Thiên Thần

Chương 144

Trời xanh mây trắng, gió thu man mát chầm chậm phả vào mặt, Diệp Vô Thần suốt dọc đường không hề ngừng nghỉ, đi thẳng phía nam. Lần này xuất hành tuy hắn không mang theo bất cứ bản đồ nào nhưng vị trí của Thiên Diệt Hỏa Sơn, phía nam Thiên Long Quốc lại có mấy ai không hay biết. Hắn đương nhiên không phải thật sự đi vì cứu mạng Long Dận và Lâm Tú, mà là vì chính mình. Bởi nơi đó là nơi nóng nhất trên Thiên Thần đại lục. Trên đường đi Ngưng Tuyết và Đồng Tâm im lặng khác thường. Đồng Tâm muốn không im lặng đều không được, tay nàng không ngừng nghịch ngợm cù đằng sau lưng Diệp Vô Thần, nhưng bất kể nỗ lực thế nào miệng đều không phát ra nổi một thanh âm. Mà Ngưng Tuyết thì dựa vào ngực hắn hết ngủ lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ. Cơn thèm ngủ của nàng tuy Diệp Vô Thần vẫn luôn ngờ vực nhưng sớm đã không thể trách móc. Hắn vươn tay ra, ngắm nghía mảnh ngọc do Hoa Thủy Nhu đeo lên ngực hắn. Đây là một miếng ngọc bội hình tròn, kích cỡ vừa vặn đủ để nắm hết trong tay. Dưới ánh mặt trời, trên ngọc bội chiết xạ ra ánh sáng bảy màu rực rỡ. Dẫu thỉnh thoảng mặt trời bị mây che khuất, nó cũng đồng dạng phát ra ánh màu nhàn nhạt. - Thất Thải Ngọc? Là nguyên liệu gì chế thành nhỉ? Ngắm miếng ngọc bội này, trong lòng hắn ánh lên khuôn mặt dễ thẹn thùng của Hoa Thủy Nhu cùng nụ cười mãi mãi đều hiền hậu của nàng, trong lòng tràn đầy ấm áp. Hắn hưởng thụ cảm giác vướng bận và bị vướng bận này, tuy rằng chỉ quen biết nhau trong thời gian rất ngắn nhưng sự lưu luyến lẫn nhau đã bất tri bất giác lặng lẽ hình thành. Đường về phía nam rất dài, dọc đường Diệp Vô Thần đi đi dừng dừng, hoàn toàn coi như du sơn ngoạn thủy, không làm lỡ hành trình cũng không có vẻ gấp gáp. Ba ngày sau. Đây là một vùng ngoại ô khá hoang vắng, ít khi có người đi ngang qua. Theo họ tiến về trước, bên tai truyền tới tiếng nước chảy càng lúc càng rõ ràng, Ngưng Tuyết đang trong giấc ngủ lỗ tai giựt giựt nhẹ, sau đó từ từ mở mắt. Diệp Vô Thần phát giác ra động tĩnh của nàng, yêu thương cúi đầu nói: - Con sâu ngủ, muội tỉnh rồi à? Ngưng Tuyết bất mãn khịt mũi: - Muội không phải con sâu ngủ, là vì ngực ca ca quá thoải mái nên muội mới muốn ngủ… Ca ca, muội nghe thấy tiếng nước chảy, rất muốn ra sông tắm rửa, Đồng Tâm tỷ tỷ nhất định cũng muốn. Ngựa đi lâu như vậy cũng cần ăn cỏ đó. Diệp Vô Thần ngẩng đầu nhìn bầu trời mây trắng nối đuôi nhau, lắc đầu nói: - Tối nay hẳn có thể đến Tường Vân Thành rồi, đến khi đó tắm được không? Bây giờ… trời sắp mưa rồi, chúng ta đi tìm một nơi có thể tránh mưa đã. - Mưa? –Thần sắc Ngưng Tuyết trở nên hưng phấn: - Muội thích nhất là mưa! Nàng chưa bao giờ hoài nghi lời của ca ca. Mà nàng sớm đã loáng thoáng biết được, hắn nói mưa lúc nào thì sẽ mưa