Thiên tài triệu hồi sư

Chương 175 : mê cung bị vứt bỏ, biến mất!

Đôi mắt màu vàng kim chống lại đôi mắt huyết sắc kia, giọng nói từ cổ xưa đột nhiên bị đình trệ, đươn giản chính là vì bên trong đôi mắt huyết sắc này phát ra sát ý cường đại khiến nó có phần không thể động đậy. Mỗ cỗ áp lực như một cái lưới chèn ép tới đây, bao kín nó lại. Điều này làm sao có thể! Lấy thực lực của nó sao có thể bị người áp chế! Tới cùng hắn là ai? Tới cùng là ai?! "Ngươi..." Giọng nói kia lại vang lên, nhưng chưa kịp nói xong, một bàn tay trắng nõn lại duỗi sang đây, trong cặp mắt màu đỏ kia lại bộc phát ra một loại khinh thường: "Lão gia hoả, ngươi dám làm nàng bị thương, ta bắt ngươi phải chết!" Bỗng chốc trong bàn tay, hiện lên một luồng sáng chói mắt. Đôi mắt màu vàng kim đột nhiên nheo lại, thân thể được làn sương mù dày đặc che kín vặn vẹo điên cuồng, tựa hồ như muốn rời khỏi đây. "Ha ha ha, trốn? Ở trong lòng bàn tay của ta, ngươi có thể chạy trốn đến đâu?" "Ngươi đừng có lão xược!" Đôi mắt màu vàng kim thoáng qua lửa giận, tôn nghiêm bị khiêu khích trắng trợn lại không có cách nào để phản kháng lại áp lực, đã khiến cho sinh vật từ cổ xủa này sắp thẹn quá hoá giận rồi. Không biết lai lịch người trước mặt là như thế nào, nhưng bị áp chế nhưu vậy cũng là lần đầu, sau khi tức giận, đôi mắt vàng kim chợt loé lên. "Nơi này là nơi ta trông coi, nàng lại tự tiện xông vào, không phải là lỗi của ta, sao người có thể không phân biệt trắng đen như vậy được!" Ngữ khí của sinh vật từ cổ xưa kia lại trở nên nhu hoà, cũng hiểu rằng không nên lấy cứng đối cứng với người trước mặt, cặp mắt màu đỏ hơi nheo lại. Bất luận là như thế nào, có thể tồn tại lâu như vậy thì phải có lý do. Lại nói nếu như nó là người trông coi nơi này, chắc hẳn sẽ biết rất nhiều về nơi này. Khúc Lam Y suy nghĩ kĩ lưỡng một chút, nó còn rất nhiều tác dụng, về phần dám đả thương Tiểu Phong Phong, cũng không thể chỉ có như vậy! "Grào--!" Một tiếng gầm thét khàn khàn phẫn nộ, một đợt sóng khí đột nhiên truyền ra từ bên trong đám sương mù dày đặc. Lúc này, trong lòng Vân Phong vẫn ở bên ngoài lo lắng không thôi không khỏi căng thẳng: "Khúc Lam Y! Khúc Lam Y!" Khúc Lam Y ở bên trong đám sương dàu đặc nghe được tiếng gọi của Vân Phong, chậm rãi thu chưởng về, vị trí mới bị tay nàng tiếp xúc đang toả ra một làn khói trắng, thân thể của sinh vật từ cổ xưa rõ ràng đã bị xé rách mất một miếng vỏ cứng rắn, huyết nhục mơ hồ, vô cùng thê thảm. "Đây là phần lời." Khúc Lam Y cười cười, cặp mắt màu đỏ kia biến trở về màu đen trong trẻo. Thân thể vừa chuyển đã chạy ra khỏi đám sương mù dày đặc, mà thứ khổng lồ được đám sương bao bọc lại run một cách mãnh liệt, miếng vảy của hắn cứ như vậy mà bị bóc ra... Thực lực của người nọ đã đạt đến mức độ đó sao... Người như vậy vì sao lại xuất hiện ở đây? Nghĩ đến dáng vẻ để ý đến Vân Phong như vậy của Khúc Lam Y, trong lòng vật khổng lồ kia lại dâng lên cảm giác may mắn, cũng may không đánh chết con người kia. Không thì, cái mạng già này của nó cũng mất ở trong này rồi. Lúc một bóng người mảnh khảnh đột nhiên xuất hiện từ bên trong đám sương mù dày đặc, Vân Phong cuống quít đứng từ dưới đất lên, một tay kéo Khúc Lam Y lại đây. Hai mắt đánh giá trên dưới: "Ngươi là đồ điên sao? Có sao không?" Khúc Lam Y không nói gì, chỉ mím môi mà đứng kia cười, sau khi Vân Phong kiểm tra một hồi, phát hiện nàng không có việc gì, đột nhiên nhẹ nhàng thở ra, cũng hơi cảm thấy nghi ngờ hỏi: "Tên kia không ra tay với ngươi sao? Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?" Khúc Lam Y vừa mở miệng định nói chuyện, hai người lại nghe thấy một tiếng hét gọi mơ hồ: "Nha đầu! Ngươi ở đâu?" Mày Khúc Lam Y khẽ nhíu lại, sắc mặt cũng trầm xuống, trái lại, hai mắt Vân Phong lại sáng lên, không thể tin được mà vểnh tai lên: "Sắc kim... Đại thúc!" "Sắc kim đại thúc là ai?" Khúc Lam Y nghe được tên này, không khỏi hỏi một câu. Vân Phong chú tâm nghe, tuỳ tiện đáp lại một câu: "Lão bằng hữu thôi." Khúc Lam Y nghe nói, khoé môi giật giật: "Lão bằng hữu thôi..." Than thở một câu, sau khi Vân Phong xác định chắc chắn là giọng của Ngao Kim, lập tức hô to: "Sắc kim đại thúc! Ta ở trong này!" Thoáng im lặng một đoạn thời gian. Ngay sau đó, vách tường bên cạnh Vân Phong đột nhiên vỡ nát hoàn toàn! Vân Phong cùng Khúc Lam Y đều có chút há hốc mồm, ngay cả sinh vật đang bị thương kia cũng có chút ngây người, kẻ tới đây là ai? Vậy mà lại trực tiếp đánh nát tường như vậy! Sau khi vách tường bị sập, Vân Phong cũng gặp được gương mặt tuấn tú dù vài năm cũng không có bất luận biến hoá gì kia. Sau khi Ngao Kim xông tới, đôi mắt vàng kim kia sau một giây liền khoá chặt Vân Phong, tuy nha đầu này thay đổi không giống với trước kia, nhưng Ngao Kim chỉ cần nhìn một lần là có thể nhìn ra nàng! "Nha đầu, quả nhiên ngươi không có chuyện gì!" Ngao Kim chạy đến như một cơn lốc, Vân Phong cùng Khúc Lam Y đều có chút kinh ngạc, tốc độ của hắn vậy mà lại nhanh như vậy. Vân Phong chưa kịp có bất kì chuẩn bị gì đã bị một đôi tay kéo qua, sau đó bị người kéo qua, rồi lại bị bế lên, vẫn là một kiểu ôm ấp tiểu hài tử. Vân Phong bị hai tay Ngao Kim vòng qua thắt lưng bế lên, khuôn mặt nhỏ nhắn ngay lập tức đỏ bừng. "Buông ra!" "Buông nàng ra!" Hai âm thanh tức giận đồng thời vang lên. Ngao Kim thất thần, nhìn đôi má đỏ bừng của Vân Phong, đột nhiên trong lúc nhất thời không dời mắt, hai tròng mắt màu vàng kim nhìn nàng trong ngực mình không chuyển mắt. "Đồ sắc kim nhà ngươi! Mau buông ta xuống!" Vân Phong đỏ mặt nói một câu, thật sự là xấu hổ chết đi được! Bản thân mình còn bị ôm bằng cách ôm tiểu hài tử như vậy! Ngao Kim vẫn mang dung mạo anh tuấn trẻ tuổi kia, lại là dáng vẻ của một nam tử tuấn mý. Tuy Vân Phong gầm nhẹ vài tiếng, Ngao Kim vẫn không có bất kì động tác gì. Cổ tay Khúc Lam Y vừa nhấc, một luồng ánh sáng chói mắt liền phóng qua đây, đánh lên bàn tay của Ngao Kim. lại không có một chút thương tổn nào! Hai tròng mắt Khúc Lam Y không khỏi trừng lớn, híp mắt nhìn nam nhân đang ôm lấy Vân Phong không rời như cũ, hắn không phải là con người! Ngao Kim bị công kích, hai tròng mắt Ngao Kim hiện lên một tia sát khí, vẫn chưa phản kích lại cảm thấy trước mặt cũng có một luồng sát khí khác đánh úp lại. Ngao Kim trấn tĩnh lại, nhìn thấy Nhục Cầu đã mở miệng, hai hàm răng bén nhọn bên trong phát ra sánh sáng, toàn thân Ngao Kim lạnh run một cái. Vật nhỏ này mà cắn lên thì cứ như hắn không có lớp phòng ngự ngoài thân vậy, một phát là thấy máu a! Lập tức đặt Vân Phong xuống. Sau khi đặt Vân Phong lên đất, Ngao Kim nhìn Khúc Lam Y: "Ngươi là ai? Còn có... Đây là cái gì?" Ngao Kim híp mắt hỏi Khúc Lam Y, sau đó ánh mắt lại nhìn đám sương mù dày đặc. Sau