Thiên tài triệu hồi sư

Chương 177 : vân phong thức tỉnh.

Kết quả của Tứ quốc tranh bá mặc dù khiến cho Tạp Lan đế vương có chút không hài lòng, nhưng chiếm được tư cách thăm dò rồi thì cũng không nói thêm gì nữa. Sự sống chết của Vân Phong trái lại thì một chút hoàng thất Tạp Lan cũng không để ý, tuy nói Vân Phong là triệu hồi sư, nhưng hoàng đế Tạp Lan cũng không phải kẻ ngốc, trong lòng Vân Phong căn bản là không có được nửa điểm hảo cảm với hoàng thất Tạp Lan, Vân gia cũng sẽ không làm việc cho hoàng thất Tạp Lan, những thứ này Tạp Lan đế vương vẫn rõ ràng. Triệu hồi sư như vậy có hay không thì vẫn giống nhau, đều không thể sử dụng vì hoàng thất. Nếu không thể sử dụng cho hoàng thất, tất nhiên cũng sẽ không để cho các quốc gia khác thừa dịp mà lấy mất cơ hội. Hiện giờ Vân Phong không thể ra khỏi mê cung bị bỏ hoang, điểm ấy khiến cho Tạp Lan đế vương có chút vui vẻ, nếu có thể nhân cơ hội này mà diệt trừ nàng, coi như là ít đi một cái hoạ lớn. Vân gia mất đi Vân Phong, cũng dễ dàng đối phó hơn rồi. Tạp Lan đế vương cho tới bây giờ đều là một người dè dặt, tuy Vân Phong không thể ra ngoài, nhưng cũng không có nghĩa là Vân Phong đã chết, lúc chưa xác định được tin tức Vân Phong đã chết hay chưa, Tạp Lan đế vương sẽ không dễ dàng xuống tay với Vân gia. Chr khi xác định được tin tức của Vân Phong, mới có thể yên tâm loại bỏ Vân gia này, nếu không thì nếu Vân Phong đột nhiên xuất hiện tại nơi kia, hoàng thất Tạp Lan chẳng phải là gặp tai ương rồi sao. Tạp Lan đế vương đến cùng vẫn e ngại Vân Phonh, e ngại thân phận triệu hồi sư của Vân Phong. Một khi Vân Phong trở mặt với hoàng thất, ba đại đế quốc khác nhất định sẽ không ngồi không, đến lúc đó Tạp Lan đế quốc sẽ ở cục diện bị động, những đế quốc khác cũng sẽ mượn cơ hội này mà đả kích Tạp Lan. Sự dè dặt cẩn thận của đế vương Tạp Lan dẫn đến rất nhiều nghi hoặc của thành viên hoàng thất.ddlqđ Theo lý thuyết Vân gia là cái đinh trong mắt hoàng thất Tạp Lan, vì sao không nhân cơ hội này để diệt trừ? Vân Phong kia không phải là không thoát ra được sao? Cách nghĩ của đế vương Tạp Lan tự nhiên cũng không giống những người này, Vân gia cũng nằm trong không khí không yên bình này, an ổn đứng ở đế đô. Sau khi mê cung bị bỏ hoang bị sụp đổ, tâm tình của Vân Thăng có thể nói là u ám tới cực điểm, cả người đều là dáng vẻ thần hồn thất lạc. Cứ sụp đổ như vậy, Phong nhi soa vẫn có thể bình an vô sự được? Nếu thật sự bình an vô sự, vì sao một chút tin tức đều không truyền đến? Sau khi mê cung bị bỏ hoang sụp đổ, Vân Thăng, Mộ Dung Vân Thiên, Trạch Nhiên đều bị người của Già Diệp cưỡng chạy ra. May mà có Chính Nhiên, thuận lợi tiễn ba tên đều có chút thất hồn lạc phách này về Tạp Lan. Trong lòng Chính Nhiên cũng rất không dễ chịu, nhìn mê cung bị bỏ hoang đột nhiên sập xuống, lòng Chính Nhiên cũng rất đau đớn rất khổ sở. Nhớ lại tiểu hài tử kinh tài tuyệt diễm kia đã ngã xuống như vậy, thật sự là có chút không cam lòng. Chính Nhiên không chỉ một lần vỗ vai Vân Thăng: "Vân Phong không có việc gì, nàng nhất định sẽ trở về, bây giờ ngươi là trụ cột của Vân gia, ngươi cần phải sống tốt, chờ tiểu gia hoả kia trở về." Vân Thăng cũng miễn cưỡng xốc lại tinh thần,ddlqđ bao nhiêu hi vọng còn sót lại trong lòng kia là động lực duy nhất để hắn tiếp tục, muội muội bảo bối của hắn sẽ không biến