Thiên Thần Bóng Tối (Dark Angel)
Chương 5
Ban ngày thì ấm áp trái mùa. Ban đêm thì lạnh hơn, nhưng ở trong nhà vẫn giữ được hơi ấm của ban ngày. Những cánh cửa sổ kiểu Pháp dọc theo chiều dài của phòng khiêu vũ nhà Chisley được mở ra để cho càng nhiều không khí có thể vào phòng và cho phép những vị khách đang khiêu vũ hoặc đi dạo trên ban công rộng hoặc thậm chí là đi dạo xuống dưới khu vườn được chiếu sáng bằng đèn lồng nếu họ thích.
Đó là một sự kiện lớn được tổ chức cho lễ ra mắt của cô con gái giữa gia đình Chisley. Bá tước Thornhill cúi đầu chào cô gái tại hành lang đón khách sau khi đi ngang qua mẹ cô, người rõ ràng là có thái độ lạnh lùng. Hoàn toàn không thể bác được là quyền thế của chàng rất được quan tâm và làm tăng thêm sự lừng lẫy của buổi khiêu vũ của bà ta. Điệu bộ của bà ta đã nói lên điều đó. Nhưng đừng trông đợi chàng nhảy với quý cô Horatia Chisley. Không phải tối nay hoặc là bất cứ tối nào khác của Mùa Lễ Hội.
- Thế đấy, tớ đang khiêu vũ ! – Huân Tước Francis Kneller nói khi họ nhìn vào trong phòng khiêu vũ – cậu biết đấy, tớ đã hứa với chị tớ là tớ sẽ nhảy điệu cuối với Rosalie Ogden , cô gái trẻ, người bạn gái đặc biệt của chị ấy. Cô gái không được ưa thích lắm ! – anh nhăn nhó – không có của hồi hôn và cũng không có cả vẻ bề ngoài !
- Thật là đáng ngưỡng mộ vì cậu sẵn lòng làm một công dân có trách nhiệm đấy Frank – chàng nói, trong khi đưa cái kính của chàng lên. Đúng là các cô gái đã đến, nhưng gần như bị trông chừng bởi quý bà Brill. Chàng tự hỏi khi nào thì chàng có thể vượt qua được người đi kèm trông nom các cô gái đáng kính này. Liệu nàng có đồng ý giữ lời hứa tại thư viện sáng nay với chàng ? – Tình hình của cậu như thế nào Bertie ? Không phải là cậu đến đây với ý định biểu diễn những điệu vũ à ?
- Không lâu nữa đâu ! – Hầu tước Albert trả lời – Một người thì không có chủ ý bị nhìn thấy như là đang quan tâm đến hội chợ hôn nhân này, Gabe. Người kia thì ước ao mình không phải là một món hàng đang được đem ra bán. Tình huống này làm cho tớ cảm thấy bồn chồn quá ! Frank này, cậu để đấy, tớ sẽ nhảy với quý cô Ogden. Thật ra thì tớ thích chị cậu ! Qúy cô Newman đã hứa với tớ một điệu vũ khi tớ mời vào trưa hôm qua ở quảng trường Berkeley ! Tốt hơn là tớ nên nhắc lại điều này sớm với nàng. Nàng sắp sửa bị bao vây rồi !
- Còn cậu, Gabe ? – Frank hỏi Gabe khi người bạn của họ bước đến gia nhập vào nhóm những chàng trai trẻ tuổi bắt đầu kéo đến xung quanh cô gái tóc vàng nhỏ nhắn xinh đẹp.
- Tí nữa đã ! Bá tước trả lời. Buổi khiêu vũ sắp bắt đầu. Qúy cô Horatia Chisley được dẫn ra sàn nhảy đầu tiên bởi một quý ông trẻ mặc áo sơ mi xếp nếp, qua nhãn cầu của anh ta nhìn như anh ta sắp sửa đương đầu với mốt nguy hiểm thật sự, và điệu vũ sắp sửa bắt đầu – Tớ dự định đứng đây và liếc mắt đưa tình với các quý cô !
Huân Tước Francis lặng lẽ cười và bước đi.
Nàng vẫn mặc màu trắng, dĩ nhiên . Nàng đã mặc màu trắng suốt cả mùa xuân. Và cho đến bây giờ nàng có một cái cách làm cho màu trắng trở thành màu sắc sống động nhất. Cái áo dài tối nay của nàng phần nào thấp hơn phía trước ngực và sâu hơn ở dưới đường viền. Nó lung linh với những dải đăng ten trên nền vải satanh mịn màng. Nàng đang khiêu vũ với Kersey, hắn ta trông thật là bảnh chọe với màu bạc và màu hồng. Bá tước quan sát Tử tước qua cái kính của mình với vẻ không ưa. Màu hồng à , rõ ràng là màu này trông quá nữ tính. Nó còn tệ hơn là màu hoa oải hương của Frank tại vũ hội nhà Nordal. Và Kersey thì luôn có vẻ nữ tính lạ lùng như trước đây.
