Thiên Thần

Chương 142

- Các ngươi có nhìn thấy cái gì không? –Long Dận trầm giọng nói. Nhưng y có che giấu thế nào đi chăng nữa cũng không thể hoàn toàn xóa đi sự run rẩy trong thanh âm. Ba đại cung phụng song song lắc đầu: - Không có. –Lý lão cố nén kinh hãi thấp giọng nói: - Đừng nói bóng người, ba người chúng tôi song song phóng thích linh giác đều không phát giác ra bất cứ sự tồn tại của người ngoài nào cả. Càng không nói Tam hoàng tử rốt cuộc là chết thế nào. Cho nên… Khả năng duy nhất là trong cơ thể Tam hoàng tử bị nhét vào thứ đó na ná Lôi Chấn Tử. - Thế tờ giấy kia thì sao... Chẳng lẽ nó mọc từ trên nóc nhà ra sao? –Long Dận bóp chặt tờ giấy kia, nghiến răng nghiến lợi nói. - Điều này… Nội tâm Long Dận bị tràn ngập nỗi sợ hại cực lớn. Có thể thần không biết quỷ không hay như thế dưới mí mắt ba đại cung phụng, muốn giết y thật sự là dễ như trở bàn tay… Lẽ nào thật đúng là cái gọi "Thiên Phạt" kia ư? Nếu ba đại cung phụng chỉ có một người trong đó ở bên, có lẽ y sẽ hoài nghi. Nhưng ba người đồng thời ở đây thì tuyệt không thể là một người trong số họ làm được. Chưa nói họ đã trung thành ba đời, nếu họ thật sự muốn mưu hại Long gia y thì cũng không cần dùng kiểu thủ đoạn này. - Hoàng thượng, trên tờ giấy rốt cuộc viết cái gì? Còn nữa, vì sao muốn giấu diếm chuyện này? –Một lão nhân trong đó nói. - Trẫm tự có lý do. Chuyện này đừng nhắc đến nữa. –Long Dận vô lực vung tay, bước chân nặng nề rời đi, trong lòng càng giống như bị tảng đá ngàn cân đè nặng. Lúc này y phảng phất như nhìn thấy ở một góc nào đó, một đôi mắt ác ma mang theo nụ cười lãnh đang dõi theo y, tùy lúc đều có thể lấy đi tính mạng y. Điều này với một đế vương coi an toàn quan trọng hơn hết thảy mà nói, mỗi một phút mỗi một giây sau này đều đừng mong sống ung dung. Chuyện y mưu toan Diệp gia ba đại cung phụng không một ai biết. Nên há có thể để họ nhìn thấy nội dung trên tờ giấy. Ba người họ là những kẻ trung thành, kính trọng nhất bội phục nhất đương nhiên cũng là kẻ trung thành. Nếu bị họ biết y trước sau hai lần muốn hại con trai Diệp gia thì không biết sẽ làm ra phản ứng thế nào. Ngay cả lần mời Đào Bạch Bạch ra tay trước đó, y cũng là sai Lâm gia ngầm tiến hành. - Thiên Phạt... Sự trừng phạt của trời cao, lẽ nào... Ta thật sự làm sai rồi ư... –Long Dận toàn thân bê bết máu ngồi ở đó, lẩm bẩm như mất hồn. Không bao lâu sau, trong cung liền buông truyền tin tức Tam hoàng tử viễn chinh Bắc Cương. Mà đám thái giám thủ vệ vốn ở xung quanh Ngự thư phòng đã thay máu hoàn toàn. Đám người lúc trước toàn bộ không biết tung tích. Không ít người nhìn ra trong đó ắt có kỳ quái nhưng không một ai dám thảo luận hoặc dò hỏi. Những tia nắng buông xuống, sương mù dần tan, một thớt Tảo Hồng mã không nhanh không chậm đi cất vó về phía đông, trên lưng ngựa lại chỉ có hai