Thiên Thần
Chương 146
Thiên Thần đại lục không vẻn vẹn chỉ là đại lục của nhân loại, tương tự cũng là đại lục của thú. Chúng cũng có địa bàn thuộc về mình. Trong bốn nước Thiên Thần, mỗi một quốc gia đều có một vài cấm địa của riêng mình, những cấm địa này ngoại trừ một vài nơi hiểm yếu do thiên nhiên hình thành thì nhiều hơn là lãnh địa của thú. Chúng sẽ không xúc phạm lãnh địa của nhân loại nhưng nếu nhân loại xúc phạm chúng thì ắt sẽ bị phản kích tàn bạo. Mà những khu vực được liệt vào cấm địa ấy, cư ngụ tuyệt không phải là sài lang hổ báo đơn giản, mà là hung thú ngay cả cường giả có thực lực cường đại cũng không dám trêu chọc.
Khu rừng rậm trước mắt đương nhiên không phải cấm địa, loài thú trong đó tuy nhiều nhưng phần lớn đều tính tính ôn hòa, thuộc các loài thú tự nhiên nhất. Nhưng cũng có lời đồn rằng, có người từng gặp phải một con linh thú cường đại ở trong rừng rậm này, thật giả không ai có thể xác nhận trăm phần trăm. Thông thường mà nói, ngoại trừ những khu vực nguy hiểm chuyên thuộc về thú kia, rất ít xuất hiện ma thú thất cấp trở lên. Mà một con linh thú, đương nhiên sẽ là lĩnh chủ của một khu vực lớn. Hệt như thành chủ của một thành vậy.
Dưới người, con ngựa khá kiệt sức cất bước chân mệt mỏi tiến vào trong rừng rậm. Đến lúc chập tối, trong rừng thi thoảng có tiếng chim hót côn trùng rả rích. Có lẽ khu rừng này sẽ có nguy hiểm khó lường nhưng chỉ cần có Đồng Tâm, hắn không hề có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào. Nguy hiểm chân chính ngược lại sẽ là đám người hoặc thú có ý đồ mang tới nguy hiểm cho họ. Thiên Phạt Chi Nữ, trước giờ không biết nhân từ là thế nào. Chỉ cần một cái ra hiệu hoặc một ánh mắt của Diệp Vô Thần, nàng không chút do dự có thể dễ dàng tạo nên một bầu luyện ngục.
Theo họ tiến vào, sắc trời bắt đầu tối xuống. Đúng vào lúc này, phía trước bỗng truyền tới một tiếng rống giận như hưng phấn như phẫn nộ. Tiếng rống lớn này hãy còn ở nơi xa, nhưng chấn động lá khô trên cây rung lên nhè nhẹ, tuyệt đối không phải mãnh thú thông thường có thể phát ra, mà con ngựa dưới thân hí khẽ một tiếng, khựng vó ngựa, toàn thân run lên cầm cập, trông bộ dáng như tùy thời đều sẽ mềm oặt xuống.
Diệp Vô Thần nhướng mày, ôm hai nàng nhảy xuống ngựa, bỏ lại ngựa đi về phía trước:
- Chúng ta đi xem xem.
Sẽ không trùng hợp như thế chứ… Lần đầu tiên đến nơi này liền đụng phải con linh thú trong truyền thuyết kia sao?
Nhưng sự thật đúng là trùng hợp như vậy, càng trùng hợp hơn nữa là, hắn chẳng những đụng phải con linh thú trong truyền thuyết, mà còn nhìn thấy cô gái như tiên nữ kia. Khi Diệp Vô Thần phát hiện ra nàng, cô gái nọ bạch y đã dính máu, bước chân lảo đảo, chỉ có thể lấy cây cối che thân thể vật lộn với con cự thú.
Hôm đó nàng ra tay cũng khiến Diệp Vô Thần biết được nàng có thực lực cửu cấp trung giai. Tuổi tác như thế, lại là thân gái không thể không khiến người ta thán phục. Nhưng thực lực như vậy ở trước mặt một con Linh thú rõ ràng không chưa đủ. Nàng rất may mắn, cũng rất bất hạnh. May mắn là nàng vô tình đụng phải Linh thú người thường khó gặp được, bất hạnh là nàng đã nh trêu chọc nó. Tuy nàng có khí chất vượt xa người thường, thân phận tôn quý khiến người ta ngưỡng mộ nhưng kinh nghiệm của nàng thực sự quá nông cạn. Tuổi đến đôi mươi, lần này mới là lần đầu tiên nàng ra khỏi "nhà nàng".
Con Linh thú toàn thân lộ ra màu vàng đất đậm, cao hơn ba thước, đỉnh đầu có một chiếc sừng màu đất, thoạt nhìn như gấu lại không phải gấu. Lúc này nó vồ mạnh trảo trước thô to ra, giã lên mặt đất, mặt đất rung rinh một hồi, cây cối xung quanh ngả nghiêng muốn đổ, mà trước người cô gái nọ bỗng mọc thẳng một dãy tường đất, va nàng văng trên đất, Độc Giác Thú rống dại một tiếng, thân thể cực lớn vồ về trước, cự trảo lấp lóe lãnh quang cấu xé về phía người nàng. Cô gái trợn trừng mắt, trong ánh mắt lóe lên từng tia tuyệt vọng.
Diệp Vô Thần không kịp nghĩ nhiều, dùng tốc độ nhanh nhất xông về trước, ôm lấy thân thể nàng trước khi con Độc Giác Thú vồ đến người nàng rồi tháo chạy, sau đó đặt nàng ở bên một gốc cây, quay người lấy ra Tuyết Cơ Kiếm đâm về phía Độc Giác Thú vồ hụt trên đất.
Cô gái vốn đã bị thương, không kịp phòng vệ bị một nam tử trực tiếp ôm lấy, nộ khí công tâm chưa kịp nói một lời đã trực tiếp ngất đi.
Hống!!
Độc Giác Thú nổi giận chưa kịp đứng dậy, đột ngột vung trảo phải nện về phía người Diệp Vô Thần, kình phong vù vù quét qua toàn thân hắn đau như đao cắt. Hắn tự biết dẫu có Tuyết Cơ Kiếm ở bên người, đánh bừa cũng không chiếm được chỗ tốt nào. Trước khi kiếm, trảo tiếp xúc, hắn nheo mắt, lòng bàn tay toàn lực đẩy về trước bắn Tuyết Cơ Kiếm, bản thân thì mượn lực phản chấn sau đó nhảy ra ngoài…
- Phịch! –Tuyết Cơ Kiếm được rót phần lớn lực lượng của Diệp Vô Thần ngập vào lòng trảo của Độc Giác Thú rồi trực tiếp xuyên thấu nó. Diệp Vô Thần rơi xuống đất sau đó liêu xiêu lui về sau mấy bước, liếc mắt nhìn cô gái thần bí đã hôn mê, thấp giọng hô:
- Đồng Tâm!
Thanh âm vừa dứt, một đốm sáng màu máu bắn ra sao băng từ trong tay Đồng Tâm, bắn vào từ mi tâm Độc Giác Thú, bắn ra đằng sau gáy của nó. Thân thể Linh thú dẻo dai cứng cáp vô cùng, trước mặt tia ánh sáng ấy lại dễ dàng xuyên thủng hệt như đậu hủ.
Thân thể Độc Giác Thú gian nan di chuyển về trước mấy bước, tiếp đó rốt cuộc nặng nề đổ rạp xuống đất trong tiếng gào rống, không còn âm hưởng gì nữa. Nó tuy cường đại, là lĩnh chủ của tất cả thú trong khu rừng rậm này nhưng ngay cả Đào Bạch Bạch đều không thể chạy khỏi bàn tay Đồng Tâm, huống hồ một con Linh thú như nó.
Đồng Tâm vung tay lên, những tia sáng kia như sao băng rơi rụng trở về tay nàng, chính là Thiên Phạt Chi Nhận của nàng. Do tốc độ thật sự quá nhanh, bên trên không dính cho dù chỉ là một tia máu. Mỗi câu Diệp Vô Thần nói nàng đều ghi tạc trong lòng, không dám làm cho thân thể mình dính máu nữa, ngay cả Thiên Phạt Chi Nhận cũng không dám cho nó dính máu.
Diệp Vô Thần thở nhẹ một hơi, nhìn về phía tiên tử đang hôn mê, lắc đầu cười:
- Ai ngờ hôm trước không thể diễn một vở kịch "anh hùng cứu mỹ nhân" cũ rích, hôm nay lại bị ép bù lại. Xem ra, giữa chúng ta quả nhiên có duyên phận không nhỏ. Nếu đã như vậy… Diệp Vô Thần từ rất sớm đã nói qua với Ngưng Tuyết rằng Đồng Tâm rất lợi hại, so với hắn còn lợi hại hơn rất nhiều. Mà hôm nay mới là lần đầu tiên Ngưng Tuyết nhìn thấy Đồng Tâm ra tay. Sau khi kinh ngạc, càng hưng phấn vây quanh Đồng Tâm vừa nhảy vừa bật, qua rất lâu mới dời lực chú ý đến vị tiên tử tỷ tỷ đã hôn mê kia. Khăn che mặt của nàng vẫn chưa kéo xuống, bên vai trái nhiễm một vạt đỏ tươi, hẳn là bị vật nặng va đụng kịch liệt mà thành.