Jennifer Winwood chẳng nhìn thấy ai khác nữa trong mắt nàng. Nàng mỉm cười với vẻ ấm áp không thể chấp nhận được với người chồng chưa cưới của nàng. Bất chấp sự thông minh, khôn ngoan, hóm hỉnh mà Thornhill đã nhìn thấy ở nàng, dường như nàng vẫn không cưỡng lại được vẻ đẹp trai và sự mê hoặc của Kersey. Nàng hầu như chắc chắn là mình đã yêu hắn ta. Chàng hy vọng là không phải vậy. Không phải là vì chàng sẽ gặp nhiều khó khăn nếu nàng yêu hắn. Chàng chỉ hi vọng là nàng không yêu hắn.
Chàng chỉ hi vọng như vậy. Chàng quyết định với một ít sự căm thù là chàng không dự định làm một kẻ thứ ba, cho dù chỉ là vô tình.
Thật ra thì nó sẽ tốt hơn cho sự vô tình cá biệt này theo nhiều cách khác hơn nếu như cảm giác của nàng không phải là đã đính hôn sâu sắc. Sự kiên trì tìm hiểu của chàng những ngày qua đã giúp chàng phát hiện ra Kersey có hai cô nhân tình, gần đây nhất là một cô vũ công, người còn lại là cô thợ may trước kia đã sinh cho hắn ta hai đứa con.
Hắn ta cũng được biết đến là thường xuyên đến một nhà chứa nhiều hơn bất cứ người đàn ông nào đã có những ả nhân tình để thỏa mãn ham muốn của mình.
Dường như không thể tin được hắn ta lại đột nhiên trở thành người đàn ông của hôn nhân. Nó sẽ không hại gì nếu quý cô Winwood , như những bà vợ khác và không thể trông đợi sự chung thủy, sự tận tâm của họ. Đó là một sự bất hạnh cho nàng nếu như nàng yêu Kersey.
Mặc dù đó là vấn đề của nàng, không phải của chàng, tử tước dứt khoát nghĩ, đưa kính lên nhìn nàng trong một lát trước khi hạ nó xuống. Nhưng nếu là một quý ngài thật sự, làm thế nào mà bất cứ người đàn ông nào có thể đính hôn với một người phụ nữ như vậy, hưởng thụ cuộc hôn nhân với nàng lại cần đến người đàn bà khác vài tháng sau đó ? Làm sao mà một người đàn ông nào sau khi kết hôn với nàng lại có đủ năng lượng hay sức lực để quan hệ với người phụ nữ khác ?
Bá tước Thornhill chờ đợi với sự sốt ruột và một ít lo lắng cho điệu vũ cuối cùng và bước đi thứ hai của chàng. Quý cô Newman đang nhảy những bước nhảy rộn rã của một vũ điệu đồng quê sôi nổi ngay trước mắt chàng, và có điều gì đó đang xảy ra làm cho cô những bước nhảy sau đó của cô trở thành vụng về lóng ngóng. Ngay sau đó, trước khi vũ điệu đồng quê kết thúc, cô rời khỏi phòng kiêu vũ với quý bà Brill, rõ ràng là để sang phòng nghỉ ngơi của các quý bà, nơi mà họ có thể nhanh chóng sửa soạn lại vẻ ngoài của mình bởi những người hầu và các cô thợ may.
Bá tước nghĩ là thần may mắn đang ở bên cạnh chàng. Còn Kersey thì khi nhận thức được là người đi kèm với vị hôn thê của hắn ta đã đi khỏi , vẫn còn ở bên cạnh nàng như một quý ông và như một con chó trông chừng. Thật là hoàn hảo !
*********************************
Jennifer không thể hứng thú với điệu vũ mở đầu mặc dù là nàng đã nhảy điệu vũ đó với Qúy Ngài Kersey và anh đã mỉm cười với nàng, khen ngợi vẻ bề ngoài của nàng và nhắc nhở nàng dành điệu vũ sau buổi ăn tối cho anh. Và mặc dù như thường lệ anh luôn cực kỳ đẹp trai trong màu nhạt làm nổi bật mái tóc vàng óng của anh.
Nàng không thể làm cho đầu óc nàng không nghĩ đến lời hứa ngu ngốc mà nàng đã hứa ngày hôm qua ở thư viện. Nàng đã được cả dì Agatha và Qúy Ngài Kersey cảnh báo về Bá Tước Thornhill. Lionel đã nói là chàng đã phạm phải một số tội lỗi tồi tệ. Và bản năng của nàng cũng cảnh báo nàng phải tránh xa chàng. Nàng không thích cái cách chàng nhìn thẳng vào mắt nàng và thật táo bạo với đôi mắt màu đen của chàng. Nàng cũng không thích cái vẻ bề ngoài của chàng, không thể chối cãi được là chàng thật đẹp trai. Chàng nhìn quá khác biệt nếu so sánh với Lionel. Hơn nữa, nàng không thể chú ý đến bất cứ người đàn ông nào khác ngoài vị hôn phu của nàng.
Và vào lúc ấy, làm sao nàng cho phép bản thân mình bị lôi kéo vào sự thỏa thuận với chàng ở trong thư viện, cho phép bản thân mình cười với chàng. Dù bằng cách này hay cách khác thì dường như là không đúng đắn khi nàng mỉm cười với người đàn ông khác mà lại là một nụ cười gần như thân mật. Và tệ hơn cả là một câu chuyện thật lý thú với chàng. Nàng tin là nàng đã đồng ý nhảy điệu vũ thứ hai với chàng tại buổi dạ vũ của nhà Chisley.
