Thiên tài triệu hồi sư

Chương 615 : Đừng xem thường thủ hộ.

Edit: Mavis Clay Vân Phong nhìn nụ cười khó hiểu trên mặt người phụ nữ kia, trong lòng chợt cảm thấy quái dị, ánh mắt của mỹ nữ này nhìn mình cứ có cảm giác sai sai thế nào ý… Hình như nóng rực hơn không biết bao nhiêu lần, nhất là câu vừa rồi kia, nghĩ lại là nàng lại thấy mông lung. Vứt hết toàn bộ suy nghĩ trong đầu, ánh mắt ngưng thần lại, nữ nhân thấy ánh mắt nhìn cười khẽ đầy quyến rũ, “Bé con, ánh mắt của ngươi thật đúng là quyến rũ.” “Bản đại gia nghe buồn nôn chết được.” Tiểu Hỏa trên không trừng mắt, Yêu Yêu bên cạnh ghét bỏ nhìn nữ nhân trước mặt, gương mặt tức giận, chu cái miệng lên không vui. Ghét quá đi! Nữ nhân kia nhất định cũng thích tiểu Phong. “Bé con, nói trước nhé, đây là trận chiến giữa ta và ngươi, những kẻ khác không được phép nhúng tay, cô bé bên kia, nhóc nghe thấy chứ?” Nữ nhân chuyển mắt, cười khanh khách nhìn Yêu Yêu đang nhíu mày, Yêu Yêu hừ một tiếng quay ngoắt đi, Vân Phong thấy vẻ mặt Yêu Yêu như thế thì sửng sốt, cô bé sao thế? “Còn lâu ta mới nghe lời ngươi nói! Tiểu Phong bảo ta làm gì ta sẽ làm đó.” Vân Phong cười khan, nghiêm túc nói, “Biết rồi, ta sẽ không để ma thú khế ước xuất chiến.” “Nữ nhân kia! Chủ nhân ta là Triệu Hồi Sư, có Triệu Hồi Sư nào mà không cần ma thú khế ước tác chiến không? Ngươi là đang lợi dụng lúc ngươi ta gặp khó khăn!” Tiểu Hỏa trên cao bất mãn hô hào, những sợi mây nãy giờ vẫn bất động đột nhiên quơ múa điên cuồng, từ nhiều hướng đánh về phía Vân Phong. Nàng mủi chân, đã sớm hoàn thành mọi sự chuẩn bị, hoàn mỹ tránh né sự tấn công của dây mây. Nữ nhân thấy thế càng vui vẻ hơn, “Ta đâu có lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn đâu chứ, ta chỉ muốn xem thử khi không có các ngươi, nàng sẽ làm thế nào thôi.” Vân Phong không ngừng tránh né, nghiêng người, nhào lộn trên không. Tốc độ dây mây thay đổi liên tục, hơn nữa số lượng đông đảo, phải nói trước mặt nàng toàn là dây mây. Thấy dây mây lại sắp chạm tới, nàng mủi chân linh hoạt tránh né chúng, gần như không có lấy một giây dừng lại. Nhìn mữ nũ tươi cười đứng bất động đằng kia, Vân Phong cắn răng, cứ như vầy không phải là cách, mặc dù cơ thể nàng được cải tạo lại vô cùng cường hãn, nhưng thể lực vẫn là có hạn. So với nàng, những dây mây này không hề biết mệt chút nào. Chỉ cần con ma thú hệ thổ kia vẫn thao túng chúng, nàng vẫn sẽ phải tiếp tục tránh né. Ngạo trừ tránh né không thể làm gì khác, chứ đừng nói là phải tấn công như thế nào. “Vèo!” Một ngọn mây hung hiểm xẹt qua mặt Vân Phong, nàng khẽ lui người lại, từ phía sau lại đánh tới thêm một cây nữa. Lui đến một khoảng nhất định liền dừng khựng lại, trên trán toát vài giọt mồ hôi, Thổ Nguyên Tố không chỉ có thể thao túng đất, nhìn lại… cây cối có vẻ cũng nghe theo sự chỉ huy