mất một cách đơn giản như vậy, hắn cũng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy! Có lẽ vài ngày sau, nàng sẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, gọi mình là đại ca, cười nói nàng đã trở lại, nhất định sẽ là như thế! Vân Thăng xốc lại tinh thần, Mộ Dung Vân Thiên cùng Trạch Nhiên cũng ôm tinh thần như vậy- Vân Phong không có khả năng gặp chuyện không may, nàng nhất định còn có thể bình an trở về! Vân Thăng về tới đế đô Tạp Lan, vô cùng thành thật, một năm một mười đem hết sự tình đều đã trải qua nói một lần với Vân Cảnh. Vân Cảnh nghe xong thì thân thể cứng đờ trên ghế, hồi lâu cũng không thể nói ra một câu nào. Vân Thăng cũng im lặng ngồi ở chỗ kia,mắt Vân Cảnh giật giật, hốc mắt có chút đỏ. Đứng lên, không nói gì, xoay người mà đi. Vân Thăng nhìn bóng lưng của phụ thân mình, trong lòng vô cùng buồn bã. Từ đường của Vân gia cũng đ\ược chuyển tới đây, hai đầu gối Vân Cảnh khuỵu xuống, quỳ mạnh xuống mặt đất, đầu cúi thật thấp. Trước mặt bài vị của các thế hệ gia chủ Vân gia, bức hoạ của tổ tiên triệu hồi sư vẫn được treo trên cùng như cũ, vẫn là một khuôn mặt tươi cười phóng đãng như cũ, vẫn là một đầu tóc ngắn không chịu gò bó. Vân Cảnh quỳ ở nơi đó, thật lâu: "Các đại gia chủ của Vân gia ở trên, Vân Cảnh thề, chỉ cần để Phong nhi bình an, bất luận cần ta phải trả cái giá gì, đều cam lòng!" Vân Cảnh gằn từng tiếng nói ra một cách mạnh mẽ xong, hai tay nắm chặt bên người. Nữ nhi của ông, ông nguyện quên mình tới đổi, chỉ cần nàng được bình an! Sau khi Mộc Tiểu Cẩm biết được tình hình của Vân Phong, lập tức gào khóc, khóc đến tê tâm liệt phế. Cầm ngọc bội truyền âm mà liều mạng gọi tên Vân Phong, nhưng một chút hồi âm của Vân Phong ở bên kia cũng không truyền đến. Vân Thăng nhìn thấy Mộc Tiểu Cẩm như vậy, trong lòng lại càng đàu xót, vươn tay ôm Mộc Tiểu Cẩm khóc đến rối tinh rối mù vào ngực,ddlqđ nước mắt dần thấm ướt vạt áo Vân Thăng. Trong đáy lòng bọn họ đều gọi tê một người, đều chờ đợi cùng một người trở về. Long tộc mấy ngày nay im lặng trước sau như một. Từ sau khi Ngao Kim rời khỏi, hai Đại tộc Hắc long cùng Hồng lonh vẫn là ngươi tranh ta đấu, rất náo nhiệt. Tính tình Ngao Kim trăm ngàn năm không trở lại một lần, lần trước không dễ gì mà trở lại, nhưng sau khi nghe được tin tức của Vân Phong lại ảm đạm mà rời đi, điều này làm cho người của tộc Hắc long phải hao tỏn tâm trí một phen, cũng khiến cho tâm tư của Tiểu Linh chìm đến đáy cốc. Thì ra trong lòng Ngao Kim cũng chỉ có một mình Vân Phong, nàng căn bản dù chỉ là đường biên bên cạnh cũng không bám vào được. Hôm nay, bên ngoài Long cốc bỗng nhiên xảy ra chấn động mãnh liệt. Sau khi chấn động không gian kịch liệt qua đi, một con rồng to lớn toàn thân lóng lánh sắc vàng bay vào. Một khắc Ngao Kim xuất hiện kia, toàn bộ Long cốc đều trở nên náo nhiệt, tất cả mọi người trong Long tộc đều cảm giác được, Thiếu chủ của bọn hắn đã trở lại! Hắc long tộc cùng Hồng long tộc đều đồng loạt chạy ra ngoài. Lúc nhìn thấy Ngao Kim lấy bản thể mà xuất hiện, không khỏi kinh ngạc một chút. Lại thấy trên lưng Ngao Kim lại có người, sắc mặt của mọi người đột nhiên đều biến đổi! Thiếu chủ Ngao kim là người có thân phận hạng nào! Đó là tộc Kim long tôn quý nhất trong Long tộc! Nhưng thậm chí còn có người dám ngồi trên lưng thiếu chủ, đây không phải