Nàng cảm thấy thật nặng nề kể từ khi nhận thức được sự dại dột của mình. Và càng làm tồi tệ thêm sự ngu ngốc của mình, nàng đã chẳng hề nói điều đó với ai, kể cả Samantha, người mà nàng có thể dễ dàng tâm sự kể từ khi nàng thấy chàng ở thư viện và đã chỉ trích về sự có mặt của chàng ở đó. Nàng không nói gì cả với dì Agatha và Qúy Ngài Kersey. Nàng thật sự kinh sợ cái giây phút chàng xuất hiện để nhắc nàng về điệu vũ của chàng. Nếu dì Agatha cố gắng đuổi chàng tránh xa họ, thì sau đó nàng sẽ phải thừa nhận là nàng đã hứa dành điệu vũ cho chàng trong khi cho đến tận bây giờ dường như buổi gặp gỡ trong thư viện vẫn còn là bí mật.
Tại sao, tại sao nàng không về nhà và bắt đầu kể lại về việc làm cách nào mà nàng đã xoay xở với sự chấp nhận, hoặc làm cách nào mà nàng có thể từ chối mà không tỏ ra khiếm nhã, hoặc là nàng đã mong đợi được nhảy với Tử Tước và rõ ràng là để nói với anh là nàng mong muốn được biết nhiều hơn về anh. Tại sao nàng không làm như vậy ? Bây giờ thì quá trễ rồi.
Điệu vũ đồng quê bắt đầu thật sôi nổi. Jennifer cảm thấy nóng và nín thở khi nó kết thúc và Tử tước đi theo hộ tống nàng đến nơi dì Agatha đang đợi. Nàng đã cố gắng vô ích làm dịu lại đôi gò má và bình tĩnh lại. Ai đó nói với nàng là dì Agatha đã đi vào phòng dành cho các quý bà vì đường viền áo của Samantha đã bị bung ra. Đó chỉ là một sự cố nhỏ, nhưng Tử tước Kersey vẫn nấn ná, không rời đi.
- Mẹ anh cũng không có ở đây – anh nói – Và anh rất hân hạnh được ở lại bên cạnh em , thưa cô Winwood !
Nàng biết là điều đó sẽ xảy ra. Bá tước Thornhill ở đây và đang tiến về phía nàng. Chàng đã không nhảy điệu vũ mở đầu, đứng ở ngoài với chiếc kính trên tay. Nàng biết, cho dù là nàng thậm chí không hề nhìn chàng lần nào, nàng vẫn biết là chàng ngắm nhìn nàng từ đầu đến cuối trong khi nàng khiêu vũ. Nàng cảm nhận được chàng với tất cả những bộ phận trên cơ thể nàng, và bực tức điều đó khi mà điều nàng muốn là nàng sẽ không nhìn thấy ai khác ngoài Lionel.
Nhưng đó là lỗi của nàng. Nàng phải học để cư xử không quá bất nhã.
Bá tước Thornhill đến và nhắc lại điệu nhảy nàng dành cho chàng trong khi Tử tước vẫn đang ở bên cạnh nàng. Nàng cảm thấy có cử động bên dưới cánh tay và khuỷu tay nàng bị giữ lại.
- Qúy cô Winwood đã dành điệu vũ này cho người khác ! – Tử tước nói với vẻ lạnh nhạt và ngạo mạn khi Bá Tước cúi người mời nàng.
- Thật vậy à ! – Lông mày của Bá Tước hằn lên với một vẻ ngạo mạn không kém – Tôi nghĩ là điệu vũ này đã được hứa là sẽ dành cho tôi ! - Đôi mắt của chàng nhìn và dừng lại ở Jennifer. – ngay sau sự vui thích của cuộc thảo luận ngắn về cuốn sách taị thư viện sáng nay !
Nàng thầm trách bản thân mình một lần nữa vì đã không nói với ai về cuộc gặp gỡ ở thư viện sáng nay. Trông có vẻ như là cuộc gặp gỡ này có gì đó để mà giấu mọi người. Nhưng chàng cũng không cần phải đề cập đến nó. Nó giống như là chàng thật sự vui thích khi làm cho nàng lúng túng.
- Sao ! Vâng ! – Nàng kêu lên, vẻ ngạc nhiên, giống như là nàng vừa mới nhớ ra một điều gì đó không quan trọng mà nàng đã quên. – Vậy, nó đây , thưa ngài ! Xin Cảm ơn !
Nhưng thật khó mà tập trung sự ngạc nhiên trong giọng nói khi nàng quên mất mình cũng phải tỏ vẻ lạnh lùng trong giọng nói. Nàng không che dấu tốt lắm. Tại sao nàng lại phải dấu giếm ? Tại sao nàng lại nên cảm thấy giống như là nàng vừa mới bị bắt đi trong một sự hư hỏng kinh khủng ? Nàng hết sức bực bội khi đưa ra những luận điểm này. Nàng tất nhiên sẽ làm ra vẻ giống như điều này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.
Tử tước Kersey thả khuỷu tay nàng ra và cứng nhắc cúi chào trước khi rời đi mà không nói lời nào.
