Thiên tài triệu hồi sư

Chương 657 : Xuất chiêu nhỏ, trừng phạt lớn.

Edit: Mavis Clay Vân Phong đứng trên không rũ mắt nhìn Ngọc Liên tơi tả ngã bên dưới. thần sắc lạnh băng như nữ vương cao cao tại thượng. Người tộc Nạp Khê ai nấy đều ngạc nhiên, đây chính là nhân tài của Nạp Khê tộc đó. Vậy mà chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã nhận lấy kết cục thảm hại như thế này. Người Nạp Khê tộc không khỏi chấn động, Vân gia… hình như không hề khốn khó như Ngọc Liên đã nói. Nếu thực sự khốn khó như thế thì sao lại xuất hiện được một hậu bối như thế? Ngọc Liên nghiến răng, cánh tay chống người nhảy lên. Đôi mắt ẩn chứa sự tức giận nhìn leenm bàn tay hơi run đã dần bình phục.Nắm chặt trường tiên, tim Ngọc Liên tràn đầy sự không cam lòng. Cảnh giới Thần Vương, sao nàng ta có thể đạt tới Thần Vương chỉ trong thời gian ngắn như thế? Lần trước mặt nàng, cùng lắm chỉ là Tôn Thần cấp ba thôi mà. Khi đó Vân Phong còn không có khả năng trở tay với nàng. Bây giờ… tình huống đã hoàn toàn đảo ngược rồi. Nàng ta hoàn toàn không có khả năng chống lại. Ngọc Liên vừa không cam lòng vừa cảm thấy xấu hổ, khi nãy rơi xuống chật vật như thế hiển nhiên cực kỳ mất mặt, còn nghe tiếng bàn tán xung quanh của người trong tộc, mặt của nàng ta càng nóng hơn. Nàng không thể nào mà đã tới Thần Vương được. Ngọc Liên nắm chặt trường tiên, cho dù Vân Phong có yêu nghiệt cỡ nào cũng không thể tới Thần Vương rồi được. Đòn vừa nãy chắc chắn là đã dùng cách gì đó. Ngọc Liên tự mê hoặc bản thân, khơi lại ý chí chiến đấu, mủi chân dùng sức lại nhảy lên bầu trời. Vân Phong nhíu mày, nàng ta vẫn chưa chịu thua? Đòn vừa rồi rõ ràng nàng đã thể hiện rất rõ hơi thở Thần Vương của mình, bị đánh sưng người rồi vẫn muốn lao lên? Ngọc Liên cắn môi, “Cảnh giới Thần Vương? Hừ! Vừa rồi chắc chắn là do ngươi dùng thủ đoạn. Vân Phong, ngươi đừng hòng dùng chút thủ đoạn tạp nham này vượt qua ta.” Vân Phong ngạc nhiên, sau đó đột nhiên cười phá lên, cuối cùng cũng hiểu tâm lý của nàng ta, xem ra khả năng tự mê hoặc bản thân đã đạt tới mức cực đại rồi, sự thật rõ ràng như thế nàng lại không tin, còn nói là dùng thủ đoạn? Đúng là buồn cười mà! “Ngươi không đoán bừa thì sẽ chết à?” Vân Phong lạnh lùng nói, mặt Ngọc Liên đột nhiên đỏ bừng, vì những lời nói này của nàng khiến nàng ta thẹn không có chỗ trốn. “Ta sẽ không thua ngươi! Tuyệt đối sẽ không!” Ngọc Liên vung trường tiên trong tay. “Ầm!” một tiếng xé toạc bầu trời. Khúc Lam Y lạnh lùng quan sát, đổi lại là hắn, hắn sẽ không xuống tay lưu tình với nữ nhân kia, đòn vừa rồi của tiểu Phong Phong vẫn còn quá nhẹ nhàng. Nên đánh nữ nhân kia liệt luôn dưới đất, không có khả năng phản kháng luôn mới đúng. Vân Phong nhếch môi, nếu nàng ta đã cố chấp như thế, thì tiếp theo nàng cũng không cần phải nể tình nữa. Ngọc Liên bắt đầu sinh độc ác, Chiến Khí Tôn Thần cấp tám tỏa ra mênh mông, bao bọc toàn thân nàng ta, trông như đốt lên một ngọn lửa quanh người. Hơi thở Tôn Thần cấp tám nhanh chóng tỏa ra, những người Nạp Khê tộc khác không khỏi cảm thán, “Không hổ là nhân tài kiệt xuất, chỉ mới nhiêu đó tuổi đã tới Tôn Thần cấp tám rồi.” “Ngọc Liên tiểu thư sẽ không thua!” Mấy cô gái ủng hộ Ngọc Liên cao giọng hô lên, “Đánh bại Vân Phong đi!” Trường tiên lại vung lên, chiến khí lao ra theo đầu roi, như ngọn lưỡi hái cắt về phía Vân Phong. Chiến Khí như dao, vô cùng hung mãnh. Vân Phong cười khẩy, ma trượng trong lòng bàn tay vung lên. Hỏa Nguyên Tố hóa thành hỏa long tỏa ra ngút trời, chẻ đôi lưỡi hái chiến tức, xé tan thành từng mảnh nhỏ. Hơi thở Thần Vương không còn cất giữ chút nào biểu lộ hoàn toàn, làm người Nạp Khê tộc kinh ngạc không thôi. Bản edit đầy