Thiên tài triệu hồi sư

Chương 614 : giải quyết

Edit: Mavis Clay Tôn Thần cấp bốn đấu với Tôn Thần cấp năm. Mặc dù Vân Phong chỉ mới Tôn Thần cấp bốn, nhưng cộng thêm mấy con ma thú khế ước, đấu với Hạo Thiên không dễ rơi vào thế hạ phong, mà Hạo Thiên cũng hiểu được điều này, đánh với Vân Phong hắn không hề có ý định nương tay, nhất định sẽ dốc toàn lực đối phó. Nắm chặt ma trượng trong tay, ánh mắt hai ngươi giao nhau, không khí trở nên áp lực tới cực điểm, đột nhiên bộc phát. Cuộc chiến bắt đầu! Vân Phong và Hạo Thiên giống như hai ngọn sao băng cháy sáng, thân hình hay người xẹt qua trên không, nhanh chóng tách ra. Trong khoảnh khắc xẹt qua nhau ngắn ngủi đó, màn giao thoa đầu tiên giữa hai người kết thúc. Vân Phong giật khóe miệng, bàn tay khẽ nắm lại, lúc này trên mu bàn tay đã đỏ một mảng, trao đổi vừa rồi là sử dụng sức mạnh cơ bản của cơ thể, nàng liếc qua mu bàn tay sưng đỏ của mình. Cho dù cơ thể đã được cải tạo, nhưng vẫn đánh không lại Chiến Sĩ hải tộc Tôn Thần cấp năm. Sức mạnh chênh lệch không chỉ là một chút. Hạo Thiên nhìn chằm chằm Vân Phong, ngón tay hơi run lên, ánh mắt âm u thâm trầm, sức lực của nàng lớn tới như vậy? Nàng chỉ mới là Tôn Thần cấp bốn thôi mà? Mới vừa rồi khi sức mạnh trực tiếp giao nhau đã khiến hắn cảm thấy cực kỳ uy hiếp, thậm chí khớp xương đã hơi đỏ lên. Hạo Thiên cúi đầu nhìn đốt ngón tay đã đỏ lên của mình, khẽ cau mày, đây là sức mạnh của Tôn Thần cấp bốn á hả? Mặc dù không đủ uy hiếp với mình, nhưng thực sự đúng là khó tin. La Đằng thấy vẻ mặt ngây ngẩn của Hạo Thiên, trong lòng vô cùng kinh ngạc, sao ca ca lại có vẻ mặt đó, chẳng lẽ Vân Phong còn có chỗ kinh người nữa? “Để coi răng bản đại gia lợi hại, hay da hắn đủ cứng.” Tiểu Hỏa tru lên, một ngọn lửa bao bọc lấy nó, hóa thành Hỏa Vân Lang khổng lồ, trừng mắt nhìn Hạo Thiên, vuốt nhọn đập xuống đất, mặt hiện vẻ hưng phấn bừng bừng. Ma trượng xoay tròn, Vân Phong biết Hạo Thiên là một kẻ địch rất khó giải quyết, hắn vốn là thiên tài khác người thường, không hề liều lĩnh, có thể khiêm tốn thu lại sát khí, mới khoảnh khác trao đổi vừa rồi đã khiến nàng hiểu, thiên tài này dù là ở bất kỳ phương diện nào đều đúng với sự thực. Vân Phong cười rộ lên, “Hạo Thiên đúng là khác với người khác, nếu muốn đánh thắng hắn không được phép có bất kỳ lỗi lầm nào, nếu không, những lỗi lầm này sẽ trở thành bàn đạp để hắn chuyển bại thành thắng.” “Có người còn lợi hại hơn cả tiểu Phong?” Yêu Yêu hừ một tiếng không phục. Vân Phong mỉm cười, “Người lợi hại hơn ta trên đời này rất nhiều, không chỉ có một mình hắn, dù ta có thể leo được lên đỉnh cao nhất, cũng không có nghĩa ta là mạnh nhất.” “Bây giờ có nên dùng chiến thuật truyền thống không?” Tiểu Hỏa truyền âm, Vân Phong suy nghĩ cẩn thận, nàng không thể để có bất kỳ lỗi lầm nào xảy ra được, thân là Triệu Hồi Sư kiêm Ma Pháp Sư, nàng cũng nên đi theo quy tắc đó giờ một lần. “Lần này cứ theo quy trình mà làm đi.” Vân Phong trầm giọng