người Diệp Vô Thần và Ngưng Tuyết. Đột nhiên một bóng đen từ đằng sau vút tới như tia chớp, tốc độ mau lẹ vô cụng, sau đó dừng lại trên lưng ngựa, ôm lấy thân thể Diệp Vô Thần từ đằng sau. - Hoàn thành chưa? –Diệp Vô Thần không quay đầu lại mỉm cười nói. Hắn đương nhiên biết thiếu nữ đằng sau là ai. Đồng Tâm gật đầu, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp Diệp Vô Thần không nhìn thấy. - Ừm, tốt lắm, thế thì bây giờ chúng phải phải xuất phát thôi. Diệp Vô Thần giơ roi ngựa, Tảo Hồng Mã hí vang một tiếng, cất vó ngựa lao băng băng cuốn theo bụi bặm mù mịt. Tốc độ ngựa tuy nhanh nhưng thua kém với tốc độ của bản thân Diệp Vô Thần không phải chỉ một chút một ít, lại càng không thể so với tốc độ khủng bố của Đồng Tâm. Diệp Vô Thần mỉm cười nhìn về phía trước, trong lòng lóe lên hết ý niệm này tới ý niệm khác. Hai lần liên tiếp Long Dận muốn hại con trai Diệp gia. Lần đầu tiên, y thành công. Lần thứ hai y đã thất bại. Mà sự báo thù của Diệp Vô Thần tương tự cũng rơi lên người con trai của y. Khác nhau chính là phương pháp hắn dùng càng tàn khốc, càng đẫm máu hơn, khiến y trơ mắt nhìn con trai mình yêu quý nhất nổ tan xác mà chết, thậm chí vĩnh viễn đừng mong biết được gã rốt cuộc chết như thế nào. Khiến cuộc sống sau này của y khó yên, trong lòng vĩnh viễn lưu lại nỗi sợ hãi không xua đi nổi kia. Phía nam và phía bắc Thiên Long Quốc là hai thế giới khác nhau hoàn toàn. Phần lớn trong Thiên Long Thành là nhà quan lại giàu có, lại không có đại loạn, những vì bảo vệ mình mà thân mang tu vi như Hoa Chấn Thiên đã ít lại càng ít, mà phía Nam thì rải rác đủ mọi các loại ma thú, các thế gia ma võ lớn nhỏ tương tự cũng chi chít như sao trên trời, có thể hầu như mỗi người đều mang một thân vũ kỹ hoặc ma kỹ. Ở phía nam mới là thế giới dùng võ vi tôn chân chính. Diệp Vô Thần vươn vai, đánh thức Ngưng Tuyết đang ngủ gật tựa vào ngực hắn, nàng dụi dụi đôi mắt lim dim buồn ngủ, hỏi: - Ca ca, chúng ta tới đâu rồi? - Không biết… có điều ta sẽ không vứt Tuyết Nhi lại đâu. Chỉ là con ngựa này chạy quả thật hơi chậm, không biết ở phía nam có thể bắt một con mãnh thú gì để cưỡi hay không, hẳn là rất thú vị đấy. –Diệp Vô Thần cười nói. Hắn thường xuyên hỏi Diệp Thất Diệp Bát một vài ít thường thức về Thiên Thần đại lục. Biết rằng tuy con người là địch nhân với đại đa số loài thú nhưng cũng có tiền lệ hàng phục chúng cho mình sử dụng. Ngay khi Diệp Vô Thần rời khỏi Diệp gia, Lãnh Nhai cũng đi tới chốn trở thành một bước ngoặt khác trong cuộc đời gã. Một đêm không ngủ, đôi mắt gã vẫn như đao, thân thể bị sương đêm và mồ hôi lạnh thấm ướt hoàn toàn quấn một tầng sát khí chết chóc như có như không. Căn cứ theo bản đồ Diệp Vô Thần vẽ cho gã, hôm nay rốt cuộc gã đã tới vùng đất bị lãng quên này. Khi xưa Diệp Vô Thần xuất phát từ đây, đồng thời cùng