Thiên tài triệu hồi sư

Chương 618 : Trở lại thế giới con người

Edit: Mavis Clay Mặc dù Vân Phong đã tỉnh lại, nhưng thương thế không lạc quan cho lắm, toàn thân vẫn không thể hoạt động tự nhiên được, thi thoảng vẫn đau nhói. Không gian Tinh Thần của mình là thứ khiến nàng để ý nhất, bởi vì đòn cuối cùng quá cường hãn, mặc dù một nửa sức mạnh trong đó đã được Khúc Lam Y gánh chung, nhưng công kích còn lại vẫn rất khó để nàng tiếp nhận nổi. Năng lượng bên trong không gian tinh thần rất bất ổn, hơn nữa thân thể lại suy yếu, với tình hình hiện giờ nàng không thể vận Long Điện ra được, trong lúc chưa thể hồi phục hoàn toàn, Truyền Tống Trận ở tầng bốn cũng không mở ra được. Nói cách khác, sau khi rời khỏi Vô Tận Hải nàng và Khúc Lam Y chỉ có thể dùng cách bình thường để di chuyển qua các nơicaskly tương đối hài lòng với điều này. Thay vì sử dụng Truyền Tốn Trận Long Điện, Khúc Lam Y thích đi cùng nhau hơn, để có thể có nhiều thời gian thân thiết với Vân Phong hơn. Mộc Thương Hải và Trạch Nhiên vẫn khiến Vân Phong lo lắng, sau khi cơ thể hồi phục tới mức độ nhất định có thể mở được Long Điện rồi, nàng đưa Khúc Lam Y đi vào, sau khi hắn xác nhận rồi ra ngoài nói với nàng hai người đã không còn gì đáng ngại, nhưng cần được an tĩnh tu dưỡng vài ngày cho tốt. Vân Phong nghe vậy thở phào nhẹ nhõm. Đương nhiên, thời gian tu dưỡng ngắn hay dài là do Khúc thiếu gia tự định. Thời gian thoáng cái lại qua thêm hai tháng, có được năm tháng thân mật với nhau khiến Khúc thiếu gia vô cùng hài lòng, trong lòng tràn đầy gió xuân, ba tháng đầu bởi vì Vân Phong hoạt động không tiện nên đành để mặc cho Khúc Lam Y ôm ấp chiếm không ít tiện nghi, sau hai tháng cơ thể đã có cải biến rõ rệt hơn, cơ hội lợi dụng của Khúc thiếu gia không bao giờ còn nữa. “Tiểu Phong Phong, vi phu đã lâu rồi không gặp nàng… sao nàng lại nhẫn tâm…” Khúc Lam Y uất ức lên tiếng, dáng người cao gầy làm bộ sắp nhào tới. Vân Phong đỏ mặt, “Ta nhẫn tâm thế đấy!” Nhìn gương mặt hồng nhuận của nàng, ánh mắt Khúc Lam Y hơi lóe lên, không đành lòng chọc tiếp nữa, mấy tháng qua thực sự mình rất thỏa mãn rồi, nhưng tiểu Phong Phong thì lại xấu hổ không chịu được. Khúc Lam Y cười lớn, sau này vẫn nên tìm nhiều cơ hội khiến tiểu Phong Phong quen thân mật kiểu này mới được, dù sao lần này trở lại, hắn cũng sẽ không an phận như ngày trước nữa. Vươn tay véo nhẹ mặt Vân Phong, Khúc Lam Y duỗi tay ra, bất chấp nàng kháng cự ôm vào lòng, “Ôm nàng một cái thôi mà.” Hơi thở của nam nhân phà lên cổ hơi ngứa, Vân Phong đỏ mặt không giãy nữa, để mặc cho hắn ôm lấy mình, để mặc cho sự ấm áp này phủ kín lấy mình, “Lam Y, chúng ta cũng nên rời khỏi đây thôi.” Mặc dù trong lòng không muốn, mặc dù vẫn muốn hưởng thụ thêm cuộc sống như thế này với hắn, nhưng con đường thực tại vẫn cần phải đi tiếp. Khúc Lam Y im lặng vài giây, cuối cùng cười khẽ, càng ôm chặt Vân Phong hơn, “Đúng thế, nên đi thôi.” Vân Phong cười ấm áp, đặt tay lên cánh tay đang ôm lấy eo mình, sâu trong đôi mắt chảy xuôi dòng ấm áp sóng sánh, nàng có thể mong đợi không, vào một lúc