Thiên thần bóng tối

Chương 71 : (Phần 2)

Chưa đầy một phút sau, Phong và Băng đã lao vào đến phòng bếp: - Thiên, Vy, có chuyện gì??? Phong nhìn thấy đôi mắt Vy vẫn còn sững sờ, cả cơ thể im như phỗng, như còn chưa tin vào chuyện mới xảy ra. Phong nhìn xung quanh cô nhóc dò xét tình hình. Thật may, ít nhất là chưa có vết máu. - Đột nhiên điện tắt, con tưởng Vy đùa, nhưng ngay sau đó có tiếng súng phát ra. Còn chưa hiểu chuyện gì thì điện đã bật! – Thiên giải thích, dù cậu còn hoàn toàn mập mờ về những gì vừa diễn ra. Cậu tiến tới gần Vy, kéo em gái ôm vào lòng, xoa đầu cô nhóc: - Không sao rồi Vy, mọi chuyện sẽ ổn – Vy lúc này mới thở hắt ra, mi mắt chớp chớp như muốn biết mình còn sống không. Là lần đầu nghe thấy tiếng súng, lại ngay rất gần mình, tưởng như viên đạt thiếu 1cm nữa là ghim vào cô nhóc. - Em không sao – Vy rất nhanh bình tĩnh lại. Và Băng đã đến bên cạnh, kéo con gái lại vuốt ve - Ổn rồi Vy, ba mẹ ở đây - Con ổn! – Vy liếc nhìn ba, anh đang trao cho con gái một ánh nhìn tin cậy. - Có xác định được hướng đạn không?- Phong tiến lại phía bàn gỗ. Một viên đạn ghim vào gỗ, im lìm và đầy nguy hiểm. - Từ phía cửa sổ, nhưng con không nhìn thấy kẻ nào – Thiên lại gần phía cửa sổ, nhìn ra ngoài, chỉ một màu đêm đen u lặng – Ba, lại một lá bài! – Thiên bất chợt thấy một lá bài kẹp vào khe cửa kính. Cả ba người trong phòng cùng hướng về phía Thiên. Là Át rô. Phía trong in hình mặt nạ trắng! - Có kẻ muốn sát hại Vy sao? Lúc nãy thiếu chút nữa viên đạn đã trúng vào con bé! – Thiên đặt lá bài lên bàn, giọng đầy lo lắng. - Em không gây thù với ai ! – Vy khẳng định - Không phải sát hại! - Là đe dọa! – Băng nhìn Phong, nói tiếp lời anh - Đe dọa sao? Kẻ nào muốn đụng đến gia đình ta? - Chúng ta gây thù với ai sao? - Thiên, Vy cùng đặt ra những câu hỏi. Nhưng tuyệt nhiên không thấy sự lo lắng trên gương mặt cả hai, vì chúng đều có một ý nghĩ “Muốn đụng vào gia đình này, kẻ đó ăn gan hùm rồi!!” - Chúng ta không gây thù – Giọng Băng đầy cương quyết – Nhưng kẻ mang thù với ba mẹ thì nhiều, là chuyện trong quá khứ, có lẽ! Dù sao, chúng đã sai rồi khi tuyên bố đối đầu! …Phong đặt thêm lá bài Át cơ bên cạnh con rắn trắng trong vườn hồi chiều lên bàn. - Đầu lâu, mặt nạ, lá bài, chúng có liên quan sao? – Vy khoanh tay, đôi mắt bình thản xét đoán - Con đã thấy biểu tượng Át (A) ở đâu đó rồi – Thiên phân vân và đang cố dò lại kí ức - Em cũng có cảm giác như vậy! Rốt cuộc là biểu tượng cho điều gì? - Là sự đe dọa! – Phong giơ lá bài đầu lâu lên – Và sự giấu mặt – Phong giơ lá bài mặt nạ! - Kẻ thù ở trong bóng tối, đánh động cho ta thấy rằng ta đang gặp nguy hiểm và chúng, kẻ gây ra mối nguy hiểm là ẩn số! – Băng liếc nhìn Phong, ra hiệu, anh khẽ gật đầu - Điều chúng muốn là thấy chúng ta lo lắng, bất