Long Chính Dương trở về Thiên Long Thành đã tốn thời gian hơn nửa tháng. Mà gã từ Thiên Long Thành chạy tới đây chỉ mất một tuần. Đây là một nam nhân cao ngạo và cố chấp từ trong cốt tủy, bên người không còn gì vướng bận như gã chỉ còn lại một mục tiêu, vì thế gã dùng tốc độ nhanh nhất ngày đêm thần tốc, chỉ khi mệt đến cực điểm mới dừng lại khôi phục thể lực. Lúc này đôi mắt gã nhìn chằm chặp vào lão nhân xuất hiện đầu tiên trong tầm mắt gã, lão nhân khom lưng ngồi ở trên một cọc gỗ đã lão háo, đôi mắt khép hờ, khí tức toàn thân hoàn toàn không có, như một gốc cổ thụ đã chết. - Ông là Sở Thương Minh! –Lãnh Nhai gượng gạo dùng giọng điệu khẳng định gọi ra tên ông. Bởi vì cảm giác lão nhân này mang tới cho gã gần giống hệt với vị phụ thân như Thần của gã. Lão nhân không buồn quay đầu, mí mắt hơi hơi ngước lên: - Là ai bảo ngươi tới? Thanh âm già nua của ông kéo dài, rõ ràng là một thanh âm nhưng ở trong tai Lãnh Nhai lại phảng phất như nhiều thanh âm cùng chồng lên nhau, gã dựa theo lời của Diệp Vô Thần, gằn từng chữ nói: - Là Diệp Vô Thần bảo ta tới. Hắn nói ông sẽ biến ta trở nên mạnh mẽ. Lão nhân rốt cuộc xoay người lại, đôi mắt đục ngầu chĩa vào đôi mắt lấp lóe lưỡi nhọn của Lãnh Nhai, ông từ từ nói: - Ngươi muốn trở thành một con sói cô đơn hay là một con đại bàng? Sói cô đơn vì thứ mình muốn bảo vệ có thể bất chấp thiện ác, dùng nanh sói cấu xé hết thảy trở ngại. Đại bàng thì ngạo nghễ chúng sinh, độc hành thiên hạ, dùng ưng trảo xé tan những tội ác nhìn thấy trong mắt. - Con sói cô đơn! –Lãnh Nhai cắn chặt răng, kiên quyết nặn ra bốn chữ lạnh như băng. Lão nhân xoay người, mặt không biểu cảm gọi: - Đại Ngưu. Lúc này trời còn chưa sáng, chỉ có ánh rạng đông mờ mờ, nhưng Sở Kinh Thiên đã luyện kiếm từ rất lâu, nghe thấy tiếng gọi gã ướt đẫm mồ hôi chạy về, còn chưa mở miệng hỏi thì đã nhìn thấy Lãnh Nhai, nhất thời trừng mắt trâu tò mò nói: - Này vị tiểu huynh đệ, ngươi từ đâu tới? Nơi này rất bí mật, người bình thường không tìm ra nổi đâu. - Nếu đã muốn trở thành một con sói cô đơn. Thế thì… giết hắn! –Lão nhân chỉ vào Sở Kinh Thiên, quát với Lãnh Nhai. Sở Kinh Thiên há hốc mồm, tưởng rằng tai mình có vấn đề, mà giây tiếp theo, một luồng gió lạnh lẽo đã vút tới trước ngực gã, đó là một thanh đoản đao màu xanh biếc bị Lãnh Nhai cầm trong tay. - Phá Phong Nhận!? –Trên mặt lão nhân rốt cuộc xuất hiện dao động tình cảm. Keng! Một tiếng kim loại va chạm vang lên giòn giã, Phá Phong Nhận của Lãnh Nhai đã bổ lên Thương Minh Kiếm của Sở Kinh Thiên. Sở Kinh Thiên đột nhiên bị tập kích không hề luống cuống tay chân, sát khí mãnh liệt của Lãnh Nhai mang cho gã một áp lực cực lớn, cũng khiến gã biết rằng tên tiểu tử không thèm nói một câu này thật sự muốn lấy tính mạng của gã. Sau khi đón đỡ Phá Phong Nhận, gã quát khẽ một tiếng, trên