nào đó thật xa sau này, nàng và hắn có thể có được cuộc sống ấm áp và khỏe mạnh như thế này, cùng với nhau vượt qua từng ngày từng tháng. Quyết định lên đường, bước đầu hai người cần phải rời khỏi Vô Tận Hải, nhưng trước khi rời đi cần phải đưa hai con rồng trong Long Điện về đã. Sau khi rời khỏi Vô Tận Hải Vân Phong tính đi thăm đại ca Vân Thăng và Mộc Tiểu Cẩm, rồi tới Vạn Thú Sơn Mạch, dù sao Trạch Nhiên cũng còn chuyện cần xử lý ở đó, bước tiếp theo là phải nghĩ thật kỹ nên tìm lối vào Thú Vực ở đâu, bên trong Vạn Thú Sơn Mạch vẫn còn căn cứ của Huyết Hồn, Vân Phong muốn thám thính thử, hy vọng linh hồn tổ tiên sẽ ở đó. “Đi thôi.” Khúc Lam Y buông tay Vân Phong ra, cầm tay nàng dắt ra ngoài sơn động, nhìn ánh sáng lóe lên ở cửa động đằng trước, khóe môi nàng nâng lên, nắm chặt lấy tay Khúc Lam Y, theo bước chân hắn đi lên phía trước. Vừa ra ngoài động, cơ thể lại bị ôm vào lòng, toàn thân nhẹ bẫng, Vân Phong ngước lên bắt gặp sườn mặt đẹp đẽ của Khúc Lam Y, cười lên khúc khích, vòng tay ôm lấy eo hắn, yên tâm để hắn đưa mình đi. “Vèo!” Một tia sáng với tốc độ cực nhanh xẹt qua bầu trời thế giới dưới biển, giống như có một ngôi sao băng đang rơi xuống, tốc độ nhanh tới mức chả nhìn thấy rõ là cái gì. Đi qua tới đâu các hải tộc tò mò nhìn lên tới đó, gặp quỷ à? Sao ban ngày lại có sao băng? Khúc Lam Y ôm Vân Phong chạy thẳng, Vân Phong cũng dần kết luận được đây là nơi nào, thật trùng hợp, nơi này là khu vực phía bắc trong tứ hải, Long tộc cũng trùng hợp ở đây, thật đỡ tốn công đi kiếm người. Mavis_LQĐ Vân Phong đã nói với Khúc Lam Y chuyện đưa Long tộc tới Vô Tận Hải định cư, hắn nghe xong chỉ hừ một tiếng, càng gần về hướng Long tộc gương mặt tuấn tú của hắn lại cầng âm trầm, hắn không khỏi ôm chặt nàng hơn, dù sao cũng sắp phải tới một nơi để gặp một người mà hắn hết sức khó chịu – Ngao Kim. “Vẫn chưa có tin gì sao?” Lửa giận của Ngao Kim bốc cháy ngùn ngụt, tiếng quát vang dội cả Vương Cung, phần lớn thành viên Long tộc đều run sợ trong lòng. Từ sau khi Vân Phong rời đi thì không truyền về bất kỳ thông tin gì làm Ngao Kim vẫn luôn không yên tâm, lúc đó rõ ràng nha đầu đã đồng ý với mình, khi phát hiện ra căn cứ Huyết Hồn sẽ không manh động mà báo cho mình biết rồi mà. Nhưng đã qua hơn nửa năm rồi, một chút tin tức về nha đầu cũng không có. Mỗi lần Ngao Kim nghĩ tới đây là lại thấy hoảng hốt không tập trung nổi, hai người Long tộc kia cũng không liên lạc được, điều này khiến hắn càng nóng nảy hơn, chỉ cần nghĩ tới việc Vân Phong có chuyện, hỏa khí của hắn lại bùng lên. Thời gian càng dài càng ứ đọng, tính khí của Ngao Kim đã dâng tới mức cực hạn, hắn không thể đợi thêm nổi nữa. Hắn phải tự tới đó một chuyến giải quyết mới được. “Thiếu Chủ, Thiếu Chủ!” Khải trưởng lão vừa kêu vừa thở hổn hển chạy vào. Ngao Kim lạnh lùng nhìn lướt qua, “Khải lão đầu, lão tử cảnh cáo ông! Lần này bất kể vì lý do gì cũng không được ngăn cản ta! Để lão tử ra ngoài tìm nha đầu.” Để Khải trưởng lão thở hồng hộc vài cái xong, mắt vàng hơi lóe lên, “Khải lão đầu! Nếu như ông còn dám nói chữ “không”, lão tử không khách khí với ông đâu.” “Sắc Kim đại thúc, sao tính khí của thúc càng ngày càng nóng thế?” Một tiếng cười mang chút bất đắc dĩ vang lên trong không khí, quen thuộc đến mức khiến trái tim Ngao Kim khẽ nảy lên, nhanh chóng phi ra ngoài. “Nha đầu!” Ngao Kim xông ra ngoài, bộ dáng vô cùng vội vàng, trong tầm mắt hiện lên một thiếu nữ xinh đẹp đang cười chân thành đi tới, nụ cười trên môi điềm tĩnh, trái tim của Ngao Kim lại giật lên. Nàng vẫn không sao! Bản edit đầy đủ được up vào 20h ngày 4.5 Vô Tận Hải giao nhân tộc trong năm ấy cũng xảy ra một ít chuyện, Vân Phong Truy Sát Lệnh vẫn còn, ở đã rõ ràng trở thành một đạo không miệng chỉ thị, dù sao ba năm cũng không tìm tới người đã không cần tìm thêm, chỉ là bạch kỳ thương lân vẫn chưa từ bỏ ý định thôi, chỉ là giao nhân tộc rất nhanh gặp phải cái khác Hải Tộc khiêu khích, không thể phân thân chính hắn cũng chỉ có thể tạm thời bỏ qua tìm tòi Vân Phong ý niệm, chỉ có phái bạch kỳ tâm phúc tới thi hành, mà hắn là dời đi mục tiêu. Tư Văn Đăng thượng vương vị đã ba năm, đang đối mặt cái khác Hải Tộc khiêu khích trên sự tình, sấm rền gió cuốn hắn trọng phân biểu diễn một đời vương giả ứng hữu tư thái, bạch kỳ cùng hồng kỳ tổn thất hai Viên đại tướng lẻ giao nhân tộc tinh anh thực lực có điều giảm xuống, tử lãnh cùng thương mưa tử vong là một đả kích, nữa bồi dưỡng được hai nhân tài như vậy còn cần thời gian rất dài tích lũy. Tử lạnh thi thể đến nay đều không có tìm được, cuối cùng Tử Huyền cũng bỏ qua, ở trong vắt trong nước tử vong, ba năm không có tìm được nghĩ đến cũng đúng không rồi. Vân Phong ban đầu biến mất khu vực kia vẫn bị nghiêm mật phong tỏa, nơi đó niêm phong cất vào kho một bí mật, giao nhân tộc tìm kiếm mấy ngàn năm cũng đến nay không kết quả bí mật, bởi vì Vân Phong xông vào từng nhấc lên một mảng lớn tìm tòi, ở tìm tòi Vân Phong đồng thời cũng là đối với bí mật kia lại một lần nữa thăm dò, chắc hẳn phải vậy, hai người hoàn toàn không có kết quả. Tư văn tạm thời bỏ qua, ngoại hạng tới Hải Tộc chuyện tình giải quyết xong, hắn cũng tính toán thăm dò cẩn thận , nếu như có thể đem cái bí mật khám phá, đối với giao nhân tộc mà nói sẽ chịu chỗ ích không nhỏ. Diệu Quang tự lần trước xuất hiện tại Vân Phong trước mặt sau đó mới độ biến mất, một năm này lặng lẽ trôi qua, Diệu Quang cũng không có ngủ say mà là bí mật quan sát Vân Phong động tĩnh, phát giác nàng hình như không có chút nào nóng nảy dáng vẻ, trong lòng đã có phổ, Tụ Linh Thảo tiểu nha đầu này đã tới tay, mà tụ tan ra dịch chắc hẳn cũng sẽ không rất khó khăn. "Diệu Quang, xem ra ngươi và nha đầu này đánh cuộc, ngươi phải thua." Âm thanh già nua tự Long Điện nơi nào đó từ từ vang lên, Diệu Quang hừ lạnh bao lấy hắc bào thân thể đột nhiên bay lên trời, rất là phiền não nâng lên đầu hướng về phía một cái hướng khác gầm nhẹ, "Lão gia, chuyện còn sớm!" "Hả? Nha đầu này rõ ràng ở chế dược một đường thượng rất có thiên phú, tụ tan ra dịch mặc dù rất khó thành công, nhưng mà đối với nha đầu này mà nói cũng không có chuyện không thể nào thôi." "Hừ! Tụ tan