là bôi nhọ tôn nghiêm của Long tộc sao? Trưởng lão dẫn đầu của tộc Hắc long không nói hai lời, tay hoá thành rồng, đánh tới nhanh như tia chớp, trưởng lão của tộc Hồng long cũng không nói gì liền chuẩ bị động thủ. Ngao Kim nhìn thấy, ánh vàng trong đôi mắt đều hiện ra lửa giận: "Đều mẹ nó lui ra cho lão tử! Nếu ai dám động đến các nàng, lão tử sẽ không để hắn yên!" Trưởng lão của tộc Hắc long cùng Hồng long thấy Khúc Lam Y ngồi trên lưng Ngao Kim, khuôn mặt mê hoặc kia khiến hai người nhìn thấy đều có chút sững sờ, chẳng lẽ thiếu chủ lại thích loài người, lại còn dẫn nàng ta trở về? Tâm mắt hai người vừa chuyển, liền nhìn thấy được Vân Phong được Khúc Lam Y ôm vào ngực, toàn thân ứ máu. Tuy làn da đã nhiều lần sắp sửa đối diện với tình trạng bị nổ tung hoàn toàn, toàn thân đã vô cùng thê thảm, ddlqđ nhưng hai người vẫn nhận ra người này khi nhìn thấy lần đầu tiên, hai ánh mắt đều đồng thời trừng lớn, đây là... Vân Phong! Không phải nàng đã sớm chết bên trong Long điện rồi hay sao? Trong lòng Khải trưởng lão cũng Diên Đình đều dâng lên nghi vấn giống nhau, một kẻ đã chết bên trong Long điện thì sao lại xuất hiện ở đây? Hai người chỉ dùng vừa vặn vài giây để có thể đưa ra kết luận, sắc mặt nhất thời vô cùng khó coi, Gan Tiểu Linh cùng Diên Vu đúng thật là lớn tày trời! Lại dám phối hợp với nhau để lừa thiếu chủ! Hai người nghĩ đến tính tình tàn bạo của Ngao Kim, nhất thời trong lòng có chút bối rối. Khải trưởng lão lùi về phía sau một bước, tránh ra khỏi đường đi, Diên Đình cũng như vật, đôi mắt của Ngao Kim liếc qua hai người một cái, thân thể vừa động, nhanh chóng bay vượt qua. "Đó là Vân Phong." Khải trưởng lão thấp giọng nói một câu, nghĩ đến cháu gái của mình lại có gan lớn như thế, Khải trưởng lão không nhịn được liền đau đầu. "Hừ, quả thật là nàng ta, tuy nhiên cuối cùng sao nàng ta lại có thể ra khỏi Long điện được?" Diên Đình nhớ lại vấn đề này, nghĩ mãi không xong. Năm đó Thiếu chủ đã đóng thông đạo lại, sao nàng ta vẫn có thể ra khỏi Long điện? "Những thứ này đều không quan trọng, vẫn phải ngẫm lại, kết cục lừa dối Thiếu chủ là như thế nào đi." Khải trưởng lão cau chặt mày, Diên Đình nghe xong lại cười ha hả. Khải trưởng lão nhìn hắn: "Ngươi cười cái gì? Ngươi cho là bây giờ Hồng long còn có thể toàn thân thối lui sao?" Diên Đình cười ha ha, ánh mắt nhìn Khải trưởng lão có chút châm chọc: "Khải lão đầu, Tiểu Linh là cháu gái duy nhất của ngươi phải không? Hồng long mất đi một Diên Vu cũng không có chuyện gì, mặc dù có chút đáng tiếc, tuy nhiên nhân tài xuất hiện ở Hồng long cũng là tầng tầng lớp lớp. Nhưng nếu không có Tiểu Linh, đối với ngươi mà nói thì không giống nhau phải không?" "Ngươi...!" Sắc mặt Khải trưởng lão khẽ biến.ddlqđ Khoé môi Diên Đình chậm rãi giương lên: "Về phàn làm sao để có thể thoát tội, thì làm phiền Khải trưởng lão suy nghĩ, nghĩ xong đừng quên nói cho ta biết, nếu không thì Diên Vu cũng sẽ bám chặt Tiểu Linh không rời, Hắc long cũng sẽ không tránh được trách nhiệm này, ta đây phải về trước rồi." Diên Đình vừa nói xong, mang theo một đám người Hồng long trở về, Khải trưởng lão đứng ở nơi đó, trong lòng có lửa lại khong thể phát ra được. Sau đó phất mạnh tay áo: "Chúng ta cũng đi." Tộc Hắc long cũng quay trở về. Ngao Kim hoá thành bản thể nhanh chóng bay vào trong Long cốc. Khúc Lam Y