Thiên thần bóng tối
Chương 87 : (Phần 2)
- Phong, đêm qua anh thỏa mãn chứ?
Giọng nói thầm thì ân ái của Janda vang lên bên tai Phong, cô ta khoác chiếc sơ mi của anh, bàn tay chạm vai anh, vuốt dọc xuống.
- Anh tuyệt lắm... mọi thứ. Em thích nhất bàn tay anh, cuồng nhiệt và khiêu khích. Giày vò em... Hình như bị vợ anh tuyệt tình rồi – Cô ta cố tình nhấn mạnh hai chữ “vợ anh” – Vậy đến bên em đi, em sẽ chờ anh mỗi đêm.
Từng lời của Janda thấm sâu vào da thịt Phong, làm mỗi đốt xương nhức nhối. Nhưng đôi mắt anh vẫn vô hồn, hai cánh tay buông lỏng. Anh từ từ ... từ từ ngửa hai bàn tay lên, đôi mắt nhìn trân trân vào chúng, khẽ chớp... Người Phong muốn giết không phải là Janda, mà là chính anh!!
Cánh cửa phòng tắm bị xô mạnh, tưởng như có thể bung bản lề. Bàn tay Phong xiết chặt thành nắm đấm, điên loạn liên tiếp đấm vào gương. Mặt gương rạn nứt, dính máu, rồi những mảnh gương rời ra rơi xuống bồn rửa, xuống sàn tắm... Hai hàm răng nghiến nát vào nhau, đôi mày chau lại, đôi mắt vằn sọc đỏ, tối sầm. Nắm đấm vẫn không ngừng giáng mạnh vào bề mặt gương, những giọt máu đỏ rớt dọc xuống... Khi tấm gương đã vỡ nát, Phong mới từ từ mở lòng bàn tay ra, những đốt ngón tay tím tái nhầy nhụa máu, vài mảnh gương nhỏ còn ghim sâu vào, lòng tay chằng chịt những vệt máu chảy dài. Ngón tay hơi run lên, hàng mi cũng run lên...Tại sao bàn tay vẫn còn nguyên vẹn? Tại sao chưa giập nát??
Mấy cô giúp việc suýt hét lên khi Phong đi thẳng vào nhà bếp, cởi trần, vết thương trên hông còn băng lại, vết thương be bét máu trên tay vẫn để nguyên. Khuôn mặt Phong lạnh tanh đáng sợ khiến các cô khúm núm lại, cúi gằm. Anh rút một con dao nhỏ rồi lại thẳng đường đi ra. Máu rớt dọc trên sàn kính khiến người khác run sợ.
Một bàn tay Phong nắm chặt cán dao, những gân xanh nổi rõ. Về đến phòng, không thêm một tích tắc chần chừ nào, anh đặt bàn tay còn đầy máu xuống mặt bàn gỗ. Câu nói của Băng hiện rõ, tua chậm trong đầu anh “Đừng bao giờ chạm vào tôi... Loại như anh khiến tôi tởm” Ngay sau đó là giọng nói ve vãn của Janda “Em thích nhất bàn tay anh, cuồng nhiệt và khiêu khích. Giày vò em...”. Phong không chịu được thêm nữa, máu trong lồng ngực như tích tụ đông đặc, răng nghiến chặt... Con dao vung lên cao bằng lực rất mạnh. Nhưng bỗng...
Len lao vào phòng, dùng cả hai bàn tay che chắn bàn tay Phong đang đặt trên bàn:
- Không được !! Chú à!! – Con bé hoảng hồn hét lên – Dù là chuyện gì cũng không được hành hạ mình thế này! Không được !!
Đôi mắt sẫm màu hoàn toàn vô hồn. Bàn tay vẫn xiết chặt cán dao. Giọng Phong cất lên sắc lạnh:
- Bỏ ra!
- Không! – Len giật giọng – Chú tâm luôn tôi đi!