của Thổ Nguyên Tố rồi. Nếu muốn tạo cơ hội tấn công cho mình thì phải xóa được nỗi lo ở sau, trước tiên nàng cẩn phải giải quyết được đám roi mây đáng ghét này đã. Ma trượng trong tay xoay tròn, nắm lại thật chặt. Nhìn những sợi roi cường tráng không ngừng quơ múa trên không, bên môi Vân Phong chợt nhếch lên thành nụ cười. Nữ nhân thấy khóe miệng nàng hơi mỉm cười, ánh mắt hiện lên sự hưng phấn, nha đầu này lại đang âm mưu gì đó? “Thủy Tiễn!” Vân Phong quát lên, Thủy Nguyên Tố hóa thành mũi tên xuất hiện từ ma trượng bắn về phía đám roi. Nữ nhân thấy thế không khỏi lắc đầu, “Bé con, chiêu này không dùng được, Thủy Nguyên Tố sẽ không thể làm hại được chúng đâu… Ngược lại còn có thể trở thành chất dinh dưỡng tốt lành cho chúng.” “Leng keng!” Thủy Nguyên Tố tấn công vào roi mây xong, nháy mắt bị nó đánh vỡ, toàn bộ đều bị roi mây hấp thu. Thân hình roi mây dường như càng lớn hơn trước, càng thêm quơ múa cuồng nhiệt. Vân Phong nhìn đống đằng trước, nụ cười trên môi sâu hơn. “Bé con, đây chính là cách của ngươi đó sao?” Nữ nhân nhíu mày, trong mắt khó tránh khỏi có chút thất vọng, cánh tay giương nhẹ, roi mây cuồng mãnh đánh tới Vân Phong, lực lớn hơn vừa rồi rất nhiều. Vân Phong cười lên khanh khách, xuyên qua bụi mây khổng lồ, ánh mắt mang theo ngọn lửa cháy bỏng. “Nếu Thổ Nguyên Tố có thể biến hóa nhiều dạng, thì Thủy Nguyên tố đương nhiên cũng được, nước có thể được thực vật hấp thu, vậy… băng thì sao đây?” Ánh mắt cong lên tươi cười, nữ nhân nghe vậy trợn to mắt, không lẽ bé con này muốn… “Đóng băng!” Ma trượng trong tay vung lên, những roi mây mới vừa rồi còn quơ nhanh đã bị chậm lại, một làn khói xanh bắt đầu lan ra, gói gọn cả đám roi mây. “Đó là băng!” Tiểu Hỏa mở to mắt, nhìn băng nhanh chóng bao phủ khắp roi mây, từ đầu tới đuôi ngọn nhanh chóng bị đóng băng, lá cây vừa rồi còn khí thế bừng bừng giờ đã bị băng hoàn toàn bao phủ, trở thành một biển băng lam sáng lấp lánh. Khí lạnh phả ra, mỹ nữ cười lên ha hả, bé con này quả nhiên không tầm thường. Vân Phong rơi xuống, nàng đáp lên mấy ngọn roi bị đóng băng, bây giờ chúng đã không còn sức uy hiếp nữa, toàn bộ chúng đã bị biến thành tượng đá rồi. Vân Phong lợi dụng mũi tên nước đưa Thủy Nguyên Tố vào trong cơ thể của những thực vật này, rồi chuyển hóa Thủy Nguyên Tố khiến toàn bộ chúng nó bị đông cứng. “Bé con, quả nhiên lợi hại.” Mỹ nữ cười khúc khích gật đầu, Vân Phong đáp lại bằng nụ cười mỉm, “Mọi vật đều có nhược điểm cả.” Nữ nhân cười tươi tắn, bàn tay mảnh khảnh xinh đẹp nắm chặt lại, “Cây chỉ là một phần của Thổ Nguyên Tố mà thôi, bé con, ngươi phải hiểu một điều, trong năm hệ Thổ Nguyên Tố là hệ uyên bác nhất, nó không chỉ có mỗi công dụng phòng vệ.” “Ầm!” Mặt đất lại chấn động, Vân Phong cảm thấy mặt đất dưới chân càng ngày rung càng mạnh. Bất chợt, đất