ra dịch há có thể dễ dàng thành công, nếu quả như thật bị nha đầu kia ngẫu nhiên thành công. . . . . ." Diệu Quang giảm thấp xuống giọng nói, màu xám trắng con ngươi vẻ tàn nhẫn thoáng qua. "Ngươi chẳng lẽ sẽ đối nha đầu này. . . . . . ?" "Lão tử ta bị vây ở chỗ này đã rất lâu rồi! Thật vất vả lấy được một lấy lại tự do cơ hội, làm sao có thể sẽ làm nha đầu này vừa lòng đẹp ý!" Diệu Quang khàn khàn thanh âm khó nghe lộ ra sự hận thù, âm thanh già nua từ từ thở dài. "Cần gì? Ban đầu để cho ngươi ở chỗ này cũng không phải nha đầu này, ngươi nhất định này đem tất cả gia chú ở nơi này nha đầu trên người?" "Mặc kệ là ai! Nàng là lão tiểu tử kia đệ tử, cũng là tòa long điện này người thừa kế! Ta dĩ nhiên là tìm nàng!" Âm thanh già nua vừa thở dài, Diệu Quang khinh thường rên một tiếng, "Lão gia, đã nhiều năm như vậy xem ra tính tình của ngươi cũng bị mài không rồi." "Có lẽ, cách xa ban đầu những thứ kia phân tranh, ta lại không ngại vẫn sống ở chỗ này, tối thiểu có thể đồ cá tỉnh táo." "Chúng ta bực này thân phận bị vây ở chỗ này, đã là một loại khuất nhục! Nếu không phải là ban đầu. . . . . . !" Diệu Quang một mực đòi hàm răng, màu xám trắng trong con ngươi xông lên một hồi lại một trận sát ý, âm thanh già nua lần nữa thở dài nói, "Diệu Quang, vứt bỏ tất cả không nói, ở chỗ này ngàn vạn năm thời gian, ngươi còn nhìn không thấu sao? Tòa long điện này chủ nhân đổi một đời lại một thay mặt, thế giới bên ngoài đã sớm biến hóa khôn lường, ngươi coi như đi ra ngoài lại có thể thế nào?" Diệu Quang mặt lạnh không nói lời nào, âm thanh già nua tiếp tục vang lên, "Ban đầu ta cũng vậy phẫn hận loại khuất nhục này, nhưng thời gian khá dài như vậy tiêu tan xuống, thế giới bên ngoài đã sớm tại chúng ta không liên quan. Học sinh mới lực lượng sớm muộn cũng sẽ thay thế thế hệ trước, đây là chân lý từ xưa đến nay đều không đổi thay. Lại nói nha đầu này, nàng thừa kế Long Điện sau lại thúc giục ngươi ngươi làm qua cái gì? Ngươi cũng đừng nói, nha đầu này có vài phần không biết thúc giục tư cách của ngươi." Diệu Quang lạnh lùng nhìn lướt qua một chỗ hẻo lánh không nói gì, "Ngươi không phải cũng là năm lần bảy lượt cứu nàng ở trong lúc nguy nan? Ngươi theo từ trong đáy lòng cũng là rất hiểu nàng." "Nói bậy!" Diệu Quang đột nhiên quay đầu lại, mang trên mặt một cỗ phẫn hận cùng kỳ cục, "Ta cứu nàng chỉ là không muốn để cho nàng chết, ta còn muốn dựa vào nàng đi ra ngoài! Nếu như cứ thế mà chết đi, kế tiếp nhiệm người thừa kế không chừng sẽ là cái gì gà gáy chó trộm hạng người!" "Ngươi xem, chính ngươi cũng không thừa nhận? Nha đầu này là trước mắt mới chỉ làm ngươi đầy nhất tính ." "Lão gia, ngươi cho ta câm miệng!" Diệu Quang trên người áo bào màu đen không gió mà bay, một cỗ vô hình lực lượng khiến nơi nào đó không gian trong nháy mắt vặn vẹo hạ xuống, âm thanh già nua mang nét cười nói, "Nói thật, ngươi lại sẽ không rơi khối thịt." "Muốn ngươi lắm mồm!" Diệu Quang tức giận nói một tiếng, trong lòng cũng không phải tức giận, là một loại ý định bị ép buộc mở ra xấu hổ, âm thanh già nua cười ha