an và run sợ. - Chúng sẽ không đạt được mục đích, thưa ba! – Thiên và Vy cùng đồng thanh - Nếu thực sự muốn sát hại, chúng sẽ không dùng cách này. Nên trước mắt chúng ta sẽ chờ xem hành động tiếp theo của chúng là gì để quyết định hành động của ta! – Cách nói của Phong khi vướng vào rắc rối luôn bình tĩnh và đáng tin, nên luôn tạo cảm giác an toàn cho gia đình. - Ba có nghĩ mọi hành động và lời nói của gia đình mình đang bị theo dõi không? Những kẻ ở trong bóng tối sẽ dễ dàng quan sát, còn chúng ta lại hoàn toàn mất phương hướng về chúng, nếu chờ đợi, có phải cho chúng thấy sự sơ suất và vô lực của chúng ta không? - Chính là muốn cho chúng thấy ta sơ suất, Vy ạ - Băng nói với Vy nhưng lại đang nhìn Phong, chăm chú. Có thể suốt những năm qua cô đã quên mất mình có một quá khứ không mấy tươi đẹp để chuẩn bị cho những điều nguy hiểm không lường trước, nhưng cô biết là cô có quyền xao nhãng. Vì Phong là sự an toàn luôn hiện hữu - Có thể bị theo dõi, nhưng trong ngôi nhà này ít nhất sẽ không cuộc nói chuyện nào bị rò rỉ. Chúng ta có rất nhiều máy dò vật thu, phát tín hiệu khắp nhà! - Và con đã hiểu tại sao một ngôi nhà gỗ lại có trần nhà chạm trổ tinh xảo và phức tạp như vậy! – Thiên nhún vai, ấy là điều hồi nhỏ cậu nhiều lần hỏi ba, nhưng không có câu trả lời khiến cậu thỏa mãn - Ba còn giấu chuyện gì nữa không? – Vy nhìn ba dò đoán, nhưng luôn là bất lực trước biểu cảm không cảm xúc trên gương mặt Phong. Chỉ ở bên gia đình, Phong mới thỉnh thoảng cười và rất dịu dàng - Vy muốn nghe điều gì? – Phong nhìn Băng, cười nhẹ - Nếu 2 đứa chịu yên thân cho ba và vợ ngủ ngon thì ba sẽ tiết lộ vài điều… - Và Anh đã ôm eo vợ kéo đi, cứ như chuyện của vợ chồng anh mới quan trọng và chuyện có kẻ giấu mặt là mối đe dọa thật không đáng lưu tâm. - Aii xiiii … -Vy dài giọng, quay mặt đi - Hì, thôi buông tha cho pama lần này, nếu xui xẻo có thể là chúng ta sắp phải đối đầu với kẻ địch giờ còn chưa xác định! - Em thì có cảm giác có cơn bão sắp ập đến ... - Em sợ chứ? - Không! – Tiếng Vy vang lên kiên quyết và mạnh mẽ Thiên khẽ cười, đôi mắt café đặc nhìn qua cửa sổ, xuyên vào đêm đen, tĩnh lặng và đầy bí ẩn - Sẽ ổn, chỉ cần gia đình ta ở bên nhau! *** 2h sáng. Những móng tay bấu chặt lấy bắp tay rắn chắc, càng ngày lực càng mạnh. Những ngón tay run lên không thể kiểm soát. Những giọt mồ hôi lấm tấm thành giọt, chảy xuống cổ. Đôi môi nhợt nhạt mấp máy, run rẩy, không rõ chữ: - Đừng,... đừng! Tránh xa ra..!! Đừng ... Phong! Phong!! Băng liên tục gọi tên Phong và hoảng loạn trong vô thức, cô không biết những móng tay cấu vào tay Phong đã tạo thành những vết hằn sâu và đỏ lừ. Phong chợt tỉnh, chỉ mất vài giây để anh định hình sự việc. Anh vươn tay bật đèn ngủ và nhanh chóng giữ chặt hai vai Băng, lay mạnh - Tỉnh