hai bên người đột nhiên nứt ra thành hai vách tường dày, nhanh chóng ép sát vào nàng như muốn kẹp lại nàng ở trong. Không chút suy nghĩ, nàng mủi chân bay lên, nhưng đỉnh đầu lại thêm một tấm hạ xuống. Không ổn, Vân Phong thềm kêu lên trong lòng. “Ầm!” Vách tường dày nặng trên đầu đè xuống đậy lại nàng, hai bức tường hai bên ép lại, Vân Phong hoàn toàn bị vây trong không gian kín. “Chủ nhân!” “Tiểu Phong!” Tiểu hỏa và Yêu Yêu đồng loạt hô lên, bên trong không hề có động tĩnh gì, Yêu Yêu tung người tính nhào qua, nhưng một bàn tay đá nhanh chóng ngăn nàng lại. “Xú nữ nhân!” Yêu Yêu bị chặn lại rống lên, nữ nhân cười ha hả, đôi mắt lục nhìn không gian kín bên kia, ngón tay vuốt ve gương mặt mịn màng của mình, “Xú nữ nhân sao? Ha ha, cách gọi này thực ra không tồi.” “Tiên sư nhà ngươi, rốt cuộc muốn thế nào?” Tiểu Hỏa siết chặt nắm đấm, mắt cháy phừng phực, trong cơ thể mơ hồ có ánh lửa xông ra. Nữ nhân cười lên vui vẻ, ngón tay nhẹ nhàng vẽ trên không, không gian bịt kín đột nhiên di chuyển. Bốn vách tường gần thu nhỏ lại. “Tiên sư nhà ngươi, sẽ bị ép đó!” Tiều Hỏa trợn trừng mắt, giãy giụa kịch liệt, nhưng bụi mây khổng lồ quấn rất chặt, Tiểu Hỏa tức giận vỗ mạn tay xuống, lửa cháy vừa chạm phải bụi mây khổng lồ, ngoại trừ khói trắng ra thì không còn gì khác. “Tiểu Phong!” Yêu Yêu nhìn không gian bịt kín đang chậm rãi co lại, đôi mắt đầy vẻ lo lắng, hận không thẻ xông lên, nữ nhân mỹ lệ ở xa xa nhìn, khóe miệng là nụ cười hứng thú, “Nếu quả thực là chết ở trong, ta cũng không còn cách nào.” “Nói bậy! Tiểu Phong không có chết!” Yêu Yêu tức giận gào lên. Nữ nhân cười khẽ, “Vậy thì ta đợi tiếp vậy, để coi nàng sử dụng thời gian bao lâu để ra ngoài được.” “Ngươi thật biến thái.” Tiểu Hỏa nghiến răng rít lên, nữ nhân cười nhạt không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm về không gian đang không ngừng rút lại kia, bé con à, ngươi đừng làm ta thất vọng đó. Vân Phong đang bị nhốt trong không gian kín mít ngoại trừ bóng tối ra thì không còn gì khác. Không lâu sau nàng liền cảm nhận vách tường bốn phía đang dần ép sát lại mình. “Nyanya!” Nhục Cầu trên vai Vân Phong đột nhiên kêu lên, muốn bay lên tông vỡ vách tường, nhưng nàng lại chộp nó lại, Nhục Cầu lại lo lắng kêu lên vài tiếng. Vân Phong cười khì, “Đây là một thử thách hiếm có, nếu như ta không dựa vào khả năng của bản thân để ra ngoài, thì thật hoài nghi chính mình.” Mắt Nhục Cầu sáng lên, nàng thả nó lại lên vai mình, không gian xung quanh đang không ngừng thu nhỏ lại, nếu trong khoảng thời gian ngắn nàng không đánh nát được Thổ Nguyên Tố để ra ngoài, nàng sẽ bị ép chết thành thịt vụn trong này. Một quyền nện lên vách tường, mu bàn tay Vân Phong chợt thấy đau, Thổ Nguyên Tố liên kết với nhau chặt hơn gấp mấy lần nàng tưởng tượng, nàng chợt nghĩ tới tường