vẫn lẳng lặng ôm Vân Phong ngồi ở phía sau, quang nguyên tố không ngừng truyền từ bàn tay Khúc Lam Y đến trong thân thể Vân Phong, Khúc Lam Y khẽ cau mày, trong cơ thể Vân Phong hiện tại đang có một dòng năng lượng sinh mệnh đang chuyển động rất rõ ràng, đáy lòng Khúc Lam Y cũng khẽ thở phào. Sau khi nhận thấy được nguồn năng lượng sinh mệnh này, trong lòng Khúc Lam Y cũng có tính toán, tính mạng Vân Phong không có khả năng gặp nguy hiểm, nhưng tinh thần lực tựa như muốn mở rộng trong cơ thể Vân Phong lại khiến Khúc Lam Y lo lắng hết lần này đến lần khác. Nếu cứ tiếp tục như vậy, nếu Vân Phong không thể hấp thu loại lực lượng này, nhẹ thì giảm cấp, nặng thì toàn thân tê liệt. Vậy thì thật sự sẽ trở thành phế nhân rồi! "Vân Phong..." Khúc Lam Y cúi đầu nhìn làn da màu đỏ của Vân Phong, hiện tại Vân Phong nhìn qua không khác gì một người máu. Khúc Lam Y khẽ thở dài: "Sao ngươi lại xằng bậy như vậy chứ..." Tay Khúc Lam Y đặt trên ngực Vân Phong, cảm thụ được từng nhịp đập của tim Vân Phong, ôm nàng chặt hơn một chút, nhanh chóng khoẻ lại đi... Đầu Ngao Kim vừa bay vào Long cốc, đã bay về phía cung điện của mình, Trên một đường này khiến rất nhiều tộc nhân của Long tộc kinh sợ, lúc tới của cung điện, thân rồng vĩ đại của Ngao Kim lập tức hoá trở lại thành một nam nhân tuấn mỹ vô cùng. Khúc Lam Y lại ôm Vân Phong chậm rãi đáp xuống đất. "Nha đầu thế nào rồi? Có việc gì cần thì cứ nói!" Khúc Lam Y cười cười, tên Thiếu chủ của Long tộc trước mặt này thật sư vô cùng quan tâm đến Vân Phong, nếu không, có lẽ bọn họ đã sớm vị chôn vùi trong sơn động kia rồi: "Ngao Kim ca ca!" Tiếng gọi đầy ngạc nhiên của Tiểu Linh truyền tới, một bóng hình xinh đẹp chạy vội lại đây. Tiểu Linh không xuất hiện thì không sao, vừa xuất hiện lại khiến cho ngọn lửa lớn trong lòng của Ngao Kim bạo phát triệt để. "Cút!" Ngao Kim gầm nhẹ, tiếng gầm nhẹ này còn mang theo cả những tiếng rồng ngâm đánh về phía Tiểu Linh, Tiểu Linh không kíp tránh, thân thể lảo đảo một cái, sắc mặt trắng hơn vài phần. Cặp mắt màu vàng kia của Ngao Kim nhìn chằm chằm vào Tiểu Linh: "Ngươi dám gạt ta, Hắc long tộc sắp làm phản rồi, phải không?" Sắc mặt của Tiểu Linh hoàn toàn trắng bệch, lập tức liều mạnh lắc đầu: "Làm sao có thể! Gia gia luôn trung thành và tận tâm đối với Ngao Kim ca ca, Hắc long tộc đều như vậy! Ngao Kim ca ca đừng nghe người khác nói lung tung!" Ngao Kim lạnh lùng cười, Khúc Lam Y ddlqđ ở một bên không rảnh để nghe bọn hắn nói chuyện phiếm của Long tộc: "Phòng ở đâu?" Ánh mắt Tiểu Linh quét về phía Tiểu Linh, không khỏi thầm giật mình một chút, mỹ nhân mỹ lệ này là ai? Nàng ta so với mình lại đẹp hơn! Chẳng lẽ là đối tượng Ngao Kim ca ca thích sao? Đã tới một Vân Phong, giờ lại thêm một người nữa sao? Mắt Khúc Lam Y khẽ nâng lên, chống lại cặp mắt có chút địch ý của Tiểu Linh, chóp chớp đôi mát đen, Tiểu Linh vội vàng rụt tầm mắt của mình về. Vừa rồi trong nháy mắt đó, nàng lại có chút sợ nữ nhân này, đây là ý niệm quái quỉ gì vậy... "Đi theo ta." Ngao Kim nghĩ đến tình trạng của Vân Phong, lập tức dẫn Khúc Lam Y đi vào bên trong, tầm mắt của Tiểu Linh lại tò mò quét sang đây, thấy được Vân Phong đang được Khúc Lam Y ôm trong lòng. Tuy giờ phút này Vân Phong mang bộ dạng như vậy, nhưng Tiểu Linh chỉ cần nhìn một cái liền có thể nhận ra, Vân Phong còn