dâỵ đi, Băng! Anh đây, tỉnh dậy đi! Những móng tay Băng vẫn xiết chặt da thịt nơi tay Phong, miệng cô vẫn liên hồi phát ra những âm thanh hãi sợ: - Đừng, đừng làm vậy ... đừng mà ... - Băng! Xin em, tỉnh lại đi!! – Phong vẫn lay mạnh và cố sức gọi. Băng choàng tỉnh, đôi mắt hai màu mở trợn trừng, những tia hằn đỏ ngang dọc dưới võng mạc - Phong ... - Không sao rồi, chỉ là ác mộng thôi! - Phong ... – Băng gọi cái tên ấy không ngừng, cô đang rối loạn, cơn mơ và thực tại vẫn giao thoa, hiện lên những hình ảnh thực đến đáng sợ Phong kéo Băng lên và ôm cô vào lòng, giọng anh dịu dàng thầm thì bên tai cô: - Ổn rồi, em chỉ gặp ác mộng thôi. Anh ở đây! Hai tay buông thõng, cảm giác ấm áp và an toàn xâm chiếm đã xua đi cơn mơ chập chờn vừa dứt. Cô thấy kiệt sức. Cô vùi mặt vào vai Phong, rất lâu, bên tai vẫn nghe những câu chữ vỗ về, dịu dàng. Bàn tay Phong vuốt nhẹ trên tấm lưng ướt rượt mồ hôi. Anh bất chợt lo lắng, vì Băng đã quá lâu không thấy ác mộng. Cô từng nói nằm cạnh anh luôn cảm thấy sự an toàn vô hình bao bọc, và cô luôn ngủ ngon, như có thiên sứ canh giấc. - Em mơ thấy gì vậy, Băng? - Có thể ôm em thế này, đến sáng, được không?- Đôi mắt Băng vẫn nhắm nghiền, cô nói rất chậm Bàn tay Phong luồn vào những lọn tóc, vuốt thật nhẹ, như một sự đồng ý, luôn là vậy. Anh vẫn cảm thấy bất an, Băng thực sự đã mơ thấy gì, điều gì có thể khiến cô hãi sợ đến vậy? Trong cơn mơ, Băng đã thấy người đàn ông nhìn cô lạnh tanh, đầy hận thù. Người đàn ông chĩa con dao về phía cô, như chỉ muốn đâm phập nó vào tim cô ngay tức khắc. Đôi mắt lạnh lẽo ấy có bao giờ nhìn cô trừng trừng như vậy? Là đôi mắt của Chấn Phong! - Anh có bao giờ hận em chưa? – Đêm đã qua, những tia nắng đầu ngày xuyên qua ô cửa, chiếu vào đôi mắt hai màu. Băng khẽ vùi mặt vào cánh tay Phong - Sao em hỏi vậy? – Phong đặt lên tóc Băng một nụ hôn nhẹ nhàng - Trả lời em! - Tại sao phải hận em? - Vì chính em khiến gia đình anh tan nát, chính em khiến người sinh ra anh chĩa súng vào con trai, chính em ... - Anh yêu em! Đôi mắt Băng liếc lên nhìn Phong, đôi mày khẽ nhíu lại - Đừng bao giờ hỏi lại điều đó, đừng làm đau anh! Hận Băng ư, hận người mà anh yêu nhất ư, có lẽ đó là nỗi đau lớn nhất, hơn bất cứ nỗi đau xác thịt nào. “Là anh không thừa nhận thôi, vì anh sợ phải thừa nhận. Rằng anh có hận em!” ... Những ngày sau đó, Băng đêm nào cũng mơ thấy ác mộng, một cơn ác mộng đáng sợ và lặp đi lặp lại. Nhưng luôn có một bàn tay ôm lấy cô rất chặt và những nụ hôn dành cho cô rất dịu dàng. Cơn mơ và thực tại quả thực quá khác nhau, vì đôi tay âu yếm kia trong mơ luôn chĩa con dao về phía cô, và đôi mắt [dẫu lạnh lẽo với kẻ nào khác] vẫn luôn ấm áp nhìn cô, thì lại trừng trừng ghim vào cô cái nhìn đầy hận thù, trong cơn mơ. Băng không kể với Phong