- Ca ca, tỷ ấy… -Ngưng Tuyết ngó tiên nữ tỷ tỷ một lát, rồi lại ngóng ca ca một hồi, chẳng biết làm sao.
Diệp Vô Thần lẳng lặng nhìn một hồi, ánh mắt như có thể xuyên thấu áo ngoài của nàng. Sau đó lắc đầu nói:
- Ừm, không sao, vết thương không coi là quá nặng, lập tức sẽ tỉnh lại.
Hắn lấy từ trong Kiếm Thần chỉ hoàn vài bình thuốc và khăn vải Vương Văn Thù chuẩn bị cho hắn đặt vào trong tay Ngưng Tuyết, cúi người nói:
- Tuyết Nhi, vai trái nàng bị thương, muội giúp nàng đổ thuốc, sau đó băng bó qua được không?
- Nhưng ca ca có thể khiến tỷ ấy khỏi ngay trong chốc lát mà. –Ngưng Tuyết cầm bình thuốc khó hiểu hỏi.
Diệp Vô Thần mỉm cười lắc đầu:
- Có vài chuyện ca ca không muốn cho người khác biết. Đồng Tâm, muội cũng tới giúp đi.
Khi Ngưng Tuyết và Đồng Tâm cẩn thận cởi bỏ y phục của cô gái đó, Diệp Vô Thần đã quay lưng lại, đi tới trước thân thể khổng lồ của Độc Giác Thú, nhàm chán quan sát. Độ quý giá của một con Linh thú tuyệt đối vượt qua sự tưởng tượng của người thường. Da, gân, thịt, nội tạng… không thứ nào không phải bảo vật vô giá, nhưng Diệp Vô Thần không hề có hứng thú gì cả. Lúc này chẳng qua cũng chỉ đang khống chế ánh mắt của mình mà thôi. Hắn theo bản năng không muốn dính líu gì với "tiên tử" thần bí này.
Màn đêm buông xuống, bầu trời trở nên u ám. Ba người ngồi ở bên một đống lửa, vừa nói cười vừa ăn thịt nướng lai lịch bất minh. Diệp Vô Thần thỉnh thoảng nhìn về phía cô gái thần bí đã hôn mê rất lâu, ánh mắt lấp lóe vô chừng, âm thầm phán đoán lai lịch của nàng. Hắn tin hai lần gặp gỡ liên tục này chẳng đơn giản là ngẫu nhiên.
Cuối cùng, mi mắt của cô gái rung rung khe khẽ, sau đó từ từ mở mắt ra. Một đống lửa, một nam tử, hai thiếu nữ xuất hiện ở trong tầm mắt. Sau phút mơ màng ngắn ngủi, nàng tức tốc sờ về phía mặt và vai mình, lập tức biến sắc.
- Cô yên tâm, là muội muội của ta giúp cô bôi thuốc băng bó, ta ngay cả nhìn đều không nhìn một lần, càng đừng nói là chạm. Chiếc khăn che mặt của cô cũng không bị gỡ xuống. –Diệp Vô Thần mắt không nhìn thẳng, lạnh nhạt nói. Phảng phất như không dùng mắt nhìn đã đoán được nàng đang nghĩ gì.
Ngưng Tuyết nuốt xuống miếng thịt còn chưa nhai kỹ, nói:
- Tiên tử tỷ tỷ, ca ca nói là thật, ca ca bảo muội và Đồng Tâm tỷ tỷ giúp tỷ bôi thuốc băng bó, huynh ấy thật sự không nhìn, còn bảo bọn muội đừng chạm vào khăn che của tỷ... Tuy bọn muội thật sự rất muốn nhìn.
Đồng Tâm vẫn ngấu nghiến ăn, chuyện ngoài ca ca ra, nàng còn lâu mới quan tâm.