Len vừa dứt lời, thì cổ con bé đã bị những ngón tay còn dơ dớp máu bóp chặt. Phong gần như sắp nhấc Len lên khỏi mặt đất bằng lực bàn tay tàn bạo ấy. Con bé há hốc, đầu ngật ra sau, mắt mở to.
- Cút khỏi đây! Cút!!!
Tiếng nói rít qua kẽ răng, Phong đã thật sự điên cuồng mất tự chủ. Hơn mọi sự dằn vặt tự giày vò, anh thấy căm phẫn, kinh tởm bản thân mình tột cùng!!
Len bị đẩy mạnh ngã xuống sàn. Lưng mới đáp đất thì đôi mắt đã trợn tròn , tay bịt cứng miệng ngăn tiếng hét khiếp hãi. Con dao trên tay Phong vung lên đâm vào giữa bàn tay, đâm liên tiếp vài lần điên loạn ... Rồi lần cuối cùng, vì lực quá lớn, mũi dao đâm xuyên qua bàn tay, xuyên qua gỗ, cắm phập vào mặt bàn. Máu chảy bám theo lưỡi dao, nhỏ giọt ở mũi dao phía dưới gầm bàn. Máu ứa ra ào ạt, tràn ra mặt gỗ trắng.
Vẫn để bàn tay bị cắm xuyên bởi con dao như thế, Phong từ từ trượt người sụp xuống, những ngón tay bám chặt mí bàn, khẽ run lên. Vầng trán ghì vào mép gỗ, đôi mày nhíu sâu... Nỗi đau thể xác cách nào cũng không thể át đi nỗi đau trong tâm can.
Nhẽ ra bây giờ anh đã đang đưa Băng về nhà! Bắt kẻ thù phải trả giá! Nhẽ ra Băng đã tin anh, đã theo anh dù cô hoàn toàn chưa thể nhớ ra anh! Nhưng một sai lầm của anh khiến mọi hi vọng vỡ nát.
Đôi mắt Phong nhắm nghiền, môi mím chặt. Chưa bao giờ Len thấy anh chú đau đớn như lúc này. Còn hơn một con thú dữ đầu đàn bị đánh bại, đổ máu, quằn quại trong cơn giận dữ vì mất lãnh địa, mất bầy đàn. Nước mắt con bé rất tự nhiên chảy dài...
***
Thiên thần đột ngột đổi ý không muốn tới công viên U chơi nữa khiến Davinci mất vui, hắn đã phải hủy họp ban quản trị công ty vì Angel hôm qua nói muốn đi chơi. Nhưng bù lại, tin Băng nói những lời tuyệt tình với Chấn Phong lại làm hắn hoan hỉ. Một mũi tên đã trúng hai đích, khiến Phong đau khổ và khiến Angel ác cảm với Phong, chưa bao giờ hắn lại thấy em gái biết suy nghĩ đến thế!
Davinci vào phòng thiên thần, hắn đang nghi ngại tại sao Angel lại bỏ cuộc đi chơi, ở nhà cũng bỏ chơi những trò ưa thích, chỉ nằm dài trên sàn cả buổi sáng. Cô bực bội chuyện của Phong? Nếu ác cảm thì đúng, còn buồn bực là vì lí do gì?
- Em không khỏe ở đâu sao? Không đi chơi, cũng không làm gì cả sáng nay?
Một lát sau, đôi mắt hai màu mới hé mở, cũng không quay lại nhìn Davinci.
- Cứ “đến tháng” thì lại quằn quại không yên – Băng đáp
Davinci hơi chột dạ, hắn lập tức ngồi xuống bên Angel, tay vuốt nhẹ mái tóc cô:
- Anh xin lỗi, lại quên mất “ngày” của em, anh sẽ đi lấy thuốc.
Davinci trở lại phòng với thuốc giảm đau và cốc nước trên tay – cốc nước đã hòa vào thuốc ức chế trí não. Băng đã đứng dậy, lại gần bức tường kính có thể nhìn xuống vườn sau yên ắng của biệt thự. Một tay cô chạm nhẹ vào kính. Ánh mắt tỏa ra những tia lạnh lẽo.