về những giấc mơ ấy dù Phong rất nhiều lần hỏi. Cô bất an. - Anh có hận em không? Phong rời mắt khỏi màn hình laptop, đưa ánh nhìn lo lắng về phía Băng. Anh không nhớ là cô đã hỏi anh câu này bao nhiêu lần nữa. Phong rời ghế làm việc, tiến lại chiếc sofa, nơi đôi mắt hai màu đang lặng lẽ nhìn anh, thật ra là đã nhìn anh nãy giờ. Phong ngồi xuống, áp đôi bàn tay lên đôi má ấy, ngón tay lướt nhẹ trên vành môi hồng: - Xin em, đừng hỏi lại câu ấy được không? Đôi mắt lạ kì ấy vẫn chú mục vào Phong, không chớp - Mệt mỏi với em không? - Mệt mỏi sao? – Phong khẽ cười, lắc nhẹ đầu như phản đối điều ấy – Chỉ cần em không rời khỏi anh, với anh là quá đủ! – Anh khẽ nâng bàn tay mềm kia lên và đặt lên ấy một chiếc hôn - Chắc là không – Băng nói, nhưng đôi mắt thì liếc xuống phía dưới chân, không rõ nói với Phong hay với chính cô - Anh chẳng hiểu gì cả! - Không muốn rời khỏi anh! – Băng bất chợt nhìn thẳng vào Phong, rồi dướn đến hôn anh thật khẽ - Ba, mẹ! Tiếng gọi của Thiên làm gián đoạn cuộc âu yếm. Và đầu Phong vừa chợt lóe lên ý nghĩ “đuổi cổ hai đứa nhóc phá đám ra khỏi nhà”, thật phiền, mà toàn phiền không đúng lúc! - Con định bảo là con đi đón em Vy – Thiên cười trừ, tay chỉ về phía cửa. Lần này chỉ là vô tình thôi nhưng cậu thấy sự vô tình này cũng không tệ – Ba mẹ cứ tiếp tục đi! Thiên rời đi rồi, Phong khẽ thở dài, nét mặt có chút ngán ngẩm. Còn Băng liếc mắt chỗ khác, cười tủm tỉm. *** - Anh không cần đón em nữa, em tự đi tự về lâu nay rồi! Vy vuốt mái tóc đen tuyền, trong một giây, con ngươi khẽ liếc về phía trái nơi bảng chỉ đường trước cổng trường. Một anh chàng giày xanh đang đứng nép mình, chăm chú theo dõi cô bé. Chỉ một giây, và đôi mắt màu nâu khói đầy mê lực lại nhìn thẳng, như mọi thứ xung quanh đều không đáng lưu tâm. - Đàn ông thật phiền! – Cô nhóc buông thõng một câu nhận định - Bé không đùa đấy chứ? – Thiên nhướn mày, tại sao một nhóc con 12 tuổi lại có thể phát ngôn ra câu ấy nhỉ? Rồi cậu liếc mắt về phía bảng chỉ đường, lập tức hiểu vấn đề - Trừ papa ra! – Lại thêm một nhận định, dù không ăn nhập với câu hỏi của anh trai - Bé phải thấy biết ơn vì có một người chói sáng như anh ở đây, và không thằng quỷ nào dám làm phiền bé chứ! – Nói xong, Thiên phá ra cười. Nhưng cậu ngừng cười ngay tức khắc vì thấy Vy lôi mp3 ra nhét tai nghe vào tai, rồi vặn âm to nhất có thể. Mặt Thiên nghệt ra vài giây, rồi cậu bẹo má em gái: - Đáng yêu quá mà!!! - Không thích! Tránh xa em!! – Vy giơ hai tay bắt chéo thành hình dấu nhân, tỏ rõ thái độ kháng cự - Nhưng vô dụng, vì Thiên đã kéo cô nhóc lại sát gần, cánh tay khỏe kẹp chặt cổ Vy, mặc cho Vy hét lên, giãy giụa: - Lâm Chấn Thiên!!! Anh còn không bỏ ra thì mẹ sẽ biết chuyện anh đưa gái vào khách sạn... Vy chưa kịp nói hết câu thì Thiên đã