- Anh không trách gì anh ta đâu ! – Bá tước Thornhill nói – Nếu em là của anh, hoặc sẽ sớm là của anh thôi . Anh cũng sẽ không sẵn lòng để cho một người đàn ông khác chõ mũi vào khi em đang đứng cạnh anh đâu ! Nhưng anh ta phải nhận ra là thật không hay khi anh ta vẫn làm như vậy với em mọi buổi tối.
- Tử tước Kersey hoàn toàn nhận biết được những gì đúng với quy tắc xã hội ! – Nàng nói và lại tự trách bản thân mình và hy vọng âm nhạc nổi lên và điệu vũ sẽ lại bắt đầu trước khi dì Agatha trở lại.
- Điệu vũ sẽ làm cho em còn hơn cả nóng đấy ! – chàng nói – và phòng khiêu vũ thì bắt đầu trở nên ngột ngạt rồi ! Hãy đi dạo ngoài ban công với anh cho đến khi điệu vũ được bắt đầu. Ở ngoài đó thì mát hơn trong này ! - Chàng đưa cánh tay của chàng ra để nàng vịn vào, cánh tay áo màu vàng nhạt.
Nàng nghĩ là chàng nhìn thật nổi bật với màu vàng, màu nâu và màu trắng như khi chàng mặc màu đen. Có lẽ là do chiều cao, sự vạm vỡ hoặc là màu da của chàng khiến cho chàng hoàn toàn nổi bật trong một đám đông như Lionel. Nhưng chàng cao hơn Lionel.
- Cảm ơn anh ! – Nàng đặt tay mình dọc theo cánh tay của chàng.
Không khí trong lành ngoài ban công quá hấp dẫn để mà nàng có thể từ chối và cũng với mong muốn thoát ra khỏi tầm nhìn của dì nàng cho đến khi điệu nhảy bắt đầu. Mặc dù là sau đó tất nhiên nàng vẫn phải đối diện với điều đó. Không còn nghi ngờ gì về việc nàng sẽ bị trách mắng. Còn Lionel thì sao ? Anh sẽ nói gì với nàng tại điệu nhảy sau bữa ăn tối ? Bất cứ cái gì ư ? Chẳng có gì là không đúng cả khi nàng nhảy với một quý ông khác. Sự thật là chẳng có gì sai trái cả. Nhưng anh đã đặc biệt cảnh báo nàng phải tránh xa Bá tước Thornhill. Và bây giờ thì anh biết là nàng đã trò chuyện với Bá Tước Thornhill tại thư viện sáng nay.
- Thế nào ? – Bá Tước hỏi nàng khi họ đi qua cánh cửa sổ kiểu Pháp và cảm nhận được không khí mát mẻ và yên tĩnh ngoài ban công. – nàng có thích Mr.Pope không ?
- Ồ ! – Nàng trả lời với một tiếng cười – Tôi thậm chí còn chưa có thời gian để mở cuốn sách ra nữa. Tôi đã bận quá !
- Hãy sẵn sàng cho điệu vũ với anh ! – chàng nói – Và mỗi phút anh có được thì thật là đáng giá !
Chàng nhìn xuống nàng. Nàng nhận thức rõ ràng sự ấm áp trong đôi mắt chàng, và nàng nhận thức rõ cái cổ áo khoét sâu của nàng, điều mà nàng đã cực kỳ phản đối và cho là nó không thích hợp với nàng nhưng dì Agatha lại tán thành và gọi đó là thời trang. Dĩ nhiên là nàng sẽ mặc một thứ gì đó mềm mại nhưng kín đáo hơn tại buổi dạ vũ ra mắt của nàng. Nhưng không phải đêm nay. Jennifer hoàn toàn nhận thức được là nàng có một bộ ngực đầy đặn hơn những phụ nữ khác. Đó là một phần trên cơ thể làm nàng cảm thấy không thoải mái.
- Cảm ơn anh ! – nàng nói
- Anh cho là – chàng nói – hầu hết thời gian mỗi ngày trong thời gian này thì mọi người luôn bận rộn với những hoạt động phù phiếm ! Em có thích Mùa Lễ Hội đầu tiên của mình không ?
- Nó chỉ mới bắt đầu thôi mà ! – nàng trả lời – Nhưng dĩ nhiên là em thích rồi ! Em đã đợi nó quá lâu ! Hai năm trước khi cha em dự định để cho em ra mắt thì sau đó lại phải thay đổi dự định vì khi đó quý ngài Kersey đang chăm sóc người chú bị ốm của anh ấy ở Miền Bắc nước Anh. Chắc anh đã biết là em và quý ngài Kersey đã đính ước trong năm năm. Còn năm ngoái thì em không thể ra mắt vì bà nội em vừa mất !
- Anh xin lỗi ! Em có gần gũi với bà lắm không ?
- Vâng ! Mẹ em và bà ngoại đã mất khi em còn rất nhỏ. Bà nội giống như một người mẹ của em. Bà đã xin lỗi em khi bà đang hấp hối. – Kỷ ức này vẫn làm nàng rớm lệ - Bà biết là bà sẽ làm hỏng lễ ra mắt của em, và nó đã bị hoãn, cũng vì vậy mà sự hứa hôn chính thức của em bị hoãn lại.
- Anh thấy em là người La Mã cổ đại ! – chàng nói với một nụ cười.