- Em mỏi thì cứ nằm đi. Uống thuốc một lát sẽ đỡ ngay – Davinci tiến lại phía Băng, mang theo thuốc và nước. Hắn không quên tự họa ra một câu chuyện vẻ rất thật – Hàng tháng những ngày này em luôn nằm một chỗ, không ra ngoài, cũng không chịu làm gì, tức tối, cáu kỉnh. Anh luôn ở cạnh dỗ dành em, lấy thuốc cho em. Giá mà em nhớ lại được chút gì!
Tay Davinci cứ cầm thuốc và nước chờ đợi, hắn cũng quen với thái độ bình thản, cư xử ung dung của Băng. Chừng phút sau, Băng quay lại, đón lấy cốc nước từ tay hắn. Rồi rất nhẹ nhàng, cô đổ nước lên tường kính, đổ cạn cốc trong sự sững sờ của Davinci. Lại nhẹ nhàng, cô thả cốc thủy tinh rơi tự do. Đáp sàn, chiếc cốc vỡ tan. Tiếng vỡ vang cùng lúc với giọng nói lạnh:
- Tôi không uống loại thuốc này nữa.
- Sao vậy? Em sẽ đỡ đau mà!
- Đỡ đau? Nhưng sẽ tiếp tục mất trí à?
Câu trả lời nhẹ nhàng, lạnh nhạt của Băng khiến toàn bộ dây thần kinh của Davinci căng thẳng đột ngột. Hắn vẫn cố tỏ ra không hiểu:
- Em đang nói gì vậy? Chỉ là thuốc giảm đau thường mà?
Băng vẫn bình thản, đôi mắt chậm rãi hướng ra ngoài mặt kính, nhìn một khoảng trời ló ra sau tán lá.
- Thứ thuốc gây mất trí này, đừng bắt tôi uống nữa. Tôi cũng không thiết tha việc nhớ lại đâu...
Viên thuốc giảm đau trong lòng bàn tay Davinci rơi xuống, miệng hắn vẫn cố biện minh:
- Anh hoàn toàn chỉ cho em uống thuốc bổ để em khỏe thôi, không có thuốc mất trí nào hết! Em đã nghe ai bịa đặt về anh? Tại sao lại không tin tưởng anh?
- Thật thà hơn đi. – Băng lúc này mới ngoảnh lại nhìn Davinci, nhìn mi mắt đang thất thần mà run lên của hắn. Giọng cô vẫn mỏng nhẹ và đều đều một nhịp độ chậm – Anh hay tôi đều rõ trong nước có gì. Tôi có phải vợ sắp cưới của anh không. Tôi mất trí vẫn rất hiểu cơ thể mình. Trước giờ chưa từng bị đau khi đến ngày!
Tròng mắt Davinci giãn rộng, vầng trán căng lên, cổ họng nghẹn ứ...
***
Thành phố X-PL.
Thiên kết thúc cuộc gọi tới thành phố P-li, vẻ mặt trở nên trầm tư:
- Ba vẫn chưa đến nhận món đồ ở công viên U.
Ngay sau đó, Vy cũng rời mắt khỏi màn hình lap, ngước lên nhìn anh trai:
- Cũng chưa để lại tin nhắn xác nhận đã nhận được file em gửi. Có phải có chuyện gì rồi không?
- Cứ ở đây suy đoán thật vô ích!
- Tại sao ba lại nghĩ chúng ta sẽ yên ổn khi ba mẹ đang gặp nguy hiểm cơ chứ?
Thiên khẽ gật, cổ lắc mạnh về bên phải. Đôi mắt Vy cũng nhanh nhạy liếc về bên ấy, nhìn về hướng chiếc máy quay giấu trong góc khuất. Khuôn mặt không biểu lộ bất kì cảm xúc nào, cô nhóc đứng lên, uể oải vươn vai:
- Em mệt. Em đi nghỉ một lát.