buông tay tức khắc, giơ một tay hàng, giọng đầy ái ngại: - Anh xin! - Tòa xử án treo. Hmm – Vy kéo lại cổ áo, tiếp tục đưa ra thương lượng – Nếu muốn mấy chuyện xấu của anh không đến tai mẹ, tốt nhất anh để em yên và đừng đưa đón em nữa. Mà sao anh không về trường học đi? - Anh sẽ đi cho đến khi chắc chắn gia đình mình được an toàn! - Có ba ở nhà, anh lo gì chứ? Em gái anh lại chẳng phải đứa yếu đuối đâu! - Anh biết, chỉ là cứ đi như vậy cảm thấy không an tâm. Mấy hôm nay mọi chuyện lại có vẻ bình lặng trở lại... - Em nghĩ là kẻ thù đang quan sát động thái của ta. Như ba nói, chúng muốn ta run sợ! Nhưng chúng phải thất vọng rồi! – Vy nói, bằng giọng lạnh tanh, khiến Thiên không khỏi khẽ bật cười - Dù sao – Thiên lắc cổ, vẻ bất cần – Thật chẳng vui khi chưa được biết “kẻ địch” là ai! - Em thì nghĩ chúng ta sắp được biết rồi! – Vy chợt khựng người, hai con ngươi đưa qua trái - một cái liếc nhanh. Cách một đoạn từ chỗ Thiên và Vy, hai tên vest đen đứng đó, nhìn chằm chằm về phía hai anh em. - Cả phía sau, chúng ta nãy giờ có kẻ bám đuôi! – Thiên khoác vai Vy, nói nhỏ, rồi kéo cô nhóc đi tiếp, vẫn những bước chân chậm và thong thả - Moto của anh đâu? - Ở xưởng bảo trì, cách 500m - Nếu là theo dõi từ đầu, rất có thể chúng đã đợi sẵn gần đó! – Thiên và Vy vẫn bình thản nói chuyện, như tâm sự, chứ không giống như đang bị theo dõi và gặp nguy hiểm - Vậy thì karate của anh có dịp cho bé chiêm ngưỡng rồi – Thiên nghiêng đầu, nháy mắt - Nếu là 20 tên thì sao? – Vy liếc mắt nhìn anh trai, vẻ thách thức - Hmm ... thì tập môn điền kinh thôi – Thiên ghé tai Vy, thầm thì, miệng vẽ một nét cười, cùng lúc, mắt cậu liếc lên phía phải. Vy nhìn theo hướng anh trai ám chỉ, và thấy cái biển hiệu có logo ngọn lửa – Trạm xăng dầu! Yup! – Sau cái nháy mắt của Thiên, cả hai anh em cùng lao về phía trước. Như Thiên nói, tập môn điền kinh! Lập tức, hai tên vest đen phía phải và vài tên bộ dạng y chang phía sau cùng chạy đuổi theo. Chúng không biết rằng Thiên chạy một đoạn, qua góc khuất đã núp sau một biển quảng cáo lớn, còn Vy thì ngoặt một hướng rẽ khác, tiếp tục chạy. Sự phán đoán cho những kẻ bám đuôi nghĩ rằng hai kẻ bị theo dõi đã chia nhau chạy về hai hướng để tìm sự giúp đỡ, nên chúng cũng tức khắc chia thành hai tốp để đuổi theo. Vy hoàn toàn bình tĩnh để “tập môn điền kinh”, nhưng cô nhóc biết những kẻ vest đen sẽ đuổi kịp rất nhanh. Vy cố gắng dụ chúng rượt theo những con ngõ hẹp, loằng ngoằng và im ắng. Tiếng chân bình bịch dồn dập phía sau ngày càng gần. Vy lau mồ hôi trên trán, tiện nhìn luôn đồng hồ bấm giờ. 4 phút trôi qua, vậy ít nhất phải kéo dài thêm 5 phút trước khi Thiên có thể xuất hiện. Như có thần giao cách cảm, hai anh em thường nghĩ ra cùng một kế hoạch khi giải quyết một vấn đề giống