Thiên thần của riêng anh
Chương 10 : Tâm sự, mở lòng
Hôm nay thật lạ, mọi người đều không có ở nhà nhưng mà như thế Bình An càng thích. Nếu trở về nhà mà thấy hai gương mặt kia cô thực sự không thể nào thở nổi. Đẩy cửa bước vào phòng niêm vui vừa nảy liên biến mắt để lại cho Bình An nổi chán ghét cùng tức giận tột cùng. Bà ta quên những gì Bình An nói ngày hôm qua rồi sao hay là bà ta cố tình không muốn nhớ. Người đàn bà đó đang lục tung căn phòng cô vừa sắp xếp lại ngày hôm qua để tìm thứ gì đó cô không rõ nhưng cô chắc rằng món đồ bà ta đang tìm là thứ mà cô yêu mến nhất
-Dì không nghĩ mình làm vậy quá bất lịch sự sao?-Bình An khoanh tay lại dựa lưng vào tường chăm chú nhìn từng biểu hiện trên khuôn mặt bà Hồng
*******
Bà ta có phần bất ngờ vì sự xuất hiện đột ngột của Bình An nhưng nét mặt lo lắng đó không tồn tại quá lâu bởi bà ta đã vội giấu nó đi thay vào đó là gương mặt hờ hửng không gì đáng ngạc nhiên
-Dì dọn phòng cho con thì có gì là bất lịch sự chứ?-Người đàn bà này thật giỏi biện hộ cho việc làm không mấy minh bạch của mình
-Dọn phòng? Thật nực cười-Bình An cười mỉa mai cho câu nói dọn phòng. Bà ta thì làm gì có lòng tốt mà giúp cô những việc vặt vảnh này chứ.
- Sao có thể nói chuyện với người lớn bằng thái độ này. Con đúng thật là một đứa trẻ hư đó Bình An nếu để người ngoài nghe thấy họ sẽ nói gia đình chúng ta không biết dạy con-Trong câu nói của bà Hồng mang vạn phần mỉa mai trăm phần khiêu khích.
Bình An lắc đầu, cô làm sao không nhận thấy được người đàn bà này đang chăm chọc mình
-À! Vậy tự ý vào phòng người khác là được dạy dỗ đường hoàn sao?-Bình An này từ trước đến giờ đã chịu thua ai bao giờ đâu. Có được cơ hội cô liền đáp trả.
*******
Bà Hồng tức đến không nói nên lời chỉ biết hùng hổ bước ra khỏi phòng Bình An.
Bà ta đi rồi cô mới ngán ngẫm nhìn căn phòng thật hỗn độn ba ta rất giỏi trong những việc như thế này.
Bình An chọn cho mình bộ đồ thoải mái nhất sau đó một mình âm thầm dọn lại mớ hỗn độn không phải mình gây nên. Trong lòng Bình An tức lấm nhưng chẳn thể làm gì khác ngoài cam chịu tất cả cũng chỉ vì ba mà thôi. Nghĩ đến ba, nổi nhớ lại chợt dâng đầy làm những dòng lệ ấm nóng kia không ngừng rơi xuống. Đã một tháng rồi ba không gọi về cho Bình An liệu ông có còn nhớ đứa con gái tội nghiệp này không.
********
Chiều nay Bình An còn phải đi học, cô gần như gào thét khi nghĩ vè điều đó nhưng còn đỡ hơn là ở trong căn nhà này. Sắp xếp căn phòng ngăn nắp như cũ, Bình An nhanh chóng thay đồng phục sau đó khoá cửa phòng cẩn thận rồi đi học.
**********
Vẫn chưa đến tiết học Bình An nghĩ một lúc rồi một mình đi ra vườn hoa sau trường. Có lẽ trong ngôi trường này chỉ có vườn hoa là nơi yên tĩnh nhất bởi đa phần học sinh đều tụ tập với mhau ở trong lớp, sân trường hay canteen gì đấy có mấy ai như cô đâu chứ.
Nhìn quanh quẩn khắp nơi tiện thể quan sát sân sau của trường sự tò mò muốn xem bên trong căn phòng nhạc kia có những loại nhạc cụ như thế nào như thôi thúc cô bước vào. Thật mai cửa không khoá, thở dài một tiếng, để cửa như thế này nhở như người bước vào không phải là cô mà là ăn trôm thì sao chứ? Có phải là mất đồ rồi không?