Kẻ vest đen núp ngoài cửa sổ lén chụp một tấm ảnh, rồi toan lủi đi. Nhưng hắn vừa quay người thì đụng mặt Hải Vy. Khá bất ngờ, hắn lập tức chạm tay vào khẩu súng phía trong áo. Nhưng Vy không tỏ ra sợ hãi, ngạc nhiên, hay lúng túng, cô nhóc khoanh tay, mái đầu hơi nghiêng, ánh mắt vẫn vô hồn:
- Nếu tìm ba mẹ tôi thì họ không có đây!
Kẻ áo vest cảm thấy có thể xử lí tình huống này theo cách khác, liền nhanh tay nhét máy ảnh nhỏ vào túi, hai tay thả lỏng.
- À, chú đã không gọi trước. Chú là bạn cũ của ba cháu.
- Tìm ba có chuyện gì? – Vy tỏ ra rất tin lời kẻ đàn ông, ánh mắt thong thả chờ câu trả lời của vị khách không mời.
- Lâu không gặp nên chú ghé thăm. Nếu ba cháu không có nhà thì chú sẽ trở lại vào dịp khác!
- Rất hoan nghênh – Vy khẽ gật, rồi hướng nhìn chuyển sang phía sau vai kẻ vest đen.
- Là hoan nghênh lần ghé thăm này, ông bạn cũ của ba ạ! – Thiên đã ở phía sau, dí một vật nhọn ngay thắt lưng vị khách.
Kẻ vest đen sững người, mắt trừng trừng nhìn Vy.
- Giơ hai tay lên nếu không mày sẽ thủng ruột tức khắc!
Giọng Thiên thầm thì nhưng đầy đe dọa, vật nhọn dí mạnh hơn vào lưng áo đen. Kẻ vest đen vừa giơ hai tay lên cao thì Vy đã tiến sát hắn, thò tay vào trong vạt áo hắn và rút ra khẩu súng ngắn. Họng súng nhằm thẳng vào ngực trái kẻ xấu, Vy lên đạn. Ngược lại gương mặt khí chất lạnh lùng của Vy thì Thiên lại cười nửa miệng, gương mặt ngạo mạn bước lên phía trước. Thiên giơ trước mặt kẻ vest đen một cây bút bi, “vũ khí” đã dí vào lưng hắn khiến hắn tuyệt đối nghe lời. Nhưng bấy giờ nhận ra bị lừa cũng vô ích, súng hắn đã trên tay Vy!
Vị khách lạ khá bất mãn, bực tức, răng nghiến lại, hai tay vẫn phải giơ cao.
- Nếu động đậy thì vỡ tim luôn đấy – Giọng Vy sắc lạnh
- Anh không biết là em đã biết cách dùng súng đấy, baby!
- Trên mạng có clip dạy, có cần em thử cho anh thấy không?
Kẻ áo vest lạnh sống lưng, bất động. Thiên bật cười:
- Đừng dọa “ông bạn cũ của ba” nữa, ta còn phải “nhờ vả” mà.
Vy nhận ra ám hiệu của anh trai rằng có kẻ đang lén lút ngoài cửa sổ, liền giả vờ về phòng ngủ nhưng thực chất là đi vòng từ cửa sau lên phía trước nhà. Hai anh em tin rằng từ kẻ theo dõi này có thể tìm ra manh mối của kẻ thù, cũng là manh mối về vị trí của ba mẹ.
- Trong 1 tháng vừa rồi hắn đã hai lần bay từ thành phố P-Li đến X-PL, các lần nạp tiền tín dụng trước đó đều ở P-Li.
Thiên tìm thông tin trong điện thoại kẻ theo dõi. Cậu đã trói hắn vào ghế trong phòng, dán miệng lại. Thiên mở trang tìm kiếm trên laptop.