nhau, nên bàn bạc trước chỉ là đọc lại suy nghĩ của người kia! Vy ngừng chạy, cô nhóc bị kẹt trong con ngõ cụt!!! Vy thở dốc, vuốt lại tóc cho nghiêm chỉnh, rồi quay người, chuẩn bị trực diện đối đầu với những tên bám đuổi! Chúng xuất hiện nhanh thần tốc. Những kẻ vest đen cao lớn với dáng vẻ đầy mùi sát khí, chúng đang đứng ngay trước mặt Vy!! Con ngõ khá nhỏ nên chúng hoàn toàn tin rằng Vy đã bị kẹt và sẽ phải ngoan ngoãn nghe theo. - Cô bé ... - Các ông muốn gì? – Vy đã lên tiếng trước chặn lời của kẻ dẫn đầu. Chấn Phong đã dạy con gái phải chủ động, bình tĩnh và không bao giờ cho kẻ thù biết mình đang sợ hãi. Miệng tên vest đen nhếch một nét cười, hắn tiến lại gần Vy một bước, nhưng Vy không thèm lùi ra sau để tránh né hay cảnh giác. Khuôn đầu nghênh cao hơn đầy thách thức, nhưng đôi mắt nâu lại vẫn bình thản đến lạ lùng - Cô bé thật thú vị, đừng lo lắng! Chúng ta chỉ muốn đưa cô bé đến nơi này! - Vậy tôi cũng muốn đưa các ông đến nơi này, thì sao? - Được, được, nhưng phải có cả anh trai cô bé cùng đi! - Lùi sau 5 bước, tôi sẽ gọi cho anh tôi! Kẻ cao lớn khẽ nhíu mày, rồi môi hắn cũng giãn ra, hắn nghĩ cô bé can đảm này có thể dở trò, nhưng trong con hẻm này, ít nhất thì nó cũng không thể thoát khỏi tay chúng trước khi có kẻ đến cứu. Nếu thật sự gọi luôn người anh đến, quả là bắt luôn được hai con mồi dễ dàng! - Được, hãy giữ lời! – Và tất cả chúng, 6 tên, lùi ra sau 5 bước. Vy nhìn đồng hồ, đã 9 phút! Cô nhóc vừa lùi ra xa hơn vài bước, vừa mở điện thoại gọi Thiên: - Anh à, 6 kẻ, họ đợi anh kìa! - Tuyệt lắm baby, em điều khiển chúng nó như những con rối! – Giọng điệu thích thú và chế nhạo của Thiên vang lên, khiến những tên vest đen bàng hoàng! Không phải giọng nói từ trong điện thoại, mà Thiên đang đứng chênh vênh trên thành tường cao hơn 2m!!! Những kẻ cao lớn cùng quay sang trái, ngước lên nhìn Thiên. Chúng chỉ vừa nhìn thấy nét cười ngạo nghễ của Thiên cùng chiếc thùng nhựa không nắp cậu bê trên tay thì đã bị thứ chất lỏng đen, bóng nhẫy tạt vào người. Mùi xăng bốc lên sặc sụa. Một kẻ phản ứng rất nhanh, đã lao đến phía Vy, hòng tóm lấy cô nhóc làm con tin đe dọa Chấn Thiên. Nhưng lập tức, chiếc bật lửa trên tay Vy bật lên, ngọn lửa nhỏ nhập nhòe nhưng thật đáng sợ!! Vy nhìn tên vest đen đang đứng sững lại phía trước, đôi mắt cô nhóc hoàn toàn vô cảm: - Gọi anh tôi đến, tôi đã giữ lời! - Good luck! Cả Thiên và Vy cùng mấp máy trong miệng, ngay sau đó, từng đám cháy bốc lên. Lửa rừng rực trên áo quần 6 tên cao lớn. Chúng hoảng loạn vùng vẫy!! Thiên nhảy từ thành tường xuống, Vy đã đến gần sát cậu. Thiên giơ tay, ra hiệu muốn kéo tay em gái cùng cái nháy mắt tỏ vẻ hài lòng. Nhưng đáp lại cậu, là ánh mắt lãnh cảm và giọng nói cao vút: - Dơ quá! Tay anh. – Và Vy lướt qua Thiên, lướt