khi thấy cặp mắt màu vàng kim bên trong lớp sương mù kia, Ngao Kim giật mình. Hai mắt màu vàng... Đó không phải là dấu hiệu của tộc kim long sao... Chẳng lẽ nó là... "Nàng là bằng hữu của ta, liều chết tiến vào cứu ta." Vân Phong nói nhanh một câu, đi tới đứng bên người Khúc Lam Y: "Đây là Ngao Kim, là... Một vị bằng hữu của ta." Vân Phong không tiết lộ thân phận Kim long của Ngao Kim. Nhưng Khúc Lam Y lại thoáng qua nét cười: "Tộc Kim long, quả nhiên danh bất hư truyền! Những mảnh vảy trên thân kia quả nhiên là lớp phòng ngự cứng rắn." Vân Phong ngẩn ra, Khúc Lam Y vậy mà lại nhìn ra thân phận của Ngao Kim? Chẳng lẽ Ngao Kim bị bại lộ rồi sao? Không, căn bản không phải là như vậy... Nói cho đúng, Khúc Lam Y tựa hồ biết rất nhiều thứ... Trong thời gian ngắn như vậy mà có thể nhìn ra thân phận của Ngao Kim, nàng không đơn giản. Nhục Cầu cọ xát trên gương mặt Vân Phong, lông mao mềm như nhung khiến Vân Phong cảm thấy có chút ngứa. Ngón tay nhẹ nhàng khẽ vuốt ve thân thể nhỏ bé của Nhục Cầu, Nhục Cầu dùng một đôi mắt vừa đen vừa to nhìn Khúc Lam Y, bên trong cũng tràn đầy sự ngạc nhiên. "Vậy mà nhìn ra được thân phận của ta sao?" Chân mày Ngao Kim nhướng lên, một đầu tóc vàng lóng lánh rực rỡ nhàn nhạt: "Ngươi đến đây từ đâu?" Khúc Lam Y cười cười: "Ta đến từ một địa phương nhỏ cực kỳ xa xôi, vẫn không đáng để nhắc tới. Nói đi nói lại, Tiểu Phong Phong có thể làm hảo bằng hữu với tộc Kim long, loại tình cờ này thật sự rất khó gặp." Vân Phong xấu hổ giật nhẹ khoé môi, nàng cùng Long tộc trong lúc đó còn có chuyện cũ như vậy. Nói đến cùng thì gia tình với Ngao Kim đúng là không tệ, Diên Vu cùng Tiểu Linh muốn kéo nàng nàng vào chỗ chết ở Long điện kia, quả thật là nàng chưa từng quên. "Nha đầu, có một số việc ta còn muốn hỏi ngươi, bất quá bây giờ ta cần muốn biết rõ một chuyện hơn." Ngao Kim nhìn thoáng qua Vân Phong. Vân Phong gật gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến đôi mắt màu vàng của Ngao Kim, sinh vật từ cổ xưa kia cũng có một đôi mắt màu vàng, chẳng lẽ sinh vật từ cổ xưa này có quan hệ gì với Long tộc sao? Vân Phong lại không thể nhìn được hình thể của sinh vật này là như thế nào, cũng không thể đoán được nó là cái gì. Nháy mắt Ngao Kim liền ngự không mà bay lên, thân thể đứng sừng sững trong không trung, đối mặt với hình thể to lớn trong đám sương mù dày đặc kia. Vân Phong nhìn thấy Ngao Kim có thể đứng trong không trung một cách tự do như vậy, không khỏi tặc lưỡi. Thiên phú của Ngao Kim quả nhiên kinh người, vốn là Kim long trân quý đề nhât của Long tộc, tốc độ tu tập quả nhiên là yêu nghiệt. Không tới thời gian ngắn ngủi mấy năm, hắn đã vượt qua cấp bậc thống lĩnh, phỏng chừng hiện tại đã tiến vào cấp bậc quân chủ rồi. Lần đầu khi Vân Phong gặp mặt Ngao Kim, Ngao Kim đã đạt đến cấp bậc thống lĩnh. Vài năm không gặp, thực lực lại tăng lên một tầng, thực lực vẫn đang ở trên Vân Phong. Nhưng Vân Phong vẫn không nghĩ tới, lúc trước nàng là thất cấp, chỉ ba năm ngắn ngủn, nàng đã đạt được cấp bậc thống lĩnh hậu kì, nếu so sánh hai người, vẫn là Vân Phong có điểm yêu nghiệt hơn. Khúc Lam Y kéo Vân Phong lui về phía sau, hai người đều yên lặng quan sát xem tiến triển của tình hình. Từ sau khi Ngao Kim xuất hiện, không hiểu sao sinh vật này lại trở nên thành thật hơn, cũng không phát ra bất kì tiếng động nào. Hai