Cốc...cốc...cốc! -Vào đi!-Hắn lạnh lùng nói. Nó tiến vào,nở nụ cười ngọt ngào. -Cơm của anh đây!-Nó để cơm ở trên bàn. -Ừ,chút nữa anh ăn.-Hắn vẫn mắt dán vào chiếc máy tính. Nó đợi tầm 10´,hắn vẫn "yêu thương nồng nhiệt" với cái máy tính. -Anh có ăn không?-Nó hét lên. Hắn giật mình,thôi "yêu thương"máy tính,nhìn nó. -Được rồi,anh ăn!-Hắn cầm hộp cơm,bắt đầu ăn.Đôi mắt liếc nó chuẩn bị xù lông. -Bình thường anh hay quá giờ ăn vậy à?-Nó nhìn đồng hồ,hơn 1h chiều rồi. Hắn gật gật. -Còn có khi không ăn nữa ạ!-Thư kí Ran của hắn từ đâu xuất hiện nói. -Vậy sao?-Nó híp mắt,nghi ngờ nhìn hắn.Hắn quay sang trừng thư kí Ran. -Anh mà cắt lương của thư kí Ran em sẽ không cho anh vào phòng em 1 tháng!Và từ giờ trở đi,em sẽ lo bữa trưa cho anh,nghe không? -Rồi rồi!-Hắn gật đầu.