi váy trong ra đến tận đầu gối, đôi chân thon dài trần trụi trắng muốt khép chặt lại, từ từ rút chiếc chân phải mê người, trơn bóng như nước ra ngoài, rồi dùng chân phải chống đất, rút chân trái ra. Dáng người Diệp Thủy Dao xấp xỉ với Diệp Vô Thần, nhưng bàn chân trần trụi lại chỉ hơi lớn hơn lòng bàn tay Diệp Vô Thần một chút, ngón chân trắng mịn hơi quắp lại, mịn màng xinh xẻo, cực kỳ đáng yêu.
Diệp Vô Thần không dám tới gần, ngược lại hơi lui ra sau, khuôn mặt Diệp Thủy Dao đỏ bừng rực rỡ, lại càng nổi bật làn da trắng, khó vẽ khó tả. Ngay cả bản thân nàng cũng không ngờ tới, có một ngày mình lại làm ra hành động to gan như thế. Bộ áo cưới làm cho nàng toàn thân không được tự nhiên kia lần lượt thoát khỏi người nàng, trong sự thẹn thùng, còn mang thêm càng nhiều nỗi vui mừng và thỏa mãn.
Lúc này, trên người Diệp Thủy Dao chỉ còn sót lại một chiếc yếm đỏ bao bọc lấy bộ ngực cao vút, hạ thân là một chiếc tiết y đỏ thẫm che đậy cấm địa cuối cùng. Hai tay nàng ôm ngực, đem ngọc thể hoàn mỹ của mình phơi bày trước mặt hắn, làn da băng cơ ngọc cốt trắng không tỳ vết như mỡ đông, chiếc cổ ngọc ngà xinh đẹp vươn thẳng như thiên nga, vai thơm tròn lẳn bóng loáng, vòng eo nhỏ nhắn đẹp xinh, đùi ngọc trắng bóc, thon dài ưu mỹ. Thật đúng là không chỗ nào không đẹp.
Hai người trầm mặc nhìn nhau, chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề của đôi bên. Bỗng dưng, hai người hệt như có cùng ý nghĩ, song song nhào về phía đối phương, quấn lấy nhau lăn lộn trên cỏ, bốn cánh môi dán chặt, dùng sức mút nút, lửa tình hừng hực như dung nham phun trào, không thể thu lại.
Thời gian, địa điểm, thân phận… Hết thảy đều không quan trọng, một người tình nguyện hủy hoại cả đời vì đối phương, một người đuổi theo ngàn dặm vì đối phương. Giữa họ, thật sự không cần thêm bất kỳ khoảng cách nào nữa.
Diệp Thủy Dao vươn tay ôm cổ hắn, nhưng hai cổ tay lại bị tóm lấy, vượt qua đỉnh đầu đè xuống đất, đè đến vòng eo co lại, bộ ngực ưỡn thẳng áp chặt trước ngực hắn. Diệp Vô Thần hôn lên gò má trắng muốt trơn tuột của nàng, hôn cả nước mắt còn sót lại, rồi men theo cổ nàng một đường ngậm mút xuống phía dưới, một tay khác kéo yếm nàng xuống, nảy bật ra một đoàn đẫy đà trắng mịn, rồi nhẹ nhàng ngậm nụ hoa vào trong môi.
Diệp Thủy Dao hơi lay đầu, cả người run lên từng chập, rồi bỗng ngước chiếc cằm nhỏ lên, há mồm cắn vào vai hắn. Hai tay bắt đầu kéo xé lộn xộn y phục hắn. Dần dần, nàng bị lửa tình thiêu sạch lý trí bắt đầu thỏa sức rên rỉ, trong không khí se se lạnh vương vấn hơi thở nặng nề của hai người, thân thể lõa lồ gần như quấn quít cùng nhau, không ngừng hôn hít, cắn mút đối phương, không ngưng không nghỉ, hoàn toàn không dư thời gian mở miệng nói chuyện. Trong lúc quấn lấy nhau, gần như không có phần mở màn, Diệp Vô Thần liền tiến sâu vào nàng, biến nàng thành cấm địa chỉ thuộc về một mình mình…
Diệp Thủy Dao đau đớn lại lần nữa trào ra nước mắt, ôm chặt lấy nam tử trên người, rất nhanh lại sa vào trầm luân… Cô gái lạnh lùng cao ngạo này, kêu lên lại giống như động vật nhỏ bị thương, thở dốc dồn dập, vô cùng sướng khoái, thỉnh thoảng bật ra một hai tiếng rên cao vút như khóc lóc, kèm theo tiếng gào thét từng quãng như nức nở nghẹn ngào, nghe mà khiến người ta tràn đầy dục niệm, không nhịn nổi muốn mặc sức tàn phá.………………………………………… ….
Ngưng Tuyết và Đồng Tâm ngồi ở đó chờ rất lâu, dần dần, một cơn buồn ngủ ập đến, Ngưng Tuyết ngáp một cái, lười biếng nói:
- Đồng Tâm tỷ tỷ, muội lại buồn ngủ rồi, tựa vào người tỷ ngủ một lát được không… Hả? Đồng Tâm tỷ tỷ, người tỷ sao lạnh thế… A? Đồng Tâm, tỷ sao vậy?
Đồng Tâm nhìn không trung xa xôi, trên dưới toàn thân đều đang run rẩy, hai tay nắm chặt, trong đôi mắt đen nhánh lấp lóe quang mang đáng sợ. Nghe thấy thanh âm của Ngưng Tuyết, nàng một tay vịn trên vai Ngưng Tuyết, một tay khác vươn ra, rất nhanh vẽ ra từng khe rãnh trên đất.
Đó là hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: chờ ta. Chữ Ngưng Tuyết biết, đều là Diệp Vô Thần dạy, mà Đồng Tâm lại đều do Ngưng Tuyết dạy. Sau mỗi lần Diệp Vô Thần dạy Ngưng Tuyết, hắn đều sẽ bảo nàng dạy lại cho Đồng Tâm để tăng thêm giao tiếp cho nàng.
Vẽ xong hai chữ, nàng đột ngột bay lên, dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía nam.
Đồng Tâm vốn dĩ tuyệt đối sẽ không rời khỏi Ngưng Tuyết, bởi vì nàng phải bảo vệ sự an toàn của Ngưng Tuyết, nếu lúc gặp phải địch nhân rất mạnh, nàng không có khả năng bảo vệ nổi Ngưng Tuyết thì nàng sẽ lập tức dẫn cô bé chạy trốn… Mà nguyên nhân khiến nàng bỏ Ngưng Tuyết lại rồi rời đi chỉ có một: thực lực của đối phương vượt xa nàng, muốn chạy đều không có khả năng. Hơn nữa khí tức của đối thủ nói cho nàng biết rằng đó là tới vì nàng, nhằm để không liên lụy Ngưng Tuyết, nàng duy nhất chỉ có chạy đi thật xa, dẫn hắn tới nơi cách Ngưng Tuyết rất xa, đồng thời cũng không dám phóng khí tức để Diệp Vô Thần biết, bằng không một khi hắn đuổi theo, tương tự cũng sẽ bị liên lụy theo.
Thiên Phạt Chi Nữ chỉ sống vì Diệp Vô Thần này quyết không cho phép hắn chịu bất cứ tổn thương gì.
Truyện khác cùng thể loại
330 chương
13 chương
247 chương
175 chương
304 chương