cặp mắt màu vàng của Ngao Kim hung hăng nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu vàng trước mặt kia, mang theo giọng điệu lành lạnh mà mở miệng: "Đôi mắt màu vàng của tộc Kim long, tại sao lại xuất hiện trên người ngươi? Nhanh hiện bản thể ra, nếu không thì lão tử sẽ đánh ngươi đến nát bươm!" Giọng nói tràn ngập sự giận dữ của Ngao Kim vang lên tràn ngập vùng không gian này. Vân Phong ngẩn ra, sinh vật kia không phải Kim long sao? Khúc Lam Y ở một bên nhẹ nhàng mở miệng: "Huyết mạch của tộc Kim long vốn là huyết mạch trân quý nhất trong Long tộc. Một khi Kim long xuất hiện, nhất định sẽ trở thành vương giả của Long tộc. Mà mỗi đời của tộc Kim long chỉ có một người, sau khi thế hệ Kim long trước chết đi, thi thể đều được an táng trong Long cốc, nếu bị người ngoài đoạt được, Long tộc sẽ cùng nhau đuổi giết, không chết không ngừng. Có thể nói Kim long là sự kiêu ngạo của Long tộc, cũng là một loại vinh quang không thể xâm phạm của Long tộc. Nếu nó là Kim long, nhấ định phải chết rồi, nếu như không phải như ta nói thì, ha ha..." Vân Phong hiểu rõ, nếu đôi mắt vàng của tộc tộc Kim long xuất hiện trên người của thứ không phải là Kim long, đây quả thật là điều đáng để tìm tỏi tra cứu. Sinh vật này nhất định đã làm cái gì đó, đào trộm huyết mạch cao quý của Kim long, hoặc nói không chừng chính là trực tiếp đục khoét ánh mắt này không chừng... Không thể trách Ngao Kim lại tức giận như vậy, đây đúng là chuyện khiến cho cả Long tộc phải hăm hở mà đuổi giết. Bản thể được hiện ra, một khi không phải Kim long, chắc chắn nhất định Ngao Kim sẽ đại khai sát giới rồi... Thanh âm của sinh vật từ cổ xưa này bị nghẹn trong cổ họng, tựa hồ một chút ý muốn cũng không có, cực kỳ biết điều. Cũng không biết là do vừa rồi bị thương nặng, hay là vì Ngao Kim lúc này, thân thể được bao phủ bởi sương mù dày đặc trước mắt Vân phong chậm rãi tán đi, mà sinh vật to lớn chiếm cứ cả một khoảng sân rộng tại nơi này cũng từ từ hiện ra bản thể. Sương mù dày đặc dần tản đi, sau khi bản thể sinh vật xuất hiện trước mặt ba người, mắt ba người đều có chút trợn tròn. Vân Phong chớp chớp mắt, Khúc Lam Y cũng không khỏi kinh ngạc vài phần, mắt Ngao Kim lại càng mở to. Bản thể của sinh vật trước mặt này không phải là cái gì khác... Thật sự là rồng! Thân thể giống với Long tộc như đúc xuất hiện trước mặt ba người, nhưng vảy trên người lại lần lộn xen lẫn giữa màu đen cùng xám, những mảnh vảy toàn thân đều bị hai loại màu sắc này bao trùm, nhìn qua giống hệt như một thứ đồ vô cùng thấp kém. Ngao Kim nhìn con rồng có màu sắc hỗn tạp trước mắt, hình thể to lớn, thân thể đã co lại vẫn chiếm cơ hồ là phần lớn không gian của khoảng sân, có thể thấy được năm tháng nó sống được đã bao nhiêu lâu. Ngao Kim nhìn đôi mắt màu vàng kia, có chút không nói được ra lời. Nó là rồng, nhưng lại là Tạp long có huyết thống thấp kém! Nhưng lại có được đôi mắt vàng của tộc Kim long! "Ngươi..." Ngao Kim sững sờ đến không nói ra lời, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nó là Kim long sao? Không phải, nhưng nếu không phải là Kim long, vì sao lại có đôi mắt của Kim long? "Ngươi là thiếu chủ hiện tại của Long tộc sao?" Nó mở miệng. Ngao Kim gật đầu, đôi mắt màu vàng hơi nheo lại: "Rốt cuộc ngươi là Kim long hay là Tạp long?" "Sao ngươi không tự mình nhìn đi?" Giọng nói già nua mang