nói, Tiểu Hỏa hừ một tiếng, lèm bèm câu gì đó, Vân Phong hít một hơi thật sâu, vừa rồi học được không ít thứ từ ma thú hệ thổ kia, có thể lấy ra dùng thử, chỉ cần vận dụng được, năng lượng nguyên tố sẽ biến đổi nghiêng trời lệch đất. Truyện chỉ được đăng tại diendanlequydon.com, nếu bạn đọc dòng này ở web khác là copy không xin phép Mỹ nữ quyến rũ khoanh hai tay lại dưới bộ ngực đầy đặn của mình càng lộ vẻ kiều mị hơn, thấy vẻ mặt Vân Phong thay đổi khẽ cười, ngón tay trắng mịn nhẹ phất qua cằm mình, “Ai nha ai nha, tiểu Vân Phong thật là đáng yêu quá… Đáng yêu đến mức… Thật muốn cắn nàng một miếng.” “Hỏa Tiễn.” Gầm lên một tiếng, ngọn lửa đỏ rực chiếu sáng khắp khu vực, giao chiến thực sự chính thức bắt đầu. Quả nhiên vẫn phải giữ ưu thế khoảng cách sao? Hạo Thiên nhếch môi, đột nhiên xông lên phía trước, nhẹ nhàng lách qua làn mưa tên lửa, Vân Phong nhanh chóng rút lui, thấy tốc độ của hắn thầm nghĩ, tốc độ của Triêu Hi tộc thực đúng là quá nhanh. “Grào!” Một tiếng sói gầm kèm theo bộ móng bổ ngang trời đánh tới, Hạo Thiên hơi nhíu mày lách người, giương vũ khí trong tay lên ngênh đón. Móng của Hỏa Vân Lang liền bị chặn lại. Hạo Thiên tăng sức cánh tay, Tiểu Hỏa bị đẩy ra, hắn vốn định xông lến phía trước lại, nhưng nhiệt độ vừa lui về sau đột nhiên lại đánh tới. Dưới ý thức của cơ thể khiến Hạo Thiên hung hiểm né tránh ngọn lửa hừng hực bắn ra từ miệng Tiểu Hỏa. Dù là ma thú khế ước của không thể khinh thường, Hạo Thiên thầm kết luận, cảm giác quanh thân liền nhạy cảm hơn, đối chiến với Triệu Hồi Sư hắn rất khó có phần thắng, nhất là người này. Dù như thế, hắn vẫn muốn đánh một trận. “Phong Nhận!” Công kích hệ phong đánh tới, mắt Hạo Thiên tối sầm, Triệu Hồi Sư đa hệ… nếu muốn thắng quả thực quá khó. “Vèo!” Bóng Hạo Thiên hóa thành một vạch đen, né tránh công kích đao gió, những ngọn đao gió tấn công không thành lập tức biến mất, nhưng vẫn khiến không gian hơi uốn éo vặn vẹo. Mặt đất bị hỏa vũ điên cuồng vừa rồi tạo thành trăm ngàn vết thương, La Đằng cẩn thận trốn đi, thấy bóng lưng bất chấp của Hạo Thiên, cắn môi một phát. “Oành!” Một lực đánh xuống đất làm mặt đất chấn động, La Đằng kinh ngạc nhìn sang, chỉ thấy một chiếc đuôi cá sặc sỡ đang đánh vào mặt đất, làm cái khe trên đất nứt rộng ra gấp mấy lần. Phía trên phần đuôi cá là thân cô gái quyến rũ mỹ lệ, quanh thân phủ một quầng sáng lam nhàn nhạt, trong lành lấp lánh. Đôi mắt lục mang ý cười, rất tự hào ưỡn đỉnh phong trước ngược mình, nếu so về vóc người, cơ thể trưởng thành của Yêu Yêu vẫn không sánh bằng sóng đào mãnh liệt này. “Đánh ghét! Tiểu Phong, ta không bắt được hắn.” Giọng Yêu Yêu tắc giận vang lên trong đầu, Thủy Nguyên Tố phủ đầy trời, tốc độ đuôi cá vỗ rất nhanh xuống đất, nhưng tốc độ của Hạo Thiên vẫn luôn nhanh hơn, đuôi cá Yêu Yêu mãi chẳng bắt được hắn. Không chỉ Yêu Yêu, công kích của Tiểu Hỏa và Vân Phong cũng thế. Bản edit đầy đủ được up vào 20h 1.5 Phía ngoài mấy học sinh dọa cho xanh