Thiên Tài Tướng Sư
Chương 63 : Tám năm
Nghe chuyện Vương Doanh kể xong, hai lớn một nhỏ ba người trong cái nhà này đều mắt trợn tròn mồm há hốc. bọn họ không ngờ chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, trong huyện thành lại xảy ra nhiều chuyện đến thế…
Diệp Đông Bình trong lòng nghĩ ác giả ác báo, Đới Vinh Thành làm nhiều việc ác, xứng đáng có kết cục này. Đương nhiên, ông cũng thấy thật trùng hợp, tại sao mấy chuyện này lại xảy ra cùng một lúc?
Còn Phong Huống lại nhìn sang Diệp Thiên đầu tiên. Tất cả công lao này đều thuộc về Diệp Thiên. Theo anh thấy, không có Diệp Thiên ra tay, tên Đới Vinh Thành sẽ không đen đủi đến thế.
Hơn nữa, khi những chuyện xấu xa mà Đới Vinh Thành làm bị bày ra trước mắt, người khác chưa hiểu điều gì, trong lòng Phong Huống đã rõ.
Lúc anh ta đi tới nhà phó chủ nhiệm đưa thư, đã xem qua nội dung bên trong. Tuy Phong Huống không biết nhiều chữ, nhưng huyện ủy và thời gian kỳ hạn anh ta vẫn đọc được, vừa hay lại chính là ngày Đới Thành Vinh xảy ra chuyện.
Nghĩ đến đây, trong lòng Phong Huống càng thêm kính sợ Diệp Thiên bội phần, muốn khiến ai đen đủi thì người đấy phải đen đủi, thật đúng là phép thần tiên.
Tạm thời không nói đến phản ứng của Diệp Đông Bình và Phong Huống. Lần này thì đến Diệp Thiên trong lòng có chút mơ hồ khó hiểu. Cậu ta đâu dám đoạn ngôn Đới Thành Vinh bốn chân bề thế, mới chỉ là thay đổi chút phong thủy chỗ ở của hắn thành nơi tuyệt địa âm u thôi mà.
Xét đến cùng thì chuyện Vương Doanh nói hoàn toàn có căn cứ, thực sự không phải là bịa đặt thêm thắt mà ra. Những tội lỗi xấu xa này thu thập lại cùng lúc bày ra. Cuối cùng vẫn là chỗ phong thủy đó phát huy tác dụng, Diệp Thiên trong lòng cũng chẳng có gì.
Mãi cho tới khi Vương Doanh đi rồi, ba người mới xem như trở về trạng thái bình thường, Diệp Đông Bình mặc dù ngoài miệng chẳng nói gì nhiều, nhưng đôi mắt hân hoan của ông đã để lộ ra hết niềm vui sướng trong lòng.
Phong Huống càng vui mừng hơn khi lôi ra năm trăm dây pháo mua từ mấy hôm trước đem treo trước cổng, tiếng pháo nổ vang trời động đất, cũng đủ để xua tan đi những lo lắng không vui trong lòng người trong suốt thời gian dạo đây.
Đến lúc tối, Diệp Thiên nhân cơ hội bố mình và Phong Huống lúc tối uống nhiều, lén lẻn vào trong đại viện phía đông thành, lấy mấy tấm gương mà lúc hành pháp sử dụng đều đem hết về.
Trận pháp đã phá, không đầy ba ngày, cát khí sẽ xua đuổi hung khí ở đây. Ai cũng không thể nhìn ra manh mối gì. Làm xong chuyện này, Diệp Thiên cảm giác như trút được một tảng đá lớn.
Dường như câu nói "quý nhân tương trợ" của lão đạo sĩ đang ứng, từ sau khi đám lưu manh của Đới Tiểu Hoa bị tóm, những ngày tháng tốt đẹp của trạm thu mua lại trở lại.
