Thiên Thần

Chương 156

Thiên Vân Thành. Người tới người lui như mắc cửi. Thiên Vân Thành có tểh nói là một ngôi thành náo nhiệt nhất trong suốt dọc đường đi qua, càng vào trong dòng người càng chen chúc, Diệp Vô Thần có một loại cảm giác về đến Thiên Long Thành. - Qua không tới một tuần nữa hẳn sẽ đến Viêm Long Thành. Mộng tiên nữ, cô từ đâu tới, đi nơi đâu ta không phải rất muốn biết nhưng cho dù cô thật sự là tiên nữ thì nợ cũng vẫn phải tính. Cô cho tới bây giờ đã theo chúng ta trọn 11 ngày, ăn uống ngủ nghỉ của cô trong những ngày này toàn bộ đều dựa vào ta, mỗi bữa đều là món ngon thượng hạng, còn có cả đồ nướng độc nhất vô nhị trong thiên hạ của Diệp thị ta, ở chính là giường mềm mại nhất, nể tình chúng ta đã rất quen, một ngày liền tính cô 20 lượng bạc đi. 11 ngày chính là 220 lượng bạc. Từng cứu cô hai lần, mỗi lần tính 300000 lượng… Trừng mắt với ta làm gì? Chê mạng mình không đáng tiền? Cũng đúng, cô chính là tiên nữ mà. Thế được rồi, mỗi lần 1000000 lượng, hai lần chính là 2000000 lượng. Như vậy cộng lại chính là 2000220 lượng bạc. Thôi, hào phóng tí, số lẻ không cần, cứ 2000000 lượng đi. Tiền thuốc thay thuốc cho cô và khăn vải, còn có tiền thuê con ngựa cô cưỡi ta cũng không tính nữa… Đến Viêm Long Thành, nhớ phải trả ta không thiếu một xu, nếu không đừng mong thoát khỏi tay ta. Diệp Vô Thần vẻ mặt vô lương tính nợ, Mộng Chỉ cắn răng không nói được một lời, mặc hắn nói tận đẩu tận đâu. Mấy ngày nay, không ít lần nàng bị hắn dùng đủ mọi phương thức chòng ghẹo. Mỗi lần đều sẽ khiến cõi lòng vất vả lắm mới bình tĩnh lại trở nên hỗn loạn, sau nhiều lần giáo huấn, rốt cuộc nàng đã học khôn, bất kể hắn nói gì đều ngậm miệng, bởi vì hậu quả của biện bác chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa. - Ca ca, chỗ này thật nhiều người, thật ồn. –Ngưng Tuyết ngủ được một giấc ngắn ngẩng đầu lên từ trong ngực Diệp Vô Thần, dụi dụi đôi mắt lim dim còn chưa mở ra hoàn toàn. - Ừm, hôm nay ở đây khả năng có hoạt động kiểu như họp mặt gì đó, như thể lần thi đấu ở Thiên Long Thành vậy. Đám người qua đường này y phục các màu đều có, thường xuyên có thể nghe thấy có người hỏi đường, hẳn đều đến từ vùng ngoài. –Diệp Vô Thần nói. - Hôm nay là Tái Y Hội của Thiên Vân Thành. –Mộng Chỉ đang dắt ngựa khó có được cơ hội chủ động nói một câu, miễn cưỡng xem như một cú đánh trả Diệp Vô Thần nho nhỏ. Vết thương trên chân nàng đã khép lại gần hết, không cần cưỡi ngựa đi nữa, cộng thêm việc Diệp Vô Thần dùng lý lẽ vớ vẩn bịa chuyện "Con gái không nên cưỡi ngựa" hôm đó, nên nàng không dám cưỡi ngựa nữa. Mà thớt ngựa quý hiếm thấy này lại không nỡ vứt bỏ, cho nên công việc dắt ngựa đành đặt lên tay cô tiên nữ. Đã hơn mười ngày nàng không có bất kỳ cơ hội nào, hơn nữa… Nàng len