Thiên tài triệu hồi sư

Chương 608 : Dãy núi thâm uyên

Edit: Mavis Clay La Đằng đang hốt hoảng muốn trốn bị chủ nhân của giọng nói bắt tại chỗ, Vân Phong đứng một bên nhìn bóng người từ trên không lao xuống, trong đên tối gần như hòa thành một thể với màu đen vô tận, La Đằng nhanh chóng bị túm lại như một con gà con đợi bị làm thịt, cổ áo bị người kia xách lủng lẳng, lúc này trên mặt của hắn biểu lộ biểu cảm hợp với tuổi mình, xen lẫn sự hốt hoảng và quẫn bách, ánh mắt láo liêng không dám nhìn người bên cạnh. Một bóng người lặng lẽ đi ra, bộ áo choàng màu nhạt trông vô cùng nhẹ nhàng khoan thai, gương mặt dưới ánh trăng nghiêm nghị không cảm xúc, hơi ngẩng mặt lên, mặt dù ngũ quan phối hợp rất hoàn mỹ, nhưng gương mặt không biểu cảm cứng nhắc khiến nó mất đi vài phần tuấn tú vốn có. Dáng người cao gầy, hơi thở hùng hậu, thực lực của người này trên Vân Phong, nàng không khỏi sinh lòng tò mò với người kia. “Tiểu La, đệ còn muốn chạy đi đâu?” Người kia lên tiếng, La Đằng cười khan, quay mặt cười bất đắc dĩ với người nọ, “Ca…” Huynh trưởng? Vân Phong nhướn mày, người trước mặt này là huynh trưởng của La Đằng? Chẳng trách La Đằng ngoan ngoãn cho hắn xách như thế, dù muốn trốn cũng không dám làm gì, người đang xách La Đằng dường như sực chú ý tới sự tồn tại của Vân Phong, đôi mắt sẫm màu nhìn chằm chằm nàng một thoáng, xách La Đằng xoay người tính đi. “Đợi đã… Chưa thể đi được! Trong tay nàng ta có đồ ta và huynh muốn đó.” La Đằng vội hô to, cầm cánh tay đang xách hắn lắc lắc, thanh niên lạnh lùng hơi nhíu mày, càng nắm chặt hắn hơn, “Đệ có thể có đồ gì quan trọng chứ, không cần cũng được.” “Không thể không cần thứ đó được! Đệ chịu nhiều khổ cực lắm mới nghe ngóng được đó.” La Đằng bắt đầu la làng la xóm, cuối cùng thanh niên kia cũng dừng lại, từ trên cao nhìn xuống La Đằng. “Ý của đệ là… chính vì thứ đó nên mới chạy đi lâu như vậy?” Mặt La Đằng cứng đờ, “Đệ… đệ… Ca, trong tay nàng thật sự có đồ mà huynh cần tìm đó.” Vân Phong cau mày, La Đằng muốn tìm mảnh vụn bản đồ, xem ra không phải là ý của chính bản thân, mà là mục đích của thanh niên này. Thanh niên khẽ xoay người liếc Vân Phong, bộ dáng lơ đễnh, La Đằng nôn nóng, “Thật mà! Lời đệ nói là thật đó! Ta hỏi thăm được tới Đông Hải, vất vả lắm mới xông vào gặp được nàng.” Vân Phong nhỏ giọng nói, “Ta nói rồi, đồ trong hộp vốn không phải là mảnh bản đồ mà ngươi muốn.” Thanh niên hơi nhướn mày, La Đằng nghiến chặt răng, “Ta không tin. Nó đang ở chỗ của ngươi.” Mặt Vân Phong tối sầm, tay thanh niên đột nhiên đưa cao lên, La Đằng toàn hoàn bị treo lủng lẳng, “Mặc kệ thứ đó nằm trong tay ai, đệ cũng đừng để ta thêm mất mặt nữa.” Câu nói lạnh lùng của thanh niên làm vẻ mặt La Đằng hơi cứng lại, hắn nói xong nhìn sang Vân Phong, “Ta không quan tâm thứ đó có nằm trong tay ngươi không, nếu như thật sự nằm trong tay ngươi, sớm muộn gì ta cũng