đất của mình, theo lý Thổ Nguyên Tố là phòng ngự xuất sắc nhất, nhưng vì sao lần nào tường đất của nàng cũng đều bị kẻ địch dễ dàng phá vỡ như vậy? Mặc dù đúng là thực lực cao hơn mình, nhưng tường đất đâu thể yếu như vỏ trứng tới vậy? Nếu Thổ Nguyên Tố của mình cũng có thể cứng rắn tới như vậy, thì mới thực sự gọi là phòng ngự. Trong đầu chợt xẹt qua cái gì, Vân Phong bất động, mắt nhìn những vách tường đang ngày càng lùi lại, không gian đã càng ngày càng nhỏ, gần như ép sát tới người nàng rồi. “Nyanya, Phong Phong nya!” Nhục Cầu trên vai nàng nhảy tưng tưng, cái đuôi quét qua quét lại mặt nàng, thấy nàng ngẩn người, Nhục Cầu không khỏi nóng nảy. “Phong Phong kya, kya, nya!” Nhục Cầu gào to mấy câu, hai mắt Vân Phong đột nhiên sáng lên, lập tức ngồi phịch xuống đất. Lúc này bốn vách tường đã ép tới sát nàng, nếu còn ép sát nữa nàng nhất định sẽ bị kẹp thành bánh thịt, “Nyanya!” Nhục Cầu la to lên, tính phấn đấu quên mình xông ra, đúng lúc này Vân Phong quwo ma trượng trước mặt mình, quát lên, “Thổ Giới!” Thổ Nguyên Tố vàng nhạt nhanh chóng tụ lại quanh người Vân Phong, hoàn toàn bao phủ lấy nàng, Thổ Giới vừa hình thành, vách tường xung quanh liền đạp mạnh vào Thổ Giới. “Nyanya!” Nhục Cầu nhìn Thổ Giới gần như bị ép đến sập, mắt trừng thật to, cái đuôi nóng nảy vẩy qua vẩy lại, Vân Phong vẫn ngồi vững dưới đất, đưa mắt nhìn Thổ Giới xung quanh, mắt sáng nên một nụ cười hiểu ra. Đây chính là điều nàng muốn dạy mình sao? Vân Phong thầm cảm khái trong lòng, xem ra hiểu biết về Thổ Nguyên Tố của mình quá hạn hẹp, đúng hơn là nói… thời gian nàng tìm hiểu về Thổ Nguyên Tố quá nông cạn. Trong đầu nàng, nhận thức về bảy nguyên tố lại được mở ra trang mới, như vừa phá được một bức tường cản trở, tới một cảnh giới hoàn toàn mới. “Xem ra đã nghĩ thông rồi.” Nữ nhân mỉm cười, bàn tay lại dùng sức, cảm thấy bên trong có lực cản lại, cười khẽ nắm chặt hơn. “Ầm!” Lực ép tăng mạnh hơn, vách tường bao vây Vân Phong đột nhiên hoàn toàn vỡ vụn. Đá bay tán loạn hóa thành Thổ Nguyên tố nhàn nhạt phiêu tán trong không trung, Vân Phong vẫn bình tĩnh ngồi dưới đất, quanh thân có một tầng kết giới màu vàng nhạt hơi lóe lên. “Thổ Giới sao?” Nữ nhân hiểu ra, càng thấy thích thú Vân Phong hơn, Yêu Yêu và Tiểu Hỏa thấy nàng vẫn vô sự không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Vân Phong đứng dậy, tươi cười nhìn mỹ nữ trước mặt, “Đa tạ ngươi, ta học được không ít thứ.” Nữ nhân cười tủm tỉm nhìn nàng, “Bé con, vẫn chưa xong đâu.” Ma trượng trong tay vung lên, Thổ Giới đã biến mất, ánh mắt của Vân Phong bộc trực, chân thành, “Đã như vậy, vậy vui lòng chỉ giáo.” “Ha ha ha, bé con, đúng là ta càng ngày càng thấy thích ngươi mà.” Nữ nhân cười khanh khách, không đứng im tại chỗ nữa. Thấy nàng di chuyển, Vân Phong liền đề phòng, muốn đích