Bình An dừng chân bên cạnh chiếc piano, đôi tay thon gầy cham nhẹ vào từng nốt nhạc. Đã bao lâu rồi Bình An không tiếp xúc với loại đàn mà cô từng rất yêu mến này. Không tự chủ Bình An ngồi xuống chiếc ghế, đôi tay điêu luyện trên từng phiếm đàn, môi nhỏ cất lên tiếng hát
"Tình yêu thương mẹ trao
Câu ru mỗi tối ngân nga
Xa vời với tuổi thơ con
Như vần khuyết ánh trăng non
Thèm hơi ấm vòng tay
Ôm con lúc giấc chưa say
Chỉ thèm những bữa cơm ngon
Bao ngày qua thiếu vắng trong con
Ánh trăng non, tuổi thơ.....
Xa tận thiên đường
Nước mắt con bao đêm trường
Me ơi, Mẹ ơi!
Xa tận thiên đường
Có nghe con vẫn nhớ thương
Mẹ ơi, Mẹ ơi!
Con đây.....
Mẹ có biết con nhớ
Đêm đêm chiếc võng đu đưa
Chỉ là kí ức trong con
Như vần khuyết ánh trăng non
Mẹ cho con đây
Me cho con cuộc sống
Cho con tiếng nói thơ ngây
Biển đời sống lớn nơi đây
Không mẹ con biết bước sau đây
Ánh trăng non, tuổi thơ con. "
Từng câu từng chữ đều chất chứa nổi nhớ thương dành cho người mẹ sớm đã khuất bóng của Bình An. Và đây là bài hát đầu tiên mà mẹ đã dạy Bình An có lẽ vì thế mà cảm xúc của cô trở nên dào dạt hơn.
********
Đâu đó trong góc khuất của căn phòng Thiên Anh đã nghe thấy đã nhìn thấy. Cô gái mỗi ngày cười nói ngây ngô kia đâu mất rồi để lại đây một Bình An u uất. Nhìn đôi vai gầy đang rung lên từng đợt Thiên Anh lại muốn đến bên ôm lấy bờ vai đó mà an ủi nhưng làm sao đây anh vẫn là không vướt qua được cái tôi của riêng mình. Nghĩ mãi vẫn nên trò chuyện cùng cô gái nhỏ này để một phần nào đó giúp Bình An vui hơn.
-Không ngờ cậu lại hát hay đến thế-Thiên Anh thật ngại khi nói chuyện với Bình An thế này tha bắt anh trêu chọc ăn nói thô kệt với cô sẽ tốt hơn.
Thanh âm trầm đều vang lên phía sau lưng, Bình An theo phản xạ mà quay lại thì bắt gặp gương mặt hoà mĩ như tạt của ai kia không khỏi giậc mình.
-Cậu ở đây bao giờ?-Bình An có đôi phần không vui khi để người khác nhất là Thiên Anh nhìn thấy cô trong phút yếu đuối thế này.
-Đủ để nghe hết bài hát đông đầy tâm trạng của cậu-Thiên Anh không lạnh lùng khó gần như ban sáng mà có phần gần gủi nói chuyện với cô cũng cởi mở hơn
-Quên đi-Bình An nhàn nhạt khiến Thiên Anh giật mình. Hoá ra Bình An cũng có những phút như thế này
-Cũng được nhưng.......-Thiên Anh bước đến ngồi xuống ghế cạnh Bình An
-Nhưng gì?-Không kiên định Bình An hỏi như muốn bảo Thiên Anh nói nhanh hơn
-Kể tôi nghe những muộn phiền trong cậu-Nói rồi Thiên Anh mới khựng lại hà cớ gì anh phải quan tâm đến việc của người khác thật kì lạ
-Vậy..... cậu sẽ kể cho tôi nghe chuyện của cậu chứ?-Bình An dè chừng đưa mắt quan sát biểu hiện của Thiên Anh. Không một chút tức giận Thiên Anh cười nhạt
-Chuyện của tôi..... cậu quan tâm sao?-Thiên Anh trước giờ vẫn xem những người cố tình tiếp xúc với mình là vì tiền vì danh lợi và Bình An vẫn không ngoại lệ.
-Bạn bè tốt nhất vẫn nên lắng nghe tâm sự của nhau-Đúng Bình An chính là xem Thiên Anh như một người bạn.