sẽ đoạt về.” Vân Phong nhíu mày, thanh niên xách La Đằng lắc mình, hóa thành một vệt đen bay biến trong màn đêm, hơi thở nhanh chóng biến mất, Vân Phong suy tư đứng đó, rốt cuộc người có quan hệ với La Đằng đó là ai? Với thực lực của hắn, chắc chắn không đơn giản. Hơi thở thanh niên kia đã hoàn toàn biến mất, Vân Phong duỗi cái lưng mệt mỏi cười lớn, cũng tốt, La Đằng bị người ta xách đi rồi nàng sẽ được thanh tịnh không ít, ít nhất sẽ không có một cái đuôi bám theo mình. Nhưng mà… số người cạnh tranh mảnh bản đồ lại tăng thêm một. Ngày hôm sau là ngày thứ sáu trong vòng bảy ngày, người bộ tộc hạng hai đều đã tụ họp ở trong trấn này, Triêu Hi tộc vẫn chưa giá lâm, cần tới đều đã tới đủ. Trong lúc người Triêu Hi tộc chưa tới, người gia tộc hạng hai vô cùng vênh váo tự mãn, ra vẻ như họ là tôn quý nhất, những cường giả khác chỉ có thể nhẫn nhịn nén tức, dù sao bọn họ cũng không có bộ tộc hùng hậu làm chỗ dựa, trong lòng mỗi người ở đây đều mong chờ Hạo Thiên Triêu Hi tới. Ba người Vân Phong vẫn ra đường như thường ngày, hòa vào những cường giả, nghe nhiều người ở đây càu nhàu, đều nói bộ tộc hạng hai không đúng, ba người chỉ cười trừ, họ cũng nghe rất nhiều người mong đợi Hạo Thiên của Triêu Hi tới, không khí trong trấn nhỏ rất nặng nề, gần như mọi người đều đang chờ một người tới, nhưng tới ngày thứ sáu, Hạo Thiên của Triêu Hi vẫn chưa tới. Ngày thứ bảy chính là ngày dãy núi Thâm Uyên được mở ra, Hạo Thiên vẫn chưa tới khiến rất nhiều người ngạc nhiên lẫn thất vọng, chẳng lẽ Triêu Hi tộc bỏ qua cơ hội thăm dò di tích Thâm Uyên? Phần đông cường giả lèm bèm oán hận, nếu thế thì thật đáng tiếc, vậy thì quá có lợi cho đám bộ tộc hạng hai kia. Bộ tộc hạng hai càng phách lối hơn, người Triêu Hi tộc vẫn chưa xuất hiện, Hạo Thiên không xuất hiện, nơi này hiển nhiên chính là thiên hạ của bọn họ. Ngày thứ bảy tới, hôm nay chính là ngày dãy núi Thâm Uyên chính thức mở ra, mới sáng sớm đã có phần đông cường giả lục đục chạy tới lối vào sơn mạch Thâm Uyên, lúc ba người Vân Phong tới đó, lối vào sơn mạch Thâm Uyên đã tụ tập rất nhiều cường giả, nhưng phần lớn đều đứng bên ngoài, trước lối vào thì trống không, Vân Phong sáng tỏ, nơi đó chắc là chỗ trống cố ý chừa lại cho bộ tộc hạng hai. Không lâu sau, hơn mười người bộ tộc hạng hai ngênh ngang tiêu sái đi qua, đám người rẽ ra cho họ một lối đi, trong mắt của người thế hệ trước cũng hiện lên vẻ tự đắc, chứ đừng nói tới đám thanh thiếu niên, vẻ mặt cuồng vọng không ai bì nổi. Phần đông cường giả thầm khinh bỉ, nhưng không có ai ý kiến ý cò với sự sắp xếp đó. “Chẳng lẽ Triêu Hi tộc thực sự bỏ qua cơ hội này sao?” Cường giả đứng kế bên Vân Phong giận dữ nói, “Hạo Thiên không đến, ta thấy không có ai trấn được đám người phách lối kia.” “Không có Hạo Thiên ở đây, đám bộ tộc hạng hai chắc chắn dập dờn lên mặt.” Nghe người bên cạnh nghiến răng thầm