- Em mới hai mươi tuổi – Nàng bác lại và chợt nhớ là một quý cô không bao giờ tiết lộ tuổi thật của mình.
- Nhưng cuối cùng em cũng đã hoàn thành ước mơ của mình. Em đang có được một Mùa Lễ Hội.
- Vâng, và cùng với Samamtha ! Ít nhất thì nó cũng diễn ra một cách tốt đẹp. Cô ấy nhỏ hơn em hai tuổi. – Thật ra thì nàng cũng không thích Mùa Lễ Hội lắm mặc dù nó có nghĩa là Lionel, một sự hứa hôn chính thức, kết hôn. Nàng lại nói với chàng - Những hoạt động phù phiếm không phải lúc nào cũng hay cả, em không tin là em sẽ thích lối sống này !
Hầu hết những cặp khác đang đi dạo trên ban công đã trở vào trong phòng khiêu vũ. Âm nhạc đã bắt đầu cho điệu vũ thứ hai, Bá tước Thornhill không có một cử động nào cho thấy là sẽ dẫn nàng vào lại bên trong phòng khiêu vũ, và Jennifer thì bị cám dỗ bởi sự mát mẻ ngoài ban công và việc thoát khỏi tình trạng bị đè nén trong phòng khiêu vũ bởi những vị khách.
- À ! – Chàng nói – Bản tính tự nhiên của em chẳng phù phiếm tí nào cả ? Em đã trải qua cuộc sống của mình cho đến lúc này như thế nào ? Em đã dự định sẽ sống như thế nào sau đám cưới chưa ?
- Em hy vọng là sẽ sống ở nông thôn ! – nàng trả lời – đó là nơi đáng sống thật sự ! Em đã trông nom một ngôi nhà của cha em trong vài năm kể từ khi bà nội của em quá ốm yếu để mà có thể tự quản lý nó. Em thích đi thăm viếng mọi người và tự làm những gì mà em có thể thực hiện để làm cho cuộc sống của họ dễ chịu hơn. Em thích là một người hữu ích. Em được sinh ra trong sự giàu có, có nhiều đặc ân và trách nhiệm. Em đang mong đợi sẽ được quản lý ngôi nhà của chồng em và thật sự rất sung sướng vì đã có một vài kinh nghiệm trước đây !
Họ đi dạo dọc ban công và quay ngược trở lại. Chàng dẫn nàng đến ngồi tại một cái ghế dài và nàng biết là chàng không có ý định trở lại với điệu vũ. Nàng cũng không có ý định trở vào trong, mặc dù nàng đang tự hỏi là liệu sự vắng mặt của nàng có bị chú ý. Tuy nhiên, họ không phải chỉ có một mình. Cũng có một vài cặp khác vẫn còn thích trò chuyện ngoài không khí trong lành hơn là khiêu vũ.
Cánh tay của Jennifer không còn vịn vào cánh tay chàng nữa khi họ ngồi xuống và nàng đặt hai bàn tay trên lòng nàng. Chàng không nói gì trong một lát. Họ lắng nghe âm nhạc và âm thanh của những giọng nói phía bên kia cánh cửa sổ kiểu Pháp.
- Anh làm gì – nàng hỏi – khi mà anh không ở London hoặc là trở về Continent ? Nó đã quá trễ khi nàng ước gì nàng đã không hỏi điều đó. Nàng không muốn nghe những điều không đứng đắn gây sửng sốt.
- Cuộc sống của anh hiện nay phần nào không hề có mục đích ! – Trong nhiều năm anh đã để cho bản thân mình cuốn theo những việc mà anh đã tưởng đó là ước mơ của mình, ngỡ là mình đang thực sự sống và thật sự thương hại những người có cuộc sống ổn định. Ai cũng gọi đó là chời bời trác táng. Lối sống đó đã kết thúc đột ngột vài năm trước đây, và có lẽ như là điều đó đã cứu cuộc sống của anh thoát khỏi sự vô nghĩa. Cha của anh đã mất vài năm trước đây và đã để lại cho anh tước vị hiện nay của anh và tất cả những gì đi kèm với nó. Di sản của anh ở miền Bắc nước Anh, anh đã không trở về đó kể từ khi anh trở về từ Châu Âu. Thế nhưng anh tin là ở đó có đủ những trách nhiệm đợi anh ở đó để làm cho cuộc đời còn lại của anh ổn định và không thể chê vào đâu được.
Chơi bời trác táng. Một trong những kiểu chơi bời còn tệ hơn là sự chơi bời không kín đáo của một người đàn ông trẻ tuổi, nếu như Lionel đã tin là như vậy. Nhưng phải chăng chàng đã thay đổi ? Cái chết của cha chàng và những trách nhiệm mà nó mang lại là nguyên nhân làm cho chàng thay đổi cách sống để trở thành người tốt hơn. Nhưng nàng biết là những lời chỉ trích thì vẫn không thể buông tha chàng cho dù chàng đã thay đổi. Nàng tự hỏi tại sao chàng lại ở lại London trong khi chàng nên về thẳng nhà để bắt đầu cuộc đời mới của chàng, nếu đó là những gì mà chàng đã nghiêm túc nói.