Sắc mặt cô gái chung quy cũng dịu xuống vài phần, từ từ đứng dậy. Dù sao chỉ là vết thương không tính quá nặng. Với thực lực không yếu của nàng mà nói chẳng tính là gì cả. Nghĩ đến lúc trước Diệp Vô Thần vì nàng mà ôm lấy thân thể nàng, sắc mặt lại trắng nhợt, thân thể cũng hơi lắc lư.
- Tiên tử tỷ tỷ, thân thể tỷ khỏe chưa? Đúng rồi, nhất định đói lắm, đây là thịt nướng ca ca làm, thật sự rất ngon. Tiên tử tỷ tỷ tới cùng ăn được không?
Cô gái thần bí liếc thêm Ngưng Tuyết một cái, nội tâm khẽ dậy sóng. Ngày xưa, nàng cũng có một muội muội rất rất nhỏ, mỗi ngày đều gọi nàng là tỷ tỷ thân thiết như vậy. Chỉ là... trải qua trận tai nạn đó, muội muội của nàng, còn có tất cả người thân của nàng đều lìa xa nàng, mãi mãi không thể quay lại nữa. Nàng khẽ lắc đầu:
- Ta không đói, cảm ơn.
Đây là lần đầu tiên nàng mở miệng nói chuyện, thanh âm rất nhạt, rất lạnh lùng. Diệp Vô Thần hơi ngẩn ngơ, bởi vì hắn bỗng nghĩ đến Diệp Thủy Dao vĩnh viễn khép chặt mình, không muốn cười, không muốn đi ra tiểu viện của mình. Giọng điệu khi hai nàng nói chuyện, còn có biểu cảm lại tương tự đến như vậy.
- Tiên tử luôn không nhiễm bụi trần thế gian, cho nên thứ ta nướng nàng nhất định sẽ không thích ăn. –Diệp Vô Thần loay hoay chiếc đùi thỏ trong tay, hờ hững nói.
- A? Thế tiên tử tỷ tỷ thích ăn gì vậy?
- Tiên tử mà, đương nhiên phải ăn thứ như tiên thảo, tiên hoa, tiên lộ gì đó. Tuyết Nhi không cần quan tâm. –Diệp Vô Thần mỉm cười nói, sau đó lấy từ trên đống lửa xuống hai chiếc cánh để vào trong tay nàng:
- Nào, cái cánh muội thích nhất đã nướng xong rồi.
Hai chiếc cánh này đến từ một con gà rừng kỳ quái biết phun lửa, mà cánh gà luôn là món Ngưng Tuyết thích nhất. Khi Diệp Vô Thần bắt được con "gà lửa" này rất là nghi hoặc... Loài động vật phun lửa này sao không làm cho khu rừng rậm xảy ra hỏa hoạn hoặc to hoặc nhỏ nhỉ?
- Cảm ơn ca ca! –Ngưng Tuyết vui vẻ đón lấy, sau đó cầm một chiếc đặt vào tay Đồng Tâm:
- Đồng Tâm tỷ tỷ, chúng ta mỗi người một cái.
Đồng Tâm xua tay, lại vỗ vỗ bụng mình, tỏ vẻ mình đã ăn no rồi. Lúc này Ngưng Tuyết mới mỗi tay cầm một chiếc cánh gà, ăn rất sung sướng.
Cách đó không xa, cô gái bị thương bả vai từ đầu chí cuối vẫn không phát ra một tiếng động, cũng không rời đi, yên lặng ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần, khôi phục thương thế trên vai. Ánh trăng nhu hòa xuyên qua lá cây ập xuống, chiếu lên người nàng như màn nước, chiếu rọi ánh lên làn da trắng muốt dưới sa trắng, tô điểm cho vẻ đẹp mộng ảo như tiên thêm vài phần.
Diệp Vô Thần gọi nàng là tiên tử cũng chẳng phải hoàn toàn xuất phát từ gọi đùa. Dáng tiên và khí chất siêu thoát trần tục của nàng từng khiến hắn có phút rung động ngắn ngủi, ca tụng là nhân gian tiên tử cũng chẳng hề quá đáng.
Chỉ tiếc thay... Diệp Vô Thần thầm lắc đầu, cô gái này rõ ràng hiếm khi ra đường, biểu hiện thực sự là quá non nớt.
Mỹ nhân kế chăng? Nam Hoàng tông? Không đúng… Nếu là Nam Hoàng tông, Thủy Mộng Thiền dường như thích hợp hơn. Vậy sẽ là đâu? Mục đích tiếp cận là gì… Hay là do mình đa nghi?
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
12 chương
165 chương
221 chương
10 chương