theo một tia vô lực cùng bi thương. Hai mắt Ngao Kim nhìn kỹ lại, trên thân con rồng trước mắt này có một vị trí đã bị bóc ra một miếng vảy rồng, nơi đó đang có một chút máu chảy ra ngoài. Thân hình của Ngao Kim run lên mãnh liệt, đó là... Máu màu vàng! Điều này làm sao có thể? Kim long sao lại có thể có vẻ ngoài như vậy? "Lại là một việc đáng gièm pha của Long tộc sao?" Khúc Lam Y nói một câu thật nhỏ, trong giọng nói mang theo rất nhiều châm chọc. Vân Phong nhìn nhìn nàng, bản tính của Long tộc thật sự có chút xấu xa, lấy tính cách như vậy, phỏng chừng khi có cái gì đó không đúng với thông thường, nhất định sẽ loại bỏ ra bên ngoài, ví như con rồng trước mắt này. "Ta chính là Kim long, lại bị xua đuổi đến đây, không phải là tự ra ngoài. Đây là quyết định của Long tộc đối với ta." Ánh mắt của Kim long có vẻ ngoài như Tạp long kia thoáng qua sự thống khôt. Ngao Kim nghe xong thì hô hấp căng thẳng, hắn chưa bao giờ biết, chưa bao giờ biết Long tộc lại còn có chuyện xua đuổi tộc nhân! "Ta thề, sẽ có một ngày ta phải rời khỏi nơi này, đòi lại toàn bộ từ Long tộc." Trong đôi mắt màu vàng lướt qua một luồng sát ý, hệt như sóng to gió lớn. Ngao Kim vẫn bị chấn kinh tại chỗ, Kim long trước mặt này nhưng lại tản ra khí thể thị huyết đến vậy. Vân Phong bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Sắc kim đại thúc, mau tránh ra!" Một Kim long bị xua đuổi đến đây như vậy, tâm tư đối với Long tộc nhất định sẽ tồn tại oán niệm, sẽ kiên quyết muốn trả thù, huống chi là thiếu chủ vừa mới nhậm chức của Long tộc đang ở trước mặt! "Long tộc nói cho đến cùng, đều giảo quyệt như nhau, đều xấu xa đến tận cùng." Khúc Lam Y nhỏ giọng nói một câu, ôm ngang lấy thân thể Vân Phong, nhanh chóng mang nàng nhảy lên. Vân Phong thấy Khúc Lam Y muốn mang nàng rời đi từ chỗ vách tường bị vỡ kia, lập tức gầm nhẹ: "Không thể đi! Sắc kim đại thúc vẫn còn ở đằng đó!" Khúc Lam Y nói nhỏ bên tai Vân Phong: "Đó là chuyện của Long tộc, không có liên quan gì với ngươi!" Thân thể Vân Phong đột nhiên vùng vẫy, mà Khúc Lam Y vẫn không buông tay. Vân Phong bất đắc dĩ: "Nhục cầu!" Nhục Cầu ở trên vai nghe thấy tên mình được gọi, đột nhiên nhảy người lên, cắn mạnh một miếng xuống cánh tay Khúc Lam Y! "A!" Khúc Lam Y lập tức ăn đau, cánh tay buông lỏng, Vân Phong lập tức nhân cơ hội này mà xoay người chạy về: "Thật có lỗi! Tuy đây là chuyện của bản thân Long tộc, nhưng tất vả đều không có liên can gì đến Sắc kim đại thúc! Không nên để hắn gánh vác!" Bóng dáng của Vân Phong vọt tới chỗ Ngao Kim. Ngao Kim đã phục hồi tinh thần lại, con Kim long đang phẫn nộ muốn báo thù trước mắt này cũng đột nhiên chuẩn bị tấn công, sức mạnh tấn công cư nhiên lại còn tăng hơn khi nãy rất nhiều lần! Đây là sức mạnh chân chính của Kim long sao... Vân Phong cảm nhận được dư âm của sức mạnh này, thân thể của Ngao Kim nhanh nhạy mà tránh né qua bên cạnh, tránh thoát lần công kích này. Hắn khé nhíu mày, sự việc dường như xem ra có chút khó giải quyết rồi. "Tiểu Phong Phong, ta thật sự là hết cách với ngươi..." Khúc Lam Y nhìn dấu máu vẫn còn trên cánh tay mình do bị Nhục Cầu cắn, bàn tay khẽ được hào quang bao trùm, dấu vết kia liền biến mất không còn sót lại cái gì. Thân thể nàng chớp loé, cũng quay trở về, đứng bên cạnh Vân Phong, lấy tay kéo nàng sang một bên. "Sao ngươi lại quay lại? Còn không