sống! Điều này làm sao có thể? Ngao Kim cùng Khúc Lam Y cùng vội vã rời đi, tinh thần Tiểu Linh đã luống cuống, vốn cho rằng chuyện mình cùng Diên Vu nói dối năm đó sẽ không bị vạch trần, vì Vân Phong sao có thể ra khỏi Long điện được? Nhưng sự tình lại ngoài dự liệu, khiến Tiểu Linh hoàn toàn mơ hồ. Phạm tội lừa gạt Thiếu chủ Long tộc, sao nàng có thẻ thoát được? Tổ tiên sống trong không gian tinh thần càng một mực không ngừng gọi tên Vân Phong, nhưng Vân Phong không đáp lại dù chỉ một chút, lâm vào trạng thái ngủ sâu. Cảm thụ được áp lực trong không gian tinh thần càng ngày càng lớn, sắc mặt tổ tiên cũng cực kì khó coi, cứ tiếp tục như vậy thì không gian tinh thần của tiểu tử kia chắc chắn sẽ nổ tung, tiểu tử kia nhất định sẽ trở thành một phế nhân rồi! Nói như vậy, chẳng phải quá đáng tiếc sao! "Tiểu tử kia. tỉnh lại, tỉnh lại a!" Giọng nói của tổ tiên vang lên trong đầu Vân Phong, nhưng đôi mắt nhắm chặt của Vân Phong lại không có dấu hiệu mở ra nào. Làn da đỏ tươi như lửa, rõ ràng có thể thấy được mạch máu, nhiệt độ toàn thân cũng cao đến doạ người. Giờ phút này Vân Phong giống như một khối thịt bị ném vào trong lò than không ngừng thiêu đốt, từ trong ra ngoài, thân thể đã xuất hiện trạng thái trong suốt, chẳng qua khi nhìn đến thì trừ bỏ màu đỏ thì vẫn là màu đỏ. Mảnh ngọc bội màu đen nằm trên cổ Vân Phong không ngừng vận chuyển năng lượng sinh mệnh. Dần dần, một cỗ khí tức màu đen như có như không cùng năng lượng sinh mệnh truyền đến cơ thể Vân Phong. ddlqđ Tổ tiên sống trong không gian tinh thần kinh ngạc ngẩng đầu, cảm nhận được khí tức màu đen như có như không kia đang xâm nhập một cách mạnh mẽ vào không gian tinh thần, đôi mắt đột nhiên trừng lón: "Đây là...!" Không gian tinh thần sẽ phải bị nổ tung vì không thể chống đỡ đột nhiên phát sinh điều khác thường, nhừng tinh thần lực đang không ngừng xâm nhập vào nơi này vậy mà sau khi gặp phải khí tức màu đen kia, lại biến mất không còn dấu vêt! Tổ tiên kinh ngạc nhìn tất cả những gì đang diễn ra trong không gian tinh thần, cả người bị chấn động mạnh, đây là... Đây là năng lực của ám nguyên tố, cắn nuốt! Ám nguyên tố này tiến vào từ đâu? Tiểu tử kia cũng không có ám nguyên tố, đây là chuyện gì vậy? Tổ tiên bình tĩnh quan sát dòng khí tức mày đen này, sau khi hấp thụ toàn toàn một phần tinh thần lực, ám nguyên tố liền biến mất không còn thấy bóng dáng, giúp giảm bớt được một phần tinh thần lực. Sau đó, một chút ám nguyên tố lại yên lặng tràn vào, cắn nuốt toàn bộ tinh thần lực sẽ khiến không gian tinh thần nổ tung, tổ tiên cẩn thận quan sát một hồi, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, phải chăng là trong hoạ có phúc chăng? Ám nguyên tố này là thứ mọi người đều kiêng dè, đều có chút chán ghét đối với loại nguyên tố này, nhưng hiện tại đối với Vân Phong mà nói thì giống như đưa than sưởi ấm những ngày tuyết rơi! Cũng chỉ có ám nguyên tố mới có thể hoá giải thứ tinh thần lực sắp nổ tung này! Tuy nhiên quá trình cắn nuốt này diễn ra rất thong thả, cơ hồ là cực kỳ nhỏ bé, những cũng có thể hoá giải được nguy cơ trong cơ thể Vân Phong, Tổ tiên chậm rãi thở dài: "Tiểu tử kia, phúc duyên của ngươi thật sự rất sâu, dù có chuyện gì cũng đều gặp may." Tổ tiên nói xong, khóe môi lại mỉm cười, cũng chậm rãi nhắm mắt lại. Hiện tại tiểu gia hoả này đã không còn nguy