ha, "Bản thể của ngươi khi nào bị loài người thấy qua? Dù là cùng ngươi có sâu xa mấy cái kia, cũng không duyên gặp nhau, tại sao ngươi cô đơn khiến nha đầu kia thấy?" Diệu Quang không nói thêm gì nữa, trong lỗ mũi lại phát ra hừ một tiếng, hắc bào chớp động đã biến mất trên không trung, lưu lại hạ hai chữ, "Nhiều chuyện." Âm thanh già nua nhỏ giọng cười, trở về hai chữ, "Liều chống." Thời gian một năm như thời gian qua nhanh, mà vội vàng qua, khúc áo lam đột nhiên mở ra tròng mắt đen, toàn thân vây quanh quang nguyên tố chậm rãi thu hồi đến trong cơ thể, vẻ này làm lòng người sợ phong cách lại cường ngạnh vài phần, tròng mắt đen chỗ sâu điểm một cái màu đỏ mơ hồ rút đi, lại khôi phục thành một mảnh đen nhánh. Yêu Yêu hoạt động vây cá nhích lại gần, khúc áo lam sờ sờ Yêu Yêu bên trên, Yêu Yêu nhìn khúc áo lam, "Tiểu Phong vẫn chưa trở lại?" Trải qua một năm này thời gian, Yêu Yêu đã có thể thuận lợi nói ra một câu hoàn chỉnh dấu chấm, không phải một từ một từ bắn ra ngoài rồi, chỉ là một đoạn lớn trường cú tử đối với nàng mà nói vẫn còn rất khó khăn. Khúc áo lam biểu hiện trên mặt cứng ngắc , một năm này đều có thể hắn cùng với tên tiểu tử này, không ngờ câu nói đầu tiên hỏi còn là Vân Phong, thật đúng là. . . . . . Nhưng mà hắn cũng tâm hệ Vân Phong là được rồi. "Nên trở lại." Khúc áo lam hướng về phía Yêu Yêu khẽ mỉm cười, vừa dứt lời, một đạo mảnh khảnh bóng dáng đã xuất hiện, quanh thân khí thế cũng xảy ra biến hóa vi diệu, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi trắng bệch nhưng đều là nụ cười. "Tiểu Phong!" Yêu Yêu vừa thấy được Vân Phong lập tức vui sướng ôm đi lên, Vân Phong lập tức nẩy nở hai cánh tay đem nhào tới Yêu Yêu ôm trọn trong lòng, trên bả vai nhục cầu có chút không vui lòng hừ hừ mấy tiếng, cuối cùng cũng nên không nhìn thấy rồi. "Như thế nào? Có điều đột phá?" Khúc áo lam đi tới, bàn tay không biến sắc dắt lấy Vân Phong tay, ấm áp quang nguyên tố chậm rãi thấm vào trong cơ thể nàng, Vân Phong cười cười, mình căn bản vô sự hắn lo lắng quá mức rồi, Tinh Thần lực nào có như vậy tiêu hao. Trở tay cầm khúc quần áo xanh bàn tay, hơi tái nhợt khuôn mặt nhỏ nhắn nở rộ nở nụ cười, "Không cần khẩn trương, thân thể ta không có gì đáng ngại, cuối cùng là không có cô phụ một năm này thời gian, cấp bậc đại sư chất thuốc chế luyện đã vô ngại." Khúc áo lam trên mặt sắc mặt vui mừng chợt lóe lên, ngắn ngủn thời gian một năm cư nhiên liền nhảy vọt đến cấp bậc đại sư, chế dược tổng công đoàn cái kia bang trưởng lão nếu như nghe được có phải hay không phải bị giật mình? Vân Phong theo lời cấp bậc đại sư chất thuốc chế luyện đã vô ngại, nhưng đại biểu cấp bậc đại sư một sao đến ba sao cách điều chế nàng đều có thể ứng phó, chỉ là ba sao tiêu hao Tinh Thần lực khổng lồ một chút. Nhục cầu ngước cổ kiêu ngạo kêu một câu, Vân Phong cười dùng ngón tay sờ sờ nhục cầu, "Tự nhiên, không thiếu được công lao của ngươi." "Này tụ tan ra dịch. . . . . ." Khúc áo lam hỏi một câu, nếu như Vân Phong có thể chế tạo ra tụ tan ra dịch lời nói, sống lại mộc Thương Hải đã không thành