lúc ấy. Đi một hồi rốt cuộc phát hiện xa xa bên tay phải có một căn phòng nhỏ. Diệp Vô Thần lập tức quay đầu ngựa lao tới, đồng thời đôi mắt thỉnh thoảng liếc về đằng sau. Đây là một căn phòng bỏ hoang, bên trong chất đầy cỏ khô, nhưng vẫn xem như thoáng mát. Buộc ngựa ở cửa, Diệp Vô Thần dẫn Ngưng Tuyết Đồng Tâm đi vào. Quả nhiên, họ vừa tiến vào không bao lâu, một cơn gió lạnh thốc lên, tiếp đó chính là từng tiếng sấm càng lúc càng gần mang theo hạt mưa rơi xuống càng lúc càng nhanh. - Tuyết Nhi, Đồng Tâm, đói chưa? Ngưng Tuyết và Đồng Tâm ngồi ở trên đống cỏ khô, một trái một phải tựa lên ngực Diệp Vô Thần. Lắng nghe tiếng mưa tiếng sấm, dựa vào lồng ngực hắn, loại cảm giác thoải mái say lòng ấy khiến Đồng Tâm cũng muốn thoải mái ngủ nghê. - Không đói, muốn uống nước. –Ngưng Tuyết dùng tay bập bập bờ môi hơi khô. - Được. –Diệp Vô Thần lấy bầu nước từ trong Kiếm Thần chỉ hoàn ra, để vào trong tay Ngưng Tuyết, sau đó chuyển hướng hỏi Đồng Tâm: - Đồng Tâm, muội muốn uống nước không? Đồng Tâm chớp chớp mắt, vừa không lắc đầu cũng không gật đầu, lông mi lặng lẽ cong lên, dùng tay quắp lấy cổ Diệp Vô Thần, môi sáp gần, vươn đầu lưỡi hồng hào tới liếm môi hắn một cái rồi lại một cái. Cứ mỗi buổi tối mấy ngày nay, nàng đều trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê dùng đầu lưỡi của mình liếm khắp thân thể hắn. Nàng rất mê thích mùi vị của hắn, đồng thời vô tình bắt đầu coi điều này thành một thói quen. Trong lòng Diệp Vô Thần nhảy rộn, vội vã ôm người nàng từ trên người mình xuống, "thói quen xấu" này của nàng có thể lén lút tiến hành, nhưng nếu bị Ngưng Tuyết không cẩn thận học được chút ít thì… Diệp Vô Thần liếc Ngưng Tuyết một cái, sau khi phát hiện nàng đang ẵm bầu nước uống nước, không hề phát hiện ra mới thở nhẹ một hơi. Nhưng lập tức, Đồng Tâm rất không ngoan cọ cọ lên người hắn, dùng bàn tay vạch y phục hắn ra, chiếc lưỡi linh hoạt nghịch ngợm liếm cắn cổ hắn, lưu lại từng vệt nước và vết cắn nông, khiến Diệp Vô Thần suýt nữa rên rỉ thành tiếng. Đôi khi, hắn thật sự coi Đồng Tâm thành một tiểu sủng vật đang cố gắng mua vui cho chủ nhân. Tiếng mưa rơi ngoài cửa từ chậm thành nhanh. Đúng vào lúc này, cửa gỗ đang đóng chặt bị mở ra từ đằng ngoài, mà ánh mắt của Đồng Tâm trong nháy mắt trở nên lạnh như băng. Diệp Vô Thần bóp nhẹ bàn tay Đồng Tâm một cái, khiến khí thế của nàng tiêu tan trong nháy mắt. Ngẩng đầu ngó lại, nhất thời cảm thấy kinh diễm. Đây là một cô gái dùng sa mỏng làm bằng tơ lạnh che mặt, tuy không nhìn thấy dung mạo nhưng dáng dấp thướt tha động lòng người, nhỏ to hợp lý, vóc dáng tuyệt đẹp đến khó có thể hình dung, dưới váy dài trắng tinh, có thể thấy loáng thoáng cặp đùi thon dài, chỉ vẻn vẹn đứng ở đó đã có một tư thế kiêu ngạo siêu thoát trần