mặt, mỗi người trên tay còn cầm các loại thức ăn, một đôi mắt hoảng sợ nhìn cái đó mặt âm hàn tuấn mỹ nam nhân, lam cánh âm thanh lạnh lẽo truyền đến, "Còn dám tới gần nơi này, đừng trách chúng ta không khách khí, loài người!" Câu này loài người khiến ngoài cửa bọn học sinh bừng tỉnh hiểu ra, liền lăn một vòng chạy mau rồi, Tiểu Hỏa mắt sói nhìn sang lam cánh, Hừ! Làm bộ người! Ở tánh tốt lam cánh nổi đóa sau, chế dược viện bọn học sinh rốt cuộc an phận rồi, lam cánh cùng Tiểu Hỏa cũng coi như lấy hơi, mà thời gian cũng ở đây thoáng một cái trong đột nhiên ép tới gần tháng tám thời hạn! Tập thứ tư Phong Hòa vạn dặm Chương 7 mười chín con có thể chọn một người! Thời gian trôi qua lặng yên không một tiếng động thậm chí làm cho người ta trong lúc lơ đãng liền quên loại này không tiếng động lại quan trọng đồ vật, phòng làm việc của viện trưởng bên trong hai con ma thú canh giữ ở mật thất trước cửa, phòng làm việc của viện trưởng cửa chính đã sớm không cánh mà bay, không còn có cái nào học sinh đổ nước vào não còn dám tới đây, hai con ma thú an tĩnh tốt một đoạn thời gian, mà bên trong mật thất ba người như cũ đắm chìm trong chế tạo tụ tan ra dịch trong quá trình. Ngắn ngủn trong vòng tám tháng, Vân Phong đối với với truyền thống chế dược phối trí càng phát ra tâm thuận lợi, viện trưởng thấy Vân Phong này giống như tốc độ ánh sáng tiến bộ, hơi giật mình còn lại là nồng nặc kiêu ngạo. Nếu bàn về học sinh ưu tú, ai còn có thể bằng được với Vân Phong? Viện trưởng mỹ tư tư nghĩ tới, coi như đời sau cũng sẽ xuất hiện hạng người kinh tài tuyệt diễm, nhưng Vân Phong cũng sẽ không bị làm hạ thấp đi là được. Viện trưởng kết luận Vân Phong trên người còn có thể xảy ra kỳ tích, còn sẽ có rất là làm cho người ta sợ hãi than tài năng. Ở Vân Phong cùng khúc quần áo xanh giúp một tay dưới, tháng tám bên trong tụ tan ra dịch luyện chế tổng cộng tiến hành năm lần, theo thời gian tiến tới gần, khi lần thứ năm luyện chế sau khi thất bại ba người tâm tình cũng có chút trầm trọng, khúc áo lam nhìn viện trưởng trong tay này nám đen một đoàn chất lỏng, giọng điệu trầm trọng mở miệng, "Còn có thời gian nửa tháng, chính là tháng tám kỳ hạn." Vân Phong không có lên tiếng, nàng và Diệu Quang thời gian ước định cũng chỉ có nửa tháng, nghĩ đến năm năm trước Diệu Quang theo như lời nói Vân Phong vẻ mặt trên mặt âm trầm mấy phần, viện trưởng phải không biết vì sao Vân Phong nhất định ở trong vòng tám tháng chế tạo ra tụ tan ra dịch, nhưng mà hắn lại một lần thất bại. Tám tháng đối với bất kỳ một vị cấp bậc tông sư Dược Tề Sư mà nói, chế tạo tụ tan ra dịch đều là quá mức thời gian ngắn ngủi, dù là so viện trưởng còn phải ưu tú Dược Tề Sư cũng không dám bảo đảm. Viện trưởng rất là tiếc nuối nhìn Vân Phong, "Tiểu tử. . . . . ." Vân Phong lắc đầu một cái, hướng về phía viện trưởng cười ha ha, đưa cho viện trưởng lại một phần nàng phối trí tốt dược liệu, viện trưởng sững sờ, Vân Phong mở miệng, "Kính xin