Thiên tài triệu hồi sư
Chương 601 : Cự long xuất hiện! 2
Edit: Mavis Clay
Kén đen vừa được tạo thành, Ám Nguyên Tố xung quanh biến mất hoàn toàn, chỉ còn có cái kén đen lẳng lẳng nằm giữa không trung, phả hơi thở quỷ dị ra xung quanh, ba người Ngao Kim tiến lên, Ngao Kim và Trạch Nhiên không nói hai lời nện quyền xuống, đập mạnh lên cái kén đen khổng lồ.
“Như đánh vào bông vậy, toàn bộ năng lượng đều bị hấp thu.” Trạch Nhiên nhăn mày, nhìn cái kén đen trước mặt, dựa vào sức mạnh không thể phá vỡ được nó.
“Lão tử không tin không xé được ngươi!” Long trảo quào lên cái kén, móng vuốt Ngao Kim cố tách sang hai bên, nhưng Ám Nguyên Tố như nước chảy qua kẽ vuốt hắn, không hề có chút tổn thương gì.
“Thứ này hình như chỉ có thể phá vỡ từ bên trong.” Mộc Thương Hải nói, ánh mắt u ám nhìn cái kén được tạo thành từ Ám Nguyên Tố, “Ta khuyên các ngươi đừng nên làm gì nó nữa, hình như nó có thể hấp thu năng lượng mà các ngươi đánh tới, rồi chuyển hóa để bản thân sử dụng.”
Trạch Nhiên kinh ngạc, “Ngươi nói gì?”
Ngao Kim phiền não rống lên, “Lão tử bất chấp!”
Mộc Thương Hải lạnh lùng nhìn hắn, “Ngươi bị nó hấp thu càng nhiều năng lượng, Vân Phong càng nguy hiểm.”
Ngao Kim lập tức á khẩu không đáp lại được.
“Vậy chúng ta nên làm gì đây?” Trạch Nhiên nóng nảy nói, không thể làm gì cái kén này, bọn họ làm sao mới giúp được Vân Phong?
“Chúng ta chỉ có thể đợi thôi… Đợi cái kén này bị phá ra từ bên trong, có lẽ là Vân Phong, cũng có lẽ là một thứ gì đó trong ngọc bội kia.”
“Con bà nó, chết tiêt!” Ngao Kim giận dữ gầm lên, rất nản chí vì mình không thể làm gì, Trạch Nhiên cũng thầm mắng bản thân vô dụng, Mộc Thương Hải thấy hai người như thế nói, “Các ngươi không tin Vân Phong sao?”
Trạch Nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Mộc Thương Hải, sau đó sắc mặt biến đổi, “Tim, Ta tin nàng!”
“Con bà nó, điều này khỏi cần ngươi nói.”
Mộc Thương Hải lại nói, “Chúng ta đều đã vượt qua không ít chuyện cùng nàng, cũng đã gặp qua không ít nguy hiểm, khi nào thì nàng xảy ra chuyện?”
Trạch Nhiên hít một hơi thật sâu, “Ta hiểu ý của ngươi, lần này, Vân Phong nhất định cũng sẽ không sao.”
Mộc Thương Hải gật đầu, Ngao Kim nhịn một lúc, tung người nhảy lên, nhìn Ly Ly tộc bị Không Gian Lực trói trên không, “Lão tử đang lo không có chỗ trút giận, bây giờ có ngươi rồi. Mở Không Gian Phong Tỏa ra.”
Trong khi ba người bên ngoài quyết định chờ đợi Vân Phong bình an ra ngoài, ở bên trong cái kén nàng chỉ có một lựa chọn, không ngừng tiến lên.
“Chủ nhân, thả ta ra ngoài đi!” Tiếng Tiểu hỏa vang lên trong đầu, “Ta có thể giúp được chủ nhân một chút về Ám Nguyên Tố.”
Một ngọn lửa sáng lóa hiện ra từ nhẫn khế ước, Hỏa Vân Lang nháy mắt xuất hiện giữa không gian tối tăm, bùng lên một ngọn lửa, “Chủ nhân, lên đi!” Tiểu Hỏa nói, Vân Phong nhảy lên lưng nó, lập tức cảm nhận áp lực của Ám Nguyên Tố quanh người đã giảm đi nhiều, Tiểu Hỏa chở nàng cẩn thận tiến lên phía trước, nàng đưa tay ôm lấy cái cổ đầy lông của nó.
“Có tạo thành gánh nặng cho ngươi không?”
“Không đâu! Mặc dù ta không phải ma thú ám hệ, nhưng huyết thống biến dị không hề giả. Ám Nguyên Tố này sẽ không chủ động không kích, không tạo thành gánh nặng gì cho ta cả.”