tục, mái tóc đen dày trút xuống tự nhiên như thác nước, tô điểm thêm cho làn da trắng muốt càng trở nên trong suốt. Lúc này, khuôn mặt nàng cũng đúng lúc nhìn về phía bên này. Đằng sau, nước mưa toán loạn, chợt nhìn nàng phảng phất như đắm chìm bên trong màn mưa dịu, tô điểm gấp bội cho nàng như mộng như ảo, e là đem cả nữ thần xinh đẹp sống dưới biển ở trong truyền thuyết cũng đè bẹp xuống, Diệp Vô Thần nhất thời bị vẻ đẹp diễm lệ của nàng làm kinh sợ, trong lòng không tự chủ xuất hiện bốn chữ "Lăng Ba Tiên Tử". Mưa gió đầy trời như những tia sáng bạc trút xuống, như màn nước, như mộng ảo, khiến nàng thoạt nhìn càng thêm giống tiên tử hạ phàm không vương bụi trần, trong sa mộng bằng tơ lạnh che kín khuôn mặt loáng thoáng lộ ra màu da trắng bóc. Nói là mỡ dê bạch ngọc thực ra càng vượt qua cả tuyết trắng, chỗ trơn nhẵn mịn màng không hề kém với lụa gấm. Váy thuần bạch đã ướt nửa, dán sát lên người, bó chặt đến độ biểu lộ không sót dáng người lung linh xinh đẹp của nàng, eo nhỏ ngực đầy, đường cong hoàn mỹ nơi mông đẹp khôn xiết, cho dù không lộ một tia trần trụi nào nhưng lại tản mác ra mị lực câu hôn không gì sánh bằng, xiêu lòng người đến tột đỉnh, nhưng đồng thời lại có khí chất thánh khiết không thể xâm phạm, phảng phất như bất kỳ ai liếc qua một cái đều là tội lỗi. Đây vốn là chuyện mâu thuẫn lẫn nhau, ấy thế mà đồng thời xuất hiện trên người nàng.Ánh mắt nàng khẽ lướt qua ba người, không nói một lời đi tới, đứng ở bên song cửa gỗ đã tơi tả lẳng lặng ngắm nước mưa trút xuống bên ngoài, chờ cơn mưa thu này ngưng lại. Lại giống như hoàn toàn không nhìn thấy ba người Diệp Vô Thần vậy. Nhưng hành động này của nàng hoàn toàn không gây phản cảm cho người khác, bởi vì đây là dáng vẻ xuất trần tiên tử vốn dĩ nên có. Nếu nàng chủ động buông lời hỏi, ngược lại sẽ khiến người ta vừa mừng vừa sợ. Diệp Vô Thần ngơ ngẩn ngắm bóng lưng đẹp đến độ khiến người ta nghẹt thở của nàng một hồi, rồi thu ánh mắt, cũng đồng thời thu liễm tâm thần. Tiên nữ hạ phàm chân chính… Đây là ấn tượng đầu tiên của Diệp Vô Thần về nàng. Chưa lộ dung nhan đã có thể xiêu lòng người, có lẽ mị lực của nàng còn ở trên Diệp Thủy Dao. - Ca ca, vị tỷ tỷ này thật là xinh đẹp. –Ngưng Tuyết ghé tai hắn, nói khe khẽ. Nàng biết nếu lớn tiếng quá sẽ rất không lễ phép với vị tỷ tỷ này. - Hả? Điều này thì chưa chắc, khuôn mặt nàng còn đang che lại, vì sao Tuyết Nhi lại cảm thấy nàng xinh đẹp thế? Chưa biết chừng sẽ là một kẻ xấu xí rất khó coi thì sao. –Diệp Vô Thần cố hết sức hạ thấp âm thanh nói. Bên tai vẫn là tiếng mưa chưa ngừng lại, cô gái như thần tiên kia lặng nghe tiếng mưa, như không nghe thấy. - Sẽ không đâu, cho dù không nhìn thấy mặt nàng Tuyết Nhi cũng rất tin tưởng vị tỷ tỷ này nhất định sẽ rất xinh đẹp... À, xinh