ra ngoài đi?" Vân Phong quay đầu nhìn Khúc Lam Y, có chút nóng vội mà đẩy đẩy nàng. Khúc Lam Y cười ha ha, hài lòng mà ôm Vân Phong từ phía sau vào trong ngực, cằm tựa vào một bên vai không bị Nhục Cầu chiếm cứ, đôi mắt xinh đẹp nhìn về khung cảnh hỗn chiến phía trước. "Liều mình giúp người, Tiểu Phong Phong không đi, ta tất nhiên cũng sẽ không thể đi. Nếu phải giúp, vậy thì giúp đến cùng cũng được. Bản thể của lão gia hoả kia là Kim long, Ngao Kim cũng là Kim long, nhưng dựa theo tuổi tác, Ngao Kim không phải đối thủ của nó." Vân Phong bị Khúc Lam Y ôm lấy từ phía sau, cảm thấy rất không được tự nhiên, bất quá hiện tại cũng không phải là thởi gian rảnh để so đo nhiều như vậy: "Vậy thì nên làm thế nào? Một chút phần thắng Sắc kim đại thúc cũng không có sao?" Khúc Lam Y nhẹ giọng cười: "Tất nhiên là có, tuy bản thể lão gia hoả kia là Kim long, nhưng huyết thống không thuần, những miếng vảy hỗn tạp trên người kia là bằng chứng. Lực lượng phòng ngự của nó không bằng Ngao Kim, giữa hai người vẫn có một chút khác biệt. Mà hiện tại lão gia hoả hoá thành bản thể, có thể tăng sức mạnh toàn diện, nhưng Ngao Kim lại hoá thành hình người, sức mạnh của Long tộc đã bị áp chế. Nếu hắn muốn thắng, điều cần làm đầu tiên là hoá thành bản thể Kim long. Một khi hai bên đều hoá thành bản thể, Tiểu Phong Phong, nơi này cũng sẽ bị huỷ đi. Ngươi cùng ta, có muốn ra ngoài cũng không có khả năng rồi." Trong lòng Vân Phong căng thẳng... Đúng vậy a, hình thể của một Kim long đã khổng lồ như vậy, nếu Sắc kim đại thúc hoá thành bản thể, hai Kim long cứ tiếp tục đấu như vậy, cái mê cung bị bỏ hoang này muốn không bị huỷ cũng khó. Đến lúc đó sao bọn họ có thể đi ra ngoài nữa! "Nha đầu, mặc kệ ta, ra ngoài trước đi!" Ngao Kim né tránh công kích của Kim long trong không trung, có chút vẻ chật vật. Đôi mắt màu vàng nhìn Vân Phong, cực kì lo lắng hét lớn: "Mặc kệ ta!" Trong lòng Vân Phong đau xót, Sắc kim đại thúc, người duy nhất khiến nàng có hảo cảm trong Long tộc. Là người suy nhất trong Long tộc toàn tâm toàn ý che chở cho nàng, tình cách hồn nhiên như vậy, tính cách thẳng thắn như vậy, cho tới bây giờ Sắc kim đại thúc chưa bao giờ bỏ rơi nàng, sao nàng lại có thể bỏ mặc hắn trong này mà đi cho xong! Vân Phong cắn cánh môi của mình. Khúc Lam Y sau người nhẹ nhàng cười, lớn tiếng mở miệng: "Ngao Kim, cứ việc hoá hình đi! Tiểu Phong Phong đã có ta bảo vệ, không có vấn đề gì." Trên mặt Khúc Lam Y hiện lên một nụ cười xinh đẹp, sau đó tinh thần lực mênh mông hoàn toàn tuôn ra, cường đô này khiến cho Vân Phong cảm thấy áp lực rất nặng. "Khúc Lam Y, ngươi..." Vân Phong kinh ngạc quay đầu nhìn nàng. Mị nhãn của Khúc Lam Y mang theo ý cười, tinh thần lực đã bao trùm ký nơi không giam hai người đang ở, Khúc Lam Y nắm chặt tay, phong toả không gian! Ngao Kim nhìn thấy như vậy, đột nhiên cười phá lên: "Ha ha, môt khi đã như vậy, lão tử sẽ phải đánh một trận cho ra trò rồi!" Kim quang đại thịnh! Sau ánh vàng chói mắt, trước mặt Vân Phong xuất hiện một cái đầu rồng vô cùng vĩ đại! Khắp người là lớp vảy màu vàng lóng lánh ánh sáng chói mắt, sáng đến mức khiến cho người ta không thể mở hai mắt ra được! Một tiếng rồng ngâm vang vọng phía chân trời, tựa như muốn sẽ toạc luồng mây đen bao phủ quanh năm trên bầu trời nơi đây, Nhìn thấy bản thể của Ngao Kim xuất hiện, hai mắt của Kim