Vân Phong nghe vậy cười khẽ, ghé sát vào lưng Tiểu Hỏa cẩn thận quan sát không gian đen nhanh chung quanh, xung quanh đều là Ám Nguyên Tố, nồng nặc như tơ đen, may mà chúng không chủ động công kích, chỉ cần cứ tiếp tục tiến lên sẽ không có bất kỳ vấn đề gì.
Một người một thú cứ thế cẩn thận tiến lên, không biết đi được bao lâu, âm thanh Tiểu Hỏa hưng phấn vang lên, “Chủ nhân, đằng trước hình như là vị trí trung tâm.”
Vân Phong rướn người nhìn lên trước, thấy ở đằng xa loáng thoáng có chút ánh sáng, nơi đó hẳn là chỗ của ngọc bội. “Càng tới gần càng phải cẩn thận.” Vân Phong căn dặn, Tiểu Hỏa tuân theo cẩn thận hơn, trên đường không có biến cố gì xảy ra, một người một thú an toàn tới nơi phát ra ánh sáng mờ nhạt.
Đúng như lời Vân Phong, đây chính là chỗ của ngọc bội đen, dù nó ẩn mình trong bóng tối nhưng vẫn lóe lên một tia sáng nhàn nhạt, ánh sáng lập lòe như ngọn tết sắp tắt, Vân Phong đi tới, Tiểu Hỏa hóa thành hình người lập tức níu nàng lại, “Chủ nhân, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.”
Vân Phong gật đầu, cùng Tiểu Hỏa tới gần ngọc bội, so với sự tấn công dữ dội khi nãy, bây giờ nó đang phát ra ánh sáng nhu hòa, trông vô cùng dịu ngoan, ánh sáng quyến luyến kia như đang đợi Vân Phong chạm vào, nhu hòa và ấm áp.
Nhìn tia sáng nhu hòa kia, trong đầu nàng xẹt qua tên một người, ánh sáng yếu ớt này có phải là Quang Nguyên Tố của Khúc Lam Y để lại trong ngọc bội không? Nếu không phải, tại sao sau khi hấp thụ nhiều Ám Nguyên Tố tới vậy, ngọc bội đen vẫn có thể phát ra ánh sáng?
Vân Phong chậm rãi vươn tay muốn chạm vào điểm sáng kia, dù là ánh sáng mờ ảo cũng tốt, đó cũng là thứ mà chàng ấy để lại bên mình cơ mà. dđlqđ
“Chủ nhân!” Tiểu Hỏa thấy nàng đưa tay không khỏi lo lắng, nàng mỉm cười, chậm rãi nhắm mắt lại, trong hốc mắt bộ xương cự long đột nhiên lóe lên một tia sáng, Ám Nguyên Tố nháy mắt xông ra.
“Grào!” Tiểu Hỏa đột nhiên rống lên, chắn Vân Phong lại ở sau mình, Ám Nguyên tố dày đặc không từng phả ra từ ngọc bội nhưng không hề tấn công được tới Vân Phong, chỉ không ngừng quanh quẩn trên không trung, biến đổi, ngưng tụ lại càng ngày càng dày, đến khi hoàn toàn hiện ra một đầu rồng bằng Ám Nguyên Tố.
“Grào!” Tiểu Hỏa lập tức hóa thành hình thái Hỏa Vân Lang, đôi cánh đen thẫm vỗ mạnh, một cảm giác khẩn trương lan toàn thân, cơ thịt cả người nhanh chóng căng cứng, tiềm thức cảm nhận nguy hiểm của ma thú nháy mắt bị kích thích.
“Ha ha, thật sự cho rằng dựa vào điểm sáng nhạt đó là có thể hấp dẫn được ta?” Vân Phong nói, chậm rãi mở mắt ra, “Không khỏi quá coi thường Vân Phong ta.”
Ám Nguyên Tố không ngừng quần đảo trên không, từ trong hiện ra một đầu rồng dữ tợn, giống y hệt như xương cự long được chạm khắc phía sau ngọc bội đen. Cự long khẽ nheo mắt, một giọng nói từ hư không vang lên, “Lá ngươi ngươi không nhỏ đấy.”
Vân Phong bật cười, “Vân Phong đa tạ tiền bối khen ngợi.”
“Tiền bối?” Giọng nói vang lên, tiếp theo đó là một tiếng gầm, “Ta vẫn luôn bị phong ấn trong này cũng có phần công lao của ngươi. Ta sẽ không tha cho ngươi.”
Vẻ mặt Vân Phong lạnh đi, “Để tiền bối ra ngoài là do ta vô ý.”