đẹp như tỷ tỷ. –Ngưng Tuyết rất thành thật nói. Mị lực của cô gái này chẳng những khiến Diệp Vô Thần thất thần trong thời gian dài, mà ngay cả Ngưng Tuyết đều vô tình bị cảm phục sâu sắc. Duy chỉ có Đồng Tâm vẫn nghịch ngợm cọ cọ lên ngực hắn, liếc đều không buồn liếc một cái, cũng chẳng quan tâm tới ánh mắt bất mãn của Ngưng Tuyết, chiếm cứ hoàn toàn lồng ngực Diệp Vô Thần. - Thế Tuyết Nhi muốn biết tên nàng không? - Vâng, muốn.Ánh mắt Diệp Vô Thần dõi lên mái tóc dài như thác nước của cô gái, giọng ôn hòa hỏi: - Vị tiên tử này, có thể gặp gỡ trong mưa, không thể không nói là một duyên phận, liệu có thể cho ta biết phương danh hay không? Cô gái không hề đáp lại, ngay cả đôi mắt như làn thu thủy kia cũng yên lặng như hồ sâu. Diệp Vô Thần hơi lắc đầu, thấp giọng nói: - Tuyết Nhi, nàng có thể thật sự là tiên nữ, không muốn để ý tới đám phàm nhân chúng ta. Tiếng mưa dần nhanh, ngồi xuống đã lâu, trên người cũng bắt đầu nổi hàn ý. Ngưng Tuyết hơi co ro người xuống, dựa sát Diệp Vô Thần vài phần, trên người bắt đầu nổi lên một lớp da gà. Diệp Vô Thần chất rơm rạ gỗ mục đằng sau lên, rất nhanh liền đốt một đống lửa ở trước người lên, làm căn phòng bỏ hoang này dấy lên chút ấm áp. - Tuyết Nhi, đói chưa? –Diệp Vô Thần hỏi. - Rồi ạ. Diệp Vô Thần lấy chỗ bánh ngọt mang từ Diệp gia ra, phân biệt cho Ngưng Tuyết và Đồng Tâm một phần, sau đó mỉm cười ngắm hai nàng rất không lịch sự gặm lấy gặm để trước đống lửa nhỏ. Vương Văn Thù yêu con như mạng, cộng thêm Diệp Vô Thần vừa hay có một chiếc Kiếm Thần chỉ hoàn có thể chứa đồ, chỉ là các loại lương khô bánh ngọt chuẩn bị trước cũng đã đủ cho họ ăn hơn chục ngày, hoàn toàn không lo họ có mất chất trong nhiều ngày như vậy hay không. - ĐM, thật con mẹ nó xui xẻo. Cái gì cũng không kiếm được còn xối đẫm nước mưa. - Được rồi được rồi, chung quy cũng tìm được một nơi tránh mưa. - Cả người đều con mẹ nó ướt cả rồi, còn tránh cái ***, nghe theo lời ta, cứ thế quay về là xong. - Ông trời chó má, nói mưa là mưa. Mấy thanh âm chửi rủa từ xa tới gần mang theo tiếng bước chân hỗn loạn. Diệp Vô Thần ôm chặt Ngưng Tuyết, khé miệng nhếch lên, cười tủm tỉm cầm miếng bánh ngô nhai khẽ: một vở kịch tiên tử trừng trị cường đạo sắp diễn ra."Rầm" một tiếng, cửa bị đá ra thô bạo, chiếc cửa gỗ vốn đã tơi tả kia suýt nữa tan khung trước cú đá này. Tên đá cửa nọ liếc mắt liền nhìn thấy đống lửa, nhất thời hét lớn: - Hê, bên trong có người, còn có lửa. - Kệ nó có người hay không, mau vào nhanh lên. Bốn người to cao ăn mặc thô tục, diện mạo càng cục mịch mỗi người vác một thanh đại khảm đao đi vào, tuổi tác đều ngoài ba mươi, vẻ mặt hung thần ác sát, vừa nhìn biết ngay không phải người lương thiện gì cả, rất có khả năng là một lũ cường đạo cướp của giết người ở phụ cận.