lén liếc Đồng Tâm đang nhai một miếng giống như vỏ kẹo đường. Sau khi nàng biết được sự đáng sợ của cô bé, nàng đã biết tỷ lệ thành công của mình hoàn toàn bằng không. Hiện giờ nàng ngay cả buông tha cũng không được, chỉ có thể cắn răng đi cùng họ tới Viêm Long Thành. Bởi Diệp Vô Thần không cho phép kẻ "nợ nần chồng chất" như nàng đi xa, không trả hết đừng mong rời đi. Kể từ đó, lựa chọn duy nhất của nàng chính là theo họ đi Viêm Long Thành sau đó hẵng tẩu thoát. - Tái Y Hội? So đấu y thuật ư? –Diệp Vô Thần vẻ mặt chả quan tâm, sau đó lại ngờ vực hỏi: - Mộng tiên nữ, chuyện ngay cả ta đều không biết, một tiểu tiên nữ lần đầu tiên ra khỏi nhà như cô sao lại biết? Mộng Chỉ quay đầu đi, không đụng chạm ánh mắt với hắn: - Tái Y Hội năm năm một lần, bốn nước cùng cử hành, nơi Thiên Long Quốc cử hành chính là Thiên Vân Thành. Không mấy ai không biết. - Được rồi… Ta không phải y sư gì kia, không biết hoàn toàn bình thường. Diệp Vô Thần không hề có tí hứng thú nào với Tái Y Hội này. Hội đấu như vậy hấp dẫn rất nhiều cao thủ y đạo, nhưng những kỳ nhân y đạo chân chính sẽ không xuất đầu lộ diện tham gia kiểu thi đấu này, như thể cao thủ thiếu niên chân chính sẽ không tham gia tuyển lựa thiếu niên tuấn kiệt ở Thiên Long Thành vậy. Theo hắn thấy, tham gia thi đấu đại đa số hẳn là người của vài y quán dùng y kiếm sống, sau khi danh tiếng vang vọng, sinh ý tự nhiên sẽ ùn ùn kéo tới. Y thuật của Thiên Vân Thành nổi tiếng thiên hạ, mỗi ngày đều có không ít người từ xa ngàn dậm tới đây cầu y. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tái Y Hội ở Thiên Long Quốc luôn được tổ chức tại Thiên Vân Thành. Không khác mấy với Diệp Vô Thần dự liệu chính là, tham gia thi đấu là các y quán hoặc lớn hoặc nổi danh hoặc vô danh chiếm đa số, còn lại phần lớn là các y sư độc hành. Trung tâm Thiên Vân Thành có một quảng trường ngoài trời cực lớn, mỗi lần Tái Y Hội đều được tổ chức ngoài trời ở đây. Lúc này, trên quảng trường có diện tích xem như khổng lồ này vây kín người, nhưng không có vẻ hỗn loạn mảy may, hơn nữa rất có trật tự chia nhau để ra một thông đạo ở đông tây nam bắc cho tiện đi về phía đài cao trung tâm. Khi bốn người một ngựa Diệp Vô Thần đi ngang qua đây, Tái Y Hội vừa mới bắt đầu, một lão nhân quắt queo tóc trắng, râu trắng, răng đều sắp rụng hết đang khàn cổ gào to màn mở đầu. - … Vì phát huy y đạo Thiên Long ta, cho người học y cứu giúp chữa bệnh càng thêm tốt, tạo phúc vạn dân… Chúng ta rốt cuộc lại chào mừng Tái Y Hội lần thứ bốn mươi tám… Những lời thoại nhàm chán vô ích Diệp Vô Thần nghe ra chẳng hiểu gì. Khi họ vừa muốn khơi thông dòng người, thì câu nói tiếp theo của lão nhân quắt queo kia khiến bước chân hắn khựng lại, quay đầu nhìn lên đài. - … Lần này, chúng ta may mắn