thân tấn công sao? Nữ nhân cấp tốc lao tới Vân Phong, Vân Phong mủi chân né lướt qua người nàng, nữ nhân cười ha ha, mái tóc dài xanh lục theo gió tung lên, nhanh chóng kéo dài ra. Vân Phong cả kinh! Tóc! Cũng làm vũ khí được? Mãi tóc xanh như đám hải tảo, hệt như đám dây mây khổng lồ mới nãy muốn quấn lấy Vân Phong, Nhục Cầu lưu loát xoay người, dễ dàng nhảy ra khỏi vòng vây, mắt to liếc nhìn tình huống bên dưới, lập tức đổi hướng chạy tới bên cạnh Yêu Yêu, đặt mông ngồi xuống. Khóe mắt Vân Phong thấy hành động cỉa Nhục Cầu, giật nhẹ khóe miệng, nó cảm thấy nữ nhân này không có địch ý với mình nên cũng trở thành một phe xem chiến rồi sao? Cái đầu nhỏ của Nhục Cầu di chuyển theo Vân Phong, cái đuôi vỗ bịch bịch xuống đất, Yêu Yêu cũng ngồi xuống, thấy vẻ mặt vừa lòng của Nhục Cầu, thầm yên tâm lại. “Nếu dám có địch ý với chủ nhân, coi chừng bản đại gia.” Tiểu Hỏa trên không gào lên, Nhục Cầu nâng mắt, con ngươi hơi cong lại, Tiểu Hỏa thấy thế liền đỏ bừng mặt, “Nhục thịt kia! Ngươi lại dám cười nhạo bản đại gia! Đợi bản đại gia xuống được. Ngươi chờ đó cho bản đại gia.” “Tiểu Hỏa ca ca thật đáng thương…” Yêu Yêu nao nao nhìn lên, sau đó lại quay mặt lại, nhìn chằm chằm về Vân Phong, “Mặc dù nữ nhân này không có địch ý với Vân Phong, nhưng ta vẫn không thích nàng ấy…” Mái tóc xanh uốn lượn như sóng biển, dài mềm mại bao trùm lấy Vân Phong, Vân Phong cố gắng dùng đao gió cắt đứt, nhưng những sợi tóc này cực kỳ mềm dẻo, toàn bộ lực đánh lên đó như biến thành hư vô. “Bé con, ngươi còn cách nào không?” Nữ nhân lại cười lên, Vân Phong tối sầm mặt, nếu đổi lại là nàng muốn lấy mạng người, đối mặt với tình huống thế này Vân Phong chỉ có một kết cục. Không có cách cũng phải có cách. “Đừng có xem thường ta.” Vân Phong khẽ quát lên, Thủy Nguyên tố lại xuất hiện, nữ nhân cười lớn, “Không dùng chiêu đối phó với đám cây hồi nãy được đâu.” “Vậy thì có thử mới biết được.” Thủy Nguyên tố xuất hiện trong lòng bàn tay nàng, quấn mất vòng quanh cổ tay, xông về phía đám tóc xanh. “Chát!” Thủy Nguyên Tố không tạo thành bất cứ thương tổn gì cho mái tóc, chỉ khiến nó hơi ướt mà thôi, mắt Vân Phong sầm xuống. “Xoẹt!” Bóng nữ nhân đánh tới, cánh tay duỗi ra, Thổ Nguyên Tố trong lòng bàn tay tung ra, Vân Phong nhạy cảm hung hiểm tránh né. Nàng không thể vừa thoát khỏi tình trạng bị nhốt rồi vẫn ở trong tình huống bị động được. Đây là tóc, không phải roi mây, xem ra chiêu vừa rồi thực sự không dùng được. Tóc… tóc… tóc! Mắt Vân Phong sáng lên. Nữ nhân thấy thế cũng sáng mắt lên. Bé con lại có ý nghĩ mới rồi kìa. “Tóc…” Vân Phong bật cười, ma trượng xoay lại, Lôi Nguyên Tố lách tách xuất hiển. “Cái gì?” Nữ nhân thấy Lôi Nguyên Tố liền thất kinh. Bé con này là tứ hệ… Không đúng, là năm hệ? “Thật sự rất xinh lỗi.” Vân Phong cười áy náy, ma trượng