nhanh qua những đám lửa di động đang bốc cháy, vẻ mặt không chút mảy may. Thiên bật cười, nhìn xuống tay mình đã bị rây bẩn vết xăng dầu đen, rồi cậu chạy theo em gái “không đỡ được”, y chang mẹ cậu. - Nếu động đậy, đừng trách! - Thiên khựng người lại chuẩn bị ngồi lên moto, một họng súng dí sát đầu cậu, lạnh gai người. - Con bé kia, nếu không muốn anh trai gặp chuyện thì lùi ra xa 3 bước và đứng nguyên đấy! – Ngay sau khi tên vest đen dứt lời, hắn bỗng rùng mình vì có vật nhọn sắc tì trên đùi mình - Đừng liều, mày muốn thử xem súng của tao hay đồ chơi của mày nhanh hơn sao? – Kẻ vest đen lừ mắt, liếc sang bên nhìn cô gái nhỏ - Súng dĩ nhiên đáng sợ, nhưng ông nghĩ tôi quan tâm ông có bóp cò hay không ư? – Ánh nhìn hoàn toàn lãnh cảm ghim vào tên cao lớn Thiên hơi nghiêng đầu, chậc lưỡi: - Đừng ngạc nhiên, em gái tôi thích giết người hơn quan tâm mạng sống của người khác! Mặt tên vest đen có chút do dự, nhưng chấn tĩnh tức khắc, hắn dí sát họng súng vào đầu Thiên hơn: - Đừng đe dọa tao, đạn sẽ ghim vài não mày ngay đấy! - Còn ông sẽ mất thứ quan trọng cả đời ngay đấy! – Giọng nói lãnh đạm rợn người lại vang lên, và con dao nhỏ trong tay Vy ... đã ghì chặt hạ bộ kẻ xấu !!! - Mày ... – Thêm một lần do dự, và kẻ vest đen đã mắc sai lầm lớn! Thiên dùng lực mạnh thúc cùi trỏ vào hông kẻ cầm súng, khiến hắn lùi ra sau, miệng rền rĩ. Cậu xoay người, tặng hắn tiếp một cú đá vào bên hông, khiến hắn ngã nhào xuống đất. Hắn, rất nhanh và mạnh, bật người dậy, khẩu súng trên tay đã giơ lên. Nhưng Thiên, nhanh hơn và thêm một nụ cười nửa miệng, cậu giật lấy con dao trong tay Vy và xoay người, đá văng khẩu súng khỏi tay hắn. Thiên nhào tới, tóm áo tên áo đen ghì sát xuống đấy. Tay cậu vung lên và ... Một tiếng hét vang thấu trời, tưởng như làm toạc cả lùm cây phía trên. Con dao nhọn đã đâm xuyên qua bàn tay to và ghim xuống nền đất!! Những cú đấm mạnh liên tiếp làm máu mũi máu miệng kẻ áo đen chảy ròng ròng, rồi hắn ngất đi khi không thể chống cự lại. Thiên đứng dậy, không quên rút chiếc khăn trắng trên áo vest kẻ kia để lau tay dính máu: - Rời khỏi nhanh thôi! – Cậu ra hiệu cho em gái và quay người, nhanh chóng trở lại chiếc moto đen phân phối lớn. Vy không đến chỗ anh trai ngay mà tiến lại phía tên to lớn đang nằm vật dưới đất. - Em làm gì? Vy tìm trong túi áo tên ấy chiếc điện thoại, và cả một lá bài! Cô nhóc quay đầu, giơ lá bài lên, nhìn Thiên: - Là Át bích! *** Một làn gió nhẹ dịu dàng mơn trên cổ áo sơ mi trắng. Phong dừng tay bấm phím, rời mắt khỏi màn hình, anh nhìn lên đồng hồ. Đã một tiếng từ lúc Thiên đi đón Vy! Cảm giác bất an xâm chiếm, Phong rời khỏi ghế và đi thẳng ra cửa. Nhưng anh chợt thấy Băng đang nằm nơi ghế sofa, cô đang ngủ. Băng ít khi ngủ sáng nhưng có lẽ là do những cơn ác