Với sự nỗ lực cùng những mối quan hệ xã hội tốt đẹp của Phong Huống, trạm thu mua của Đới Tiểu Hoa ngày trước cũng đã được anh ta nhận thầu lại. Diệp Đông Bình quản lý hai trạm thu mua và phụ trách quan hệ ngoại giao với một số cơ quan chính phủ, Phong Huống từ dưới quê tìm lên mấy anh em nhanh nhẹn đáng tin cậy phụ trách việc thu mua phế phẩm. Bản thân anh thì ngày ngày bên ngoài lo tìm các mối hàng từ những người nhặt rác.
Trong thời gian vẻn vẹn một tháng, những người nhặt rác trong cái thành huyện bé nhỏ này đều tụ hợp lại với nhau. Một lượng lớn phế phẩm mỗi ngày được chuyển tới đây. Công việc kinh doanh những thứ bỏ đi như thế này, nhưng Diệp Đông Bình và Phong Huống đã lặng lẽ tích lũy cho mình một thùng vàng không nhỏ.
Còn bọn Đới Tiểu Hoa, tháng thứ ba sau khi bị bắt, tòa án đa ra phán quyết. Đám côn đồ do Đới Tiểu Hoa cầm đầu bị xử phạt nghiêm khắc . Ngoại trừ Đới Tiểu Hoa bị xử tử hình ra, những người khác bị phạt lần lượt từ hai đến ba mươi năm tù. Tuyên án khiến cho Diệp Đông Bình và Phong Huống không khỏi vỗ tay thỏa mãn.
Còn về Đới Vinh Thành, thật bất ngờ là hắn lại tránh được sự trừng trị của pháp luật. Nhưng người biết trời biết, nếu để Đới Vinh Thành tự bản thân chọn lựa, chắc hẳn tên ham sống sợ chết như hắn sẽ chọn ngồi tù, nhưng ông trời đâu có ưng thuận dễ dàng như vậy.
Vào chính tháng thứ hai sau khi bị bắt, hắn nôn ra máu và được xác nhận là đã mắc ung thư gan giai đoạn cuối. Thậm chí chưa kịp đợi phán quyết xử Đới Tiểu Hoa xong, hắn đã sớm trong bệnh viện giã từ dương thế.
Diệp Thiên lúc này, mới thật sự nhận thức được chỗ sát hại ghê gớm của phong thủy. Trong lòng vô cũng vui sướng, nhưng cũng có chút kính sợ, lại càng lĩnh hội ra lời sư phụ dạy.
Sau khi kết thúc án, mấy chục bức tranh chữ đó lại trở về trong tay Diệp Đông Bình. Diệp Đông Bình liền bỏ ngay ra một khoản tiền lớn, mua một cái tủ bảo vệ cho xí nghiệp, đặt ngay trong trạm thu mua.
Thời gian trôi đi, vụ án từng một thời kinh động cả cái huyện thành nhỏ bé này cũng dần dần được lắng xuống.
Nhưng Diệp Thiên từ sau khi trải qua chuyện này, dường như chỉ trong một đêm đã lớn lên rất nhiều. Sau khi khai giảng năm học mới, bỏ được thói xấu thích chọc phá bạn bè cùng học, trở thành một đứa trẻ ngoan biết nghe lời.
Thêm vào đó lúc cha con nói chuyện, Diệp Thiên cũng không đả động tới chuyện phong thủy tướng thuật nữa rồi. Điều này khiến cho Diệp Đông bình vô cùng vui sướng, đem toàn bộ tinh thần sức lực tập trung cho công việc kinh doanh phế phẩm ở trạm thu mua.
Duy chỉ có một điều nhỏ khiến Diệp Đông Bình không vừa ý đó là, mùa hè hàng năm, lão đạo sĩ đều sẽ xuống núi, đưa Diệp Thiên mất tích hai tháng. Hai tháng này rốt cuộc trải qua những gì, Diệp Đông Bình ít nhiều cũng có thể đoán ra vài phần.