hiểm gì, vẫn còn một thời gian nữa mới có thể tỉnh lại, ông cũng có thể nghỉ ngơi một chút rồi. Thời gian ba năm chậm rãi trôi qua. Thế cục của Đông đại lục vẫn như vài năm trước. Già Diệp đế quốc sau cuộc thi Tứ quốc tranh bá, tựa như đã khiêm tốn hơn rất nhiều. Người ngoài không biết rằng triệu hồi sư của Già Diệp đế quốc vì cuộc thi Tứ quốc tranh bá này mà thực lực đã bị giảm mạnh xuống một bậc. Tinh Nguyên thảo lại bị Vân Phong cướp đi, mặc dù vẫn luôn cố gắng khôi phục trong ba năm này, nhưng hiệu quả cũng không được như người mong muốn. Lại thêm thất bại từ trận Tứ quốc tranh bá, khiến Già Diệp đế quốc mất đi tư cách thăm dò, điều này khiến cho hoàng thất Già Diệp vô cùng căm tức. So với Già Diệp đế quốc, ba đại lục khác ở Đông Đại Lục vô cùng có sức sống, Sau khi chiếm được tư cách thăm dò di tích Vạn thần, các nước đương nhiên cũng sẽ mở cờ trong bụng, Khoảng cách tới lúc di tích Vạn thần xuất hiện còn năm năm, trong năm năm này, ba đai đê quốc đều cố gắng chiêu nạp cao thủ, hi vọng trong lần thăm dò này có thể trở thành người thắng lớn nhất. Trong đó, phỏng chừng Tạp Lan đế quốc là người bận nhất. Hoàng thất Tạp Lan chuẩn bị cho việc thăm dò di tích Vạn thần, lại tiêu phí không ít công phu, cũng chiêu mộ đến không ít cao thủ. Thời gian ba năm này, hoàng thất Tạp Lan đều gấp gáp vì việc này, lại không hề để tâm đến Vân gia. Mà Vân Cảnh từ sau khi Vân Phong biến mất, chủ động đưa ra ý kiến một lần nữa rời xa đế đô trở lại Xuân Phong trấn, sau khi Tạp Lan đế vương hơi suy tư, liền đáp ứng. Đối phó với Vân gia, ở nơi nào cũng giống nhau, không ở đế dô càng tốt, miễn cho việc dẫn tới thanh thế gì. Vân Cảnh lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi đế đô, ddlqđ về tới Xuân Phong trấn, Điều này lại khiến cho Xuân Phong trấn lại nổi lên một làn sóng nghị luận, Vân gia xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại chuyển về từ đế đô? Vị tiểu thư kia của Vân gia xảy ra chuyện gì rồi à? Tin tức Vân Phong biến mất cũng không truyền ra, tất cả mọi người tất cả mọi người đều không rõ là chuyện gì đang diến ra, Vân Cảnh cũng không nói thêm cái gì. Vân Thăng cùng Mộc Tiểu Cẩm vẫn đến trường Ma Tang, ngày khai giảng đã đến, dọc theo đường đi hai người đều cực kỳ trầm mặc, sau khi trở lại trường lại càng trầm mặc, mất đi một người quan trọng trong lòng, tư vị này thật sự là không nói nên lời. Sự biến mất của Vân Phong ở trường Ma Tang dẫn đến một cơn oanh động lớn. Tại trường Ma Tang, Vân Phong đã trở thành nhân vật huyền thoại, sự biến mất của nàng tất nhiên sẽ dẫn đến rất nhiều ánh mắt tò mò cùng những lời bàn tán. Vân Thăng một mực tỏ ra trầm mặc với loại chuyện này, Mộc Tiểu Cẩm cũng như vậy, hai người đều trở nên ít nói, Ngoài trừ việc tiến vào tháp Thí luyện để tu tập, chuyện gì cũng không quan tâm đến. Thành viên của Tinh là xã đoàn là người có ý kiến lớn nhất về Vân Phong, Vân Thăng cũng chỉ cho một câu trả lời duy nhất, Vân Phong có việc, tạm thời sẽ không trở về. Tuy nhiên câu trả lời này có chút miễn cưỡng, nhưng mọi người cũng chỉ có thể chấp nhận. Ngày Vân Thăng trở lại trường Ma Tang trước tiên là phải lo chuyện sắp xếp việc tạm nghỉ học cho Vân Phong, phó hiệu trưởng của Trường Ma Tang cái gì cũng không nói, chỉ vỗ vỗ bả vai Vân Phong, đồng ý cho Vân Phong nghỉ học không thời hạn. Nhưng