thì, Vân Phong nhìn bộ tộc hạng hai đứng cách lối vào không xa đằng kia, không cần nghĩ, không có Hạo Thiên của Triêu Hi ở đây, e rằng quy tắc sẽ phải sửa lại một chút. “Hạo Thiên chắc là không tới rồi, không tới vậy thì tốt. Đỡ vướng chuyện của chúng ta.” “Ha ha, còn chờ cái gì mà cùng tiến vào một lúc nữa, chúng ta vào trước thôi.” Người bộ tộc hạng hai rối rít đòi ngay lập tức đi vào, thủ vệ canh giữ lối vào dãy núi Thâm Uyên hiện vẻ khó xử, đông đảo các cường giả tụ tập bên ngoài cũng rất tức giận. Nhưng đây là các bộ tộc hạng hai, không chọc nổi. “Còn cản gì chứ? Người ra luật không tới đâu, đương nhiên luật này không cần phải tuân thủ nữa.” Một thanh niên trong nhóm bộ tộc hạng hai la lối, giọng rất to. Vân Phong không nói tiếng nào mà âm thầm bỏ đi Hạ gia, chạy tới rách phòng thời điểm phát hiện nơi này càng thêm thê lương, phòng đã gần như sụp xuống, căn bản không giống như có người ở bộ dáng, nhìn thấy trước mắt như vậy tỉnh táo Vân Phong cùng khúc áo lam đều là nhíu mày, hạ thanh mẹ có thể đi đâu? Vân Phong đứng ở trên không mắt nhìn xuống một chút, rốt cuộc ở rách phía sau nhà một ruộng dốc, phát hiện ít đồ, Vân Phong sắc mặt trầm xuống không nói hai lời liền chạy tới, đến kia vừa nhìn, lại là 1 tấm bia mộ, khối kia Mộ Bia là do toàn bộ tảng đá chế tạo, bị cắt xén vô cùng vì chỉnh tề, phía trên có khắc một Vân Phong cũng chẳng thân quen tên tuổi, nhưng lạc khoản ký tên lại làm cho Vân Phong đau lòng, hạ thanh người mẹ. Khúc áo lam chạy tới, tròng mắt đen cũng là trầm xuống, đối với hắn cùng Vân Phong mà nói, tử vong là tương đối xa xôi chuyện, coi như bọn họ bỏ mình, linh hồn cũng có thể tiếp tục còn sống, nhưng đối với cái chút này người bình thường mà nói, tử vong cũng là không thể bình thường hơn. Khúc áo lam đôi tay nhẹ nhàng đè lại Vân Phong bả vai, Vân Phong giật nhẹ khóe miệng, Thanh Thanh biết chuyện này sao? Khối này Mộ Bia là ai đứng ở nơi này? Thanh Thanh mẹ ra sao cái chết, cùng Hạ gia có quan hệ hay không? Thanh Thanh biết sau chuyện này nha đầu kia lại biết là như thế nào tâm tình? Vân Phong trong đầu hạ thanh lăn qua lộn lại giày vò, khúc áo lam cũng là sắc mặt trầm xuống, hắn nghe đến nơi xa có một đạo hơi thở tới đây, thực lực rất tốt, nhưng hơi thở cảm giác đi vô cùng trẻ tuổi, Vân Phong cũng nhận thấy được tròng mắt đen nâng lên, rất nhanh, một bóng người từ cao không lướt xuống, mỹ lệ thân thể rơi xuống đất Khinh Doanh không tiếng động, hướng Vân Phong cùng khúc áo lam đi tới. Vân Phong tế tế nhìn, những năm này nàng trưởng thành, không còn là ngày trước chuyện gì cũng dựa vào nàng tiểu cô nương, giờ phút này trên mặt nàng có nhất mạt làm Vân Phong đau lòng thành thục lạnh nhạt, đó là một loại trải qua rất nhiều lắng đọng xuống yên tĩnh, thiếu nữ thực lực lấy được bước tiến dài, cũng cùng ban đầu thực lực đó bình thường tiểu cô nương tưởng như hai