mời được thái sơn bắc đẩu trong y giới – Dược Tiên, tới nhận trách nhiệm giáo khảo cho chúng ta. Người giành chiến thắng Tái Y Hội lần này, chẳng những có thể giành được phần thưởng hàng năm, còn được Dược Tiên tự mình chỉ đạo trong mười ngày! Lời y vừa dứt, một lão nhân toàn thân trắng phau ngồi dậy từ chỗ ngồi, vẻ mặt hiền hòa vẫy tay ra hiệu. Cái tên "Dược Tiên" nhất thời khiến đám người ở sân ồ lên xôn xao không nhỏ. Bởi vì danh hiệu này với người biết y thuật và không biết y thuật có thể nói là như sấm bên tai. Lúc vừa rồi Diệp Vô Thần không nhìn lên đài, lúc này xoay người nhìn, phát hiện lão nhân kia quả nhiên là Dược Tiên Thủy Nam Hạc. - Vài hôm trước mới vừa gặp qua ở Thiên Long Thành, hiện tại lão nhân này không ngờ lại xuất hiện ở đây, thật đúng là trùng hợp khác thường. Chẳng nhẽ là đi từ Thiên Long Thành chạy tới tham gia Tái Y Hội này? Với năng lực của ông ta, vì sao lại cảm thấy hứng thú với kiểu thi đấu này nhỉ. –Diệp Vô Thần bật cười, vừa muốn rời khỏi, lại cảm thấy ánh mắt của Thủy Nam Hạc cách mình rất xa bỗng tập trung lên người mình. Hắn biết Thủy Nam Hạc rất trùng hợp đã phát hiện ra hắn. Thủy Nam Hạc vô tình phát hiện ra Diệp Vô Thần ở trong bầy người, nguyên là sửng sốt, sau đó vội vã đứng dậy, rất không phong độ hô lớn ở trên đài: - Tiểu huynh đệ! Tiểu huynh đệ… Tiểu huynh đệ! Việc Thủy Nam Hạc làm ầm ĩ như bị thần kinh này lập tức khiến tất cả ánh mắt đều men theo ánh mắt của ông nhìn về phía vị trí Diệp Vô Thần, Diệp Vô Thần đành thả Ngưng Tuyết xuống, thấp giọng nói: - Các người đứng ở đây đừng nhúc nhích. –Sau đó ngán ngẩm đi về trước. Hắn dốc hết khả năng không cho Mộng Chỉ, Đồng Tâm xuất hiện ở trong tầm mắt quá nhiều người. Mà có Đồng Tâm ở bên, hắn không hề lo cho sự an toàn của họ, cũng chẳng lo Mộng Chỉ sẽ chạy mất. Nếu đã tránh không khỏi, vậy thì xem xem lão nhân này muốn làm gì nào. Diệp Vô Thần cũng không ngại ngùng, trực tiếp chen đám người đi về phía trong, làm cho Thủy Nam Hạc thở phào một hơi. Ông tới tham gia Tái Y Hội lần này chính là thử xem có thể gặp lại được cô gái thần bí năm năm về trước hay không. Lúc này nhìn thấy Diệp Vô Thần, ông quả thật có một loại cảm giác tha hương gặp người quen. Người quen này còn là một trong hai người ông bội phục nhất, với ông có thể nói là có ơn cứu mạng. - Dược Tiên tiền bối gần đây khỏe không? Không ngờ sau lần gặp ở Thiên Long Thành, chúng ta một trước một sau rời đi rồi lại gặp nhau ở đây, không thể không nói là duyên phận thật kỳ diệu. –Diệp Vô Thần tươi cười vỗ tay, như không có người đi lên đài cao, chào hỏi với Thủy Nam Hạc, đồng thời phân biệt ra hiệu về phía mấy lão nhân ngồi ở đó. Thủy Nam Hạc cũng tràn đầy kích động nói: - Vốn lão nhân tưởng rằng sau này muốn nhìn thấy tiểu huynh