Một năm trước khi Diệp Thiên tốt nghiệp cấp ba, giữa hai cha con đã xảy ra một cuộc cãi vã. Đó chính là việc Diệp Thiên quyết định từ bỏ một năm thi đại học, để dành thời gian cho một chuyến du lịch.
Mặc dù Diệp Đông Bình ra sức phản đối, nhưng trước sự chững chạc như một người trưởng thành của cậu con trai, cuối cùng ông cũng gật đầu đồng ý.
Diệp Thiên cũng không thất hứa, vào năm thứ hai trước kì thi đại học, cậu đã trở về thị trấn với tờ giấy báo điểm tuyệt đối 30 trong tay, thi đỗ vào trường đại học Thanh Hoa mà bố cậu đã học trước đây.
Trước cánh cổng quen thuộc, hai cái bóng một cao một thấp đang chìm dần dưới ánh mặt trời lặn. Thác nước nhỏ cách đó không xa nước chảy ào ào, làm dịu đi cảnh sắc chói chang của mùa hè nóng nực.
Trong hai cái bóng ấy, dáng vẻ cao cao là của cậu thiếu niên, hai mắt có thần, khuôn mặt thanh tú, thêm vẻ ngây thơ non nớt của một cậu thiếu niên đang lớn.
Nhưng khi người thiếu niên ấy nhíu mày, con người bỗng trở nên trầm tư hẳn, toát ra một khí chất lạ thường, cho người ta một cảm giác tin cậy sâu sắc.
- Sư phụ, tiểu Thiên lần sau đến thăm người, chắc cũng phải nửa năm nữa, người phải nhớ bảo trọng đấy!
Tám năm như một vòng luân hồi. Thời gian khiến cho người và việc trên thế gian này đổi thay.
Đứa trẻ Diệp Thiên hồi đó, bây giờ đã lớn thật rồi. Chàng thanh niên cao 1.82cm đứng bên ông lão lưng đã còng xuống.
Trông thấy dáng vẻ hiền từ như một tiên ông với bộ râu bạc phơ của sư phụ, Diệp Thiên không khỏi suy tư. Tám năm nay cậu đã quen với thế sự tang thương sinh ly tử biệt. Dường như đang có một bàn tay nào đó bóp nghẹn lấy tim cậu, một cảm giác đau đớn khẽ len lỏi qua.
Khác với trước đây, lần này là chuyến du lịch dài nhất của Diệp Thiên. Sau khi xa cách một năm trở về trên núi, Diệp Thiên nhận ra sư phụ cũng không thể kháng cự lại được sự bào mòn của thời gian. Những chấm đồi mồi già nua đã hiện dần khắp trên khuôn mặt thầy.
- Con ngốc ạ, sư phụ sống hơn trăm tuổi rồi, sống đủ vui rồi, chết có làm sao? Theo ta tính toán, ta vẫn còn hai năm hưởng dương nữa, đến lúc đó con kịp đến là được rồi. Tướng thuật của sư phụ, còn cần con tới kế thừa…
Nghe Diệp Thiên giọng run run nói xong, lão đạo sĩ cảm thấy được tình cảm hồn nhiên yêu kính thầy từ đứa trẻ nhỏ. Lập tức ông cười to, nụ cười vẫn như trước đây, đưa tay ra xoa đầu Diệp Thiên, nhưng phát hiện ra rằng đã không dễ dàng như trước nữa rồi.
- Sư phụ!
Diệp Thiên cố nén cảm xúc trong lòng, quỳ xuống trước mặt lão đạo sĩ, gục đầu sà vào lòng thầy.
Ngày xưa sư phụ tay bắt tay dạy cậu khí thuật, không ngớt truyền dạy tướng pháp, một già một trẻ dưới đèn đàm luận.
Ngày xưa đứa trẻ tinh nghịch trêu chọc sư phụ, nhưng rồi tiếng cười sảng khoái khoan dung của sư phụ lại làm cho chính đứa trẻ ấy rơi nước mắt.
Truyện khác cùng thể loại
1360 chương
575 chương
45 chương
122 chương
40 chương
60 chương
113 chương