- Tại sao anh lại ở đây thay vì trở về nhà sau một thời gian dài vắng mặt ? – nàng hỏi – và có quá nhiều việc phải làm ở nhà ?
- Anh phải xác nhận vài điều ! Anh sẽ không nói là anh lo ngại khi đưa mặt ra cho mọi người nhòm ngó đâu !
À! Vậy là thật sự có thứ gì đó bên dưới sự bình thường của chàng. Nàng nhìn xuống tay mình.
- Và với hoàn cảnh này, anh rất vui mừng vì mình đã ở đây !
Giọng nói của chàng thật nhẹ nhàng. Chàng không hề giải thích chàng muốn nói điều gì. Điều chàng muốn ám chỉ thì hiện ra rõ ràng trong âm điệu của giọng nói của chàng và sự im lăng sau đó. Nhưng nàng đã hứa hôn. Chàng biết điều đó. Có lẽ chàng chỉ đơn giản là nói với một sự tán tỉnh vô nghĩa. Có lẽ chàng nghĩ là nàng thích được người khác khen ngợi. Và thật ra thì có chắc chắn là nàng có một sự thích thú với những từ không thể nói của chàng.
- Tiếng nhạc ồn quá ! – nàng nói những từ đầu tiên mà nàng có thể nghĩ được để phá vỡ sự im lặng giữa họ.
Chàng đứng dậy và một lần nữa đưa cánh tay ra cho nàng vịn và nói
- Và nó đây !
Nàng cho là chàng định đi dạo dọc ban công với nàng một lần nữa khi nàng đứng dậy và khoác tay chàng. Thay vì vậy chàng bước xuống khu vườn và dẫn nàng xuống đó. Nàng không hề phản đối và biết là nàng đang để bản thân mình bị lôi kéo một lần nữa, biết rằng nàng nên kiên quyết đòi quay trở lại và yêu cầu được đưa trở lại phòng khiêu vũ. Thậm chí là sự vắng mặt trên ban công của nàng sẽ được xem như là một hành động không thận trọng. Đặc biệt là khi xét đến vẻ bề ngoài của người bạn đồng hành của nàng và những tội lỗi tồi tệ trước đây của chàng mà mọi người đều tránh xa, còn nàng thì dường như không để ý đến.
Nhưng nàng đi cùng chàng với một sự bằng lòng. Thật khó mà dừng lại khi mà không biết chính xác người khác dự định làm gì. Khu vườn được thắp sáng bởi những chiếc đèn lồng, những chiếc đèn lồng này dành cho những vị khách suốt buổi tối. Và khu vườn hoàn toàn không vắng vẻ. Có một đôi đã ngồi ở cái ghế được làm bằng kim loại ở một bên khu vườn. Bá tước dẫn nàng đi dạo ở phía bên kia.
- Có một điều gì đó thật đặc biệt về nước Anh và những khu vuờn ở nước Anh ! – chàng nói – đó là một cái gì đó hoàn toàn đặc biệt và hoàn toàn không thể so sánh được. Em có thể thấy những khu vườn sáng hơn, rực rỡ hơn, và hoa thì lớn hơn ở Ý, Thụy Sĩ. Nhưng không có nơi nào giống như nước Anh cả !
- Thật ra thì anh đâu có ở quá xa để mà không thể trở về đâu ! – Nàng hỏi và nhận ra mình đang tò mò. Và phần nào e ngại chàng sẽ trả lời những câu hỏi mà nàng không thể hỏi.
- Ồ, vâng ! – chàng mỉm cười với nàng – “Đó hoàn toàn là sự chọn lựa của anh ! Đôi khi có nhiều điều quan trọng hơn ta phải làm hơn là chiêm ngưỡng những bông hoa. Và những môi trường mới, những kinh nghiệm mới thì luôn được yêu thích. Anh trở về đây ngay khi anh nhận ra là ở đấy chẳng có lí do nào nữa để anh phải xa nhà !”
- Em hiểu – nàng nói trong khi nhìnvào những vệt sáng và tối của chiếc đèn lồng trên bãi cỏ ngay phía trước chân nàng.
- Thật sao ? – chàng cười dịu dàng – Trong sự phỏng đoán của em à ? Anh sẽ nói chúng là những chi tiết khủng khiếp không thích hợp cho đôi tai của một thiếu nữ ngây thơ như em, nhưng một cách gián tiếp chúng là những tội lỗi xấu xa và thật chua xót cho một kẻ sống tha hương.
Nàng mong là bóng tối có thể che giấu cho nàng. Chàng hoàn toàn đúng. Nhưng nàng cảm thấy mình ngu ngốc, trẻ con và vụng về. Nàng cảm thấy giống như là nàng đang bị chàng bắt gặp khi nàng đang lục lọi phòng chàng, đọc lén lá thư của chàng hay là làm một điều gì đó tội lỗi tương tự.
- Cuộc sống của Ngài chẳng hề liên quan gì đến em, Thưa Ngài ! – nàng nói.
Chàng lại mỉm cười.