giơ lên, “Lôi Minh@” “Ầm!” Một đòng sét giáng xuống. Lôi Nguyên tố màu tím nhanh chóng hòa vào đám tóc xanh lục, múi khét bốc lên. Nữ nhân liền tái mặt, đột ngột lùi về lại, mái tóc xanh cũng rời khỏi tầm mắt Vân Phong. “Bé con nhà ngươi…” Một góc mái tóc bị Lôi Nguyên Tố đánh cháy đen, bên trên vẫn còn vài con rắn bạc vui sướng uống éo, nữ nhân thấy thế lập tức cắt phăng mái tóc dài như thác nước, chỗ tóc bị cháy đen lập tức bị cắt đi. “Xin lỗi, tóc ngươi…” Vân Phong áy náy nhìn mái tóc xanh, vừa rồi còn dài tới mắt cá chân, bây giờ nhìn lại chỉ qua tới vai, Mặc dù không ảnh hưởng chút nào với vẻ ngoài của nàng ấy, nhưng mất đi mái tóc dài đẹp như vậy Vân Phong nghĩ lại thật cảm thấy uổng. “Không sao đâu, rồi sẽ dài ra lại thôi.” Nữ nhân phất phất tóc của mình, nhìn về phía Vân Phong, “Nhưng mà ngươi hại ta mất nhiều tóc như vậy, cần phải nói một điều khác nữa.” Vân Phong nhíu mày, nói điều khác? Nếu tóc dài ra lại được thì đâu nhất thiết nữa… “Nói cách khác… ta thắng ngươi?” Nữ nhân cười khanh khách, “Có thể nói như vậy, để ta đưa đồ cho ngươi trước đã…” Tay nữ nhân giương lên, hay dây mây từ đất lao ra lập tức quấn ngang hông Vân Phong, nàng bị dây mây kéo vụt về phía trước, đập thẳng vào ngực nữ nhân. “Làm gì thế?” Vân Phong ngạc nhiên, tốc độ di chuyển của dây mây thật nhanh, nàng chỉ cảm thấy có cái gì đó ấm áp phủ lên người mình, một đôi tay ôm chặt lấy mình vào lòng, mà đầu của nàng thì đang hoàn toàn bị vùi vào một nơi mềm mại khác thường. Pùm! Mặt Vân Phong hoàn toàn đỏ bừng. “Tỷ tỷ ta hình như càng ngày càng thích ngươi, đã sớm muốn ôm lấy ngươi rồi.” Nữ nhân ôm chầm lấy Vân Phong, mặt mày toe toét, Yêu Yêu và Nhục Cầu xem chiến bên cạnh hoàn toàn sững sờ. Sau đó mới phản ứng lại đi tới, Nhục Cầu đột nhiên xù hết lông mao trên người lên, không nói hai lời lập tức nhào tới. Gương mặt Yêu Yêu cũng nhanh chóng dữ tợn, răng nhọn hé ra. “Buông Tiểu Phong ra! Xú nữ nhân kia!” Tiểu cô nương gầm lên giận dữ thu hút ánh mắt của nữ nhân, thấy Nhục Cầu xông lại mới nới lỏng cánh tay ra, “Ai nha ai nha. Thật là hẹp hòi…” “Nyanyanyanya!” Nhục Cầu ré lên thất thanh, răng nhọn không nói hai lời tính cắn lên, nữ nhân cười ha hả, lập tức lui người lại, Nhục Cầu liền nhào tới vai Vân Phong, khó chịu nhe răng gầm gừ, còn Vân Phong vẫn đang đỏ bừng mặt đứng đó. “Bé con, ngươi tên là gì?” Nữ nhân cười khanh khách hỏi, Vân Phong lúng túng giật khóe miệng, cái ôm nhiệt tình khác thường vừa rồi… rốt cuộc có ý gì? “Vân Phong.” Vân Phong nói, nữ nhân gật đầu, mảnh bản đồ trôi lơ lửng trong tay của nàng, “Giao thứ đồ này cho ngươi, tỷ tỷ ta liền tự do rồi. Nhưng mà… ta rất thích bé con ngươi, ma thú hệ thổ của ngươi hình như cũng đang trốn, bé con à… khế ước ta được chứ?” Vân Phong sửng sốt, hơi ngạc nhiên. Ma thú hệ thổ này không hề