Long cổ xưa vụt qua sự hâm mộ cùng ghen tị. Sự thống khổi khi bị vứt bỏ, sự nhục nhã khi bỉ đuổi đi đều dâng lên! Nó cũng là Kim Long, nó cũng có thể có được thân thể như vậy mới đúng! Nó không cam lòng, không cam lòng! Tiếng rồng ngâm vang lên bốn phía, mang theo sự gảo thét phẫn nộ. Sự nghiêm túc hiện lên trong mắt Ngao Kim, toàn thân phát ra sát khí, cũng gầm lên đầy giận dữ, thân thể gào thét mà nghênh đón phía trước. Mấy người ở lối ra của mê cung bị vứt bỏ, đột nhiên nghe được từng tiếng ngâm nhẹ vang lên, Vẻ mặt Vân Thăng, Mộ Dung Vân Thiên, Trạch Nhiên đều là cả kinh, trong mê cung bị bỏ hoang đã xảy ra chuyện gì? Làm sao có thể có động tĩnh lớn như vậy?! Chính Nhiên cũng mang dáng vẻ nhíu chặt mày, cuối cùng thấp giọng mở miệng: "Đây là tiếng rồng ngâm... Long tộc cư nhiên lại sống trong mê cung bị bỏ hoang sao?" Ba người nghe được như vậy, sắc mặt đều trắng bệch. Vân Thăng cuối cùng cũng không nhịn được, lại muốn chạy vào bên trong, bị Chính Nhiên dùng lực kéo lại: "Chạy vào đó là muốn đi chịu chết sao? Bình tĩnh một chút! Nếu ngươi lại có chuyện gì, Vân gia sẽ làm sao bây giờ?" Một tiếng gầm nhẹ của Chính Nhiên đã giúp Vân Thăng tìm về một chút lý trí, hai mắt đỏ lên mà đứng ở nơi đó, toàn bộ thân thể đều đã khẽ run rẩy, Phong nhi... Phong nhi... "Ta đi." Mộ Dung Vân Thiên bước tới phía trước một bước, Trạch Nhiên không cam chịu yếu thế cũng muốn theo vào. Chính Nhiên lạnh giọng quát: "Các ngươi đi vào thì có thể làm được cái gì? Trừ bỏ chịu chết, các ngươi còn có thể làm cái gì?" Ba người trẻ tuổi đều không thể lên tiếng, mặt mày của Chính Nhiên nhăn chặt lại, nghĩ đến luồng sáng màu vàng thấy được vừa rồi, Chính Nhiên khẽ suy tư một chút: "Xem ra chuyện xảy ra bên trong mê cung bị bỏ hoang, có liên quan đến Long tộc, tình huống của Vân Phong ở bên trong chỉ sợ..." "Vân gia thiếu ta, còn có phụ thân, phụ thân sẽ lại có con..." Vân Thăng khẽ cắn môi, không nói hai lời liền muốn đi vào, Mộ Dung Vân Thiên cùng Trạch Nhiên cũng không nói gì mà cũng chuẩn bị xông vào như vậy. Chính Nhiên mang vẻ mặt đầy lửa giận chắn trước mặt ba người trẻ tuổi, đánh ra một chưởng, liền đẩy ba người trẻ tuổi kia lui về sau. "Loạn lên làm cái gì! Tiểu nha đầu kia không có chuyện gì! Các ngươi cứ đứng đó cho tốt đi!" Chính Nhiên nhìn Vân Thăng hiện tại đã không còn lý trí: "Ba người các ngươi biết điều mà đứng ở đây, người nào cũng không được di chuyển! Ta đi!" "Chính Nhiên tiên sinh!" Vân Thăng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn vị trưởng bối trước mắt này, hắn vì Vân gia mà đã làm rất nhiều việc, từ đầu đến cuối lại không cần báp đáp gì sao? Chính Nhiên cười cười, vỗ bả vai Vân Thăng mà nói một lời thấm thía: "Tiểu gia hoả kia, quả thật là môt đứa trẻ hiếm có mà ta thích, nếu chết trẻ ở bên trong, chẳng phải là quá đáng tiếc sao?" Trên mặt Chính Nhiên vẫn thoáng qua nét cười hề hề. Vân Thăng đứng ở nơi đó, trong dòng dâng lên một sự ấm áp. Chính Nhiên vừa xoay người muốn đi vào bên trong, nhưng lại vào lúc này, mặt đất lại xảy ra rung động dữ dội, toàn bộ mê cung bị bỏ hoang đều bị chấn động kịch liệt. Tâm thần Chính Nhiên cũng căng thẳng, bóng dáng lối ra trước mặt đột nhiên biến mất--- lối ra biến mất! "Lui về phía sau!" Chính Nhiên hét lớn một tiếng, thân thể thối lui ra phía sau, mang theo ba người trẻ tuổi nhanh chóng