- Nhưng em được cảnh báo là phải tránh xa Ngài ! Cha em và dì của em sẽ quở trách em vì em đã đồng ý dành cho anh điệu vũ này. Thậm chí sẽ có thêm nhiều người cảm thấy bị phật ý khi em chấp nhận để anh đưa em ra khỏi phòng khiêu vũ. Kersey cũng sẽ tức giận, đúng không ? Em biết là em sẽ phải chấp nhận sự trách mắng này lặp đi lặp lại bởi nhiều người khác nhau, em sẽ gặp phải những rắc rối nghiêm trọng khi em cho phép anh làm điều đó !
Anh nói những điều mà nàng đã từng nghĩ đến, và cho nàng một cơ hội mà nàng cần. Nàng có nên đồng ý với chàng, nói là chàng đúng, và điều này thật là khôi hài, nhưng thật ra thì nàng không nên nhảy với chàng hay lại trò chuyện cùng với chàng. Nhưng những lời nói của chàng làm cho nàng cảm thấy mình là một đứa trẻ chứ không phải là một thiếu nữ hai mươi tuổi. Giống như nàng không được phép làm bất cứ điều gì nếu không được sự cho phép của người khác vậy. Chàng đã làm điều gì đó hết sức tồi tệ, nhưng kể từ khi cha chàng mất và chàng đã trưởng thành và thay đổi. Chàng không thể quay trở lại và thay đổi lỗi lầm của mình. Nhưng rõ ràng là chàng sẽ được chấp nhận có một cơ hội để mù quáng khi mà không có lý do nào được đưa ra để hạn chế quyền tự do của nàng.
- Em đã hai mươi tuổi rồi, thưa Ngài ! – không có gì là không thích hợp khi em khiêu vũ với ngài cũng như đi dạo với ngài. – Ít nhất nàng không nghĩ là nó sai trái. Tuy vậy nàng vẫn cảm thấy không thoải mái khi những người khác không đồng ý, như Dì Agatha và Lionel chẳng hạn.
- Nàng thật là tử tế ! - Bàn tay của chàng chạm nhẹ vào tay nàng khi bàn tay chàng đặt tay lên cánh tay và gần tay nàng. Nàng nhìn xuống và nhận thấy những ngón tay của chàng dài và tao nhã, và bàn tay chàng nhìn thật mạnh mẽ và uy quyền. Nàng cưỡng lại hành động rút tay nàng ra, vì nếu làm như vậy nàng sẽ trông giống như một đứa trẻ hoảng sợ.
Chàng nói một cách dịu dàng.
- Em đã từng bao giờ mong muốn một ai đó trên thế giới này nhiều đến nỗi điều đó làm cho cơ thể em đau đớn chưa ?
- Không ! – Nàng suy nghĩ và trả lời – Đôi lúc em thèm muốn có được vẻ bề ngoài và cách cư xử của một vài người, nhưng chưa bao giờ đến mức độ đó. Em hạnh phúc với con người và cuộc sống hiện tại của em ! – Điều đó là sự thật, nàng nghĩ. Trong những năm qua, kể từ khi nàng mười lăm tuổi, nàng đã cảm thấy sung sướng, và bây giờ nàng đang cực kỳ vui sướng. Hoặc hầu như là như vậy. Mới chỉ có vài tuần kể từ khi nàng được Lionel hộ tống và biết về chàng nhiều hơn. Và sau đó là lễ cưới của họ và họ sẽ sống với nhau suốt cuộc đời còn lại. Niềm hạnh phúc của nàng chẳng bao lâu nữa sẽ trở thành điều hạnh phúc nhất. Nàng đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Phải chăng cuộc đời không thể nào kỳ diệu và êm ả như vậy được ?
- Vậy đấy ! – Bá tước Thornhill nói một cách dịu dàng – Anh đã cảm thấy ghen tị, bây giờ anh rất ghen tị. Anh chưa bao giờ đố kị với bất cứ một người đàn ông nào nhiều như sự đó kị hiện giờ với Kersey!
- Không ! – Nàng nhìn chàng với một cái nhìn đau khổ, môi nàng tạo ra từ đó đúng hơn là nói to ra điều đó – Điều này thật là ngu ngốc !
- Thật sao ? – Bàn tay của chàng nhích lại gần nàng hơn.
Nhưng cuối cùng nàng cũng rút bàn tay nàng ra để xoay sang hướng bên kia của khu vườn và quay trở lại hướng ban công. Nàng mắc phải một xai lầm khi xoay người hướng về phía chàng. Và đang nhìn vào mắt chàng. Và dừng lại. Và có gì đó thật dịu dàng và thật đau đớn trong đôi mắt chàng.
Chàng hôn nàng.
Chỉ là môi chàng đặt trên môi nàng. Bàn tay chàng không hề chạm vào nàng. Nó thật là dễ chịu. Nhưng nàng đứng yên một chỗ trong một lúc với cảm giác môi chàng đang đặt trên môi nàng. Môi nàng hé mở. Ấm áp, ẩm ướt.
Chàng ngừng hôn nàng và nàng nhận ra những gì đã xảy ra. Nàng được một người đàn ông hôn. Lần đầu tiên.
Không phải bởi Lionel.
Mà là Bá tước Thornhill.
Và nàng thậm chí không ngăn cản chàng hoặc quay đầu nàng đi.
Nàng cũng không hề bạt tai chàng.
- Đi nào ! – Giọng nói của chàng thật dịu dàng – điệu vũ chắc đã kết thúc, anh sẽ hộ tống em quay trở lại phòng khiêu vũ.