- Ba yêu cầu gửi laptop của ba tới công viên U, P-li. Không nghi ngờ gì nữa, ba đang ở P-li, một nơi gần công viên U.
Vy đang đứng dựa vào thành bàn, xem lại những bức ảnh trong máy ảnh của gã vest đen.
- Kĩ thuật chụp không tệ - Vy đánh giá, rồi chợt, cô nhóc ngoảnh lại nhìn Thiên – Anh, P-li có phải thành phố diễn ra lễ hội hóa trang anh đã kéo cả ba mẹ đi cùng không?
Thiên ngẩng mặt lên, miệng vẽ một nét cười:
- Nơi ba đã cứu một cô tiểu thư khiến báo chí tốn giấy mực và cô ta đã ngã bệnh ngay ngày hôm sau! Vy, nếu không phải anh trai thì anh sẽ theo đuổi em bằng được mất!
- Ảo tưởng sức mạnh – Vy khẽ nhún vai.
Trên trang tìm kiếm, Thiên gõ “Tập đoàn Uyam”.
***
Len ngồi dưới sàn băng lại vết thương trên tay cho Phong. Anh đang ngồi dựa vào thành giường, cơ thể kiệt sức, đẫm mồ hôi, ánh mắt vô hồn. Khi tự hành hạ bản thân đến mệt, Phong đã chịu ngồi yên một chỗ, buông lơi cơ thể. Len đã băng vết thương trên tay anh một lần, khó khăn gắp các mảnh gương ghim vào thịt. Sau đó Phong lại phát điên lên đấm tay xuống mặt kính, khiến hai bàn tay như bị nghiến nát. Nổi điên đến cạn sức xong thì anh lại trở về trạng thái vô hồn, như xác chết. Cứ như thế, cả ngày Len ở cùng Phong, cả hai không ăn gì, không nói một câu nào.
Len chỉ lặng lẽ, nhẹ nhàng rửa, tra thuốc, băng bó những vết thương. Cả vết thương do dao ở hông, vì Phong vận động mạnh, giận dữ quá mức đã làm nó tái chảy máu. Len thấy tim mình đau khi chứng kiến “anh chú” trở nên như thế. Cứ tiếp tục chắc sẽ tự hành hạ đến chết, con bé nghĩ.
Sau khi xử lí xong những thương tích chằng chịt, Len đứng lên, lấy những tấm ảnh của Thiên, Vy từ trong ngăn kéo.
- Chú tự hành đến chết ở đây thì chỉ khiến “họ” hả hê, chị ấy cũng không nhớ ra chú, và chú còn vô trách nhiệm với các con nữa. Hai người ấy chắc vẫn đang chờ chú về.
Lời của Len có lọt vào đầu Phong, nhưng nhanh chóng tan biến hết, Phong chỉ thấy một kẻ vô dụng, đáng khinh như anh thì tuyệt đối không xứng làm một người chồng, một người cha. Cảm giác bất lực nhất có lẽ là căm ghét chính mình.
Nâng tập ảnh chụp lén lên, Len mới phát hiện ra sâu phía trong ngăn kéo tủ có một vật được bọc lại bằng khăn tay trắng, bọc rất cẩn thận. Len tò mò mở ra thì thấy một chiếc nhẫn vàng trắng đơn giản, nếu là vật Phong trân trọng thế này, con bé nghĩ đó chính là nhẫn kết hôn. Đặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, Len cảm thấy chưa bao giờ thấy một vật đơn giản lại đẹp đến vậy. Con bé quay lại định trêu chọc một câu như bình thường nó vẫn làm, nhưng bất giác nghẹn lời vì thấy Phong bất ổn.
- Chú này? Chú làm sao vậy?
Phong đang gồng người, những ngón tay cào trên ngực, tròng mắt giãn ra. Ngực anh đang nóng ran lên, đầu óc choáng váng như bị dốc ngược. Rất giống cảm giác của tối qua!!