viện trưởng nữa luyện chế một lần, nếu như lần này thất bại, Vân Phong cũng sẽ không cưỡng cầu." Viện trưởng nhận lấy gật đầu một cái, Vân Phong dạt sang một bên, nhìn viện trưởng bắt đầu dung hợp luyện chế động tác, khúc áo lam cũng dừng lại mài động tác, nếu như lần này viện trưởng thất bại lần nữa, này năm năm kỳ hạn cũng liền đạt tới, đến lúc đó. . . . . . "Nếu như thất bại, ngươi sẽ làm như thế nào." Khúc áo lam đứng ở Vân Phong bên cạnh, nhỏ giọng hỏi . Vân Phong tròng mắt đen nhìn viện trưởng động tác, chậm rãi quay đầu lại, "Nếu như thất bại, cũng không cản trở. Ban đầu ước định chỉ là Diệu Quang tiền bối tự do, coi như Diệu Quang tiền bối tự do hắn muốn giúp ta sống lại mộc Thương Hải, cũng có đầy đủ thời gian khiến viện trưởng chế tạo ra tụ tan ra dịch." Khúc áo lam đột nhiên cau mày, "Về cái đó Diệu Quang, ta thế nào cảm giác hắn đối với ngươi chứa một loại khác ý định Vân Phong cười ha ha, "Diệu Quang tiền bối đối với ta cũng có rất lớn oán khí, có lẽ hắn đạt được tự do lúc, cũng sẽ ra tay với ta." "Tòa long điện kia đến cùng là có chuyện gì xảy ra, cổ quái như vậy gia hỏa cư nhiên bị nhốt ở chỗ nào? Thực lực của hắn cũng không đến nổi như thế." Vân Phong khẽ gật đầu một cái, "Long Điện chỉ là của ta từ sư tôn trong tay thừa kế mà đến, về phần Diệu Quang tiền bối tại sao lại bị giam ở bên trong, ta không rõ ràng lắm. Có lẽ đợi đến nhìn thấy sư tôn khi đó, tất cả cũng sắp hiểu." Khúc áo lam lông mày ngọn núi thật cao nhảy lên, "Ngươi nói là, người kia vị sư tôn. . . . . . Đến nay còn sống?" Vân Phong bật cười, "Ta không cùng ngươi đã nói sao? Sư tôn xác thực còn sống, chỉ là bị giam ở nơi nào đó." Khúc áo lam nghe đến đó trên mặt nói là không ra vẻ nặng nề, "Tiểu Phong phong, ngươi chẳng lẽ phải đi tìm cái này không biết bị giam ở nơi nào sư tôn?" Vân Phong nhìn khúc áo lam một cái, "Thừa kế sư tôn y bát, vốn là ta cho là sư tôn đã đi về cõi tiên, nhưng biết được sư tôn còn ở nhân gian sau ta liền đã quyết nhất định, muốn đem sư tôn cứu ra. Có lẽ ta không tự lượng sức, có lẽ ta không biết sâu cạn, nhưng đây là ta chuyện phải làm." Khúc áo lam trầm mặc hồi lâu không nói gì, cuối cùng nhẹ nhàng bắt được Vân Phong tay, từ từ buộc chặt ngón tay, "Ngươi đã quyết định, vậy ta tự nhiên cùng ngươi cùng nhau." Vân Phong khóe môi tươi cười, tay cũng chậm rãi cầm khúc quần áo xanh bàn tay, "Ừ, ta tất nhiên biết, ngươi là nhất định phải cùng ta cùng nhau." Khúc áo lam đáy mắt dâng lên một vẻ dịu dàng, đem Vân Phong tay khép tại lòng bàn tay, tròng mắt đen nhìn về phía chuyên tâm chế tạo tụ tan ra dịch viện trưởng, "Trong vòng nửa tháng có thể thành công hay không, chỉ có thể nhìn vận khí của chúng ta." Vân Phong gật đầu một cái, đến lúc này Vân Phong trong lòng ngược lại không tại ý lắm, nàng nên làm cố gắng đã làm rồi, tiếc rằng chuyện phát triển nhưng là như thế. Để Diệu Quang tự do cũng không phải là chuyện gì xấu, nàng cũng không có tồn muốn trói buộc Diệu Quang