thân Thương Minh Kiếm bộc phát lam quang, một cỗ kiếm thế mênh mông được phóng ra, khiến không khí xung quanh phạm vi nhỏ đều hoàn toàn dừng lại, thân thể Lãnh Nhai cũng bởi vậy mà khựng lại, tiếp đó là một cỗ lực không thể kháng cự lớn từ trên tay truyền tới. Gã rên lên một tiếng, thân thể bị đánh văng ra ngoài, Phá Phong Nhận cũng tuột khỏi tay, cắm nghiêng nghiêng trên mặt đất ẩm ướt. Lãnh Nhai trở mình đứng dậy, ánh mắt âm u. Thảm bại sau một hiệp, gã biết mình tuyệt không có khả năng là đối thủ của y. Đây là một tên ngốc thoạt nhìn vô hại, tuổi tác cũng xấp xỉ mình nhưng thực lực không ngờ lại ở trên Lâm Khiếu và Diệp Vô Thần. Sở Kinh Thiên lau mồ hôi lạnh bị sát khí của Lãnh Nhai dọa ứa ra, lòng còn sợ hãi nói: - Làm ta sợ muốn chết, suýt nữa tưởng mình đã mất mạng rồi… -Gã nhìn lão nhân, gãi gãi đầu, vẻ mặt ủy khuất nói: - Gia gia ơi, gần đây không một câu nào con không nghe lời người, người cũng đừng dọa con như vậy chứ. Lão nhân không đáp lời gã, tay phải khô gầy vươn ra, thanh Phá Phong Nhận cắm ở trên đất như bị hấp dẫn vút thành một luồng lục quang bay vào trong tay ông. Sở Kinh Thiên vội vàng tán thán: - Đao tốt! Bị Thương Minh Kiếm rót nội lực của vào chém trúng chính diện không bị tổn hại… Đúng rồi tiểu huynh đệ, thanh Đao này tên gì thế? Sở Kinh Thiên từ trước tới nay là một người tốt quá đáng, ngốc nghếch, chỉ trong chớp mắt đã quên mất chuyện Lãnh Nhai khi nãy muốn giết gã. Ngược lại rất thân thiết chào hỏi. Lãnh Nhai hừ lạnh một tiếng, không đáp lời. - Hai mươi năm về trước, Phong Triêu Dương phát thề cả đời không kết hôn bị Tuyết Nữ ám toán, trúng phải dâm độc quỷ dị nhất trên Thiên Thần đại lục, bất đắc dĩ cưỡng hiếp một cô gái người Thiên Long họ Lãnh. Ngươi hẳn chính là con trai của họ rồi. –Lão nhân lật xem Phá Phong Nhận trong tay, lạnh nhạt nói. Lãnh Nhai: - …… - Thanh Phá Phong Nhận này là một trong những ba đại kỳ binh trong thiên hạ, ngươi biết vì sao nó được xưng tụng là Phá Phong Nhận không? Lãnh Nhai: - …… Tay lão nhân khẽ động, bàn tay già nua kia của ông dẫn động Phá Phong Nhận hời hợt vạch một cái ở không trung… Véo véo! Cái vạch khe khẽ đó phảng phất như cắt đứt không khí và không gian, phát ra tiếng xé rách cực kỳ chói tai. Tiếp đó vang lên một tiếng lớn, ngoài ba ngươi thước, một gốc đại thụ cứng cáp không ngờ bị chặt ngang lưng, thân cây xê dịch, sau đó nặng nề đổ ập xuống đất, chỗ bị chặt phẳng lì như gương, như bị một thanh đao vô cùng sắc bén chặt đứt trong nháy mắt. Lãnh Nhai sợ hãi động dung. Sở Kinh Thiên càng mở to đôi mắt, thiếu chút nữa không hô to gọi nhỏ. - Chỉ cần có đủ lực lượng thì Phá Phong Nhận có thể lấy tính mạng người ở ngoài trăm thước, ngay cả gió đều có thể chém đứt dễ dàng. Mà thanh đao này ở trong tay ngươi lại vô cùng phí phạm, ngươi không có tư cách sử dụng nó.