Len ngồi ngay xuống bên Phong, một tay giữ lấy vai anh, giọng hỏi khẩn thiết lo lắng:
- Chú đau chỗ nào? Hay khó chịu chỗ nào??
Phong không đáp, môi mím chặt, đôi mày chau lại, hai tay ghì giữ lấy trán. Não bộ phát đi hàng ngàn tín hiệu “ham muốn” và “THÈM THUỐC” !! Đã có chuyện gì với anh???
- Chú này? Rốt cuộc chú làm sao!!
Len còn có vẻ hoảng loạn hơn, lần đầu thấy Phong có biểu hiện như thế. Và còn hoảng hồn hơn, khi Phong đột ngột tóm cánh tay con bé, trận xuống sàn kính… Len bàng hoàng đến câm nín.
Các mạch máu chảy trong người nóng trào lên, lí trí Phong đang hết sức kháng cự lại bản năng, nhưng bản năng vẫn tự động điều khiển cơ thể anh. Phong ép chặt hai vai Len xuống sàn, tấm ngực gần như ôm lấy cả thân hình bé nhỏ phía dưới, nhịp thở anh gấp gáp. Mắt Phong hoa lên, nhưng vẫn nhìn thấy đôi mắt mở to chưa hết hoảng hốt của Len, một giây sau, lại thấy … gương mặt Băng. Lần này, gương mặt cô không trong trẻo thuần khiết nữa, mà ánh mắt cô thờ ơ, lạnh lùng. Ánh mặt như con dao nhọn đâm thẳng vào tim anh…
Len đã bình tĩnh hơn, khi Phong đột nhiên chỉ bất động giữ chặt con bé. Len vươn hai cánh tay định đẩy Phong ra, nhưng hành động phản kháng ấy đã khiến chiếc nhẫn đang nằm trọn trong lòng tay rơi ra…
Tiếng kim loại rơi xuống sàn kính kêu keng keng… Tâm trí Phong bần thần… Anh từ từ… từ từ đưa ánh mắt nhìn sang bên, chiếc nhẫn cưới đang nằm ấy, im lìm và lạnh lẽo. Trong đầu Phong, mọi con chữ “thèm muốn” biến tan đi. Chỉ còn lại một câu chữ duy nhất rõ mồn một:
“Loại như anh khiến tôi thấy tởm” !
Bàn tay đang ghì lấy vai Len lơi lỏng. Len lập tức dùng toàn sức lực đẩy mạnh Phong sang một bên. Con bé vùng ra, bò đi cách xa Phong một đoạn. Vẫn còn sợ hãi, Len nhìn Phong, người co rúm lại, lùi dần, lùi dần…
Phong bất động thất thần được mươi giây, cơn nghiện lại bùng phát. Nó chiếm giữ trí óc anh, làm suy giảm khả năng khống chế, dập tắt mọi suy nghĩ của anh, điều khiển cơ thể anh như một con quỉ dữ có năng lực tối cao ẩn náu sâu trong anh… Phong bị kích động cực độ, toàn thân nóng rực lên, đầu óc quay cuồng. Bàn tay anh ghì xiết mép giường, những đường gân xanh nổi chằng chịt. Những vết thương mới băng lại bật máu. Giây lát, Phong chỉ cảm thấy rõ ràng duy nhất một điều: Anh cần thuốc !! Giây lát, đôi mắt Phong đã nhìn thấy con dao nhỏ còn trên mặt bàn kính…
Len mở to mắt, bàng hoàng nhìn Phong lao tới chiếc bàn, tóm lấy cán dao. Bấy giờ, con bé đã không còn thấy sợ hãi Phong nữa, mà thay vào là cảm giác sợ hãi Phong lại sẽ tự hành hạ mình!!!
Len cũng lao đi, nhưng hướng tới chiếc tủ lạnh. Con bé lôi ra bình nước lạnh ở ngăn tủ dưới.