mạnh bình thường, hơn nữa nàng còn vận dụng Thổ Nguyên Tố rất thuần thục. Vân Phong vốn không nghĩ tới sẽ khế ước nàng ấy, nếu có thể… quả nhiên cầu còn không được. Ma thú hệ thổ của mình quả thực đã bỏ trống lâu rồi. “Nyanya!” Nhục Cầu đột nhiên lắc đầu, Yêu Yêu cũng chạy tới, nắm chặt tay Vân Phong, “Không cần! Tiểu Phong không cần khế ước ngươi! Không cần không cần không cần!” Tiểu cô nương tức giận gân cổ lên gào, nữ nhân mỹ lệ thấy thế bật cười, “Ta cũng rất thích ngươi, nha đầu.” “Ta không cần được ngươi thích!” Yêu Yêu tức giận trả lời, nữ nhân càng cười vui hơn, Tiểu Hỏa trên không la lên, “Trước tiên thả bản đại gia xuống đã được không thế?” “Ai nha. Xém nữa thì quên cậu bé con kia.” Tay nữ nhân động đậy, dây mây buông ra, Tiểu Hỏa chưa kịp chuẩn bị tinh thần liền rơi từ trên cao xuống. “Á!” Sau khi kinh ngạc Tiểu Hỏa nhanh chóng lộn lại, kinh hô lên vững vàng đáp xuống đất, “Tiên sư nhà ngươi. Muốn làm bản đại gia ngã chết à?” “Thế nào, tiểu Vân Phong?” Nữ nhân cười nhìn Vân Phong, mặt nàng đỏ bừng, nhịp tim hơi rối loạn, đương nhiên là nàng muốn, có thể khế ước với ma thú hệ thổ kiểu này thực không thể tốt hơn, mặc dù tính cách này… thật sự không dám tuyên dương. “Đúng rồi đúng rồi, quên mất chuyện quan trọng, thực lực hiện giờ của bé con mới Tôn Thần cấp bốn, thực lực của ta cao hơn không khế ước được rồi.” Nữ nhân ảo não, Vân Phong thầm giật mình, đúng rồi sao nàng lại quên mất, ma thú trước mặt thực lực trên mình. “Nhưng mà không sao, tỷ tỷ đi theo ngươi là được rồi.” Nữ nhân cười ha hả, dây mây quấn bên hông Vân Phong lại dùng sức, nàng lại không hề bị báo trước mà kéo tới, bị ôm chầm vào trong bộ ngực đầy đặn. Không thể nghi ngờ, mặt của nàng lại nóng lên, lần nữa bị màu đỏ chiếm lấy. “Nya nya nya!” Nhục Cầu bối rối không thôi, con ngươi Yêu Yêu co lại liên xông lên, chen lấn đi qua, “Xú nữ nhân kia, buông tiểu Phong ra.” “Ta nói nè… trước tiên ngươi buông ta ra đã.” Vân Phong cố đưa tay đẩy ra, nhưng cây mây ngang hông lại siết lại, mặt vừa mới di ra được chút lại ụp vào trong mềm mại, làm nàng xém bị chèn tới không thở nổi. “Này!” Vân Phong giãy giụa mạnh hơn, càng đỏ mặt hơn. “Đừng keo kiệt vậy chứ, để tỷ tỷ ôm một cái nào.” Nữ nhân nhìn biểu hiện cáu kỉnh của Nhục Cầu và Yêu Yêu, môi đỏ cong lên, “Cùng lắm thì, sau đó ta lại ôm các ngươi. Ai bảo ta thích tiểu Vân Phong hơn chút chứ.” “Ta không cần ngươi lại gần!” Yêu Yêu vội vàng quay ngược lại chạy vài bước, Nhục Cầu cũng rùng mình vội vàng nhảy khỏi vai Vân Phong, đáp thẳng xuống đầu Tiểu Hỏa, Tiểu hỏa không nhịn được trừng mắt xem thường, ánh mắt nữ nhân quét tới, “Cậu bé con, tỷ tỷ cũng ôm ngươi nhé.” “Ngươi dám? Bản đại gia đốt một đuốc thiêu ngươi giờ.” Một tiếng sói gầm phát ra từ cổ Tiểu Hỏa. Nữ nhân cười lớn, cánh tay ôm chặt Vân Phong