“Thật là nhân loại cuồng vọng. Ta đi hay ở còn đến lượt ngươi làm chủ?”
“Ha ha! Vậy sao?” Vân Phong ngẩng lên, nhìn ngọc bội đen trước mắt, cánh tay vươn ra, nắm chặt lấy.
“Chủ nhân!” Tiểu Hỏa thấy nàng làm thế muốn ngăn lại nhưng không kịp, khoảnh khắc nàng cầm lấy ngọc bội đen, Ám Nguyên Tố điên cuồng vùng vẫy, giọng nói từ hư không đột nhiên hưng phấn run rẩy.
“Nhân loại dốt nát, ta sẽ lấy ngươi làm món ăn khai vị đầu tiên.”
Đầu rồng ngưng tụ hoàn toàn tiêu tán, Ám Nguyên Tố nhanh chóng chui vào cơ thể Vân Phong, nàng cắn răng cố nhịn, cố chấp giữ lấy ngọc bội đen, hai mắt nhắm lại, Tinh Thần Lực trong không gian huy động toàn bộ, trực tiếp đưa Ám Nguyên Tố xông vào người tới một không gian hắc ám khác.
Trong bóng tối, âm thanh xích sắt ma sát với mặt đất vang lên, khi Vân Phong dùng Tinh Thần Lực dẫn Ám Nguyên Tố tới đây, một đôi mắt khổng lồ màu đỏ âm thầm mở ra, ánh sáng đỏ tươi xẹt qua đôi mắt, tiếng ống khóa dồn dập không ngừng vang vọng, hơi thở bắt đầu hưng phấn phì phò.
Vân Phong nhắm chặt hai mắt, môi khẻ mỉm cười. Món ăn khai vị? Ha ha, vậy để xem cuối cùng ngươi lợi hại hơn hay kẻ đang nhốt trong cơ thể nàng lợi hại hơn.
“Ta thật sự không ngờ có ngày ngươi sẽ đưa đồ tốt như vậy cho ta đấy.” Đôi mắt đỏ như máu hưng phấn nhìn một góc nào đó trong bóng tối, Ám Nguyên Tố ở đó đang không ngừng ngưng tụ, càng ngày càng nồng, nương theo sự dày đặc dần của nó, sự hưng phấn trong đôi mắt đỏ càng lúc càng lớn. DđLqĐ
“Xoẹt!” Đôi mắt đỏ bò đi trong bóng tối, dán chặt lên Ám Nguyên Tố nồng nặc, trong hồ máu đỏ phản chiếu một cái đầu cự long dữ tợn làm từ Ám Nguyên Tố.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha!” Màu đỏ trong đôi mắt long sọc* lên dữ dội, cực kỳ cuồng dã, một tiếng gầm hưng phấn vang lên, xích sắt không ngừng ma sát, âm thanh như đang muốn giãy thoát ra.
*long sọc: Con mắt trừng lớn, hưng phấn tới mức con ngươi rung lên bần bật
“Đây là đâu?” Đầu rồng nhìn đôi mắt đỏ tươi liền gầm nhẹ lên, Ám Nguyên Tố nhanh chóng khuếch tán ra khắp nơi, nhưng đánh lên màu đỏ tươi đều bị hấp thu toàn bộ. Đầu rồng dữ tợn vô cùng kinh ngạc, không ngờ tới sẽ gặp phải tình huống như vậy.
“Mày là ai?” Đầu rồng thấy Ám Nguyên Tố của mình không có tác dụng, nhất thời ngoan ác gầm lên.
Đôi mắt đỏ khổng lồ tham lam nhìn đám Ám Nguyên Tố nồng nặc, “Muốn ăn ngươi, có lẽ hơi tốn sức chút.”
“Ngươi biết ta là ai?” Ám Nguyên Tố bỗng dày hơn, đầu rồng trong bóng tối mênh mông lộ vẻ dữ tợn, đôi mắt đỏ nghe vậy cuồng tiếu, “Ha ha, đương nhiên biết ngươi là ai rồi. Chỉ là… ở trong mắt ta, các ngươi còn kém xa lắm.”
Đôi mắt rồng dữ tợn trợn to, trong trí nhớ xa xôi dài đẵn như sông Hoàng Hà xẹt qua vài cái tên, đôi mắt rồng nheo chặt lại, “Mày là…”
Tiếng xích sắt trên mặt đất ngày
<img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20200419/thientai-17.png" title="Cự long xuất hiện! 2" data-pagespeed-url-hash=2384261931 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">
Truyện khác cùng thể loại
2383 chương
24 chương
3 chương
136 chương
111 chương