Khi Phong lại điên loạn tự đâm dao vào tay mình, cả bình nước lạnh đổ ập vào người anh. Nước lạnh khiến da anh lạnh thấu, máu nóng dưới lớp da bất ngờ gặp lạnh, việc thay đổi nhiệt độ đột ngột khiến cơ thể Phong bị shock nhiệt. Máu tươi đang túa ra hòa với nước mát, chảy tong tong xuống với màu tươi đỏ loang ra từng mảng. Phong bất động một lúc, con dao trong tay rơi xuống. Giọng nói Len vang lên đau đớn, van lơn:
- Xin chú! Thực sự xin chú! Xin đừng tự hành hạ mình thêm nữa…
Trong biệt thự Vilas, tối muộn rồi Janda vẫn đi lại lại trong phòng riêng, vẫn chưa tẩy trang, tắm rửa mà chỉ trực chờ một cuộc điện thoại. Cuối cùng thì cuộc điện cô ta mong cũng tới.
- Alo? Tại sao không thể liên lạc với ông? – Giọng Janda điên tiết
- Quí khách, tôi không phải chỉ có khách hàng duy nhất là cô. Và cô biết đấy, công việc của tôi là phi pháp nguy hiểm, nên xin hãy bình tĩnh!
- Tại sao thuốc không tái phát cơn? Ông đã nói thành phần vừa là kích dục vừa là kích thích, dính một lần sẽ nghiện luôn???
- Tôi có thể đảm bảo thưa quí khách – Giọng nói trong điện thoại vang lên chắc nịch – Chưa từng kẻ nào dùng qua nó mà không hưng phấn ham muốn tột đỉnh và không tái phát cơn vào đúng thời điểm đã thử nó ở những ngày tiếp sau!
- Không thể nào! – Janda gào lên – Tại sao hắn vẫn chưa đến tìm tôi xin thuốc??? Hắn không tới!!!
- Tôi đảm bảo thuốc không có vấn đề gì, muốn biết... cô có thể tự thử! Không như tôi nói thì tôi đền gấp đôi tiền OK?
- Không vấn đề gì? Tại sao đang lúc thèm khát mất tự chủ lại vẫn liên tục gọi tên kẻ khác?? – Janda vẫn tức tối không buông tha cho kẻ giao dịch thuốc.
- Thuốc gây ảo giác nên hiện tượng này bình thường, muốn ân ái với ai nhất sẽ tự khắc tưởng tượng ra người đó. Nhưng cô chỉ cần đạt được mục đích thôi, quan tâm gì chuyện khác?
Thực sự thứ làm Janda bất mãn không phải như thế, cô ta nghiến răng nghiến lợi, định nói, lại thôi. Cuối cùng vẫn gào lên bỏ hết tự trọng:
- Nếu đang lên cơn lại bất tỉnh thì sao? Lại ngủ luôn 1 giấc đến sáng thì làm sao??? Mày có dám nói thuốc đúng như mày nói nữa không??
- Rõ rồi, khách hàng. Vài kẻ nôn nóng khi dùng thuốc đã gặp trường hợp tương tự. Là cô đã dùng thuốc quá liều!
Janda không muốn nghe thêm câu nào nữa, vài giây thất thần, rồi cô ta ném mạnh chiếc điện thoại xuống sàn. Miệng rít lên một câu chửi thề! Cô ta không phải lần đầu dụ dỗ đàn ông lên giường, nhưng là lần đầu có kẻ dám liên tục gọi tên kẻ khác bên tai cô, rồi lại bất tỉnh nhân sự giữa cơn âu yếm, như chê bai thân thể cô ta như vậy! Nghĩ đến cảnh phải kéo Phong lên giường, cởi áo anh ra, tự cởi váy mình vứt xuống sàn, rồi lại nằm bên cạnh Phong nhìn anh bất động đến sáng, Janda chỉ muốn chửi thề và lao đầu xuống sông rửa nhục. Nỗi nhục nhã thật lớn của người phụ nữ.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
9 chương
12 chương
305 chương
53 chương
34 chương
65 chương