hơn, “Vẫn là tiểu Vân Phong ngoan hơn, tỷ tỷ ta thích nhất là tiểu Vân Phong ngươi mà.” Khóe miệng Vân Phong giật giật, tình huống bây giờ là gì đây, ma thú hệ thổ này thực sự đúng là cường hãn, nhưng tính tình này… hình như hơi không ổn. “Kẻ nào ở đó, bước ra!” Gầm lên giận dữ, một cây mây khổng lồ từ mặt đất đâm lên đánh tới một hướng khác, nữ nhân buông Vân Phong ra đặt nàng ở sau mình, gương mặt giây trước còn xinh đẹp quyến rũ lập tức bay sạch, đôi mắt nhanh chóng trở nên vô cùng sắc bén. Vân Phong nhìn lại, Tiểu Hỏa và Yêu Yêu, Nhục Cầu cũng lập tức cảnh giác, nơi đám mây tấn công hồi lâu vẫn không có động tĩnh, từ từ, có một bóng người đi ra. Thấy người đó, Vân Phong khẽ nheo mắt lại. “Vân Phong, lại gặp mặt.” Gương mặt tuấn tú không cảm xúc của Hạo Thiên hiện ra, La Đằng cũng bước ra từ sau lưng hắn, thấy nữ nhân tóc xanh mắt xanh bên cạnh nàng thì hơi ngẩn ra, đây cũng là ma thú khế ước của nàng? “Tiểu Vân Phong, đây là người ngươi quen?” Nữ nhân thầm thì, Vân Phong cười ha ha bước lên trước, “Cũng coi là biết, nhưng đó chỉ là trước kia, bây giờ khi gặp lại… mối quan hệ giữa chúng ta không còn tốt đẹp nữa.” Hạo Thiên nhếch mối, lộ ra nụ cười hiếm có, mắt nhìn chằm chằm vào nơi nào đó, nói, “Mảnh bản đồ kia, ta muốn.” Mắt lục hơi nheo lại, nữ nhân thu lại mảnh bản đồ lơ lửng trên không trung, “Vật này, là của tiểu Vân Phong.” Hạo Thiên nhíu mày, bàn tay nắm chặt lại, “Vậy sao? Xem ra ta buộc phải đoạt lấy rồi.” Vân Phong khẽ cau mày, nàng và Hạo Thiên đã từng quen biết, nhưng khi gặp lại chính là lúc chiến đấu, mục tiêu của hai người đều là mảnh bản đồ này, nếu như vậy… thì cứ việc quang mình chính đại đánh một trận đi. “Vậy còn phải xem ngươi có mấy phần bản lãnh tới đoạt.” Vân Phong cười lạnh, Hạo Thiên đối chiến với đối phương chắc chắn sẽ không nương tay, nàng đương nhiên cũng sẽ như thế. Hạo Thiên cười phá lên, cổ tay lộn vòng, vũ khí nắm chặt trong tay, “Đã sớm nghe danh Triệu Hồi Sư lợi hại thế nào trong nhân loại, có bản lãnh khống chế ma thú, hôm nay để ta tìm hiểu kỹ càng một phen, rốt cuộc sự thực và tin đồn có khác nhau hay không.” Tiểu Hỏa và Yêu Yêu đi tới bên cạnh Vân Phong, nữ nhân thầm thì, “Tiểu Vân Phong, có cần ta ra tay không?” Vân Phong lắc đầu, “Không, đối chiến với hắn ta hy vọng là sẽ dựa vào thực lực của chính mình.” Con ngươi xanh đảo tròn, cánh tay không nhịn được đưa ra, Vân Phong phát hiện lập tức lách đi, nữ nhân cười rộ lên, “Tiểu Vân Phong, tỷ tỷ rất coi trọng ngươi đó.” Vân Phong tự nhiên rùng mình, Tiểu Hỏa và Yêu Yêu lại lộ vẻ ớn ợn, ma thú chủ nhân gặp càng ngày càng cổ quái, tính tình ai nấy đều… không thể chấp nhận nổi. Hạo Thiên nắm chặt vũ khí trong lòng bàn tay, năng lượng Tôn Thần cấp năm hoàn toàn bắn, “Nhào tới đi, Vân Phong! Ta và ngươi chắc chắn sẽ đánh một trận.”