ý tưởng. "Nếu như này Diệu Quang ra ngoài, nó nếu dám đụng ngươi hạ xuống, ta tự nhiên sẽ không để cho hắn tốt hơn." Khúc quần áo xanh giọng nói đột nhiên trầm xuống, Vân Phong cười bất đắc dĩ cười, Diệu Quang là nhân vật nào, nó đối không đang lúc như vậy tự do năng lực quản lý làm Vân Phong cũng không dám coi thường, còn có quỷ dị kia bàng đại bản thể, Diệu Quang kết quả thế nào chủng ma thú Vân Phong đến bây giờ cũng làm không rõ ràng lắm, còn có có thể cắn nuốt Ám Nguyên Tố năng lực, Diệu Quang trên người năng lực không thể nghi ngờ không có ở đây tuyên cáo, nó cũng không phải là một loại ma thú. "Ta nghĩ, nó cũng sẽ không." Vân Phong tròng mắt đen cụp xuống, trong lòng cũng không xác định chắc chắn, Diệu Quang thái độ rất mơ hồ, đã giúp mình nhưng là đối với mình sinh ra qua sát ý, quỷ dị như vậy khó dò cá tính một khi lấy được tự do có thể hay không đối với mình hạ tử thủ, Vân Phong cũng không xác định, nếu như một khi gặp phải Diệu Quang, Vân Phong cũng không có mấy phần tự tin có thể chống lại. Nửa tháng lặng lẽ mà qua, ở nơi này trong vòng nửa tháng viện trưởng như cũ chuyên tâm luyện chế chất thuốc, Vân Phong ở đáy lòng thở dài, năm năm kỳ hạn, cuối cùng phá. Long Điện nơi nào đó một đôi mắt đột nhiên mở ra, màu xám trắng con ngươi tán phát là một cỗ nóng bỏng khác thường ánh sáng, Diệu Quang cả thân thể đắp ở hắc bào trong đột nhiên phát ra một tiếng thanh chói tai khó nghe tiếng cười lớn âm, tiếng cười kia truyền khắp Long Điện mỗi một góc, này khó nghe khàn khàn tiếng cười mang đến một hồi quỷ dị cùng bị đè nén nóng bỏng hưng phấn! Vị vu Long Điện Đệ Thập Tầng vẫn an tâm tu tập hạ thanh đột nhiên nghe thế quỷ dị tiếng cười, trong lòng không khỏi căng thẳng, nàng luôn cho rằng lão sư Long Điện không đơn giản, nhưng tiếng cười kia khiến hạ thanh không khỏi sinh lòng sợ hãi, một bên hoa ưng lập tức bảo hộ ở hạ thanh trước người, hai người như thế phòng bị một lúc lâu, tiếng cười kia chỉ là vang vọng, cũng không có bất luận kẻ nào xuất hiện. "Chuyện gì xảy ra?" Hạ thanh nói nhỏ, hoa ưng tấm diêm dúa lòe loẹt mặt trắng bệch vô cùng, "Chủ nhân, tiếng cười kia rất đáng sợ. . . . . . Phát ra tiếng cười kia người, không tầm thường." "Có thể hay không cùng Lão sư có liên quan!" Hạ thanh đột nhiên lo lắng Vân Phong, sợ mình Lão sư xảy ra chuyện, hoa ưng cũng là tái mặt lắc đầu, "Bậc này nhân vật đều có thể bị giam ở chỗ này, chủ nhân Lão sư làm sao có thể sẽ có việc?" Hạ thanh cũng là bừng tỉnh hiểu ra, Vân Phong năng lực cũng không cần nàng lo lắng, nghĩ như vậy hạ thanh cũng đột nhiên nhẹ một hơi, cũng sẽ không quan tâm tiếng cười kia, lần nữa bình tĩnh lại tu tập, có lòng dạ muốn đề cao mình thực lực, làm Vân Phong học sinh nàng cũng không muốn khiến Lão sư thất vọng! Một bên hoa Ưng Nhãn đáy chỗ sâu còn là này bôi sợ hãi, luôn là xua đi không được, nơi này rốt cuộc đóng những thứ gì người. . . . . . Hoa ưng nghĩ tới đây không khỏi cả người lạnh run một cái.