người! Vân Phong trong lòng dũng động một cỗ tình cảm, vui mừng, kiêu ngạo, cảm động còn có lòng chua xót. Khúc áo lam trong mắt cũng là nụ cười, tiểu nha đầu này trong mấy năm nay lớn lên ngược lại không tệ, không cô phụ Vân Phong ban đầu đối nàng trợ giúp cùng mong đợi. Hạ mặt xanh sắc lạnh nhạt đi tới, ánh mắt quét mắt Vân Phong cùng khúc áo lam, "Các ngươi là ai? Là người trong thôn sao?" Âm thanh của thiếu nữ so sánh với ngày trước trầm thấp một chút, đi theo bên người nàng là hoa ưng, cặp mắt ưng kia nhìn thấy Vân Phong cùng khúc áo lam sau, đột nhiên hét lớn, "Chủ nhân! Hai người này giấu giếm thực lực!" Hạ thanh nhíu mày, Vân Phong nhìn thấy nàng như thế chững chạc biểu hiện, kiêu ngạo nhiều hơn nữa mấy phần, ngoài miệng mang nét cười, khúc áo lam cười ha ha, đem mặt nạ trên mặt rất nhanh lột xuống, "Thanh Thanh, nhiều năm như vậy không thấy, ngươi có còn nhớ rõ ta là ai?" Hạ thanh con ngươi hung hăng co rụt lại! Một bên hoa ưng cũng là như thế! "Khúc, lam, quần áo. . . . . . Lão sư. . . . . . Lão sư!" Hạ thanh xoay chuyển ánh mắt, chỉ thấy tuấn nam bên cạnh bình thường tay nữ nhân chưởng run lên, trên mặt tầng kia ngụy trang đã lấy xuống, hạ thanh thân thể run lên dữ dội, đôi môi khẽ mở ra, "Lão sư. . . . . . Lão sư. . . . . ." Vân Phong cười nhìn lên trước mặt kinh ngạc thiếu nữ, hạ thanh thân thể vừa động nhìn như muốn chạy tới, nhưng cuối cùng đứng tại chỗ đối với Vân Phong kéo ra nụ cười thật to, "Lão sư, ngươi trở lại!" Vân Phong lòng của đau xót, Thanh Thanh quả thật là trưởng thành, nếu là quá khứ nàng tất nhiên sẽ nhào tới ôm mình ở, nhưng hiện tại nàng chỉ đứng tại chỗ đối với mình mỉm cười, một loại chua xót cảm giác tự Vân Phong đáy lòng vang lên, liền giống như mẫu ưng nhìn ấu ưng rời ổ giống như nhau, như vậy không bỏ đi kiêu ngạo như vậy. Khúc áo lam cười ha ha, "Thanh Thanh quả nhiên không phải đứa bé rồi, rất tốt, không để cho lão sư của ngươi thất vọng." Hạ thanh lập tức vui vẻ không thôi, "Có thật không? Ta không để cho Lão sư thất vọng là tốt rồi!" Vân Phong cười, đi tới nhìn lên trước mặt chiều cao cũng rút ra dáng dấp thiếu nữ, tay đem hạ mặt xanh gò má khác sợi tóc vãn bên tai hậu, hạ thanh ánh mắt của đột nhiên ướt át, nhưng bị nàng nhịn được, hơi đỏ mặt gò má mở to hai mắt nhìn Vân Phong, Vân Phong cười hơn vui vẻ, một tay lấy hạ thanh ôm vào trong lòng, "Những năm này không thấy, ngươi khó khăn gặp phải nhất định không ít, thế nào bất hòa Lão sư liên lạc?" Hạ thanh người run một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, "Ta...ta không muốn làm cho Lão sư cảm thấy, ta còn là cá trẻ con tử. . . . . ." Vân Phong cười đem hạ thanh ôm càng chặt, mặt của cô gái mang theo Điềm Điềm mỉm cười, một bên hoa ưng cũng là mắt mang vui mừng, nàng vẫn làm bạn ở hạ thanh bên cạnh, hạ thanh trải qua tất cả tự nhiên không có người nào so với nàng hơn rõ ràng.