có một số người lại không thể nhìn thấy người khác sống tốt được, Tạp Toa khiến cho trường Ma Tang lại nổi lên một làn sóng nhiệt một lần nữa: "Có việc ra ngoài sao? Hừ! Nàng ta đã chôn vùi trong mê cung bị bỏ hoang, phỏng chừng đã sớm mất mạng rồi!" Vân Phong đã chết! Tin tức này khiến cho phần lớn trường Ma Tang hoàn toàn u mê, đoán viên của Tinh la xã đoàn chen chúc bao vây Vân Thăng: "Vân Phong đã chết sao, xã trưởng, đây là sự thật à?" "Ta không tin Vân Phong đã xảy ra chuyện gì, sao nàng có thể xảy ra chuyện gì được!" "Không sai, Vân Phong không có việc gì!" Vân Thăng một câu cũng nói không nên lời, vẫn là Mộc Tiểu Cẩm trả lời thay hắn: "Tiểu Phong không có việc gì, xã trưởng đã nói qua, Tiểu Phong chỉ ra ngoài làm chút việc, sẽ trở về." Tất cả mọi người trong Tinh La xã đoàn đều không lên tiếng,ddlqđ mỗi người đều hiểu câu trả lời này có bao nhiêu tự lừa mình dối người. Sau đó, một xã viên bỗng nhiên bật cười: "Nếu xã trưởng đã nói như vậy, Vân Phong sẽ nhất định trở về! Các ngươi còn chưa tin nàng sao!" Tất cả đoàn viên Tinh La xã đoàn nghe được, đều gật đầu thật mạnh: "Nói không sai, Vân Phong sẽ trở về!" "Ta cũng tin nàng sẽ trở về! Yêu nghiệt kia, sao có thể có chuyện gì?" Vân Thăng ngẩng đầu, mắt thấy các thành viên của Tinh La xã đoàn trước mặt, nghe từng câu nói bao hàm sự chờ đợi, Vân Thăng chậm rãi gục đầu xuống, Phong nhi, nhiều người ngóng trông muội trở về như vậy, muội nhất định sẽ trở về, phải không? Từ sau khi Vân gia dời khỏi đế đô, lại trở về với những ngày tháng có chút buồn tẻ, những gia tộc lớn nhỏ không thể thấy được tình hình trước mắt của Vân gia, cũng không dám lại bắt đầu kết quan hệ như trước. Vân Thăng cũng vì vậy mà vui vẻ, Vân gia vốn không thích những quan hệ rắc rối phức tạp như vậy. Nhưng Vân Cảnh lại không nghĩ rằng có một ngày ông sẽ nghênh đón một vài vị khách, những vị khách này lại đến từ Công hôi Dong binh. Việc Dong Binh Đoàn Hồng Phong đến đã khiến Vân Cảnh cảm thấy kinh ngạc cùng ấm áp vô cùng. Công hội Dong Binh vậy mà lại muốn giao hảo với Vân gia, lời nói của Chính Nhiên cũng được chứng thực. Trong phạm vi quy định, Công hội Dong binh sẽ trợ giúp và bảo vệ Vân gia. Thời gian ba năm, Dong Binh Đoàn Hồng Phong đều tận tâm tận lực bảo hộ Vân gia. Chuyện của Vân Phong bọn họ đều đã nghe, nhưng bất luận cái gì thì trong lòng Dong Binh Đoàn Hồng Phong đều có một niềm tin vững chắc, tiểu thư của bọn hắn không có việc gì, tiểu thư của bọn họ sẽ trở về một cách vô cùng có phong thái! Hoàng thất Tạp Lan tất nhiên đều biết mọi động tĩnh của Vân gia, việc Dong Binh Đoàn Hồng Phong tiếp cận khiến cho đế vương Tạp Lan có chút kiêng kị, Công hội Dong binh trắng trợn thể hiện tình cảm tốt với Vân gia như vậy, chuyện này không khỏi khiến cho Tạp Lan đế vương có chỗ kiêng kị, cũng khiến cho Tạp Lan đế vương càng có tâm tư muốn diệt trừ Vân gia. Vốn đang nghĩ muốn mặc kệ mà gác lại, nhưng nếu mối quan hệ giữa Vân gia cùng Công hôi Dong binh càng thêm sâu sắc, đến lúc đó đã không còn cách nào để diệt trừ rồi.ddlqđ Việc chuẩn bị cho chuyến thăm dì di tích Vạn thần trong ba năm này đã thực hiện được khá tốt, còn hai năm nữa thời gian thăm dò di tích Vạn thần mới bắt đầu. Tạp Lan dế vương trầm tư thật lâu, trầm thấp lên tiếng: "Liệt Đức Nhĩ, có phải là nên động thủ rồi không?" Liệt Đức Nhĩ vẫn đang ẩn thân bên cạnh Tạp Lan đế vương hiện thân, cười cười với Tạp Lan đế vương: "Bệ hạ cứ phân phó, thuộc hạ sẽ đi làm ngay lập tức." Tạp Lan đế vương cười cười: "Một cái gia đâm cứ ở nơi đó thật sự có chút không thoải mái, cũng đến lúc rút ra rồi, hành động nhanh một chút, không nên dây dưa, không cần cố kỵ Công hội Dong binh nơi đó, để ta xử lý là được." Liệt Đức Nhĩ cười cười, thân thể mất tung trong chớp mắt, Tạp Lan đế vương chậm rãi thả lỏng thân thể về phía sau ghế dựa, ngón tay lại gõ vào viên gỗ, khóe môi chậm rãi gợi lên: "Vân Phong, Vân gia... Ha ha, không để ta sử dụng, để các ngươi lại thì có tác dụng gì?" Trong ban năm này tất cả tộc nhân Long tộc đều có chút bất an không yên lòng, bởi tính tình thô bạo của Thiếu chủ như tăng đến một đẳng cấp khác vậy, Tiểu Linh cùng Diêu Vu cũng đang phải chịu phạt, tuy nhiên không có gì đáng lo, cũng chỉ để cho hai người trẻ tuổi này nếm không ít mùi đau khổ, cũng khiến tộc nhân có nhiều hơn một phần lòng kiêng kỵ đối với Thiếu chủ của mình. Trong ba năm, trong một căn phòng nào đó trong đại điện của Long tộc, có một cô gái vẫn luôn ngủ say. Trong ba năm này mắt nàng chưa từng mở ra, cũng như chưa từng động một chút, tựa như một đứa trẻ đang ngủ say, cứ nằm yên tĩnh như vậy, trừ bỏ hô hấp đều đặn, tất cả tựa hồ đêu yên lặng. Trong ba năm này Khúc Lam Y cũng ở tại Long tộc, dđlqđ mỗi ngày đều chăm sóc Vân Phong. Ba năm trôi qua, khuôn mặt yêu mị kia của nàng càng thêm vài phần diễm lệ, mà trên mặt Vân Phong cũng thoáng thêm vài phần trưởng thành. Làn da màu đỏ kinh người đã từ từ biến mất, khôi phục màu trắng nõn như ban đầu, nhưng người dù thế nào cũng không chịu tỉnh lại. Ngón tay tinh tế mảnh khảnh vuốt ve đôi má trắng noãn của Vân Phong. Khúc Lam Y tựa vào bên giường. Mắt nhìn Vân Phong chằm chằm: "Tiểu Phong Phong, còn chưa chịu tỉnh lại sao? Thật sự là tùy hứng mà..." Khoé môi Khúc Lam Y thoáng qua nụ cười mang theo nét cưng chiều, hai tay chuyển sang trên ngực Vân Phong. Thân thể phát dục của thiếu nữ đang ngủ say trái lại lại vô cùng hoàn mỹ, đường cong mềm mại bị bàn tay của Khúc Lam Y đè lên: "Tiểu Phong Phong phát dục quả thực rất tốt, nếu không tỉnh lại, đều sẽ bị ta sờ hết đấy." Trên môi Khúc Lam Y hiện lên một nụ cười quyến rũ, lòng bàn tay từ từ vận chuyển quang nguyên tố, đây là chuyện Khúc Lam Y đều làm mỗi ngày ba năm qua. Sau khi Khúc Lam Y truyền quang nguyên tố xong, lại nhìn Vân Phong vài lần, lúc này mới đứng dậy đi tới một bên, mở cửa đi vào. Mấy ngày này Ngao Kim ra ngoài có việc cần làm, tình trạng của Vân Phong trong ba năm này đã hoàn toàn trở nên ổn định, còn có Khúc Lam Y chăm sóc nên hắn đã không còn gì để lo lắng, mới có thể an tâm mà ra ngoài làm việc. Chỉ chốc lát sau, phía trong cửa liền vang lên tiếng nước chảy, xem ra chính là một vị nam nhân đang tắm bên trong. Thiếu nữ vẫn đang ngủ say trên giường, ngón tay khẽ run một chút, tiếp theo một luồng khí tức mạnh mẽ đột nhiên phát ra từ trên người thiếu nữa. Tiếng nước chảy một bên đột nhiê biến mất, cửa bị người vội vã phá hỏng, ddlqđ một bóng dáng đột nhiên lao ra, lại vẫn mang theo một thân đầy hơi nước: "Vân Phong!" Một tiếng gọi khẽ vang lên, đôi mắt đã nhắm chặt ba năm của thiếu nữ trên giường đột nhiên mở ra, khi đôi mắt đen ấy được mở, lại hiện lên ánh hào quang chói mắt!