lùi ra sau. Vân Thăng bị kéo mạnh về phía sai, mà kiến trúc của mê cung trên bị vứt bỏ trên mặt đất phía trước, tất cả đột nhiên liên tiếp sụp đổ, mặt đất tựa như bị phá vỡ. Mê cung bị bỏ hoang trong nháy mắt, hoàn toàn sụp đổ. "Phong nhi---!" Vân Thăng gào thét lớn tiếng, gân xanh trên cổ đều nổi lên. Nhưng vô luận hắn hét to hay nhỏ, thứ đáp lại hắn chỉ có âm thanh của tiếng gió rít gào, còn có âm thanh không ngừng bị sụp đổ. Bên trong mê bị bỏ hoang, hai Kim long đều không ngừng đấu pháp. Mỗi lần va chạm mãnh liệt, lại khiến cho khoảng sân rộng lớn trong mê cung bị vứt bỏ này đã hoàn toàn không còn bộ dạng ban đầu. Vân Phong ở trong sự bảo hộ của kết giới không gian của Khúc Lam Y, trái lại lại không chịu chút tổn thương nào, tinh thần lực trong không gian tinh thần lại thong thả mà khôi phục, tổ tiên sống nhờ trong không gian tinh thần cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Tiếng rồng ngâm lần lượt giao thoa với nhau không ngừng, áp lực cùng oán khí đã lâu của Kim long từ cổ xưa hoàn toàn bạo phát, đòn tấn công cũng trở nên sắc bén hơn. Ngao Kim cũng không chịu yếu thế, long thần loé sáng sắc bàng không ngừng va chạm với đối phương. Đất đá ở bốn phía bay lên, từng mảng tường đổ xuống. Vân Phong nhìn đất đá không ngừng bay loạn cùng khung cảnh hỗn loạn xung quanh, mê cung bị bỏ hoang này nếu cứ tiếp tục như vậy, nhất định sẽ bị huỷ hoàn toàn. Ngao Kim đột nhiên gầm lên giận dữ, một cột sáng chói mắt phun ra từ bên trong miệng rồng, quét thẳng về phía Kim long cổ xưa. Lực phòng ngự của lớp vảy trên người lão Kim long về căn bản không có cách nào so sánh với Kim long chính thống, da tróc thịt bong trong nháy mắt. Sát khí trong đôi mắt màu vàng kia càng ngày càng nặng, Khúc Lam Y nhìn một màn trước mắt, thấp giọng mở miệng: "Lão gia hoả kia cũng biết mạng mình không còn được bao lâu nữa, xem ra nó muốn cùng nhóm người chúng ta trăm sông đổ về một bể rồi." Tiếng nói của Khúc Lam Y vừa dứt, Vân Phong vẫn chưa kíp phản ứng, tay Khúc Lam Y đã ôm chặt eo của nàng lại: "Tiểu Phong Phong, một chút nữa phải ôm chặt ta, dù có gì cũng không được buông tay, hiểu không?" Không đợi Vân Phong hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ càm thấy vùng không gian mình đang đứng xảy ra biến hoá mãnh liệt. Sắc mặt của Khúc Lam Y khẽ trầm xuống, nháy mắt, kết giới không gian bị phá tan! Giọng nói thê lương từ cổ xưa vang lên: "Tất cả các ngươi đều phải chôn cùng ta, ha ha ha ha!" Tiếng cười điên cuồng liều lĩnh vang lên. Ngao Kim đột nhiên gầm to giận dữ. Thân rồng hoá thành một luồng sáng, quất vào trên thân thể của Kim long từ cổ xưa: "Lão tử phế ngươi!" Ngao Kim gần thét, nhưng tất cả đều đã phát sinh ở giây lát tiếp theo. Mặt đất trong khoảng sân rộng lớn hoàn toàn sụp đổ, hệt như bị một cái miệng vô hình cắn nuốt sạch hết một nửa, mà thân thể của Kim long cổ xưa kia cùng bị vùi lấp dưới mặt đất. Tiếng cười vẫn còn tiếp tục vang lên, một lực hút kinh khủng truyền đến, tựa như muốn nuốt tất cả những gì trước mắt này vào trong miệng. Thân thể của Ngao Kim sau khi được bao bọc bởi một luồng sáng thì lại hoá thành hình người, tức giận mắng chửi rồi cũng bị hút vào, Khúc Lam Y cùng Vân Phong cũng là như thế. Vân Phong nhìn một mảnh đen ngòn trước mặt, tối tăm đến tận cùng! Khung cảnh tăm tối này sẽ dẫn đến đâu, không thể biết được.