Sau câu nói và ánh mắt chân thành của Bình An, Thiên Anh thở dài một tiếng rồi kể lại câu chuyện của hai năm trước
Khi đó Thiên Anh chỉ là đứa trẻ 14 tuổi, anh đã từng có một gia đình mà người ngoài nhìn vào không khỏi trầm trò ngưỡng mộ. Thiên Anh vẫn nhớ rất rõ đó là vào một ngày mưa tháng tám, ba đưa một người đàn bà trẻ đẹp nhìn nhỏ tuổi hơn ba Thiên Anh rất nhiều, ông ấy không thương tiết xua đuổi mẹ anh mặc bà khóc hết nước mắt cầu xin. Giằng co níu kéo mãi một lúc không biết là vô tình hay cố ý ông ta đã đẩy mẹ Thiên Anh xuống cầu thang. Khoảnh khắc ấy cả đời này Thiên Anh mãi không quên. Cứ ngỡ anh sẽ mất mẹ mãi mãi trong giấy phút đó nhưng thật mai mắn bà được đưa vào bệnh viện kịp thời. Qua lần đó mẹ không được như xưa lúc nhớ lúc quên và mắc chứng trầm cảm cho đến bây giờ vẫn chưa khỏi cũng từ hôm ấy Thiên Anh dọn ra ngoài sống. Cũng nhiều lần Thiên Anh muốn mang mẹ theo cùng nhưng vì người đàn ông đó bảo muốn chuột lại lỗi lầm năm xưa mặc khác anh sợ mình không thể chăm sóc tốt càng làm cho sức khoẻ của mẹ tệ hơn. Câu chuyện của Thiên Anh là như thế đấy, chỉ vì một phút nhất thời của người lớn đã biến đứa trẻ từng vui vẻ hoạt bát trở thành người sắc đá lạnh lùng như hôm nay.
-Cậu khóc sao?-Bình An yên lặng lắng nghe câu chuyện chợt lên tiếng cắt ngang mạch kể của ai đó.
Thiên Anh ngỡ ngàng hoá ra anh là đang khóc trược mặt một đứa con gái.
-Là bụi- Lòng tự trọng vẫn cao hơn tất cả nếu nói với Bình Anh anh thật sự đang khóc thì chắc bị con nhỏ này chọc cho chết mất.
Bình An cười phì lắc đầu nhìn Thiên Anh, rồi kéo đầu anh tựa vào vai mình
-Bất cứ lúc nào cậu không vui tôi cũng sẽ cho cậu mượn
Thiên Anh thực không hiểu vì sao bản thân không phản kháng hay tỏ ra tức giận trước hành động của Bình An mà ngược lại anh cảm thấy rất ấm áp và yên bình.
-Cậu không muốn về ngôi nhà đó vì cậu sợ nhìn thấy quá khứ đúng không?-Bình An vô cùng vô cùng hiểu cảm giác của Thiên Anh ngay lúc này vì cô cũng như thế chỉ khác mỗi lí do xuất phát của mớ hỗn độn trong lòng.
-Sao cậu biết?
-Vì tôi cũng như thế nhưng nghe này quá khứ và hiên tại luôn song hành với nhau Hãy nhìn về quá khứ dù bi thương hay tốt đẹp để cô gắng ở hiện thức rồi chúng ta sẽ biến tương lai tưởng chừng như u tối kia trở nên tươi sáng. Và quan trọng hơn vẫn là hãy cố gắng trân trọng những người thân dù rằng họ đã từng gây nên tổn thương sâu sắc trong cậu bởi vì cậu chỉ có hiên tại để yêu thương họ đừng như tôi có khao khát một mái ấm thực sự đến mức nào đi nữa cũng không thể nào thực hiện được-Bình An vừa nói vừa vuốt vuốt tấm lưng rộng lớn của Thiên Anh. Nói từ này đến giờ vẫn là cô muốn xoa dịu nổi buồn trong anh trong khi sầu muộn đang vây kín bản thân.
*********
Câu nói của Bình An khiến Thiên Anh trở nên trân quí và cảm thất cuộc đời này đáng sống hơn.
Trong phòng nhạc quen thuộc của trường có nam sinh nào đó tựa đầu lên vai nữa sinh nào đó. Mọi thứ chìm vào trong im lặng chỉ còn nghe nhịp thở đều đều của nhau.
Truyện khác cùng thể loại
80 chương
43 chương
105 chương
54 chương
17 chương