đủ được up vào tối ngày 25/7/2020 Lục không nghiên mực trên mặt cũng không có nét mặt gì, nhưng chính là bởi vì như vậy mặt không chút thay đổi mới để cho Diệp Tiêu sợ run chốc lát. Lục không nghiên mực là thật tức giận. Diệp Tiêu còn chưa mở miệng, lục không nghiên mực trước nói: "Không tiễn." Diệp Tiêu tức cười, không thể làm gì khác hơn là chắp tay, từ lục không nghiên mực bên cạnh đi ra ngoài. Lục không nghiên mực lúc này mới nhìn về phía phương cẩn cành, nói: "Chính ta tại trên lầu phòng ngủ trong chờ ngươi, cùng ngươi bọn muội muội nói dứt lời chuẩn bị trở về đi gọi ta là." "Tốt." Phương cẩn cành len lén liếc mắt nhìn lục không nghiên mực sắc mặt của, vội đồng ý. Lục không nghiên mực trở lại trên lầu về sau, phương cẩn cành lại lôi kéo hai muội muội nói một lúc lâu lời nói, trời cũng dần buông xuống về sau, nàng mới cùng hai muội muội cáo biệt. Phương cẩn cành đi trên lầu kêu lục không nghiên mực về nhà, nàng vào phòng ngủ, vòng qua cá lội lượn quanh trì thêu bình đi tới bên giường, phát hiện lục không nghiên mực nằm nghiêng ở trên giường, không ngờ như thế mắt. Cũng không biết là không phải ngủ thiếp đi. Phương cẩn cành không khỏi nhón chân lên lại gần, ở trước mặt hắn ngồi chồm hổm xuống, theo dõi hắn mặt của cẩn thận nhìn nhìn. Lục không nghiên mực chợt mở mắt thời điểm, phương cẩn cành giật mình, ngửa người về phía sau, thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất. Lục không nghiên mực vội lấy tay, ở nàng ngã xuống trước lôi nàng ở, lại khẽ dùng sức, lôi nàng đến trên giường. "Lá gan nhỏ như vậy." Lục không nghiên mực không nhịn được chuyện cười nàng. "Là như vậy sao? Thật không phải là ngươi cố ý làm ta sợ?" Phương cẩn cành ngước đầu, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn lục không nghiên mực. "Ta hù dọa ngươi làm cái gì." Lục không nghiên mực đem phương cẩn cành làm thành một khối gối mềm một dạng ôm vào trong lòng, "Nghỉ một lát lại." Phương cẩn cành không quá tình nguyện uốn éo người, oán trách nói: "Ngươi ôm ta đây sao chặt làm cái gì, váy phải ra khỏi nếp may á!" Lục không nghiên mực không đáp, hắn lần nữa nhắm mắt lại, trên mặt dẫn theo điểm mỏi mệt. Phương cẩn cành ngước đầu nhìn lục không nghiên mực, nhìn hắn lại như thế bộ dáng, liền cũng ngoan xuống, lẳng lặng nhìn hắn, hận không được đem hắn mỗi một cái lông mi cũng đếm rõ ràng. Thật ra thì phương cẩn cành cũng không hận tĩnh nhớ lại sư thái, không phải là bởi vì nàng là mình mẹ đẻ mà lựa chọn tha thứ, mà là phương cẩn cành cũng không cảm thấy có hận nàng cần thiết. Hận một người quá mệt mỏi, phương cẩn cành không muốn vì không phải quá đáng được người của hao phí tinh lực. Trôi qua dễ dàng, không buồn không lo một điểm cũng không thật là tốt sao? Phương cẩn cành cảm thấy nàng cùng tĩnh nhớ lại sư thái giữa còn sống đều không cần gặp nhau chính là kết quả rất tốt rồi. Khác. . . . . . Phương cẩn cành vẫn nhớ lục không nghiên mực đã nói với nàng này không thể tưởng tượng nổi kiếp trước, ngày đó lục không nghiên mực chỉ là thô sơ giản lược mấy câu, nói cũng không phải rất rõ ràng, phương cẩn cành cũng không phải quá hiểu, mà những thứ kia xảy ra ở kiếp trước chi tiết nàng cũng không muốn biết. Cái gì kiếp trước kiếp này , phương cẩn cành bỏ qua. Nàng chỉ biết quý trọng dưới mắt. Nàng không rõ ràng lắm lục không nghiên mực theo lời kiếp trước, nhưng là nàng hiểu lục không nghiên mực trong lòng đối với kiếp trước chuyện tình là ngại. Như vậy, nàng liền chặt đứt cùng những người đó liên lạc. Nhưng phàm là lục không nghiên mực người đáng ghét, nàng liền cách xa. Phàm là lục không nghiên mực lo lắng nàng tiếp xúc người, nàng liền còn sống không hề nữa gặp nhau.