đệ sẽ rất khó, ai ngờ nhanh như vậy đã gặp lại, lão già ta thật là an ủi trong lòng. –Sau đó lại đè thấp thanh âm nói: - Ngươi hẳn là đi lấy Thiên Diệt Hỏa Long Quả kia hả? Tuy ông biết độc của Lâm Tú là do Diệp Vô Thần gieo xuống, "y thuật" biểu hiện ra trên thân Lâm Tú toàn bộ cũng là giả. Nhưng mấy câu nhắc nhở trước khi hắn cứu trị Lâm Tú đã đủ khiến ông phục lăn Diệp Vô Thần. Hơn nữa, có thể tự do gieo xuống và thu hồi loại "độc" ông chịu bó tay đó, phần bản lãnh này đã vượt qua ông. Người có thể vượt qua ông về y đạo, ông không dám quên, hơn nữa ắt sẽ đối đãi cung kính. Diệp Vô Thần lẳng lặng gật đầu hỏi: - Dược Tiên tiền bối sao lại ở đây? - Ha ha ha, lão già ta đang tìm một kỳ nhân, ai ngờ đâu lại trông thấy vị kỳ nhân càng kỳ hơn như tiểu huynh đệ. – Ông hơi nâng thanh âm, nói với lão nhân chủ trì Tái Y Hội không biết nguyên do vì sao Diệp Vô Thần tới: - Tần hội trưởng, y thuật của vị tiểu huynh đệ này đã đạt tới cảnh giới siêu phàm, đích thật là sâu không thể lường. Ở trước mặt hắn, lão già ta cũng chỉ có thể cam bái hạ phong, tâm phục khẩu phục. Nếu ai có thể được hắn chỉ điểm một phen, vậy mới có thể thực sự là hưởng thụ cả đời không hết. Thanh âm lời nói này không tính là lớn, nhưng phảng phất như có lực xuyên thấu khiến người khắp sân đều nghe thấy rành mạch. Thủy Nam Hạc nói xong, lộ ra một nụ cười giao xảo với Diệp Vô Thần. Trên trán Diệp Vô Thần toát mồ hôi, hận không thể một kiếm chém chết ông già này. Thủy Nam Hạc rõ ràng vẫn canh cánh trong lòng với việc hắn cự tuyệt lần trước, càng muốn nhân cơ hội này chứng kiến y thuật chân chính của hắn. Y thuật càng cao, khát khao chính là nhìn thấy y thuật cao hơn, hành động này của Thủy Nam Hạc rõ ràng là kiểu ép buộc biến tướng. Hắn khẽ bĩu môi, sau đó quay phắt đầu, nghênh đón một ánh mắt trong bầy người. Ánh mắt đó né đi trong nháy mắt, nhưng Diệp Vô Thần vẫn thấy rõ chủ nhân của ánh mắt ấy. Một gương mặt xa lạ… Trong lòng Diệp Vô Thần nảy lên nghi hoặc. Luồng ánh mắt bỗng trở nên nóng bỏng như phát hiện ra con mồi đó của nàng rốt cuộc tượng trưng cho ý gì? Lít nhít quần chúng và đám cao thủ y đạo chuẩn bị tham gia so đấu vốn đang bới móc đủ điều với vị thiếu niên bỗng nhiên lên đài, diện mạo khí chất tuyệt luân này, chợt nghe thấy lời Dược Tiên, đồng loạt giật nảy mình, lộ ra vẻ khó có thể tin. Dược Tiên là ai? Có thể tới xem Tái Y Hội, phần lớn là người thông hiểu y đạo, lại há có thể không biết trọng lượng của cái tên vang dội này. Mẫu cao nhân đứng ở đỉnh y đạo há có thể là hạng ăn nói bừa bãi. Chẳng nhẽ người thanh niên thoạt nhìn không tới đôi mươi này thật sự có tu vi y thuật kinh người như thế, khiến Dược Tiên cam bái hạ phong ư? Nếu không phải Dược Tiên chính miệng nói ra, họ tuyệt không tin tưởng.