mộng gần đây khiến cô mất ngủ đêm. Cô không chịu kể với anh về những cơn mơ đáng sợ ấy, nhưng mỗi lần tỉnh giấc, cô đều hỏi một câu, một câu làm rấy lên nỗi bất an thường trực trong Phong “Phong à, anh có hận em bao giờ chưa?” Phong bế vợ lên, mang cô đặt lên giường phòng ngủ của hai người. Anh với chiếc điện thoại của cô trên đầu giường, viết gì đó. Rồi bàn tay anh khẽ vuốt tóc cô, mơn lên làn má ửng hồng. Anh cúi xuống hôn cô thật khẽ. - Hận em sao? Nếu có ngày đó, anh thà hận chính bản thân mình! Nụ hôn của anh lưu trên tóc cô thật lâu. Phong ra khỏi nhà, anh phải đi 2km đến đầu thị trấn mới có xe. Anh đã gọi cho Vy nhưng cô nhóc không nghe máy. Vẫn cảm giác bất an, Phong rất ít khi có cảm giác này dù đang trong tình thế nguy hiểm nhất từ trước đến giờ, nên anh càng lo lắng. - Ba! – Cả Thiên và Vy đều ngạc nhiên thì thấy ba đang tiến nhanh lại phía mình. Cả hai đã ra khỏi thị trấn và đang trên đường trở về nhà cạnh bờ biển (Họ thường gửi phương tiện đi lại ở rìa thị trấn trước khi vào khu vực bờ biển) - Ba đi đâu vậy? – Vy đã chạy lên trước Phong chưa nói gì, chỉ nhìn hai đứa một lượt, quần áo cả có chút xộc xệch và đẫm mồ hôi. - Tại sao không nghe máy, Vy? - Con ... à, chắc lúc đi moto gió quá nên con không nghe chuông! – Vy liếc nhìn Thiên, thực ra là cả hai đã nói với nhau trước sẽ giữ kín chuyện rắc rối vừa gặp để ba mẹ không lo lắng thêm, mà hai anh em sẽ tự điều tra, giải quyết - Tại sao về muộn? - Con đưa em đi ăn gà rán – Thiên cười, tỏ ra bình thản. Nhưng hai anh em đều hiểu là khó có gì qua mắt được Phong, chỉ là ba của chúng có muốn điều tra đến cùng hay không thôi - Nếu muốn giấu giếm, đừng hi vọng được về nhà! Lời đe dọa của ba luôn làm Thiên và Vy lạnh người - Ba à, chỉ vài rắc rối nhỏ thôi! – Thiên cố lấp liếm, nhưng nhìn ánh mắt lãnh đạm, không chút dò xét nhưng lại đáng sợ, như đã biết toàn bộ sự thật, chỉ là muốn nghe chính miệng kẻ khác kể lại của Phong, Thiên đành thở dài - Vâng, bọn con gặp “chúng” trong thị trấn! Nhưng đã thoát được! Vy rút trong túi lá bài Tây ra: - Là Át bích, ba ạ! Tròng mắt Phong giãn rộng, anh liếc nhìn cây Át bích trên tay con gái. Lại lần nữa, cảm giác bất an trong anh hiện hữu, lần này nặng nề hơn rất nhiều. Không nói thêm câu nào, Phong quay người, guồng chân lao đi như đạn bay. Trong đầu anh chỉ có hình ảnh duy nhất, là Băng!! - Có chuyện gì sao? – Thiên lo lắng, nhìn về phía cây bài trên tay Vy – Sao ba hốt hoảng vậy?? - Anh à, là Át bích! – Mặt Vy bỗng biến sắc - Ở nhà chúng ta có Át cơ, Át rô... Lập tức, đôi mắt Thiên lộ rõ vẻ hoảng sợ. Kẻ địch luôn để lại cây bài Át theo đúng trình tự, và Át tép có thể nằm ở đâu?? - Mẹ ... – Cả Thiên và Vy cùng lao di... ... Trước mắt Phong, Thiên và Vy, ngôi nhà gỗ của họ đang bốc cháy phừng phừng!