vấn đề, mà cùng Diệu Quang chính là cái kia ước định cũng dĩ nhiên là Vân Phong thắng được! Khúc áo lam tự nhìn thấy Diệu Quang cái kia khoảnh khắc, liền đối với Diệu Quang nổi lên lòng phòng bị để ý, tòa long điện này bên trong sống bậc này nhân vật khiến khúc áo lam trong lòng hoàn toàn không nắm chắc, đoán không ra, hoàn toàn đoán không ra. Nếu như nếu là hắn thoát khỏi Long Điện nắm trong tay, đối với Vân Phong bất lợi, khi đó đã có thể khó giải quyết. Vân Phong lắc đầu, "Tụ tan ra dịch là cấp bậc tông sư, trước mắt ta mà nói, còn là với không tới ngưỡng cửa này." Khúc áo lam gật đầu một cái, thời gian một năm liền đạt tới cấp bậc đại sư tốc độ này cũng đủ kinh người, Vân Phong nếu như có thể liên tiếp đạt tới cấp bậc tông sư cũng quá qua nghe rợn cả người, lại nói chất thuốc một đường cũng không phải là bằng vào vận số cùng tư chất là có thể thông suốt, cùng con đường tu luyện giống nhau, cố gắng cùng thiên phú là không phân ra. "Ngươi chế dược đã có thành, thực lực cũng nhận được cũng cố, xem ra chúng ta có thể rời đi." Khúc áo lam cười nói, Vân Phong gật đầu một cái, thời gian một năm đã qua, bọn họ cũng là nên đi ra Long Điện rồi. Vân Phong lập tức sẽ phải nhắm mắt, nhưng khúc áo lam cũng là ngăn cản nàng, "Mặc dù thời gian ba năm đã qua, nhưng không bảo vệ cẩn thận thấy, kêu lam cánh đi ra đi." Vân Phong ngẫm nghĩ một chút cũng cảm thấy có lý, lập tức kêu lam cánh ra ngoài, nhất đạo lục quang tự Vân Phong màu xanh lá cây khế ước giới chỉ nội thiểm hiện ra, Vân Phong tùy ý đem khế ước giới chỉ lại lấy lại, nàng là một không thích mang khế ước giới chỉ Triệu Hoán Sư. "Lam cánh, chúng ta sắp đi ra ngoài." Vân Phong nói, lam cánh gật đầu một cái, vốn là muốn khiến Yêu Yêu sống ở bên trong tòa long điện, nhưng Yêu Yêu bày tỏ rõ ràng cự tuyệt, suy tính đến ba người thực lực lại có tăng trưởng, vạn nhất phát sinh cái gì cũng có thể bảo vệ Yêu Yêu chu toàn, Vân Phong cũng mặc cho Yêu Yêu cùng nàng cùng nhau. Tròng mắt đen chậm rãi nhắm lại, một chùm sáng mũi nhọn bao phủ tất cả mọi người thân hình, tiếp, ánh sáng tự biến mất tại chỗ không thấy, mấy người tự Long Điện hoàn toàn biến mất. Không dưới tận Chi Hải một cái nào đấy chỗ sâu, một vùng tăm tối trong, trên đất đã cùng cái khác cảnh sắc tự động dung hợp tại cùng một chỗ hình rồng ngọc bội đột nhiên bộc phát ra một đạo chói mắt Quang Lương, tiếp tự hình rồng trên ngọc bội dần hiện ra một đạo chói mắt ánh sáng, đem điều này sâu trong bóng tối theo cá thông suốt, từ này đoàn quang mũi nhọn trong đột nhiên dần hiện ra mấy bóng người, hình rồng ngọc bội chậm rãi tự trên đất bay lên, theo tia sáng dần dần biến mất rơi vào một mịn màng trên lòng bàn tay. Vân Phong tay nắm chặt trong lòng bàn tay lòng hình rồng ngọc bội, vừa mới mở mắt nghênh đón nàng cũng không phải lúc trước cảnh tượng quen thuộc kia, mà là một mảnh sâu không thấy đáy hắc ám. Yêu Yêu ôm vào Vân Phong, đuôi cá có chút lo lắng vỗ, nhục cầu ở Vân Phong trên bả vai khẽ gọi gọi mấy tiếng, lại không nghĩ rằng này nhẹ giọng kêu gọi lại vọng về khoảng cách rất xa.