Nàng đặt bàn tay của mình lên cánh tay chàng và đi bên cạnh chàng như chưa từng có gì xảy ra. Nàng không hề phản đối hay trách mắng. Chàng cũng không hề biện minh hay xin lỗi.
Nụ hôn chỉ là một phần thông thường của một cuộc tản bộ giữa một người đàn ông và một người đàn bà thay vì là khiêu vũ cùng nhau.
Có lẽ là như vậy. Có lẽ là nàng ngờ ngệch hơn là nàng nhận thấy.
Nhưng dĩ nhiên là không phải vậy. Nụ hôn là một điều gì đó mà một người đàn ông và một người đàn bà chia xẻ khi họ chuẩn bị cưới nhau. Thậm chí có lẽ chỉ xảy ra khi họ đã hoàn toàn cưới nhau.
Nàng sắp sửa kết hôn với Tử tước Kersey. Nàng đã từng trông đợi một cách thiết tha là anh sẽ là người đầu tiên hôn nàng. Anh sẽ là người đầu tiên, và là người duy nhất làm điều đó.
Và bây giờ mọi thứ đều hỏng cả.
Bá tước nghĩ là thời gian mà họ quay lại phòng khiêu vũ thì thật tuyệt. Âm nhạc vừa dừng lại khi chàng dẫn nàng đi qua cánh cửa sổ kiểu Pháp để đến bên cạnh dì Agatha. Chàng cúi người chào và rời đi, và nàng thấy mình giống như một người đàn bà hư hỏng khi đứng bên cạnh dì nàng, và cảm thấy mọi người nhìn nàng với cái nhìn phản đối.
Mọi việc đã hỏng hết rồi !
*****************************
Tử tước Kersey tìm thấy Bá tước Thornhill bên ngoài phòng khiêu vũ, ngay đầu cầu thang. Bá tước hình như là rời đi ngay khi vũ điệu mới bắt đầu.
- Thornhill ! – Tử tước gọi – Chỉ một lát thôi, làm ơn ! – và Tử tước cười nụ cười sáng chói của anh với quý bà Coombes, người đang khoác tay anh trai và anh đi tiếp xuống cầu thang đến chỗ Bá tước Thornhill.
- Vâng ! – bàn tay của Bá tước cầm quanh cái kính một mắt của anh.
Tử tước Kersey kiềm chế sự tức giận của mình, tỉnh táo nhận thức mọi thứ xung quanh anh.
- Đó không phải là một sự khôn ngoan lắm đâu ! Anh phải biết là vị hôn thê của tôi, chẳng bao lâu nữa là sẽ là vợ tôi, không bị trông thấy đi cùng với anh, nàng cũng không bị trông thấy là đi ra khỏi phòng khiêu vũ với anh !
- Thật vậy ư ? – đôi mắt của Bá tước mở to – có lẽ anh và quý cô Winwood nên có một cuộc chuyện trò đấy Kersey, có thể là anh có một vài ảnh hưởng với nàng cũng nên !
- Nàng vô tội ! – lỗ mũi của Tử tước nở rộng, nhưng chàng nhận thức được là thực tế họ đang bị tất cả mọi người ở trên và dưới cầu thang quan sát – Tôi biết trò chơi của anh là gì Thornhill, tôi biết ý định của anh. Tốt hơn là anh nên chấm dứt nó, nếu không nó sẽ trở thành điều tồi tệ nhất của anh !
- Thật là thú vị ! – Bá tước đeo kính lên mắt và quan sát từ đầu đến chân Tử tước với vẻ chậm rãi. – Ý của anh là sẽ có một sự thách đấu phải không ? Vũ khí sẽ do tôi chọn đúng không ? Tôi có một vài kỹ năng với cả kiếm và súng ngắn. Hay là anh sẽ phá hoại danh tiếng của tôi ? Không thể làm được điều đó đâu, anh bạn thân mến ! Danh tiếng của tôi chẳng còn gì để mà phá hủy nữa. Tôi bị cho là đã quyến rũ mẹ kế của mình, làm cho bà có con, và bỏ trốn với bà, để cho cha tôi chết với một trái tim tan nát. Những điều đó không đủ tàn ác, vì sau đó tôi còn bỏ rơi bà tại nước ngoài một mình giữa những người xa lạ. Và bây giờ tôi ở đây, như một vị khách được mời trong một sự kiện đình đám ở London. Không đâu Kersey, tôi không tin là anh có thể phá hủy danh tiếng của tôi thêm nữa khi mà thật sự anh đã làm xong rồi !
- Rồi anh sẽ thấy ! – Tử tước đột ngột quay lại, đi lên cầu thang lại – Hai người chúng ta có thể chơi trò chơi của anh, Thornhill. Thật là thú vị khi khám phá ra ai là người trong hai chúng ta có những kĩ năng vượt trội hơn.
- Thật là hấp dẫn ! – Bá tước tỏ vẻ đồng tình – Tôi bắt đầu cảm thấy thích Mùa Lễ Hội nhiều hơn rồi đấy ! – Chàng lịch sự cúi chào và sau đó tiếp tục đi xuống cầu thang.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
190 chương
29 chương
5 chương
87 chương
9 chương
11 chương
85 chương
13 chương