Thiên Tài Tướng Sư
Chương 76 : Khoa báo chí - tin tức
- Đùa hả!
- Cậu bạn này thực biết đùa, ngày đầu tiên đến truờng đã dám trêu chọc hoa hậu giảng đường?
- Người khoa nào vậy ? Sau này muốn tìm cậu ta xin chút kinh nghiệm, chỉ nhìn kiểu dám mặt dạn mày dày thế này, cho dù không tán được hoa hậu giảng đường, tuyệt đối cũng có thể cưa được mỹ nữ...
Mấy sinh viên chung quanh thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi kinh ngạc há to miệng, mặc dù có người nói người thục nữ yểu điệu khiến quân tử chết mê chết mệt, nhưng sinh viên mới mà có dũng khí như thế, bọn hắn thật đúng là lần đầu tiên thấy.
Đang cùng mọi người kinh ngạc, Trịnh Thư Lượng phản ứng lại trước tiên, giữ chặt Diệp Thiên, nói:
- Diệp Thiên, cậu ... cậu làm gì vậy? Vu Thanh Nhã, cậu ấy... cậu ấy ngồi xe lửa còn chưa tỉnh ngủ, cậu đừng để ý nha...Ở trong trường đại học, bất kể là hoa hậu giảng đường hay là mỹ nữ, luôn được mọi người che chở, mỹ nữ của đại học Thanh Hoa lại cao ngạo, cũng không biết có bao nhiêu người đã bẽ mặt trước mặt Vu Thanh Nhã, Trịnh Thư Lượng không muốn để Diệp Thiên bị đả kích.
Nhưng điều mà Trịnh Thư Lượng không nghĩ tới chính là, Vu Thanh Nhã căn bản là không nghe thấy lời của hắn, mà là chăm chăm nhìn Diệp Thiên, ánh mắt kia, tựa hồ... trong sự phẫn nộ còn mang theo một tia hoan hỉ.
- Diệp Thiên! Cậu lại trêu ghẹo mình, mình ... mình đánh chết cậu!
Mọi người đang chờ đợi núi lửa bùng nổ không ngờ, người trước mặt tuy rằng được xưng là mỹ nữ núi băng, chẳng bao giờ có thái độ trước mặt nam sinh, sau một hồi ngây người, đột nhiên lách đi qua cái bàn bên cạnh, giương nanh múa vuốt đòi đánh sinh viên mới kia.
- Hắc hắc, vui thôi mà, vui đùa thôi, Vu Thanh Nhã, cậu càng ngày càng đẹp ra...
Diệp Thiên đứng ở đó, mang nụ cười trên mặt, cũng không tránh né, cho Vu Thanh Nhã thoải mái giơ nắm tay nhỏ đánh vào trên người, ở trong đầu Diệp Thiên, dường như lại đang nhớ tới mười năm trước, một đôi bạn một nam một nữ cãi lộn trong sân trường ở nông thôn.
Tuy rằng thời gian không như trước, hoàn cảnh chung quanh cũng thay đổi, nhưng thiếu nữ trước mắt vẫn như cũ, thậm chí cái thái độ sau khi bị bắt nạt này cũng giống mười năm trước như đúc.
Vu Thanh Nhã dừng tay lại, tức giận nói:
- Diệp Thiên, nói chuyện với cậu mà cậu không giữ lời gì hết...
- Mình không giữ lời bao giờ vậy?
Diệp Thiên cười hỏi, hắn phát hiện vóc dáng Vu Thanh Nhã cao lớn hơn rất nhiều so với mấy năm trước, đi với đôi dép cao gót, lại có vẻ không thấp hơn so với mình bao nhiêu, nhưng từ ngũ quan, còn có thể thấy được bóng dáng tiểu cô nương năm đó.
- Cậu nói phải thi trường Thanh Hoa, sao mình thi vào được, cậu lại...
Hơn một năm nay, trong lòng Vu Thanh Nhã luôn luôn tràn ngập oán hận, vì hết lòng tuân thủ hứa hẹn lúc nhỏ kia, cô đã thi được vào trường đại học Thanh Hoa, nhưng lật tung cả danh sách sinh viên đỗ năm trước, cô cũng không phát hiện tên Diệp Thiên.
- Không phải mình thi vào được đó thôi...
Diệp Thiên nhìn thấy Vu Thanh Nhã tức giận, nhỏ giọng nói:
- Cậu cũng biết, mình ngu ngốc, học tập lại không tốt, còn lưu lại năm nhất, để cho cậu cơ hội làm chị khóa trên còn không được sao?
Tiếng Diệp Thiên tuy nhỏ, nhưng vẫn có không ít người bên cạnh nghe được, nhất thời mọi người đều tỏ vẻ xem thường, tiểu tử này thật sự là biết lừa đảo.
Đại học Thanh Hoa là chỗ nào? Đó là trường Trạng Nguyên, học sinh ưu tú các tỉnh thị cả nước mới có thể vào, nếu dựa theo lời Diệp Thiên, lưu ban ôn tập một năm có thể thi đỗ, phỏng chừng hàng năm sẽ có không ít người không tham gia thi.
- Mồm mép láu lỉnh, thật giống năm đó...
Vu Thanh Nhã nghe Diệp Thiên nói, nở nụ cười, như đóa hoa bách hợp nở ra hương thơm, vẻ tươi cười và sắc hồng trên mặt tỏa ra sức sống thanh xuân, mọi người nhìn thấy đều tỏa sáng hai mắt, cảm giác nếu có mỹ nữ cười với bọn hắn như thế, thì phải chết cũng đáng.
Vu Thanh Nhã cùng Diệp Thiên nói xong vài câu chuyện, bỗng nhiên cảm giác được có chút không đúng, nơi ghi danh vốn ầm ỹ, sao đột nhiên tịch yên tĩnh lạ thường?
Nhìn bốn phía, nét tươi cười của Vu Thanh Nhã trở thành đỏ bừng, cảm thấy ánh mắt tất cả mọi người trên sân trường, đều đang tập trung ở trên người mình.
- Nói quá rồi!
Diệp Thiên cũng đã phát hiện thấy điểm này, nhưng nhìn thấy người bạn lúc nhỏ, vừa rồi thật sự là không nhịn được muốn trêu chọc cô bạn, nhưng khiến cho mọi người chú ý, lại không phải ý của Diệp Thiên ngay từ đầu.
Nghĩ đến đây, Diệp Thiên vội vàng kéo Trịnh Thư Lượng, còn đang ngẩn người bên cạnh, nói:
- Anh Trịnh, chúng ta đi làm thủ tục đi...
- A, đi... Đi, đi làm thủ tục...
Trịnh Thư Lượng bị Diệp Thiên kéo, hồi phục thần trí.
- Diệp Thiên, cậu đừng nghĩ muốn chạy, mình dẫn cậu đi làm thủ tục!
Vu Thanh Nhã lại kéo Diệp Thiên lại,- Dung Dung, mình dẫn bạn cũ đi làm thủ tục, cậu giúp mình trông nom chút nha...
Ba, bốn năm trước, Diệp Thiên từng đi qua Thượng Hải một lần, nhưng sau khi đưa cho Vu Thanh Nhã một món đồ, liền lấy cớ đi dạo rồi đi luôn, thấm thoát đã vài năm không gặp, Vu Thanh Nhã cũng không muốn để Diệp Thiên chạy nữa.
- Đây là ... Đây là mỹ nữ đi cùng ư? Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - - Đúng vậy, hai người này là quan hệ như thế nào?
- Còn phải hỏi sao? Nhất định là một đôi, hơn nữa ước chừng là một đôi thanh mai trúc mã đấy!
- Mau, đi lên báo trường đăng tin đi, hoa hậu giảng đường cùng sinh viên mới ôn chuyện xưa, tin trang nhất báo Thanh Hoa nha!
Không đợi mấy người Diệp Thiên đi ra khỏi sân thể dục, phía sau giống như là đốt lên thùng thuốc súng, ầm ầm nổ vang , hoa hậu giảng đường theo đuổi sinh viên mới, sinh viên mới lại còn có vẻ không tình nguyện, đây quả thực chính là tin tức tuyệt hảo đây.
Nhóm mật thám Trong trường học lại bàn tán xôn xao xung quanh chuyện vừa rồi, người trong hội học sinh cùng Diệp Thiên nói chuyện lúc trước có vẻ đang buồn bực, chính mình đường đường là một Chủ Hội Tịch Học Sinh cũng chưa từng nói chuyện với hoa hậu giảng đường được mấy câu, lại bị sinh viên mới giành trước .
- Diệp Thiên, làm sao cậu vẫn còn xấu xa như vậy ?
Nghe được phía sau truyền đến tiếng nghị luận, với khuôn mặt luôn luôn đỏ ửng không ngừng Vu Thanh Nhã lui xuống đi sau.
Kỳ thật vừa rồi khi cô nhìn thấy Diệp Thiên phản ứng như vậy, cũng không có chuyện tình yêu nam nữ, chẳng qua là thấy bạn rất thân từ thuở nhỏ, có cùng một chút kỉ niệm, theo bản năng phản ứng vậy mà thôi.
Nhưng bây giờ nghe thấy tiếng nghị luận, tâm trạng Vu Thanh Nhã cũng không thể bình tĩnh lại ngay, bóng dáng Diệp Thiên trong lòng lúc nhỏ, người thiếu niên tên Diệp Thiên mấy năm trước, và bây giờ là Diệp Thiên bên cạnh, có nhiều thứ không thay đổi.
Vu Thanh Nhã phát hiện, vô luận là người nào, trong thời kì nào, cũng đều để lại ấn tượng rất sâu trong lòng cô, ngay cả người mà cô mới thấy không đến năm phút này.
Diệp Thiên cũng không hiểu tại sao mình vừa thấy Vu Thanh Nhã đã nghĩ cách trêu ghẹo cô, nhưng hắn cũng biết sự tình không thể quá đáng, lập tức cười nói:
- Chị khóa trên, tôi thật sự đói bụng, đợi lát nữa làm thủ tục xong, chị cần mời tôi ăn cơm nha...
- Được, đàn em Diệp Thiên, lát nữa chị mời em ăn cơm...
Diệp Thiên kêu một tiếng chị khóa trên này khiến cho mặt mày Vu Thanh Nhã hớn hở, nói sao thì lúc này mình vừa bị Diệp Thiên bắt nạt, hiện tại lại trở thành đàn em của mình, chẳng phải là cho mình cơ hội tốt để bắt nạt lại hắn?
- Người này... người này là thế nào? Lại muốn mỹ nữ mời cơm...
Nghe được hai người đối thoại, trong lòng Trịnh Thư Lượng nhất thời dâng lên chút bất bình, chỉ cần Vu Thanh Nhã gật đầu, người nguyện ý mời cô dùng cơm có thể xếp hàng từ truờng Thanh Hoa đến trường đại học Bắc Kinh ấy chứ.
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
81 chương
1562 chương
338 chương
64 chương
44 chương
314 chương